Sáng sớm hai ngày sau, một cỗ xe ngựa lớn dừng lại trước cửa nhà tôi.
Tôi và Anna nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng ngạc nhiên, thấy một đám người vác đồ đạc lỉnh kỉnh từ trên xe đi xuống.
“Ngài Konstatin phải không ạ? Được ngài Gary giao phó, chúng tôi đưa tới đây nữ thợ may tốt nhất để giúp tiểu thư nhà ngài may y phục.” Nhân viên của hàng quần áo nói.
Lúc này Edward từ nhà bên cạnh đi sang, trong tay cầm một cây gậy gỗ đen bóng, sau khi nhìn thấy chúng tôi liền hành lễ cực kỳ lịch thiệp, sau đó nói: “Xem ra thợ may ngài nhờ tôi giới thiệu đã tới.”
Nữ thợ may xuống xe, khuỵu gối hành lễ với chúng tôi, sau đó tủm tỉm cười nhìn Anna: “Là tiểu thư xinh này cần may lễ phục vũ hội sao?”
Anna mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng trách cứ tôi: “Sao anh không nói với em hôm nay khách tới, trong nhà chưa kịp chuẩn bị gì…”
Nữ thợ may cười nói: “Không sao, không cần chuẩn bị gì cả, ở đây chúng tôi có hết mọi thứ, tiểu thư yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giúp tiểu thư trở thành tâm điểm của toàn bộ vũ hội.”
Sau đó nữ thợ may sai bảo người hầu đem hết mọi thứ đồ đạc lỉnh kỉnh kia vào phòng, vây quanh Anna nói: “Tiểu thư không cần ngại ngùng, trước tiên chúng ta chọn lựa kiểu dáng trước, tôi mang tới rất nhiều mẫu mã đang thịnh hành ở London.”
Ngoài cửa chỉ còn tôi và Edward, tôi nói nhỏ với hắn: “Cậu thật sự rất giỏi trong việc khiến người khác kinh ngạc.”
“Giúp giúp Anna bước vào xã giao một cách hoàn hảo, sao có thể chỉ dựa vào một mình em.” Edward nhỏ giọng nói: “May mà nhà tôi có một bà mẹ bá tước phu nhân, và một chị gái tử tước phu nhân, từ nhỏ tôi đã xem họ chuẩn bị cho vũ hội và xã giao, cho nên cũng biết đôi chút, có thể làm tốt hơn ngài Adam đây, một chút kiến thức cũng không có.”
Tôi nghe hắn nói, vô cùng cảm kích, sự thật đúng là như vậy. Trong nhà không có một người phụ nữ lớn tuổi có thể giúp được việc này, nếu tôi chỉ may cho Anna vài bộ đồ mới bình thường, rồi cứ vậy đưa vào xã giao, thì thất bại là điều không tránh khỏi. Phụ nữ quý tộc thượng lưu tồn tại rất nhiều quy tắc ngầm, nếu không hiểu biết sẽ vô cùng phiền phức.
Anna đứng trên một cái bục tròn, hầu nữ vây quanh cô bé, hỗ trợ đem đủ loại vải vóc vật liệu ướm tới ướm lui. Tôi và Edward ngồi trên sô pha, nói chuyện với nữ thợ may.
“Không biết tiểu thư định may mấy chiếc váy?” Nữ thợ may hỏi.
“À…” Tôi nhìn Edward.
“Bắt đầu từ đầu mùa đông, kéo dài đến trước mùa xuân, ít nhất phải hơn mười bộ mới tạm đủ ứng phó cho các buổi xã giao, đồng thời còn phải may thêm trang phục cưỡi ngựa, và phụ kiện đi cùng với lễ phục như giày, bao tay, quạt, dây cột tóc.” Edward nói.
Anna vội xen vào: “Em đã có vài bộ váy mới rồi, đều là kiểu của hai năm gần đây, vẫn có thể sử dụng.”
“Hả! Không! Tiểu thư.” Nữ thợ may giọng the thé nói: “Đây là trang phục dùng cho các bữa tiệc xã giao, không nhẽ tiểu thư định mặc quần áo hàng ngày, đi dự buổi vũ hội quan trọng nhất đời người này sao?”
“Anna, chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt.” Tôi nhìn thợ may nói: “Chúng tôi muốn may trước mười lăm bộ lễ phục, một bộ đồ cưỡi ngựa, đầy đủ phụ kiện đính kèm, nếu còn cần thêm, chúng tôi sẽ liên lạc với cửa hàng.”
Thợ may vừa lòng cười nói: “Đúng rồi, thưa ngài, tôi có quen mấy cửa hàng trang sức giá cả phải chăng, không biết tiểu thư có cần trang sức mới không?”
“Không cần, chúng tôi có rồi, vẫn còn dùng được.” Tôi lắc đầu, lúc trước từ Ấn Độ có đem về một ít trang sức bằng vàng đính ruby và ngọc bích, mặc dù không được tinh xảo, nhưng cũng đủ quý giá.
Suốt một buổi sáng chúng tôi loay hoay lựa chọn kiểu dáng và chất liệu vải phù hợp. Vài người hầu dưới sự chỉ huy của nữ thợ may, ướm lên người Anna đủ loại vải vóc. Anna tuy chỉ đứng yên một chỗ, nhưng cũng mệt đến đổ đầy mồ hôi hột. Trong khi đó, nữ thợ may lại đầy tràn sinh lực, không ngừng yêu cầu Anna thay đổi đủ loại tư thế, sau đó hỏi ý kiến chúng tôi.
Edward có con mắt thẩm mỹ rất tốt, đưa ra rất nhiều ý kiến đều được thợ may tiếp thu. Còn tôi quả thực lực bất tòng tâm, thực lòng không hiểu tại sao hai miếng vải cùng là màu trắng, một loại thì thanh cao, còn loại còn lại thì thô tục. Đợi đến khi mọi thứ đều được chọn xong, tôi và Anna đều âm thầm thở phào, cảm thấy thật may mắn vì mọi việc đã kết thúc.
Sau đó, tôi cùng thợ may và nhân viên cửa hàng vào phòng làm việc bàn bạc giá cả, hơn mười bộ váy tốn một số tiền thực kinh người, tôi sửng sốt muốn rớt cằm.
“Chúng tôi sẽ sử dụng trân châu quý giá đính lên tạo thành hoa văn trang trí cho váy, nên giá có hơi cao một chút.” Nhân viên cửa hàng hất cằm tự hào nói: “Chúng tôi là hiệu may nổi tiếng nhất thành London, luôn cố gắng tạo ra những bộ trang phục tinh mỹ nhất, đảm bảo mọi phu nhân tiểu thư đều sẽ hài lòng.”
Khi tôi chuẩn bị viết chi phiếu, nhân viên cửa hàng lại khoát ta nói: “Ngài Gary đã thanh toán trước rồi, chúng tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, trước mùa đông sẽ giao đồ đến đây.”
Sau khi người của hiệu may rời đi, chúng tôi an ổn dùng cơm trưa, sau đó tôi quyết định nói chuyện với Anna về vấn đề xã giao cùng với kết hôn.
Tôi gọi Anna đến phòng làm việc, ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn.
Những chuyện trịnh trọng cần nói chuyện trong phòng làm việc giữa hai anh em là vô cùng hiếm, nên Anna có chút lo lắng bất an. Tôi cũng không biết nên mở miệng thế nào, mãi sau khi người hầu bưng trà lên, tôi mới chậm rãi nói.
“Em cần phải trưởng thành, Anna, sau khi bước vào xã giao, em sẽ chính thức trở thành một tiểu thư thành thục, có thể bàn chuyện hôn sự.” Tôi nói.
Anna mặt mũi đỏ bừng, cúi gập đầu, không nói lời nào.
“Anh buộc phải nhắc nhở em, hết sức cẩn thận lựa chọn đối tượng, đây là việc liên quan đến hạnh phúc cả đời. Đồng thời em cũng phải chú ý nhất cử nhất động của mình, tránh để người ngoài xoi mói.”
“Vâng.” Anna ngập ngừng nói.
Tôi bắt chước giọng điệu của trưởng bối, nói vài câu nghiêm túc đường hoàng, rồi lại không biết phải nói gì tiếp theo. Dù sao tôi cũng là đàn ông, chuyện đưa con gái trong nhà bước vào xã giao trước giờ đều do những phụ nữ lớn hơn trong nhà làm, để anh trai hướng dẫn em gái, quả thực có chút khó nói, chỉ trách chúng tôi mất mẹ từ nhỏ, thật cũng hết cách.
“Em…em thích ngài Carlos đúng không?” Tôi hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
Câu hỏi thiếu suy nghĩ ấy ngay lập tức gây họa, Anna mặt đỏ lựng, ấp a ấp úng, không dám ngẩng đầu: “Không…không phải…anh…sao anh lại nghĩ như vậy…”
“Anh chỉ là…ờm…nhìn thấy bộ dạng của em khi nhìn cậu ta…”
Được một lúc, Anna cầm khăn tay bưng mặt, thấp giọng nức nở đứng lên: “Em…có phải rất đáng xấu hổ không? Có phải biểu hiện của em qua rõ ràng? Mọi người nhất định đều đang cười nhạo em, hu hu…”
“Không, không, sao lại có ai cười em được chứ? Không có ai cười em hết.” Tôi bối rối an ủi cô bé.
“Nhưng ngay cả anh cũng nhìn ra em thầm thích ngài Carlos, biểu hiện mọi ngày của em nhất định rất ngốc, suốt ngày nhìn lén người ta, em thật ngốc nghếch, hu hu…ngốc nghếch…người khác sẽ chê cười em, em đã khiến gia đình mình mất mặt…”
“Đừng khóc, xin em đừng khóc mà Anna.” Tôi quỳ một gối trước mặt cô bé, lau đi nước mắt trên khuôn mặt ửng hồng: “Không ai chê cười em đâu, số tiểu thư thầm mến ngài Carlos nhiều như vậy, sẽ không có ai để ý đến em.”
Anna nhìn tôi một chút, đôi mắt càng đỏ, khóc lóc nói: “Đúng vậy, không ai thèm chú ý tới em…”
Tôi kêu thầm một tiếng Lạy Chúa, càng nói càng sai, càng nói càng mất phương hướng. Có điều tôi cũng nên thuận theo việc này chuẩn bị sẵn tinh thần cho cô bé, vội vàng nói: “Đừng vội thất vọng. Chúng ta vẫn còn cơ hội, anh đã gom đủ cho em 4000 bảng Anh đồ cưới, em thấy thế nào? Nếu ngài Carlos biết số lượng đồ cưới này, nhất định sẽ chú ý đến em.”
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Anna liền tròn mắt gắt gao nhìn tôi: “4000 bảng Anh? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Ờm…nói chung là…anh có thể kiếm được…em không cần lo lắng…” Tôi nói.
Anna đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu pha chút lo sơ: “Anh Adam, anh kiếm số tiền đó bằng cách nào? Em biết anh không có nhiều tiền như vậy, mau nói cho em biết!”
Sắc mặt Anna trở nên tái nhợt, khẩn trương đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Tôi vội vàng an ủi cô bé: “Đừng quá lo lắng, đây không phải là tiền dơ bẩn gì, chỉ là anh mượn người ta một phần bù vào số tiền anh có thôi.”
Sắc mặt Anna càng tái nhợt hơn, cô bé lắc đầu, lớn tiếng nói: “Không! Không cần! Em không cần anh vay tiền làm đồ cưới cho em!”
“Em à, đây chỉ là biện pháp tạm thời, anh sẽ từ từ trả cho người ta.” Tôi giải thích: “Chúng ta rất cần khoản tiền này, em là tiểu thư nhà Konstatin, số đồ cưới như vậy mới phù hợp với thân phận. Nếu như mẹ còn sống, bà nhất định sẽ cho em một khoản đồ cưới tương xứng, cũng sẽ tự mình chọn cho em một người chồng có thân phận, xứng đôi vừa lứa với em. Tuy rằng mẹ không còn trên đời, nhưng anh sẽ thay bà ấy hoàn thành tất cả.”
Anna liều mạng lắc đầu, nước mắt lại ứa ra, vô cùng kích động, lớn tiếng phản đối nói: “Không cần! Cái gì cũng không cần! Em không phải là tiểu thư nhà Konstatin, em chỉ là em giá của một mục sư! Chúng ta không có nhiều tiền, tại sao chỉ vì thể diện mà đi làm mấy chuyện vô nghĩa như thế! Chẳng lẽ em có thể để anh trai mình lưng đeo nợ nần mà đi lấy chồng hay sao? Nếu vậy em thà sống một mình cả đời còn hơn!”
Tôi vô cùng ảo não, không ngờ lại khiến Anna có phản ứng mạnh như vậy, tôi ôm lấy bả vai cô bé trấn an: “Không có gì đâu Anna, lương của anh sẽ được tăng, số tiền này anh có thể chi trả được. Huống chi em cũng biết anh đã xác nhận sẽ độc thân cả đời khi nhậm chức thánh, tiền của anh không xài cho em thì còn cho ai?”
“Không được! Nhất định không được!” Anna khóc rối tinh rối mù, cật lực tiếp tục phản đối.
“Vậy còn ngài Carlos thì sao? Muốn gả cho cậu ta, sợ rằng 4000 bảng còn chưa đủ.” Tôi nói.
Anna nức nở: “Ai bảo là phải gả cho ngài ấy? Em chưa bao giờ có ý định muốn kết hôn với ngài Carlos!”
“Tại sao lại không muốn? Em thích cậu ta, em đương nhiên có thể muốn.” Tôi nói với cô bé: “Em gái của anh đương nhiên phải có quyền theo đuổi người mình thích, anh sẽ dốc sức thành toàn cho em.”
“Nếu anh còn nhắc đến chuyện mượn tiền làm đồ cưới cho em, em sẽ lập tức đi tu.” Anna khóc lóc chạy ra ngoài, bị người hầu và Edward tròn mắt nhìn, lại vội vã chạy lên lầu.
Tôi vội đuổi theo, không dám nhìn thẳng ánh mắt khiển trách của mọi người.
Edward lúc ấy đang cầm một ly hồng trà, nhìn cảnh tình này cũng trở nên ngây dại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi day day thái dương ngồi xuống trước mặt Edward, phất tay bảo người hầu lui hết ra.
“Tôi làm hỏng hết mọi chuyện rồi, Anna không chịu nghe tôi giải thích, cô bé không muốn tôi vay tiền làm đồ cưới cho nó.” Tôi thở dài nói: “Cậu nói xem hiện tại tôi phải làm gì, cô bé không hiểu được dụng ý của tôi.”
Edward nhướn mày nói: “Tôi có cảm giác cả hai đều không hiểu tâm tư của nhau, em nên cùng con bé nói chuyện cho rõ ràng. Thân là một quý tộc, cách em giải quyết chuyện này cũng chưa thỏa đáng, em không hề thảo luận trước với Anna, tự mình quyết định hết mọi chuyện, em thậm chí còn không biết cô bé nghĩ gì trong lòng. Nếu có một người phụ nữ ở đây thì thật tốt, có thể giúp chúng ta tâm sự với Anna.”
“Để tôi lên phòng con bé xem sao.” Tôi nhìn cầu thang nói.
Tôi và Anna nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng ngạc nhiên, thấy một đám người vác đồ đạc lỉnh kỉnh từ trên xe đi xuống.
“Ngài Konstatin phải không ạ? Được ngài Gary giao phó, chúng tôi đưa tới đây nữ thợ may tốt nhất để giúp tiểu thư nhà ngài may y phục.” Nhân viên của hàng quần áo nói.
Lúc này Edward từ nhà bên cạnh đi sang, trong tay cầm một cây gậy gỗ đen bóng, sau khi nhìn thấy chúng tôi liền hành lễ cực kỳ lịch thiệp, sau đó nói: “Xem ra thợ may ngài nhờ tôi giới thiệu đã tới.”
Nữ thợ may xuống xe, khuỵu gối hành lễ với chúng tôi, sau đó tủm tỉm cười nhìn Anna: “Là tiểu thư xinh này cần may lễ phục vũ hội sao?”
Anna mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng trách cứ tôi: “Sao anh không nói với em hôm nay khách tới, trong nhà chưa kịp chuẩn bị gì…”
Nữ thợ may cười nói: “Không sao, không cần chuẩn bị gì cả, ở đây chúng tôi có hết mọi thứ, tiểu thư yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giúp tiểu thư trở thành tâm điểm của toàn bộ vũ hội.”
Sau đó nữ thợ may sai bảo người hầu đem hết mọi thứ đồ đạc lỉnh kỉnh kia vào phòng, vây quanh Anna nói: “Tiểu thư không cần ngại ngùng, trước tiên chúng ta chọn lựa kiểu dáng trước, tôi mang tới rất nhiều mẫu mã đang thịnh hành ở London.”
Ngoài cửa chỉ còn tôi và Edward, tôi nói nhỏ với hắn: “Cậu thật sự rất giỏi trong việc khiến người khác kinh ngạc.”
“Giúp giúp Anna bước vào xã giao một cách hoàn hảo, sao có thể chỉ dựa vào một mình em.” Edward nhỏ giọng nói: “May mà nhà tôi có một bà mẹ bá tước phu nhân, và một chị gái tử tước phu nhân, từ nhỏ tôi đã xem họ chuẩn bị cho vũ hội và xã giao, cho nên cũng biết đôi chút, có thể làm tốt hơn ngài Adam đây, một chút kiến thức cũng không có.”
Tôi nghe hắn nói, vô cùng cảm kích, sự thật đúng là như vậy. Trong nhà không có một người phụ nữ lớn tuổi có thể giúp được việc này, nếu tôi chỉ may cho Anna vài bộ đồ mới bình thường, rồi cứ vậy đưa vào xã giao, thì thất bại là điều không tránh khỏi. Phụ nữ quý tộc thượng lưu tồn tại rất nhiều quy tắc ngầm, nếu không hiểu biết sẽ vô cùng phiền phức.
Anna đứng trên một cái bục tròn, hầu nữ vây quanh cô bé, hỗ trợ đem đủ loại vải vóc vật liệu ướm tới ướm lui. Tôi và Edward ngồi trên sô pha, nói chuyện với nữ thợ may.
“Không biết tiểu thư định may mấy chiếc váy?” Nữ thợ may hỏi.
“À…” Tôi nhìn Edward.
“Bắt đầu từ đầu mùa đông, kéo dài đến trước mùa xuân, ít nhất phải hơn mười bộ mới tạm đủ ứng phó cho các buổi xã giao, đồng thời còn phải may thêm trang phục cưỡi ngựa, và phụ kiện đi cùng với lễ phục như giày, bao tay, quạt, dây cột tóc.” Edward nói.
Anna vội xen vào: “Em đã có vài bộ váy mới rồi, đều là kiểu của hai năm gần đây, vẫn có thể sử dụng.”
“Hả! Không! Tiểu thư.” Nữ thợ may giọng the thé nói: “Đây là trang phục dùng cho các bữa tiệc xã giao, không nhẽ tiểu thư định mặc quần áo hàng ngày, đi dự buổi vũ hội quan trọng nhất đời người này sao?”
“Anna, chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt.” Tôi nhìn thợ may nói: “Chúng tôi muốn may trước mười lăm bộ lễ phục, một bộ đồ cưỡi ngựa, đầy đủ phụ kiện đính kèm, nếu còn cần thêm, chúng tôi sẽ liên lạc với cửa hàng.”
Thợ may vừa lòng cười nói: “Đúng rồi, thưa ngài, tôi có quen mấy cửa hàng trang sức giá cả phải chăng, không biết tiểu thư có cần trang sức mới không?”
“Không cần, chúng tôi có rồi, vẫn còn dùng được.” Tôi lắc đầu, lúc trước từ Ấn Độ có đem về một ít trang sức bằng vàng đính ruby và ngọc bích, mặc dù không được tinh xảo, nhưng cũng đủ quý giá.
Suốt một buổi sáng chúng tôi loay hoay lựa chọn kiểu dáng và chất liệu vải phù hợp. Vài người hầu dưới sự chỉ huy của nữ thợ may, ướm lên người Anna đủ loại vải vóc. Anna tuy chỉ đứng yên một chỗ, nhưng cũng mệt đến đổ đầy mồ hôi hột. Trong khi đó, nữ thợ may lại đầy tràn sinh lực, không ngừng yêu cầu Anna thay đổi đủ loại tư thế, sau đó hỏi ý kiến chúng tôi.
Edward có con mắt thẩm mỹ rất tốt, đưa ra rất nhiều ý kiến đều được thợ may tiếp thu. Còn tôi quả thực lực bất tòng tâm, thực lòng không hiểu tại sao hai miếng vải cùng là màu trắng, một loại thì thanh cao, còn loại còn lại thì thô tục. Đợi đến khi mọi thứ đều được chọn xong, tôi và Anna đều âm thầm thở phào, cảm thấy thật may mắn vì mọi việc đã kết thúc.
Sau đó, tôi cùng thợ may và nhân viên cửa hàng vào phòng làm việc bàn bạc giá cả, hơn mười bộ váy tốn một số tiền thực kinh người, tôi sửng sốt muốn rớt cằm.
“Chúng tôi sẽ sử dụng trân châu quý giá đính lên tạo thành hoa văn trang trí cho váy, nên giá có hơi cao một chút.” Nhân viên cửa hàng hất cằm tự hào nói: “Chúng tôi là hiệu may nổi tiếng nhất thành London, luôn cố gắng tạo ra những bộ trang phục tinh mỹ nhất, đảm bảo mọi phu nhân tiểu thư đều sẽ hài lòng.”
Khi tôi chuẩn bị viết chi phiếu, nhân viên cửa hàng lại khoát ta nói: “Ngài Gary đã thanh toán trước rồi, chúng tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, trước mùa đông sẽ giao đồ đến đây.”
Sau khi người của hiệu may rời đi, chúng tôi an ổn dùng cơm trưa, sau đó tôi quyết định nói chuyện với Anna về vấn đề xã giao cùng với kết hôn.
Tôi gọi Anna đến phòng làm việc, ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn.
Những chuyện trịnh trọng cần nói chuyện trong phòng làm việc giữa hai anh em là vô cùng hiếm, nên Anna có chút lo lắng bất an. Tôi cũng không biết nên mở miệng thế nào, mãi sau khi người hầu bưng trà lên, tôi mới chậm rãi nói.
“Em cần phải trưởng thành, Anna, sau khi bước vào xã giao, em sẽ chính thức trở thành một tiểu thư thành thục, có thể bàn chuyện hôn sự.” Tôi nói.
Anna mặt mũi đỏ bừng, cúi gập đầu, không nói lời nào.
“Anh buộc phải nhắc nhở em, hết sức cẩn thận lựa chọn đối tượng, đây là việc liên quan đến hạnh phúc cả đời. Đồng thời em cũng phải chú ý nhất cử nhất động của mình, tránh để người ngoài xoi mói.”
“Vâng.” Anna ngập ngừng nói.
Tôi bắt chước giọng điệu của trưởng bối, nói vài câu nghiêm túc đường hoàng, rồi lại không biết phải nói gì tiếp theo. Dù sao tôi cũng là đàn ông, chuyện đưa con gái trong nhà bước vào xã giao trước giờ đều do những phụ nữ lớn hơn trong nhà làm, để anh trai hướng dẫn em gái, quả thực có chút khó nói, chỉ trách chúng tôi mất mẹ từ nhỏ, thật cũng hết cách.
“Em…em thích ngài Carlos đúng không?” Tôi hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
Câu hỏi thiếu suy nghĩ ấy ngay lập tức gây họa, Anna mặt đỏ lựng, ấp a ấp úng, không dám ngẩng đầu: “Không…không phải…anh…sao anh lại nghĩ như vậy…”
“Anh chỉ là…ờm…nhìn thấy bộ dạng của em khi nhìn cậu ta…”
Được một lúc, Anna cầm khăn tay bưng mặt, thấp giọng nức nở đứng lên: “Em…có phải rất đáng xấu hổ không? Có phải biểu hiện của em qua rõ ràng? Mọi người nhất định đều đang cười nhạo em, hu hu…”
“Không, không, sao lại có ai cười em được chứ? Không có ai cười em hết.” Tôi bối rối an ủi cô bé.
“Nhưng ngay cả anh cũng nhìn ra em thầm thích ngài Carlos, biểu hiện mọi ngày của em nhất định rất ngốc, suốt ngày nhìn lén người ta, em thật ngốc nghếch, hu hu…ngốc nghếch…người khác sẽ chê cười em, em đã khiến gia đình mình mất mặt…”
“Đừng khóc, xin em đừng khóc mà Anna.” Tôi quỳ một gối trước mặt cô bé, lau đi nước mắt trên khuôn mặt ửng hồng: “Không ai chê cười em đâu, số tiểu thư thầm mến ngài Carlos nhiều như vậy, sẽ không có ai để ý đến em.”
Anna nhìn tôi một chút, đôi mắt càng đỏ, khóc lóc nói: “Đúng vậy, không ai thèm chú ý tới em…”
Tôi kêu thầm một tiếng Lạy Chúa, càng nói càng sai, càng nói càng mất phương hướng. Có điều tôi cũng nên thuận theo việc này chuẩn bị sẵn tinh thần cho cô bé, vội vàng nói: “Đừng vội thất vọng. Chúng ta vẫn còn cơ hội, anh đã gom đủ cho em 4000 bảng Anh đồ cưới, em thấy thế nào? Nếu ngài Carlos biết số lượng đồ cưới này, nhất định sẽ chú ý đến em.”
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Anna liền tròn mắt gắt gao nhìn tôi: “4000 bảng Anh? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Ờm…nói chung là…anh có thể kiếm được…em không cần lo lắng…” Tôi nói.
Anna đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu pha chút lo sơ: “Anh Adam, anh kiếm số tiền đó bằng cách nào? Em biết anh không có nhiều tiền như vậy, mau nói cho em biết!”
Sắc mặt Anna trở nên tái nhợt, khẩn trương đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Tôi vội vàng an ủi cô bé: “Đừng quá lo lắng, đây không phải là tiền dơ bẩn gì, chỉ là anh mượn người ta một phần bù vào số tiền anh có thôi.”
Sắc mặt Anna càng tái nhợt hơn, cô bé lắc đầu, lớn tiếng nói: “Không! Không cần! Em không cần anh vay tiền làm đồ cưới cho em!”
“Em à, đây chỉ là biện pháp tạm thời, anh sẽ từ từ trả cho người ta.” Tôi giải thích: “Chúng ta rất cần khoản tiền này, em là tiểu thư nhà Konstatin, số đồ cưới như vậy mới phù hợp với thân phận. Nếu như mẹ còn sống, bà nhất định sẽ cho em một khoản đồ cưới tương xứng, cũng sẽ tự mình chọn cho em một người chồng có thân phận, xứng đôi vừa lứa với em. Tuy rằng mẹ không còn trên đời, nhưng anh sẽ thay bà ấy hoàn thành tất cả.”
Anna liều mạng lắc đầu, nước mắt lại ứa ra, vô cùng kích động, lớn tiếng phản đối nói: “Không cần! Cái gì cũng không cần! Em không phải là tiểu thư nhà Konstatin, em chỉ là em giá của một mục sư! Chúng ta không có nhiều tiền, tại sao chỉ vì thể diện mà đi làm mấy chuyện vô nghĩa như thế! Chẳng lẽ em có thể để anh trai mình lưng đeo nợ nần mà đi lấy chồng hay sao? Nếu vậy em thà sống một mình cả đời còn hơn!”
Tôi vô cùng ảo não, không ngờ lại khiến Anna có phản ứng mạnh như vậy, tôi ôm lấy bả vai cô bé trấn an: “Không có gì đâu Anna, lương của anh sẽ được tăng, số tiền này anh có thể chi trả được. Huống chi em cũng biết anh đã xác nhận sẽ độc thân cả đời khi nhậm chức thánh, tiền của anh không xài cho em thì còn cho ai?”
“Không được! Nhất định không được!” Anna khóc rối tinh rối mù, cật lực tiếp tục phản đối.
“Vậy còn ngài Carlos thì sao? Muốn gả cho cậu ta, sợ rằng 4000 bảng còn chưa đủ.” Tôi nói.
Anna nức nở: “Ai bảo là phải gả cho ngài ấy? Em chưa bao giờ có ý định muốn kết hôn với ngài Carlos!”
“Tại sao lại không muốn? Em thích cậu ta, em đương nhiên có thể muốn.” Tôi nói với cô bé: “Em gái của anh đương nhiên phải có quyền theo đuổi người mình thích, anh sẽ dốc sức thành toàn cho em.”
“Nếu anh còn nhắc đến chuyện mượn tiền làm đồ cưới cho em, em sẽ lập tức đi tu.” Anna khóc lóc chạy ra ngoài, bị người hầu và Edward tròn mắt nhìn, lại vội vã chạy lên lầu.
Tôi vội đuổi theo, không dám nhìn thẳng ánh mắt khiển trách của mọi người.
Edward lúc ấy đang cầm một ly hồng trà, nhìn cảnh tình này cũng trở nên ngây dại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi day day thái dương ngồi xuống trước mặt Edward, phất tay bảo người hầu lui hết ra.
“Tôi làm hỏng hết mọi chuyện rồi, Anna không chịu nghe tôi giải thích, cô bé không muốn tôi vay tiền làm đồ cưới cho nó.” Tôi thở dài nói: “Cậu nói xem hiện tại tôi phải làm gì, cô bé không hiểu được dụng ý của tôi.”
Edward nhướn mày nói: “Tôi có cảm giác cả hai đều không hiểu tâm tư của nhau, em nên cùng con bé nói chuyện cho rõ ràng. Thân là một quý tộc, cách em giải quyết chuyện này cũng chưa thỏa đáng, em không hề thảo luận trước với Anna, tự mình quyết định hết mọi chuyện, em thậm chí còn không biết cô bé nghĩ gì trong lòng. Nếu có một người phụ nữ ở đây thì thật tốt, có thể giúp chúng ta tâm sự với Anna.”
“Để tôi lên phòng con bé xem sao.” Tôi nhìn cầu thang nói.
Danh sách chương