Quay qua quay lại chớp mắt Tiểu Thần đã bế quan được ba tháng.
Đám cỏ dại từng được dọn dẹp sơ sài bên ngoài động phủ, nay lại tươi tốt um tùm, tựa như một tấm thảm xanh che khuất hoàn toàn cửa động. Thế nhưng lúc này, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy Tiểu Thần sẽ kết thúc tình trạng phong bế, chấm dứt những chuỗi ngày nhàm chán của việc tu hành khô khan.
Ở tháng đầu tiên, hai người Triệu - Yến cũng có đôi lúc tạt ngang qua, cố ý đi tìm Tiểu Thần rủ nhau uống rượu tán dóc, tuy nhiên khi chứng kiến sự yên tĩnh cũng như hiện trạng cây cỏ xung quanh mọc đầy, lại nhận thấy phù ấn trên cửa động lập loè báo hiệu chủ nhân bế quan, rốt cuộc cả hai phải đành từ bỏ ý định, chỉ há miệng chửi đổng một câu rồi mạnh ai về nhà nấy.
Bất quá, sau đó chính bản thân lại noi theo gương Tiểu Thần, lập tức đóng cửa, nổ lực cố gắng khổ tu, không dùng thời gian vào những chuyện la cà vô ích.
Vào một buổi sáng, khi tia nắng đầu tiên rọi xuống, lẳng lặng hong khô những giọt sương còn đọng lại từ đêm qua, cánh cửa đá vốn im lìm bỗng dưng vang lên những âm thanh cót két khô khốc.
Tiểu Thần một thân y phục nâu xám gọn gàng, khuôn mặt tràn trề tinh lực, chậm rãi bước ra.
Sau khi hít thật sâu, hưởng thụ không khí trong lành đã ba tháng chưa được cảm nhận, hắn tươi cười vươn vai, miệng lẩm bẩm.
- Không biết hai tên kia như thế nào rồi? Nói đoạn, Tiểu Thần nhẹ nhàng nhấc chân, thong thả từng bước hướng về quán rượu của Yến Nhất Phi đi đến.
Rất nhanh, chỉ chốc lát hắn đã dừng chân trước căn mộc ốc một đoạn không xa cho lắm.
Hôm nay, nơi kinh doanh nhỏ của Yến Nhất Phi trông có vẻ làm ăn rất khấm khá, người tới kẻ lui cũng phải trên dưới ba bốn chục đệ tử, chen lấn bu đông bu đỏ xung quanh lối vào. Tuy nhiên, khi Tiểu Thần giương mắt nhìn tới, lại cảm thấy không khí dường như có đôi chút lao xao ẩn hiện sự bất thường.
Không ngờ hiện tại lại xuất hiện vài gương mặt quen thuộc.
Đầu tiên là Phong Thiên Thanh mà ở mấy tháng trước Tiểu Thần vô tình chứng kiến, khi gã xuất thủ làm bẽ mặt tên đệ tử có Thiên tư Băng hệ. Kế đến, đứng ngay sau lưng y, cũng chính là gã họ Âu đã từng có va chạm với Triệu Thanh ở tại chỗ này.
Chỉ là, hiện tại Tiểu Thần thực sự không biết mấy tên đệ tử thuộc Vân Phong kia, ngang nhiên kéo bè kết lũ chạy đến đây có phải hay không muốn đi kiếm chuyện, bởi vì tên nào tên nấy mặt mày lộ rõ sự hung hăng càn rỡ, bộ dáng khệnh khạng tựa như cố ý tìm kiếm phiền toái.
Tuy là Tiểu Thần nhìn mấy gã này không mấy thuận mắt, thế nhưng tâm tình hiện tại của hắn tương đối tốt, cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến những chuyện không đâu, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nói chung chỉ cần đừng kẻ nào chọc vào mình là đủ.
Bởi thế, hắn lẳng lặng lách người qua một bên, dự định đi vào mộc ốc gặp Yến Nhất Phi hỏi xem có việc gì rồi mới tính tiếp.
Bỗng nhiên, đúng lúc Tiểu Thần vừa nhấc chân, từ bên cạnh thò ra một bàn tay nắm lấy vạt áo hắn, bên tai văng vẳng tiếng cười như thể bằng hữu lâu ngày gặp lại người quen.
- Tiểu Thần sư huynh? Sư huynh còn nhớ tiểu đệ chứ?
- Ngươi là Doãn... Thiên An! - Tiểu Thần bất chợt nhớ đến gã mà những ngày đầu mới nhập môn đã có duyên gặp gỡ*.
(*Xem lại chương 34)
- Ha ha, ta đã nói sư huynh chắc chắn không quên ta mà! Đúng vậy! Tiểu đệ là Doãn Thiên An... Không biết sư huynh đến đây là vì...?
Đang phấn khởi vì gặp lại Tiểu Thần, họ Doãn đột nhiên thay đổi sắc mặt, chuyển từ hồ hởi sang đề phòng, giọng nói có chút e ngại lấp lửng.
Đối diện gã, Tiểu Thần không chút giấu giếm, nói rõ ý định tới đây.
- Ta tới muốn tìm Yến sư huynh!
- Ngươi... cũng giống bọn chúng muốn tới tham gia náo nhiệt!
Doãn Thiên An giật bắn mình, thái độ quay ngoắt so với ban nãy, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét nhìn đến Tiểu Thần.
Cảm thấy sự tình có gì đó không đúng, Tiểu Thần tiếp tục lên tiếng, gặng hỏi.
- Ta chưa hiểu ý ngươi! Ta là tới kiếm Yến sư huynh uống rượu!
- Uống rượu? Chỉ như vậy? Huynh không biết chuyện gì sao? - Doãn Thiên An ngờ vực hỏi ngược.
- Không lẽ tới để hỏi cưới hắn? Ta đây không có hứng với nam nhân! - Tiểu Thần cau mày, dở khóc dở cười với tên trước mắt.
- Sư huynh đừng giận, ta còn tưởng huynh cũng như đám kia tới đây trợ uy cho người của Vân Phong!
- Không ngại có thể cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì được chứ?! - Tiểu Thần âm trầm nghi hoặc, lên tiếng thúc Doãn Thiên An.
Kéo Tiểu Thần sang một góc khác, Doãn Thiên An bắt đầu từ từ thuật lại toàn bộ sự việc.
Chuyện này kể ra thì phải nhắc đến cách đây tầm ba tháng trước, ở Vân Phong bỗng xảy ra một sự kiện chấn động tầng lớp đệ tử trẻ Hạo Dương Phái.
Tên Phong Thiên Thanh không biết bằng cách nào có thể âm thầm qua mắt đám cao thủ các thế lực khác, một mình đơn thân độc mã lẻn vào Thiên Phạt Lâm, lại xâm nhập một nơi mà nghe người khác gọi là Xích Quỷ Bảo.
Xảo hợp thế nào, bên trong Xích Quỷ Bảo hắn ta lạc vào một địa phương tràn ngập khắp nơi là Thổ Nguyên tố, lại từ trong một hang động bí ẩn, chiếm được hai kiện bảo vật cực kỳ quỷ dị, giống như Pháp khí lại chẳng phải Pháp khí, cùng với vài nhánh Nguyên thảo dược tính kinh người.
Sau khi trở về, hắn dùng vài nhánh Nguyên thảo nhờ cha hắn, cũng tức là Phong chủ Vân Phong - Phong đại trưởng lão luyện chế đan dược, nhất cử đột phá Đoạt Nguyên cửu cấp.
Tuy nhiên sự tình chưa chấm dứt, cách đây mấy ngày, Phong Thiên Thanh lần nữa ngưng tụ Nguyên khí thành công, có thể nói, hắn tựa hồ hoành không xuất thế, ngang nhiên trở thành Đoạt Nguyên viên mãn thứ ba của Hạo Dương Phái.
Rắc rối cũng từ đây mà ra!
Ba ngày trước, Phong Thiên Thanh đến tìm Yến Nhất Phi khiêu chiến, muốn thay thế vị trí đại sư huynh. Có điều, Yến Nhất Phi đã bế quan được hai tháng chưa xuất hiện trở lại thì làm sao mà ứng chiến.
Vấn đề ở chỗ Phong Thiên Thanh cho rằng họ Yến sợ hãi trốn tránh, không dám chường mặt ra gặp mình. Thế là gã nghiễm nhiên kéo một đám người thay nhau ở chỗ này ngày đêm khiêu khích, thuỷ chung chính là dùng mọi thủ đoạn phá rối, ép buộc Yến Nhất Phi phải hiện thân.
Ngày hôm trước cũng đã có vài tên đệ tử Hoả Phong chạy đi bẩm báo để cao tầng kịp thời can thiệp, bất quá chẳng biết vì lý do gì khiến các vị ấy ngoại trừ cười nhạt lắc đầu, thì cao nhất cũng chỉ nói vẻn vẹn thốt ra mấy lời, kiểu như chừng nào phạm vào môn quy rồi hẵng tính.
Ngay khi họ Doãn còn đang tung hoành khua mép kể chuyện, bất giác Tiểu Thần đưa tay chặn lại, cắt ngang những gì gã đang nói. Chỉ đơn giản gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, khoé môi Tiểu Thần nhếch lên, lầm bầm gì đó trong kẽ miệng.
- Sư huynh đang nói gì? Đệ nghe không rõ! - Doãn Thiên An gãi đầu, nghi hoặc lên tiếng.
- À... Không có gì! Ta đang tự hỏi bao giờ Yến sư huynh mới xuất quan? Đa tạ Doãn sư đệ đã thông báo!
Nói đoạn, Tiểu Thần thản nhiên bước tới phía trước để lại Doãn Thiên An đứng như trời trồng, miệng không ngừng lắp bắp.
- Cửu tầng? Là... sư huynh cũng đã là cửu tầng cảnh giới! Không thể nào... mới bao lâu cơ chứ?
Ban nãy Doãn Thiên An vẫn không chú ý đến tu vi của Tiểu Thần cho nên không biết, vừa rồi nghe Tiểu Thần thuận miệng nói câu đa tạ sư đệ hắn mới giật mình tỉnh ngộ.
Chuyện hắn khách sáo nói một tiếng sư huynh cũng chỉ là tượng trưng trong giao tiếp, tuy nhiên bình thường Tiểu Thần vẫn hay gọi lại một câu Doãn sư huynh để tương xứng đáp lễ, hiện tại nghe Tiểu Thần không khách khí gọi thẳng là sư đệ, kỳ thục trong lòng hắn đương nhiên dâng lên cảm giác cổ quái xen lẫn khó chịu, cũng bởi vì vậy, hắn vô thức dùng Thấu Thị thuật để xem cảnh giới đối phương.
Không xem thì thôi, xem rồi mới biết bản thân thật sai làm! Sốc, quá sốc, như vậy về sau còn làm sao tu luyện nổi nữa đây?
Đang lúc Tiểu Thần muốn chen vào đám đông để vào mộc ốc, bất thình lình từ trên cao vọng xuống thanh âm nữ nhân nào đó, giọng nói văng vẳng trong trẻo như chuông như nhạc, lại ẩn ẩn ý tứ châm chọc không nhỏ, điều này khiến một số kẻ bên dưới nhất thời im lặng ngẩng đầu nhìn lên.
- Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm?
Bỗng dưng xung quanh xôn xao, vài giọng nói thì thầm lọt vào tai Tiểu Thần.
- Long Ngọc Lan?
- Nghĩa nữ của Long trưởng lão?
- Sao nàng ta lại chạy tới đây? Hắc hắc... sắp có chuyện hay rồi?
Giữa không trung, dãi lụa vàng nâng đỡ một cô gái chừng mười chín hai mươi nhẹ nhàng đáp xuống. Thoạt nhìn nàng ta không có gì nổi bật, với thân hình mỏng manh yếu đuối, khuôn mặt trắng nhợt như người có bệnh lâu năm, cùng lắm chỉ có thể xem như nàng ấy là một người cần được che chở.
Tuy nhiên, từ đôi mắt trong sáng ẩn chứa thần thái cao quý cùng với mỗi một động tác đưa tay nhấc chân biểu lộ rõ khí chất không giống người thường. Nhã nhặn không kém phần tinh tế hợp với dáng vóc gầy yếu đó, nàng ta chẳng khác gì tiên nữ lạc vào chốn khói bụi nhân gian. Tựu chung chỉ bấy nhiêu thôi cũng để cho kẻ không đứng đắn khi đối diện nàng phải tâm sinh tà niệm. Người chính trực cũng khó cưỡng lại câu nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.
Tiểu Thần đồng dạng ngước lên, dõi ánh mắt nhìn theo đến khi bóng dáng cô gái vừa xuất hiện, vững vàng đứng vào chính giữa đám đông. Trong đầu hắn đột nhiên dâng lên suy nghĩ cổ quái, dường như đã gặp người này ở chỗ nào, chỉ là nhất thời không nghĩ ra.
Lúc bấy giờ, không đợi cho nàng làm ra thêm bất kỳ cử động nào khác, tên Phong Thiên Thanh đã cười gằn bước tới mấy bước, nhếch miệng khinh thường.
- Long sư muội! Thân thể không tốt lại chạy đến đây làm gì? Họ Yến có gì tốt hơn ta? Nàng hà tất nhúng tay vào! Tâm ý của ta nàng cũng biết, hiện tại ta cũng là Đoạt Nguyên viên mãn...
Tưởng chừng Long Ngọc Lan sẽ đáp trả những lời vừa rồi, thế nhưng nàng chỉ thờ ơ, lạnh nhạt như hàn băng ngàn năm, không đếm xỉa thêm, lẳng lặng xoay lưng đi vào trong mộc ốc, để lại một câu với chúng nhân bên ngoài.
- Người uống rượu xin mời vào, hôm nay ta thay mặt Yến ca tiếp đãi, người không uống rượu... Cút!
Khinh bỉ, là tận cùng khinh bỉ.
Phong Thiên Thanh nhất thời nổi lên sát khí, không để ý thì thôi, rõ ràng chữ cuối cùng là cố ý tát vào mặt gã. Ánh mắt nhíu chặt, gã cười gằn lớn giọng.
- Long Ngọc Lan, đừng nghỉ có Long đại trưởng lão làm chỗ dựa thì có thể càn rỡ! Ngươi bất quá cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu! Hạo Dương Phái chúng ta chưa bao giờ xem ngươi là đệ tử!
Phừng phừng!
Giọng nói Phong Thiên Thanh vừa dứt, đứng ngay lối vào mộc ốc, Long Ngọc Lan vẫn không quay lại, thế nhưng quanh người nàng đột nhiên dâng lên đoàn đoàn lục hoả xanh lè cực kỳ yêu dị. Sát khí muốn hoá thành những làn sương mù bay tán loạn khắp mọi nơi, bất thình lình nàng khẽ quay đầu, nhãn mục đã không còn bình thường mà lúc này chuyển sang màu xanh lục, âm u rợn người. Nàng nặng nề từng chữ.
- Họ Phong kia, nếu không phải vì môn quy, ta một tát cũng có thể diệt sát ngươi... Tốt nhất nên cố giữ lấy cái mạng trước khi ta thực sự nổi giận!
Phong Thiên Thanh hốt hoảng, khuôn mặt biến sắc, đôi chân không tự chủ được liên tục lui về sau, miệng lắp bắp không ngừng.
- Cường giả Tinh Đấu? Không thể nào... không có lý nào? Tại sao ta chưa từng nghe cha nói đến...? Ngươi tụ tập Thiên Tuyệt Khí, là hoả khí lại là lục sắc hoả khí?
Mặc kệ gã có sợ hãi hay kinh khiếp thế nào đi nữa, Long Ngọc Lan cũng bất tất để ý, chỉ hừ một tiếng, nhanh chóng nhấc chân đi vào bên trong.
Tình cảnh vừa xảy ra khiến ai nấy chứng kiến không khỏi hoá hồ đồ, chẳng thể hiểu được ất giáp ra sao.
Chuyện gì xảy ra ở Hạo Dương Phái thế này?
Một gã Phong Thiên Thanh hoành không xuất thế cũng đã đủ chấn động, lúc này cư nhiên một cô gái ngày thường ít khi xuất đầu lộ diện, cho dù là nghĩa nữ của Long Phong chủ cũng không thể trong thời gian ngắn có được tu vi hãi hùng như thế mới phải.
Thế nhưng sự thật phơi ra trước mắt, luồng uy áp nghẹt thở ban nãy đã đủ chứng minh, sát khí hoá thành thực chất không phải ai cũng làm được.
Không gian chợt yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng hô hấp nặng nề. Lúc này còn ai dám ở lại, hay chính xác hơn là còn kẻ nào ngu ngốc tự tìm đau khổ đi trêu chọc Long Ngọc Lan nữa, tất cả, ngươi dòm ta, ta dòm ngươi, không nói không năng từ từ lùi lại, quay đầu có bao nhiêu tốc lực dùng bấy nhiêu tốc lực, ba chân bốn cẳng chuồn cho mau.
Thậm chí lúc Phong Thiên Thanh còn bần thần chưa kịp hoàn hồn, thì bên cạnh hắn mấy tên a dua như gã họ Âu cũng đã biến mất dạng tự khi nào, rốt cuộc sau giây lát chần chừ, y cũng cắn răng quay lưng... có lẽ định quay về chơi cái cổ chiêu từ ngàn xưa... đánh không lại thì về "méc ba"!
Đến khi xung quanh chỉ còn lại lác đác mấy người, cũng là người của Hoả Phong.
Tiểu Thần mới nhếch miệng, chậm rãi hướng đến mộc ốc tiến vào.
Đứng gần đó, Doãn Thiên An nuốt ực một ngụm nước bọt, ngày hôm nay với hắn đã quá đủ rồi, bao nhiêu năm tháng tu luyện đến tận bây giờ mới có thể liên tục chứng kiến được những việc vượt ra khỏi tưởng tượng. Hắn tưởng chuyện họ Phong đã ghê gớm, hoá ra Tiểu Thần còn ghê gớm hơn, vậy mà, lúc này Long Ngọc Lan xuất hiện, hắn đốn ngộ được cái gì gọi là kinh thế hãi tục, hai kẻ phía trước cũng chỉ là hàng dạt không đáng kể. Đốn ngộ... là đốn ngộ!
- Ta... ta muốn đột phá... con mẹ nó, đùa hay sao!?
Bên trong mộc ốc, Long Ngọc Lan đang quay lưng ngồi ở chiếc quầy, dường như phát hiện có người đang vào, nàng khẽ lên tiếng.
- Ngươi tới uống rươu?
- Tất nhiên uống ruợu!
- Mười Nguyên thạch một vò! Chỉ bán ba vò không hơn không kém!
- Quá mắc! Yến sư huynh chỉ lấy ba Nguyên thạch!
- Hắn là hắn, ta là ta! Mua hay không?
- Mua!
Đối thoại xong, từ phía Long Ngọc Lan bỗng bay đến ba vò rượu về phía Tiểu Thần, đồng dạng, từ phía Tiểu Thần cũng bay đến ba mươi điểm tinh quang lấp lánh.
Sau khi ai nấy đều cầm đến tay vật mình cần, Long Ngọc Lan có chút kinh hãi, ngập ngừng nói.
- Ý ta là mười hạ phẩm Nguyên thạch... cái này... Ngươi đưa nhầm rồi... đây là ba mươi khoả trung phẩm...!
- Không nhầm! Ta cùng Yến Nhất Phi là huynh đệ! Ngươi vì hắn tự chịu tổn thương thi triển huyễn thuật đã tổn hại cơ thể, Nguyên lực sói mòn đến căn cơ! Nếu không hồi phục, khả năng ngươi sẽ từ bát tầng rơi xuống thất tầng!
Nói đoạn, không để cho Long Ngọc Lan tiếp tục dông dài, Tiểu Thần tựa hồ nhìn ra điểm gì đó, bất giác hắn vung tay, một chiếc mộc hạp bay đến hướng nàng, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt.
- Không cần biết ngươi cùng Yến huynh có quan hệ gì, tuy nhiên ta luôn luôn rõ ràng, ngươi giúp huynh đệ của ta, ta giúp ngươi! Trong hộp là vài trái Liệt Hồng Quả tương thích với công pháp hoả hệ ngươi đang tu luyện!
Lời vừa hết, Tiểu Thần cũng không nói thêm gì khác, chỉ thản nhiên bước tới một góc khác, ung dung uống rượu.
Lúc này Long Ngọc Lan mới từ từ xoay người lại, trên khoé miệng nàng thực sự đang rỉ máu tươi, đúng như những gì Tiểu Thần nói ban nãy, nàng ta đã cố ý thi triển một loại thuật pháp che mắt khá cao minh, hù doạ đám ruồi nhặng kia chạy khỏi, cũng bởi vậy cho nên Long Ngọc Lan phải trả giá không nhỏ, khiến căn cơ tổn hại.
- Ta biết ngươi! Ngày trước Yến ca từng chỉ ngươi cho ta biết, nói ngươi rất khá...! Hôm nay ta xác định Yến ca quả có mắt nhìn người! Ngươi gọi Tiểu Thần?
- Ta là Tiểu Thần!
- ----o0o-----
(*Ở đây nói qua một chút, các nhân vật này đã từng xuất hiện ở những chương 33-34-35. Trong mỗi câu chữ của ta viết, chỉ cần đọc kỹ sẽ nắm bắt được dụng ý về sau. Bắt đầu từ những chương từ đây trở đi các nhân vật đó sẽ dần có đất diễn. Ta vẫn cố gắng tạo dựng mọi nhân vật trong Thần Thoại đều có con đường của mình, có cố sự của mình, có cơ duyên của mình, có trí tuệ của mình. Quang hoàn nhân vật chính sẽ không chiếu rọi toàn bộ câu chuyện này. Đương nhiên vì đây là lần đầu ta thử sức, cho nên chắc chắn sẽ phạm phải rất nhiều sai sót, vẫn mong quý độc giả xem như vì rộng lượng chấp nhận một "tân thủ" như ta, cùng ta đi hết chặn đường của Tiểu Thần đến cuối).
Đám cỏ dại từng được dọn dẹp sơ sài bên ngoài động phủ, nay lại tươi tốt um tùm, tựa như một tấm thảm xanh che khuất hoàn toàn cửa động. Thế nhưng lúc này, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy Tiểu Thần sẽ kết thúc tình trạng phong bế, chấm dứt những chuỗi ngày nhàm chán của việc tu hành khô khan.
Ở tháng đầu tiên, hai người Triệu - Yến cũng có đôi lúc tạt ngang qua, cố ý đi tìm Tiểu Thần rủ nhau uống rượu tán dóc, tuy nhiên khi chứng kiến sự yên tĩnh cũng như hiện trạng cây cỏ xung quanh mọc đầy, lại nhận thấy phù ấn trên cửa động lập loè báo hiệu chủ nhân bế quan, rốt cuộc cả hai phải đành từ bỏ ý định, chỉ há miệng chửi đổng một câu rồi mạnh ai về nhà nấy.
Bất quá, sau đó chính bản thân lại noi theo gương Tiểu Thần, lập tức đóng cửa, nổ lực cố gắng khổ tu, không dùng thời gian vào những chuyện la cà vô ích.
Vào một buổi sáng, khi tia nắng đầu tiên rọi xuống, lẳng lặng hong khô những giọt sương còn đọng lại từ đêm qua, cánh cửa đá vốn im lìm bỗng dưng vang lên những âm thanh cót két khô khốc.
Tiểu Thần một thân y phục nâu xám gọn gàng, khuôn mặt tràn trề tinh lực, chậm rãi bước ra.
Sau khi hít thật sâu, hưởng thụ không khí trong lành đã ba tháng chưa được cảm nhận, hắn tươi cười vươn vai, miệng lẩm bẩm.
- Không biết hai tên kia như thế nào rồi? Nói đoạn, Tiểu Thần nhẹ nhàng nhấc chân, thong thả từng bước hướng về quán rượu của Yến Nhất Phi đi đến.
Rất nhanh, chỉ chốc lát hắn đã dừng chân trước căn mộc ốc một đoạn không xa cho lắm.
Hôm nay, nơi kinh doanh nhỏ của Yến Nhất Phi trông có vẻ làm ăn rất khấm khá, người tới kẻ lui cũng phải trên dưới ba bốn chục đệ tử, chen lấn bu đông bu đỏ xung quanh lối vào. Tuy nhiên, khi Tiểu Thần giương mắt nhìn tới, lại cảm thấy không khí dường như có đôi chút lao xao ẩn hiện sự bất thường.
Không ngờ hiện tại lại xuất hiện vài gương mặt quen thuộc.
Đầu tiên là Phong Thiên Thanh mà ở mấy tháng trước Tiểu Thần vô tình chứng kiến, khi gã xuất thủ làm bẽ mặt tên đệ tử có Thiên tư Băng hệ. Kế đến, đứng ngay sau lưng y, cũng chính là gã họ Âu đã từng có va chạm với Triệu Thanh ở tại chỗ này.
Chỉ là, hiện tại Tiểu Thần thực sự không biết mấy tên đệ tử thuộc Vân Phong kia, ngang nhiên kéo bè kết lũ chạy đến đây có phải hay không muốn đi kiếm chuyện, bởi vì tên nào tên nấy mặt mày lộ rõ sự hung hăng càn rỡ, bộ dáng khệnh khạng tựa như cố ý tìm kiếm phiền toái.
Tuy là Tiểu Thần nhìn mấy gã này không mấy thuận mắt, thế nhưng tâm tình hiện tại của hắn tương đối tốt, cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến những chuyện không đâu, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nói chung chỉ cần đừng kẻ nào chọc vào mình là đủ.
Bởi thế, hắn lẳng lặng lách người qua một bên, dự định đi vào mộc ốc gặp Yến Nhất Phi hỏi xem có việc gì rồi mới tính tiếp.
Bỗng nhiên, đúng lúc Tiểu Thần vừa nhấc chân, từ bên cạnh thò ra một bàn tay nắm lấy vạt áo hắn, bên tai văng vẳng tiếng cười như thể bằng hữu lâu ngày gặp lại người quen.
- Tiểu Thần sư huynh? Sư huynh còn nhớ tiểu đệ chứ?
- Ngươi là Doãn... Thiên An! - Tiểu Thần bất chợt nhớ đến gã mà những ngày đầu mới nhập môn đã có duyên gặp gỡ*.
(*Xem lại chương 34)
- Ha ha, ta đã nói sư huynh chắc chắn không quên ta mà! Đúng vậy! Tiểu đệ là Doãn Thiên An... Không biết sư huynh đến đây là vì...?
Đang phấn khởi vì gặp lại Tiểu Thần, họ Doãn đột nhiên thay đổi sắc mặt, chuyển từ hồ hởi sang đề phòng, giọng nói có chút e ngại lấp lửng.
Đối diện gã, Tiểu Thần không chút giấu giếm, nói rõ ý định tới đây.
- Ta tới muốn tìm Yến sư huynh!
- Ngươi... cũng giống bọn chúng muốn tới tham gia náo nhiệt!
Doãn Thiên An giật bắn mình, thái độ quay ngoắt so với ban nãy, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét nhìn đến Tiểu Thần.
Cảm thấy sự tình có gì đó không đúng, Tiểu Thần tiếp tục lên tiếng, gặng hỏi.
- Ta chưa hiểu ý ngươi! Ta là tới kiếm Yến sư huynh uống rượu!
- Uống rượu? Chỉ như vậy? Huynh không biết chuyện gì sao? - Doãn Thiên An ngờ vực hỏi ngược.
- Không lẽ tới để hỏi cưới hắn? Ta đây không có hứng với nam nhân! - Tiểu Thần cau mày, dở khóc dở cười với tên trước mắt.
- Sư huynh đừng giận, ta còn tưởng huynh cũng như đám kia tới đây trợ uy cho người của Vân Phong!
- Không ngại có thể cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì được chứ?! - Tiểu Thần âm trầm nghi hoặc, lên tiếng thúc Doãn Thiên An.
Kéo Tiểu Thần sang một góc khác, Doãn Thiên An bắt đầu từ từ thuật lại toàn bộ sự việc.
Chuyện này kể ra thì phải nhắc đến cách đây tầm ba tháng trước, ở Vân Phong bỗng xảy ra một sự kiện chấn động tầng lớp đệ tử trẻ Hạo Dương Phái.
Tên Phong Thiên Thanh không biết bằng cách nào có thể âm thầm qua mắt đám cao thủ các thế lực khác, một mình đơn thân độc mã lẻn vào Thiên Phạt Lâm, lại xâm nhập một nơi mà nghe người khác gọi là Xích Quỷ Bảo.
Xảo hợp thế nào, bên trong Xích Quỷ Bảo hắn ta lạc vào một địa phương tràn ngập khắp nơi là Thổ Nguyên tố, lại từ trong một hang động bí ẩn, chiếm được hai kiện bảo vật cực kỳ quỷ dị, giống như Pháp khí lại chẳng phải Pháp khí, cùng với vài nhánh Nguyên thảo dược tính kinh người.
Sau khi trở về, hắn dùng vài nhánh Nguyên thảo nhờ cha hắn, cũng tức là Phong chủ Vân Phong - Phong đại trưởng lão luyện chế đan dược, nhất cử đột phá Đoạt Nguyên cửu cấp.
Tuy nhiên sự tình chưa chấm dứt, cách đây mấy ngày, Phong Thiên Thanh lần nữa ngưng tụ Nguyên khí thành công, có thể nói, hắn tựa hồ hoành không xuất thế, ngang nhiên trở thành Đoạt Nguyên viên mãn thứ ba của Hạo Dương Phái.
Rắc rối cũng từ đây mà ra!
Ba ngày trước, Phong Thiên Thanh đến tìm Yến Nhất Phi khiêu chiến, muốn thay thế vị trí đại sư huynh. Có điều, Yến Nhất Phi đã bế quan được hai tháng chưa xuất hiện trở lại thì làm sao mà ứng chiến.
Vấn đề ở chỗ Phong Thiên Thanh cho rằng họ Yến sợ hãi trốn tránh, không dám chường mặt ra gặp mình. Thế là gã nghiễm nhiên kéo một đám người thay nhau ở chỗ này ngày đêm khiêu khích, thuỷ chung chính là dùng mọi thủ đoạn phá rối, ép buộc Yến Nhất Phi phải hiện thân.
Ngày hôm trước cũng đã có vài tên đệ tử Hoả Phong chạy đi bẩm báo để cao tầng kịp thời can thiệp, bất quá chẳng biết vì lý do gì khiến các vị ấy ngoại trừ cười nhạt lắc đầu, thì cao nhất cũng chỉ nói vẻn vẹn thốt ra mấy lời, kiểu như chừng nào phạm vào môn quy rồi hẵng tính.
Ngay khi họ Doãn còn đang tung hoành khua mép kể chuyện, bất giác Tiểu Thần đưa tay chặn lại, cắt ngang những gì gã đang nói. Chỉ đơn giản gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, khoé môi Tiểu Thần nhếch lên, lầm bầm gì đó trong kẽ miệng.
- Sư huynh đang nói gì? Đệ nghe không rõ! - Doãn Thiên An gãi đầu, nghi hoặc lên tiếng.
- À... Không có gì! Ta đang tự hỏi bao giờ Yến sư huynh mới xuất quan? Đa tạ Doãn sư đệ đã thông báo!
Nói đoạn, Tiểu Thần thản nhiên bước tới phía trước để lại Doãn Thiên An đứng như trời trồng, miệng không ngừng lắp bắp.
- Cửu tầng? Là... sư huynh cũng đã là cửu tầng cảnh giới! Không thể nào... mới bao lâu cơ chứ?
Ban nãy Doãn Thiên An vẫn không chú ý đến tu vi của Tiểu Thần cho nên không biết, vừa rồi nghe Tiểu Thần thuận miệng nói câu đa tạ sư đệ hắn mới giật mình tỉnh ngộ.
Chuyện hắn khách sáo nói một tiếng sư huynh cũng chỉ là tượng trưng trong giao tiếp, tuy nhiên bình thường Tiểu Thần vẫn hay gọi lại một câu Doãn sư huynh để tương xứng đáp lễ, hiện tại nghe Tiểu Thần không khách khí gọi thẳng là sư đệ, kỳ thục trong lòng hắn đương nhiên dâng lên cảm giác cổ quái xen lẫn khó chịu, cũng bởi vì vậy, hắn vô thức dùng Thấu Thị thuật để xem cảnh giới đối phương.
Không xem thì thôi, xem rồi mới biết bản thân thật sai làm! Sốc, quá sốc, như vậy về sau còn làm sao tu luyện nổi nữa đây?
Đang lúc Tiểu Thần muốn chen vào đám đông để vào mộc ốc, bất thình lình từ trên cao vọng xuống thanh âm nữ nhân nào đó, giọng nói văng vẳng trong trẻo như chuông như nhạc, lại ẩn ẩn ý tứ châm chọc không nhỏ, điều này khiến một số kẻ bên dưới nhất thời im lặng ngẩng đầu nhìn lên.
- Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm?
Bỗng dưng xung quanh xôn xao, vài giọng nói thì thầm lọt vào tai Tiểu Thần.
- Long Ngọc Lan?
- Nghĩa nữ của Long trưởng lão?
- Sao nàng ta lại chạy tới đây? Hắc hắc... sắp có chuyện hay rồi?
Giữa không trung, dãi lụa vàng nâng đỡ một cô gái chừng mười chín hai mươi nhẹ nhàng đáp xuống. Thoạt nhìn nàng ta không có gì nổi bật, với thân hình mỏng manh yếu đuối, khuôn mặt trắng nhợt như người có bệnh lâu năm, cùng lắm chỉ có thể xem như nàng ấy là một người cần được che chở.
Tuy nhiên, từ đôi mắt trong sáng ẩn chứa thần thái cao quý cùng với mỗi một động tác đưa tay nhấc chân biểu lộ rõ khí chất không giống người thường. Nhã nhặn không kém phần tinh tế hợp với dáng vóc gầy yếu đó, nàng ta chẳng khác gì tiên nữ lạc vào chốn khói bụi nhân gian. Tựu chung chỉ bấy nhiêu thôi cũng để cho kẻ không đứng đắn khi đối diện nàng phải tâm sinh tà niệm. Người chính trực cũng khó cưỡng lại câu nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.
Tiểu Thần đồng dạng ngước lên, dõi ánh mắt nhìn theo đến khi bóng dáng cô gái vừa xuất hiện, vững vàng đứng vào chính giữa đám đông. Trong đầu hắn đột nhiên dâng lên suy nghĩ cổ quái, dường như đã gặp người này ở chỗ nào, chỉ là nhất thời không nghĩ ra.
Lúc bấy giờ, không đợi cho nàng làm ra thêm bất kỳ cử động nào khác, tên Phong Thiên Thanh đã cười gằn bước tới mấy bước, nhếch miệng khinh thường.
- Long sư muội! Thân thể không tốt lại chạy đến đây làm gì? Họ Yến có gì tốt hơn ta? Nàng hà tất nhúng tay vào! Tâm ý của ta nàng cũng biết, hiện tại ta cũng là Đoạt Nguyên viên mãn...
Tưởng chừng Long Ngọc Lan sẽ đáp trả những lời vừa rồi, thế nhưng nàng chỉ thờ ơ, lạnh nhạt như hàn băng ngàn năm, không đếm xỉa thêm, lẳng lặng xoay lưng đi vào trong mộc ốc, để lại một câu với chúng nhân bên ngoài.
- Người uống rượu xin mời vào, hôm nay ta thay mặt Yến ca tiếp đãi, người không uống rượu... Cút!
Khinh bỉ, là tận cùng khinh bỉ.
Phong Thiên Thanh nhất thời nổi lên sát khí, không để ý thì thôi, rõ ràng chữ cuối cùng là cố ý tát vào mặt gã. Ánh mắt nhíu chặt, gã cười gằn lớn giọng.
- Long Ngọc Lan, đừng nghỉ có Long đại trưởng lão làm chỗ dựa thì có thể càn rỡ! Ngươi bất quá cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu! Hạo Dương Phái chúng ta chưa bao giờ xem ngươi là đệ tử!
Phừng phừng!
Giọng nói Phong Thiên Thanh vừa dứt, đứng ngay lối vào mộc ốc, Long Ngọc Lan vẫn không quay lại, thế nhưng quanh người nàng đột nhiên dâng lên đoàn đoàn lục hoả xanh lè cực kỳ yêu dị. Sát khí muốn hoá thành những làn sương mù bay tán loạn khắp mọi nơi, bất thình lình nàng khẽ quay đầu, nhãn mục đã không còn bình thường mà lúc này chuyển sang màu xanh lục, âm u rợn người. Nàng nặng nề từng chữ.
- Họ Phong kia, nếu không phải vì môn quy, ta một tát cũng có thể diệt sát ngươi... Tốt nhất nên cố giữ lấy cái mạng trước khi ta thực sự nổi giận!
Phong Thiên Thanh hốt hoảng, khuôn mặt biến sắc, đôi chân không tự chủ được liên tục lui về sau, miệng lắp bắp không ngừng.
- Cường giả Tinh Đấu? Không thể nào... không có lý nào? Tại sao ta chưa từng nghe cha nói đến...? Ngươi tụ tập Thiên Tuyệt Khí, là hoả khí lại là lục sắc hoả khí?
Mặc kệ gã có sợ hãi hay kinh khiếp thế nào đi nữa, Long Ngọc Lan cũng bất tất để ý, chỉ hừ một tiếng, nhanh chóng nhấc chân đi vào bên trong.
Tình cảnh vừa xảy ra khiến ai nấy chứng kiến không khỏi hoá hồ đồ, chẳng thể hiểu được ất giáp ra sao.
Chuyện gì xảy ra ở Hạo Dương Phái thế này?
Một gã Phong Thiên Thanh hoành không xuất thế cũng đã đủ chấn động, lúc này cư nhiên một cô gái ngày thường ít khi xuất đầu lộ diện, cho dù là nghĩa nữ của Long Phong chủ cũng không thể trong thời gian ngắn có được tu vi hãi hùng như thế mới phải.
Thế nhưng sự thật phơi ra trước mắt, luồng uy áp nghẹt thở ban nãy đã đủ chứng minh, sát khí hoá thành thực chất không phải ai cũng làm được.
Không gian chợt yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng hô hấp nặng nề. Lúc này còn ai dám ở lại, hay chính xác hơn là còn kẻ nào ngu ngốc tự tìm đau khổ đi trêu chọc Long Ngọc Lan nữa, tất cả, ngươi dòm ta, ta dòm ngươi, không nói không năng từ từ lùi lại, quay đầu có bao nhiêu tốc lực dùng bấy nhiêu tốc lực, ba chân bốn cẳng chuồn cho mau.
Thậm chí lúc Phong Thiên Thanh còn bần thần chưa kịp hoàn hồn, thì bên cạnh hắn mấy tên a dua như gã họ Âu cũng đã biến mất dạng tự khi nào, rốt cuộc sau giây lát chần chừ, y cũng cắn răng quay lưng... có lẽ định quay về chơi cái cổ chiêu từ ngàn xưa... đánh không lại thì về "méc ba"!
Đến khi xung quanh chỉ còn lại lác đác mấy người, cũng là người của Hoả Phong.
Tiểu Thần mới nhếch miệng, chậm rãi hướng đến mộc ốc tiến vào.
Đứng gần đó, Doãn Thiên An nuốt ực một ngụm nước bọt, ngày hôm nay với hắn đã quá đủ rồi, bao nhiêu năm tháng tu luyện đến tận bây giờ mới có thể liên tục chứng kiến được những việc vượt ra khỏi tưởng tượng. Hắn tưởng chuyện họ Phong đã ghê gớm, hoá ra Tiểu Thần còn ghê gớm hơn, vậy mà, lúc này Long Ngọc Lan xuất hiện, hắn đốn ngộ được cái gì gọi là kinh thế hãi tục, hai kẻ phía trước cũng chỉ là hàng dạt không đáng kể. Đốn ngộ... là đốn ngộ!
- Ta... ta muốn đột phá... con mẹ nó, đùa hay sao!?
Bên trong mộc ốc, Long Ngọc Lan đang quay lưng ngồi ở chiếc quầy, dường như phát hiện có người đang vào, nàng khẽ lên tiếng.
- Ngươi tới uống rươu?
- Tất nhiên uống ruợu!
- Mười Nguyên thạch một vò! Chỉ bán ba vò không hơn không kém!
- Quá mắc! Yến sư huynh chỉ lấy ba Nguyên thạch!
- Hắn là hắn, ta là ta! Mua hay không?
- Mua!
Đối thoại xong, từ phía Long Ngọc Lan bỗng bay đến ba vò rượu về phía Tiểu Thần, đồng dạng, từ phía Tiểu Thần cũng bay đến ba mươi điểm tinh quang lấp lánh.
Sau khi ai nấy đều cầm đến tay vật mình cần, Long Ngọc Lan có chút kinh hãi, ngập ngừng nói.
- Ý ta là mười hạ phẩm Nguyên thạch... cái này... Ngươi đưa nhầm rồi... đây là ba mươi khoả trung phẩm...!
- Không nhầm! Ta cùng Yến Nhất Phi là huynh đệ! Ngươi vì hắn tự chịu tổn thương thi triển huyễn thuật đã tổn hại cơ thể, Nguyên lực sói mòn đến căn cơ! Nếu không hồi phục, khả năng ngươi sẽ từ bát tầng rơi xuống thất tầng!
Nói đoạn, không để cho Long Ngọc Lan tiếp tục dông dài, Tiểu Thần tựa hồ nhìn ra điểm gì đó, bất giác hắn vung tay, một chiếc mộc hạp bay đến hướng nàng, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt.
- Không cần biết ngươi cùng Yến huynh có quan hệ gì, tuy nhiên ta luôn luôn rõ ràng, ngươi giúp huynh đệ của ta, ta giúp ngươi! Trong hộp là vài trái Liệt Hồng Quả tương thích với công pháp hoả hệ ngươi đang tu luyện!
Lời vừa hết, Tiểu Thần cũng không nói thêm gì khác, chỉ thản nhiên bước tới một góc khác, ung dung uống rượu.
Lúc này Long Ngọc Lan mới từ từ xoay người lại, trên khoé miệng nàng thực sự đang rỉ máu tươi, đúng như những gì Tiểu Thần nói ban nãy, nàng ta đã cố ý thi triển một loại thuật pháp che mắt khá cao minh, hù doạ đám ruồi nhặng kia chạy khỏi, cũng bởi vậy cho nên Long Ngọc Lan phải trả giá không nhỏ, khiến căn cơ tổn hại.
- Ta biết ngươi! Ngày trước Yến ca từng chỉ ngươi cho ta biết, nói ngươi rất khá...! Hôm nay ta xác định Yến ca quả có mắt nhìn người! Ngươi gọi Tiểu Thần?
- Ta là Tiểu Thần!
- ----o0o-----
(*Ở đây nói qua một chút, các nhân vật này đã từng xuất hiện ở những chương 33-34-35. Trong mỗi câu chữ của ta viết, chỉ cần đọc kỹ sẽ nắm bắt được dụng ý về sau. Bắt đầu từ những chương từ đây trở đi các nhân vật đó sẽ dần có đất diễn. Ta vẫn cố gắng tạo dựng mọi nhân vật trong Thần Thoại đều có con đường của mình, có cố sự của mình, có cơ duyên của mình, có trí tuệ của mình. Quang hoàn nhân vật chính sẽ không chiếu rọi toàn bộ câu chuyện này. Đương nhiên vì đây là lần đầu ta thử sức, cho nên chắc chắn sẽ phạm phải rất nhiều sai sót, vẫn mong quý độc giả xem như vì rộng lượng chấp nhận một "tân thủ" như ta, cùng ta đi hết chặn đường của Tiểu Thần đến cuối).
Danh sách chương