Đôi mắt Tiểu Thần lập lòe những hoa văn bảy màu, liên tục chớp nháy, chăm chú nhìn vào những hình ảnh đang phát sinh trên bầu trời Thiên Phạt Lâm, từng đoàn vụ khí chẳng rõ từ đâu xuất hiện, lạ lẫm lại quen thuộc đến mức quỷ dị.

Sau đó là những tình huống không thể tin đập thẳng vào mắt hắn ở khắp mọi nơi, xung quanh khu vực giữa các thế lực chiếm đóng.

Những hình ảnh mà chỉ mỗi mình hắn thấy, bởi lẽ xung quanh vẫn giữ nguyên tràng diện toàn thể chúng nhân đang cố gắng chống đỡ với hàng loạt các đợt âm ba hóa thành thực chất liên tục tuôn ra, mà không một ai hay biết sự thật, tất cả những việc đó dường như đã trải qua một lần rồi.

Tất cả hình ảnh trong mắt Tiểu Thần hiện giờ chính là chồng chất lên nhau một cách khó hình dung để diễn tả thành lời.

Có thể người hiện đại sẽ cảm nhận được lúc này đây mọi sự cứ như thể một cuộn phim đang tua ngược, lại có một cuộn phim chiếu bình thường, hình ảnh đè lên nhau, một rõ ràng, một mờ ảo.

- Chuyện quái quỷ gì thế này? Tại sao những kẻ kia lại sớm chết hết? Rốt cuộc đây là sự thật, hay chính ta bao lâu nay đã lâm vào huyễn thuật quá khủng khiếp? Tiểu Thần bặm môi trợn mắt, nấp bên trong tấm mai rùa kiên cố của Triệu Thanh, ló ánh mắt giáo giác nhìn khắp mọi nơi, tinh thần bất chợt trở nên hoảng loạn thấy rõ. Những kẻ quanh đó dưới cái nhìn thông thường vẫn đang hoạt động, là người sống sờ sờ bằng xương bằng thịt, tuy nhiên khi sử dụng thất thải nhãn mục thì bọn chúng chỉ là những cái xác không hồn, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đục ngầu, tử khí đậm đặc toát ra khắp bốn phương tám hướng, như thể đó là những cỗ thây ma đang có người điều khiển.

Rõ ràng nếu như diễn biến đúng với “thời gian” kia thì vào lúc này mới bắt đầu có người ngã xuống, thậm chí có chết trước cả ngày cũng nhất định không thể xuất hiện dị trạng kinh khủng bậc ấy được.

- Sư huynh! Có gì khó chịu hay sao? – Thoáng nhìn ra nét mặt có gì đó không ổn của Tiểu Thần, Triệu Thanh kinh nghi dò hỏi.

- Không rõ! Trong lòng ta khó chịu quá! - Tiểu Thần lắc đầu đáp lại.

- Bụng khó chịu? Chậc, sư huynh chớ nên làm bừa... Khụ... Ở trong này hơi chật chội... Thối lắm!

Nghe Triệu Thanh nhắc lại câu nói y như “trước kia” Tiểu Thần dở khóc dở cười, có điều càng là như vậy hắn càng giật mình khó hiểu, nếu đây là huyễn thuật thì thực sự quá cao minh rồi, quá chân thật rồi.

Nhưng mà, rốt cuộc nếu là huyễn thuật vì sao Mạc lão lại có những giải thích tương đối chuẩn xác. Chưa kể lục thúc Vô Diện còn khẳng định thúc ấy cũng chính là người bị ném vào một khoảng thời không khác.

Tất cả sự việc dường như lâm vào bế tắc, mọi chuyện vẫn đúng với những gì đã xảy ra cơ mà? Tại sao đột nhiên lại có những vấn đề phát sinh ngoài dự đoán, tỷ như lớp mê vụ đang hình thành ngoài kia là như thế nào?

Phía trên Thiên Phạt Lâm, mờ hồ xuất hiện những đợt khói xám mờ mờ ảo ảo chẳng khác bao nhiêu so với lớp sương mù dày đặc mà Tiểu Thần từng chứng kiến ở Bất Hối Thông Đạo.

Chỉ là!

Ngoại trừ hình ảnh đối kháng của bảy cột sáng xông phá bầu trời, cùng hình ảnh Cửu Tinh Liên Châu là mọi người có thể thấy rõ. Còn lại đợt mê vụ đột ngột xuất hiện, thì không một ai nhận ra sự hiện hữu của nó.

Từ bên trong, mơ hồ phản chiếu hình ảnh thông đạo trước đây, càng kỳ lạ ở chỗ, dĩ nhiên xuất hiện ba thân hình trông giống như đám Tiểu Thần, Triệu Thanh, Yến Nhất Phi đang di chuyển dọc theo làn mê vụ đó.

Mê vụ càng ngày càng mở rộng phạm vi bao trùm, phủ xuống mặt đất, phô thiên cái địa không chừa một kẽ hở.

Mê vụ cuốn đến đâu, người sống vẫn sống, có điều người ở “thời gian kia” đã từng chết thì dưới ánh mắt của Tiểu Thần, ảo ảnh giòi bọ tràn ngập, bò lổm ngổm khắp cơ thể, đặc biệt trong hốc mắt còn không ngừng chui ra ngoài từng đám ấu trùng trăng trắng lúc nhúc thành từng đàn.

Thoạt nhìn vô cùng gớm ghiếc, thế nhưng bọn chúng lại chẳng hề hay hề biết. Vẫn cứ cắn răng chống chọi với âm ba.

Tiểu Thần còn chưa kịp cảnh tỉnh Triệu Thanh, thì chỉ trong nháy mắt, tấm mai rùa đã bị mê vụ nuốt chửng.

Ngay lúc đó, trong đầu Tiểu Thần chợt nổ vang, nhớ đến một chuyện, một chuyện mà hắn ta không dám chắc chắn, một chuyện mà hắn chỉ dám đặt ra nghi vấn...

- Cố sự của lão Lam? Trong trận chiến giữa Thần Tộc cùng Thiên Tộc không phải lão từng nói đã có một sự kiện gây ra ảnh hưởng toàn cục hay sao? Là mê vụ! Có khi nào...

Nghĩ đến đây bất chợt Tiểu Thần ngáp dài, hắn kinh hoàng, vội vàng dùng Thần Thể Quyết bảo trì một chút lý trí cuối cùng, một chút tỉnh táo duy nhất còn sót lại...

- Tiểu Thần! Tiểu Thần! Ngươi không sao chứ?

- Tự dưng ngất xỉu? Ngươi bị trúng tà rồi! Nhanh chân lên, cái thứ quỷ quái kia có thể tiến đến bất cứ lúc nào!

Nghe hai âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Tiểu Thần cựa mình, cố hé đôi mắt nhìn đến.

Sau khi chớp chớp mấy lần, hắn lên tiếng.

- Ta ngất đi bao lâu rồi?

- Chừng vài hô hấp... Tự nhiên giao cho hai người chúng ta mấy khỏa hắc châu, rồi người quỵ xuống, Yến sư huynh lay lay vài cái ngươi tỉnh lại đó thôi! Còn hỏi bao lâu? Bộ ngươi thấy lâu quá hay gì? – Triệu Thanh vỗ vỗ vào vai Tiểu Thần, bĩu môi.

- Hiểu rồi! Vẫn chưa thoát ra được vòng xoáy... - Tiểu Thần đứng lên, gật đầu đoạn thì thào trong miệng.

- Vòng xoáy? Vòng xoáy gì? Ngươi gọi thạch cầu kia là vòng xoáy? - Yến Nhất Phi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

- Không có gì, chúng ta đi thôi!

Yến Nhất Phi nhìn sang Triệu Thanh, nhún vai biểu tình không hiểu, sau đó cả ba sóng bước đi vào điểm dịch chuyển.

Rất nhanh, bọn hắn đã đối mặt với đoàn mê vụ bên trong ải thứ hai. Một lần nữa quang mang xanh lục phủ xuống, trước khi mọi người biến mất, Tiểu Thần đã lên tiếng.

- Nếu các ngươi cũng giống ta! Nếu các ngươi quay lại thời khắc nào đó trong cuộc đời! Hãy nhớ, ba người chúng ta vẫn là huynh đệ!

- Nói thừa!

- Dĩ nhiên rồi!

Giọng nói văng vẳng, lãng đãng trong hư không, cứ vọng về giữa từng làn sương mù, tựa hồ mãi mãi tồn tại xuyên suốt từ những năm tháng xa xưa, hiện tại một lần nữa tiếp tục ngân lên...

Tiểu Thần nhắm mắt lại, bất thình lình, ngay sau đó đôi mắt chợt mở ra, quang mang chiếu sáng khắp nơi, rồi đột nhiên hắn hống lên...

Tiếng hống kéo dài ông ông... Tạo thành mười hai tiếng sấm, nổ vang chấn động trời đất.

Vào một thời khắc cực kỳ khó có thể diễn tả, như là thời điểm giao nhau giữa hai mốc thời gian bất kỳ.

Thân ảnh Tiểu Thần vừa chìm vào giấc ngủ, quang mang xanh lục còn chưa kịp thời tác động lên cơ thể hắn, mang hắn đi quá khứ, thì đột nhiên bên tai có tiếng rồng ngâm đánh thức hắn khỏi cơn mê man.

- Chuyện gì?

Giật bắn mình, Tiểu Thần toát mồ hôi tỉnh táo, cơn đau như thể có mười hai nhát búa nện vào trí não khiến hắn run rẫy, sự sợ hãi xâm chiếm khắp mọi nơi, từ tinh thần đến thân thể.

Thở hồng hộc, cả khuôn mặt bất chợt tái xanh, Tiểu Thần đưa mắt nhìn vào đám sương mù quỷ dị trước mắt, thều thào.

- Đa tạ! Ta đã trở lại!

Lúc đó, từ bên trong sương mù, thanh âm nhẹ nhàng vọng ra.

- Đa tạ! Ta đã trở lại!

Nổi gai ốc, Tiểu Thần nhếch miệng cười cười, vội dùng Thần Thể Quyết hóa thành tầng tầng lớp lớp phòng thủ khắp mình khắp mẩy, trí não cũng liên tục bảo trì sự thanh tỉnh không dám lơ là.

Hắn nhấc chân tiến tới phía trước.

Cứ đi, đi mãi không rõ đã qua bao lâu, cũng không biết rốt cuộc đoạn đường mà hắn dẫm lên đã bao xa.

Chỉ đến khi trước mặt Tiểu Thần xuất hiện một quầng sáng như tấm gương phản chiếu, lại tỏa ra từng đợt quang mang hồng sắc lượn lờ như những gợn sóng lăn tăn, hắn mới biết bản thân đã đến đích cuối cùng của cửa ải lần này.

Trong khi Tiểu Thần toan tính đặt chân vào bên trong điểm dịch chuyển, với ý nghĩ, có người vượt ải đồng nghĩa với ải thứ hai hoàn thành, những người khác sẽ an toàn thoát khốn.

Ngay lập tức, bên cạnh quầng sáng, từ trống rỗng bỗng dưng xuất hiện một bóng lưng, là một người xa lạ hoàn toàn, thế nhưng dáng dấp kia lại làm cho Tiểu Thần thấy có đôi chút quen mắt, dường như hắn đã gặp qua ở đâu đó.

Sau một hồi đề phòng cùng ngẩn người suy đoán, rốt cuộc Tiểu Thần nhớ đến bức tranh được treo bên trong Truyền Pháp Điện, hắn hết hồn chắp tay khom người, còn đang định mở miệng vái chào...

Đột nhiên!

Từ phía bóng lưng kia, giọng nói trầm ấm vang lên.

- Tiểu tử không cần sợ, cũng không cần đa lễ, ta là hình chiếu của Hạo lưu lại. Một hình chiếu chỉ duy nhất công việc thủ hộ Bất Hối Thông Đạo, không có bất kỳ dính dáng gì đến Hạo Dương Phái... Ha ha! Lâu lắm rồi không thấy đệ tử vượt ải, nói ra cũng thật sự buồn chán, hiện giờ ngươi là người đầu tiên trong vòng ngàn năm nay ta gặp. Rất tốt, chỉ tốn không đến nữa năm trong Thời Gian Huyễn Giới đã có thể thoát khốn! Nói đi, ngươi muốn phần thưởng gì? Hoặc là lựa chọn tiếp tục tiến lên ải thứ ba!

Tiểu Thần ngơ ngác, một đầu rối tung, suy nghĩ trở nên lộn xộn như tơ vò, miệng thì thào tự nói với bản thân, vô số câu hỏi hiện lên trong trí óc.

- Tiền bối nói đây là Thời Gian Huyễn Giới? Nói vậy tất cả đều là huyễn thuật! Không phải sự thực? Đã trôi qua nữa năm rồi sao?

Ngạc nhiên với câu hỏi của Tiểu Thần, bóng lưng từ từ quay lại đối diện với hắn, tuy nhiên, gương mặt của “Hạo” ra sao thì Tiểu Thần không thể nhìn được, bởi vì cả khuôn mặt lão ta được bao phủ bằng kim quang sáng chói, kim quang như thể làm vặn vẹo không gian, bẻ cong ánh sáng khiến Tiểu Thần nhìn đến như nhìn vào một khoảng không trống trãi đang phát ra hào quang.

Tựa hồ cảm thấy rất thú vị đối với câu hỏi của Tiểu Thần, hư ảnh Hạo không ngần ngại đáp lại.

- Huyễn Giới? Ha ha! Năm xưa Hạo nhất thời nổi hứng, đặt ra một cái danh tự nghe cho kêu mà thôi. Kỳ thức còn kém rất xa so với cái gọi là Giới! Tất nhiên, mọi thứ tiểu tử ngươi vừa trải qua đều là giả, thế nhưng dù là giả cũng là phản chiếu tất cả sự thật từ quá khứ của một con người! Còn về chuyện kia, ngươi yên tâm, thời gian thực cũng chỉ vừa trải qua sáu ngày!

- Không thể nào! Lục thúc... Không thể giả! Mạc lão cũng không thể giả!

Nhìn ra Tiểu Thần vẫn đang chìm đắm trong những hoang mang, rõ ràng chưa thể phân định đâu là thật đâu là giả, hư ảnh Hạo lắc nhẹ đầu, nói tiếp.

- Ha ha! Xem ra ngươi là vì may mắn thoát khốn, ta lại lầm tưởng rồi... Có điều, luật lệ là luật lệ, quy tắc là quy tắc, người là người đầu tiên, vậy phần thưởng vẫn phải giao cho ngươi! Thủy chung may mắn cũng là một phần của thực lực! Nào! Mau nói xem, công pháp, đan dược... Ngươi cần thứ gì? Hoặc giả như ngươi muốn đi tiếp? Ta báo trước, nếu chỉ dựa vào may mắn, ải thứ ba ngươi sẽ thất bại thảm hại, cần phải biết tự lượng sức!

Mặc dù Tiểu Thần đăm chiêu, trong lòng như thể có gì đó chẹn ngang, tựu chung chính là cảm giác vừa bực tức vừa khó hiểu, thế nhưng rất nhanh hắn hít một hơi thật sâu, cố bình ổn lại tâm tình, lên tiếng.

- Tiền bối, đệ tử muốn đi tiếp!

- Ngươi chắc chắn? – Hư ảnh Hạo ngạc nhiên hỏi lại lần nữa.

- Đệ tử chắc chắn! Chỉ là đệ tử còn có một vài khúc mắc, mong tiền bối chỉ điểm!

- Lý ra công việc của ta không phải để trả lời những thứ lằng nhằng của các ngươi... Nhưng mà... Thôi được, xem như lâu quá không trò chuyện với ai, ngươi nói xem?

Gật đầu thật mạnh, biểu lộ sự cảm tạ đối với hư ảnh Hạo, Tiểu Thần nói.

- Tiền bối có thể cho đệ tử biết, nếu ở bên trong Thời Gian Huyễn Giới không thể thoát ra, kết quả sẽ thế nào? Thời Gian Huyễn Giới có phải hay không sử dụng một loại vật chất... Hoặc tỷ như một dạng Pháp khí nào đó để thi pháp? Từ trước đến giờ có người nào khi đi ra biểu lộ sự cổ quái khác thường hay không? Đương nhiên không tính những chuyện liên quan đến cảm xúc vì phải trải qua quá khứ một lần nữa!

Chờ đến khi Tiểu Thần hỏi xong, hư ảnh Hạo yên lặng thật lâu, sau đó dường như lão cười nhạt, cất giọng.

- Ngươi hỏi nhiều thật, toàn mấy câu khó trả lời! Có điều, ta cũng không ngại giải thích cho ngươi rõ.

Dừng lại một chút, lão sửa soạn lời nói, mới bắt đầu.

- Đầu tiên, khi ở bên trong Thời Gian Huyễn Giới không thể tự mình đi ra, đủ mười hai ngày sẽ tự động bị trục xuất khỏi Bất Hối Thông Đạo, trên thực tế đối với đệ tử Hạo Dương Phái mà nói, thì không có bất cứ nguy hiểm nào cả. Dĩ nhiên điều này đồng nghĩa với việc mất đi tư cách tham dự lần sau, tức là mãi mãi không thể vào đây lần thứ hai! Kế tiếp, Thời Gian Huyễn Giới chính là là dùng một chút vụ khí ẩn chứa quy tắc Thời Gian để làm ra, bản thể của vụ khí đó ở đâu thì chính ta cũng không biết! Vấn đề cuối cùng, ngoài những tình trạng như ngươi nói, hầu hết mọi người đều sẽ có biểu lộ khác nhau do nhất thời không thể khống chế cảm xúc, thì...

Nói đến đây, hư ảnh Hạo đột nhiên im bặt, mãi lâu sau, lão mới nói tiếp.

- Đúng vậy, có một người khi rời khỏi Thời Gian Huyễn Thuật, trên phương diện tâm lý đã sinh ra vài điều khá đặc biệt! Nói ra mới để ý... Cũng có chút kỳ lạ, ngươi và hắn đều có biểu hiện giống nhau đến đáng sợ... Hắn là... Hạo! Là bản thể của ta!

...!

- ----o0o-----

Ngay thời điểm đó, ở Khứ Trần Đảo, Vô Diện thở dài lẩm bẩm.

- Tiểu tử, hy vọng ngươi mau thoát về thời không thực! Ta không thể nói rõ hoàn toàn, nếu nói ra, tất cả thúc bá của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.

Nói đoạn lão biến mất, ngay sau đó từ giữa hải dương mênh mông, trên một tiểu đảo vô danh, khắp nơi là đá sỏi khô cằn, duy nhất chính giữa đảo lại sừng sững một thân cổ thụ như chết héo lâu năm, hiện tại chỉ đang cố níu kéo lấy những tia sinh mạng cuối cùng.

Có điều, thân cổ thụ cao gần trăm trượng, đường kính phải ngoài hai mươi trượng, cành khô chi chít rũ xuống, vỏ cây xù xì thoạt nhìn cực kỳ xấu xí.

Lơ lửng trên cao, Vô Diện buông xuống một câu nói bâng quơ, đoạn hắn lần nữa biến mất.

- Xương Cuồng! Chuẩn bị đi, ta tổn hao hơi sức, dò xét thiên cơ, hai trăm năm sau sự kiện kia sẽ có người kích hoạt! Một là người tiếp tục đấu đá với ta đến lúc cả hai ngậm đắng ngã xuống, hai là cùng ta... Đòi lại công bằng!

- Cút...!

Âm thanh gầm rống vang lên!

...!

- ----o0o-----

(*Lộng giả thành chân: bỡn quá hóa thật. theo "Từ điển Thành ngữ và tục ngữ Việt Nam" NXB Văn hóa - Thông tin ấn hành năm 2000)

- ----o0o-----

Đôi lời về Xương Cuồng để các bạn dễ hình dung.

Đất Phong Châu thời thượng cổ có một cây lớn gọi là cây Chiên đàn cao hơn ngàn nhẫn, cành lá xum xuê, không biết che rợp tới mấy ngàn dặm, có chim hạc đến đậu nên đất chỗ đó gọi là Bạch Hạc (thuộc vùng Tam Giang - Bạch Hạc ngày nay). Cây trải qua mấy ngàn năm khô héo mà biến thành yêu tinh, thường thay hình đổi dạng, rất dũng mãnh, có thể giết người hại vật.

Kinh Dương Vương dùng nhạc mà đánh thắng yêu, yêu hơi chịu nhún nhưng vẫn nay đây mai đó, biến hóa khôn lường, thường ăn thịt người. Dân phải lập đền thờ hàng năm thường tới 30 tháng Chạp, theo lệ phải mang người sống tới nộp, dân mới được yên ổn. Dân thường gọi yêu là thần Xương Cuồng.

Lạc Long Quân dùng Long Châu phong ấn Xương Cuồng, nhưng vẫn không ngăn được sức mạnh của nó.

Đời Hán thái thú là Nhâm Ngao muốn bỏ lệ cúng tế người, Xương Cuồng tức giận mà giết chết.

Đương nhiên về sau mình sẽ giải thích nguồn gốc, cũng như miêu tả chi tiết hơn. Giải thích vì sao hiện tại Xương Cuồng chỉ còn cao chưa đến trăm trượng.

Cầu đề cử! Cầu ủng hộ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện