Edit: peterpandreammate
Hoa viên Hoa Đinh mỗi sáng sớm đều có rất nhiều người cao tuổi đến tập thể dục, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đến chạy bộ, lần đầu tiên Cố Vãn Sênh dậy sớm như vậy để chạy bộ, cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng phấn chấn tinh thần như vậy.
Cố Vãn Sênh bám sát theo sau Mộ Bắc Tầm, đôi giày cô mang hôm nay không thoải mái lắm, cũng không có cách nào khác, cô vốn không phải người yêu thích vận động, tìm được quần áo có thể chạy bộ được là may lắm rồi, còn giày thì đôi giày vải này là đôi hợp nhất rồi. Đế đôi giày hơi cứng, chạy một lúc thì bị cọ vào chân, Cố Vãn Sênh hơi cau mày nhưng không nói ra.
Mộ Bắc Tầm chạy không nhanh lắm, vẫn luôn chú ý đến tình hình Cố Vãn Sênh ở phía sau, mỗi lần cô theo không kịp là anh sẽ lẳng lặng chạy chậm lại.
Cảm giác tốc độ của người phía sau ngày càng chậm, Mộ Bắc Tầm quay đầu lại phía sau xem thử. Cố Vãn Sênh chạy chậm là do thể lực, một phần là do chân cô ngày càng đau
Mộ Bắc Tầm dừng lại nhìn Cố Vãn Sênh, Cố Vãn Sênh cứ luôn cúi đầu nhìn chân mình, hơi mất tập trung, không chú ý anh cũng đã dừng lại. Anh chú ý vào ánh mắt của cô, lúc này mới thấy chân cô có chút khác thường.
Cố Vãn Sênh sắp chạy đến gần Mộ Bắc Tầm mới phát hiện anh đã dừng lại, cô trộm nghĩ, có khi nào mình chạy chậm quá không, cô bèn hỏi: “Giáo sư Mộ, sao anh dừng lại vậy?”.
Mộ Bắc Tầm nhìn chân của cô, hỏi ngược lại: “Chân cô bị sao vậy?”
Cố Vãn Sênh sửng sốt, nghĩ thầm, làm sao mà anh biết được. Cô cúi đầu nhìn chân, ngượng ngùng cười: “Hì, giày cọ vào gót chân, chắc chân…. bị trầy rồi”. Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Bắc Tầm.
Mộ Bắc Tầm nghe vậy đi tới, lại cúi đầu nhìn chân cô, sau đó quay qua quay lại, tìm được một chỗ không ai ngồi: “Đến chỗ đó ngồi nghỉ chút đi”
Cố Vãn Sênh ngồi trên ghế, Mộ Bắc Tầm ngồi xổm trước mặt cô, Cố Vãn Sênh đang tự hỏi anh đang làm gì, thì anh đã đặt chân cô lên chân anh, cởi giày ra, để lộ bàn chân trắng nõn xinh xắn.
Quả nhiên đầu ngón chân đã bị cọ xát chảy máu, Mộ Bắc Tầm lấy khăn tay ra, cau mày nhìn cô, ngữ khí không hài lòng: “Mới chạy mấy bước đã thành như này rồi”. Tuy giọng điệu rất khó ưa, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận đi lau vết máu
Cố Vãn Sênh nhìn Mộ Bắc Tầm cúi đầu tập trung, khóe miệng bỗng dưng không nhịn được cong lên, tuy rằng bình thường anh khiến cho người ta cảm thấy anh ngạo mạn, tự cao, soi mói, đôi khi còn nói lời khó nghe, nhưng nếu xảy ra việc gì thì anh vẫn rất chu đáo, giúp đỡ, chăm sóc người khác, là kiểu người tsundere (trong nóng ngoài lạnh, chính là tựa truyện đó mọi người:>)
Lúc đầu phải làm trợ lý cho anh, tuy bên ngoài cô tỏ ra không có gì nhưng thật sự trong lòng có chút không muốn. Tuy nhiên, càng ở bên anh, cô càng cảm thấy anh không khó ở như vậy, anh tốt hơn so với vẻ lạnh lùng bên ngoài, chỉ cần không đụng đến giới hạn của anh, anh vẫn rất chan hòa với người khác.
Mộ Bắc Tầm bất ngờ ngẩng đầu, vừa thấy khóe miệng Cố Vãn Sênh còn vương một nụ cười nhàn nhạt, anh lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Cười à? Chân bị thương thì vui lắm phải không?”.
Cố Vãn Sênh không nghĩ tới bị Mộ Bắc Tầm bắt gặp cô đang cười, cô vội vàng che miệng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, rất không vui”
Hắn hừ một tiếng, buông chân cô ra, đứng lên, nói: “Tạm thời cô đừng mang giày, nếu không vết thương sẽ chảy máu nữa”
“Hả?” – Cố Vãn Sênh ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Tầm, “Vậy làm sao tôi về nhà được, tôi đi chân không về có sao không?
“Đi chân đất sao?” – Mộ Bắc Tầm nhướng mày nhìn cô, hay tay khoanh trước ngực, tức giận nói: “Ngón chân bị thương chưa đủ, cô muốn lòng bàn chân cũng bị thương luôn đúng không?”
“Không phải, vừa không cho mang giày, vừa không cho đi chân đất, làm sao tôi về được?” – Cố Vãn Sênh hỏi, chẳng lẽ cô phải ngồi đây cho đến khi lành vết thương luôn à? Mộ Bắc Tầm bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Cố Vãn Sênh, nói: “Trèo lên”
“Hả?” – Cố Vãn Sênh hơi mù mờ, không ngờ Mộ Bắc Tầm lại có thể “khuất tôn hu quý”* cõng cô, một lúc sau mới có thể hoàn hồn, thụ sủng nhược kinh* khoát khoát tay: “Giáo sư Mộ, cái này, không tốt lắm nhỉ?”
“Quả thật là vậy, như bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi. Dĩ nhiên nếu cô muốn ngồi đây đến khi vết thương lành lại thì tôi cũng không cản” – Mộ Bắc Tầm nói.
“......” – Cố Vãn Sênh mím môi, do dự một chút, sau đó mới khó khăn đáp lời: “Vậy làm phiền anh rồi”
“Ừ, cô nên cảm thấy vinh hạnh đi, cô là người đầu tiên đấy” – Mộ Bắc Tầm cao ngạo nói, ghé mắt nhìn lướt qua Cố Vãn Sênh ở sau: “Cô lên đi”
“Vâng.” – Cố Vãn Sênh cắn môi dưới, vươn tay ôm cổ Mộ Bắc Tầm, ghé người vào lưng anh.
Mộ Bắc Tầm không tốn chút sức nào, đứng thẳng lên, tinh nghịch nói: “Không ngờ cô lại nặng như vậy?”
Mặt Cố Vãn Sênh bỗng dưng đỏ au, mẹ ơi, không….. không có mà!
......
Mộ Bắc Tầm cõng Cố Vãn Sênh về nhà.
“Tủ thuốc của nhà cô ở đâu vậy?” – Mộ Bắc Tầm hỏi.
“Trong ngăn tủ đó” – Cố Vãn Sênh chỉ vào một ngăn tủ dưới TV, Mộ Bắc Tầm kéo ra, lấy một lọ Vân Nam Bạch dược***, dán vào chân cô
“Được rồi, vết thương không nặng lắm, ngày mai sẽ ổn thôi” – Mộ Bắc Tầm dọn dẹp đồ đạc, nói.
“Vâng, cảm ơn anh” – Cố Vãn Sênh gật đầu cảm ơn.
Mộ Bắc Tầm dương dương tự đắc khoát tay: “Không có gì, cô ngồi đó đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng”
“Vâng.”
——
Bởi vì đầu ngón chân vẫn bị thương nên hôm nay Cố Vãn Sênh mang sandal đi làm, trên đường đến Cục, ai cũng hỏi thăm chân cô bị làm sao vậy?
Cố Vãn Sênh bĩu môi, không nói gì, chỉ mải nhìn vào đầu ngón chân mình. Mộ Bắc Tầm đem hành động của cô thu vào đáy mắt, nghĩ ngợi nói: “Buổi tối tan làm xong đi mua một đôi giày chạy bộ, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”
“Hả? Còn có lần sau nữa hả?” – Cố Vãn Sênh kinh ngạc nhìn Mộ Bắc Tầm, tập trung vào hai chữ “lần sau”
“Đương nhiên, sàn phòng bếp nhà tôi vẫn chưa sửa xong, mỗi sáng sớm tôi sẽ đi chạy cùng cô, cô chuẩn bị đi” – Mộ Bắc Tầm kiêu ngạo nhìn cô, nói xong liền đi thẳng.
Để lại Cố Vãn Sênh ngồi ngây ra, vẻ mặt “nhân sinh không còn gì luyến tiếc”
Trời ơi! Anh tha cho tôi đi! Tôi muốn ngủ mà!
*: Câu thành ngữ, ý chỉ hạ thấp thân phận cao quý để tới ở một nơi thấp kém hơn
**: Được yêu thương cưng chiều đâm ra hoảng sợ
***: Tên thuốc ở Việt Nam là Vân Nam bạch dược luôn, tác dụng Hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc. Thuốc được sử dụng trong các trường hợp chấn thương, đụng giập, bầm tím, sưng đau, giập mô mềm, gãy xương kín, xuất huyết nội tạng, ho ra máu, chảy máu do trĩ, xuất huyết tử cung, xuất huyết do lao phổi,…và các bệnh nhiễm trùng ngoài da
Hoa viên Hoa Đinh mỗi sáng sớm đều có rất nhiều người cao tuổi đến tập thể dục, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đến chạy bộ, lần đầu tiên Cố Vãn Sênh dậy sớm như vậy để chạy bộ, cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng phấn chấn tinh thần như vậy.
Cố Vãn Sênh bám sát theo sau Mộ Bắc Tầm, đôi giày cô mang hôm nay không thoải mái lắm, cũng không có cách nào khác, cô vốn không phải người yêu thích vận động, tìm được quần áo có thể chạy bộ được là may lắm rồi, còn giày thì đôi giày vải này là đôi hợp nhất rồi. Đế đôi giày hơi cứng, chạy một lúc thì bị cọ vào chân, Cố Vãn Sênh hơi cau mày nhưng không nói ra.
Mộ Bắc Tầm chạy không nhanh lắm, vẫn luôn chú ý đến tình hình Cố Vãn Sênh ở phía sau, mỗi lần cô theo không kịp là anh sẽ lẳng lặng chạy chậm lại.
Cảm giác tốc độ của người phía sau ngày càng chậm, Mộ Bắc Tầm quay đầu lại phía sau xem thử. Cố Vãn Sênh chạy chậm là do thể lực, một phần là do chân cô ngày càng đau
Mộ Bắc Tầm dừng lại nhìn Cố Vãn Sênh, Cố Vãn Sênh cứ luôn cúi đầu nhìn chân mình, hơi mất tập trung, không chú ý anh cũng đã dừng lại. Anh chú ý vào ánh mắt của cô, lúc này mới thấy chân cô có chút khác thường.
Cố Vãn Sênh sắp chạy đến gần Mộ Bắc Tầm mới phát hiện anh đã dừng lại, cô trộm nghĩ, có khi nào mình chạy chậm quá không, cô bèn hỏi: “Giáo sư Mộ, sao anh dừng lại vậy?”.
Mộ Bắc Tầm nhìn chân của cô, hỏi ngược lại: “Chân cô bị sao vậy?”
Cố Vãn Sênh sửng sốt, nghĩ thầm, làm sao mà anh biết được. Cô cúi đầu nhìn chân, ngượng ngùng cười: “Hì, giày cọ vào gót chân, chắc chân…. bị trầy rồi”. Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Bắc Tầm.
Mộ Bắc Tầm nghe vậy đi tới, lại cúi đầu nhìn chân cô, sau đó quay qua quay lại, tìm được một chỗ không ai ngồi: “Đến chỗ đó ngồi nghỉ chút đi”
Cố Vãn Sênh ngồi trên ghế, Mộ Bắc Tầm ngồi xổm trước mặt cô, Cố Vãn Sênh đang tự hỏi anh đang làm gì, thì anh đã đặt chân cô lên chân anh, cởi giày ra, để lộ bàn chân trắng nõn xinh xắn.
Quả nhiên đầu ngón chân đã bị cọ xát chảy máu, Mộ Bắc Tầm lấy khăn tay ra, cau mày nhìn cô, ngữ khí không hài lòng: “Mới chạy mấy bước đã thành như này rồi”. Tuy giọng điệu rất khó ưa, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận đi lau vết máu
Cố Vãn Sênh nhìn Mộ Bắc Tầm cúi đầu tập trung, khóe miệng bỗng dưng không nhịn được cong lên, tuy rằng bình thường anh khiến cho người ta cảm thấy anh ngạo mạn, tự cao, soi mói, đôi khi còn nói lời khó nghe, nhưng nếu xảy ra việc gì thì anh vẫn rất chu đáo, giúp đỡ, chăm sóc người khác, là kiểu người tsundere (trong nóng ngoài lạnh, chính là tựa truyện đó mọi người:>)
Lúc đầu phải làm trợ lý cho anh, tuy bên ngoài cô tỏ ra không có gì nhưng thật sự trong lòng có chút không muốn. Tuy nhiên, càng ở bên anh, cô càng cảm thấy anh không khó ở như vậy, anh tốt hơn so với vẻ lạnh lùng bên ngoài, chỉ cần không đụng đến giới hạn của anh, anh vẫn rất chan hòa với người khác.
Mộ Bắc Tầm bất ngờ ngẩng đầu, vừa thấy khóe miệng Cố Vãn Sênh còn vương một nụ cười nhàn nhạt, anh lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Cười à? Chân bị thương thì vui lắm phải không?”.
Cố Vãn Sênh không nghĩ tới bị Mộ Bắc Tầm bắt gặp cô đang cười, cô vội vàng che miệng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, rất không vui”
Hắn hừ một tiếng, buông chân cô ra, đứng lên, nói: “Tạm thời cô đừng mang giày, nếu không vết thương sẽ chảy máu nữa”
“Hả?” – Cố Vãn Sênh ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Tầm, “Vậy làm sao tôi về nhà được, tôi đi chân không về có sao không?
“Đi chân đất sao?” – Mộ Bắc Tầm nhướng mày nhìn cô, hay tay khoanh trước ngực, tức giận nói: “Ngón chân bị thương chưa đủ, cô muốn lòng bàn chân cũng bị thương luôn đúng không?”
“Không phải, vừa không cho mang giày, vừa không cho đi chân đất, làm sao tôi về được?” – Cố Vãn Sênh hỏi, chẳng lẽ cô phải ngồi đây cho đến khi lành vết thương luôn à? Mộ Bắc Tầm bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Cố Vãn Sênh, nói: “Trèo lên”
“Hả?” – Cố Vãn Sênh hơi mù mờ, không ngờ Mộ Bắc Tầm lại có thể “khuất tôn hu quý”* cõng cô, một lúc sau mới có thể hoàn hồn, thụ sủng nhược kinh* khoát khoát tay: “Giáo sư Mộ, cái này, không tốt lắm nhỉ?”
“Quả thật là vậy, như bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi. Dĩ nhiên nếu cô muốn ngồi đây đến khi vết thương lành lại thì tôi cũng không cản” – Mộ Bắc Tầm nói.
“......” – Cố Vãn Sênh mím môi, do dự một chút, sau đó mới khó khăn đáp lời: “Vậy làm phiền anh rồi”
“Ừ, cô nên cảm thấy vinh hạnh đi, cô là người đầu tiên đấy” – Mộ Bắc Tầm cao ngạo nói, ghé mắt nhìn lướt qua Cố Vãn Sênh ở sau: “Cô lên đi”
“Vâng.” – Cố Vãn Sênh cắn môi dưới, vươn tay ôm cổ Mộ Bắc Tầm, ghé người vào lưng anh.
Mộ Bắc Tầm không tốn chút sức nào, đứng thẳng lên, tinh nghịch nói: “Không ngờ cô lại nặng như vậy?”
Mặt Cố Vãn Sênh bỗng dưng đỏ au, mẹ ơi, không….. không có mà!
......
Mộ Bắc Tầm cõng Cố Vãn Sênh về nhà.
“Tủ thuốc của nhà cô ở đâu vậy?” – Mộ Bắc Tầm hỏi.
“Trong ngăn tủ đó” – Cố Vãn Sênh chỉ vào một ngăn tủ dưới TV, Mộ Bắc Tầm kéo ra, lấy một lọ Vân Nam Bạch dược***, dán vào chân cô
“Được rồi, vết thương không nặng lắm, ngày mai sẽ ổn thôi” – Mộ Bắc Tầm dọn dẹp đồ đạc, nói.
“Vâng, cảm ơn anh” – Cố Vãn Sênh gật đầu cảm ơn.
Mộ Bắc Tầm dương dương tự đắc khoát tay: “Không có gì, cô ngồi đó đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng”
“Vâng.”
——
Bởi vì đầu ngón chân vẫn bị thương nên hôm nay Cố Vãn Sênh mang sandal đi làm, trên đường đến Cục, ai cũng hỏi thăm chân cô bị làm sao vậy?
Cố Vãn Sênh bĩu môi, không nói gì, chỉ mải nhìn vào đầu ngón chân mình. Mộ Bắc Tầm đem hành động của cô thu vào đáy mắt, nghĩ ngợi nói: “Buổi tối tan làm xong đi mua một đôi giày chạy bộ, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”
“Hả? Còn có lần sau nữa hả?” – Cố Vãn Sênh kinh ngạc nhìn Mộ Bắc Tầm, tập trung vào hai chữ “lần sau”
“Đương nhiên, sàn phòng bếp nhà tôi vẫn chưa sửa xong, mỗi sáng sớm tôi sẽ đi chạy cùng cô, cô chuẩn bị đi” – Mộ Bắc Tầm kiêu ngạo nhìn cô, nói xong liền đi thẳng.
Để lại Cố Vãn Sênh ngồi ngây ra, vẻ mặt “nhân sinh không còn gì luyến tiếc”
Trời ơi! Anh tha cho tôi đi! Tôi muốn ngủ mà!
*: Câu thành ngữ, ý chỉ hạ thấp thân phận cao quý để tới ở một nơi thấp kém hơn
**: Được yêu thương cưng chiều đâm ra hoảng sợ
***: Tên thuốc ở Việt Nam là Vân Nam bạch dược luôn, tác dụng Hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc. Thuốc được sử dụng trong các trường hợp chấn thương, đụng giập, bầm tím, sưng đau, giập mô mềm, gãy xương kín, xuất huyết nội tạng, ho ra máu, chảy máu do trĩ, xuất huyết tử cung, xuất huyết do lao phổi,…và các bệnh nhiễm trùng ngoài da
Danh sách chương