Vân Phong!

Bên trong toà động phủ lưng chừng núi, Phong Thiên Thanh lặng im như kẻ mất hồn.

Ngồi bất động trên chiếc thạch sàn, hắn giương đôi mắt thẫn thờ nhìn đến bức tường đá đối diện. Lúc này, ngay trong đầu hắn đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo như thể cô nương vừa tròn mười tám đang thỏ thẻ bên tai.

- Phong lang! Chàng không nên lo lắng! Chỉ cần đúng là ở đây có hậu nhân nhà họ Yến, vậy thì giao kèo giữa chúng ta kết thúc... Ha ha, khi ấy chàng muốn làm gì ta cũng được! Ha ha!

- Ngươi không sợ các vị trưởng bối của ta phát hiện hay sao? - Phong Thiên Thanh vẫn như xác chết yên tĩnh không động đậy, tuy nhiên giọng nói của hắn lại phát ra từ trong suy nghĩ, bình thản đối đáp với thanh âm kia.

- Sợ? Thiếp có gì phải sợ? Thiếp cùng chàng tuy hai mà một, muốn động tới thiếp... Chàng đây là muốn chết cùng thiếp chăng? Ha ha! - Tiếng cười văng văng như thể muốn bỡn cợt họ Phong.

- Hừ! Nếu chỉ vì tinh huyết tên Yến Nhất Phi, vì sao người để ta làm ra trò đùa đổ ước rắm thối cùng với tên tiểu tử kia? Không phải như vậy càng gây thêm sự chú ý?

Sau khi Phong Thiên Thanh nhắc đến vấn đề khó hiểu, bất chợt giọng nói ngọt ngào ấy nhất thời trở nên ngơ ngẫn lâm vào yên lặng. Bất quá, cũng không tốn bao nhiêu hơi thở, "nàng" ấy lại lên tiếng.

- Ban đầu thiếp không có ý định gây thêm náo loạn, tuy nhiên trên người gã, hình như có mùi vị khiến thiếp đây cực kỳ chán ghét, khá giống với mùi của kẻ thù từ rất lâu về trước... Chỉ là, hiện tại thiếp không thể nhớ nổi. Chàng cũng biết, bây giờ thiếp chỉ là một đoàn linh hồn tan vỡ, tất cả ký ức cũng không còn nguyên vẹn như xưa. Thứ duy nhất còn sót lại trong bản năng lúc này là cần tinh huyết của nam nhân họ Yến mới có thể thi triển Linh Thuật Khế Ước* để hoàn hồn...

(*Khế ước: nôm na coi như cao cấp hơn sự ràng buộc của hợp đồng).

- Chỉ vì một chút ý nghĩ chẳng rõ ràng, ngươi muốn ta giết hắn? Chuyện này không đời nào, giao đấu ở Bất Hối Sơn cùng lắm chỉ phân định thắng bại, tuyệt không thể liên quan đến sinh tử! Ta cho dù không phải người tốt, thế nhưng nói ta đi giết hại đồng môn là việc không thể!

Phong Thiên Thanh nặng nề phát ra từng lời nói đanh thép trong đầu, cả khuôn mặt hắn toát đầy mồ hôi, tưởng chừng đang cố gắng chịu đựng chuyện gì đó rất đau đớn đang giằng xé tâm can.

- Ha ha! Thân thể này chàng không còn làm chủ được! Bất quá, trước khi lấy được tinh huyết của Yến tộc, thiếp đây sẽ không quá phận khiến chàng khó xử... Chàng cứ yên tâm...

Tiếng cười khúc khích vang lên!

- Nhưng mà nếu có ai dám ngăn trở, vậy thì chàng cũng đừng nên trách ta... Ha ha ha!

Ngay sau đó mọi thứ lại lâm vào thanh tĩnh, chỉ còn lại chính giữa mi tâm Phong Thiên Thanh đang không ngừng chập chờn những đợt sáng yếu ớt.

- ----o0o-----

Cùng thời điểm!

Bên trong căn phòng có chút quen mắt, tối tăm, chật hẹp, bốn thân hình đang ngồi quanh một chiếc bản nhỏ, ở trên là chiếc ấm bạch ngọc cùng bốn chung trà đã lạnh ngắt từ bao giờ.

- Chưởng môn, xem tình hình này, rất có khả năng Phong nhi đã bị kẻ nào mượn xác hoàn hồn!

Giọng nói một trong số bốn người bất giác thốt lên, không gian nặng nề bao trùm lấy tất cả, chỉ còn lại văng vẳng tiếng thở dài sầu muộn của vị lão bá nào đó.

Thời gian cứ tích tắc trôi qua đều đặn, mọi người vẫn giữ nguyên sự lặng thinh cổ quái, rất lâu sau, mới có người lên tiếng xoá tan bầu không khí bức bối kia.

- Cũng chưa hẳn! Nếu bị mượn xác tất nhiên không thể nào điên khùng cố tình gây ra kinh động cho kẻ khác... Ta đang nghĩ đến một chuyện? Có khi nào... là người của vùng Tây Bắc?

- Ý của chưởng môn là...? - Giọng nói nghi hoặc cất lên.

- Mấy lão có từng nghe qua Cộng Sinh Thuật?

- Cộng Sinh Thuật? Cổ thuật vùng Tây Bắc?

- Tây Bắc Linh Nhân!

- Như thế nào có thể?

Vừa nghe mấy chữ kia, đột nhiên ba người còn lại đập bàn đứng bật dậy, miệng lảm nhảm biểu hiện sự hốt hoảng kinh nghi.

- Đúng vậy! Ta đang nghi ngờ Phong Thiên Thanh trúng phải thuật này! Loại thuật pháp âm độc ký sinh vào chủ thể, sau đó điều khiển tâm trí của người bị hại, đánh đổi lại, thì chủ thể hoàn toàn bộc lộ ra tất cả tiềm năng vốn có trong thời gian ngắn!

Chờ cho âm thanh kết thúc, bỗng dưng có tiếng người phản bác.

- Không đúng! Làm sao vô duyên vô cớ xảy ra chuyện thế này được! Chưởng môn có thể cho lão hủ biết, từ đâu dẫn tới việc ngài suy đoán như vậy? Chưa hết, việc nhắm vào Yến Nhất Phi là sao? Yến Nhất Phi liên quan gì, có phải càng suy đoán càng đi vào ngõ cụt... Yến Nhất Phi... Linh Nhân? Khoan đã...

Giọng nói dừng lại đôi chút, bất giác sực tỉnh đến một điểm quan trọng khiến lão ấy giật mình, nói tiếp.

- Yến... Yến tộc? Nô tộc của Linh Nhân?

- Hầy... đúng rồi... Mười mấy năm trước chắc các vị vẫn không quên thảm cảnh của Yến gia? Cũng là vì sao Hoả Phong-Mạc trưởng lão thu nhận Yến Nhất Phi làm đệ tử!

Tiếng thở dài sâu lắng, tiếng than thầm của những người còn lại, não nề văng vẳng khắp nơi trong căn phòng, như thể đang hồi tưởng lại một đoạn quá khứ nhuốm đầy máu cùng nước mắt của nhà họ Yến.

Bất chợt, lúc này vị lão bá vừa nói ban nãy, dường như không dám tiếp tục nán lại, biểu tình gấp rút như có lửa đốt sau mông, lão nhảy dựng lên, nói.

- Nếu vậy còn chần chờ gì, ta đi tìm Phong nhi, tát bay thứ quỷ quái ký sinh vào hắn!

- Chậm!

- Lão Phong khoan đi!

- Phong lão, không được hồ đồ!

Hai ba cánh tay vội vàng chụp lấy, níu lão bá kia đứng lại.

- Đơn giản như vậy không lẽ từ đầu ta lại đứng nhìn không quan tâm, còn cố ý gọi lão tới không cho lão khinh suất! Thứ cổ thuật kì dị kia, ngoại trừ ký sinh tự nguyện rời bỏ chủ thể, ngược lại nếu dùng ngoại lực cưỡng ép, điều này cũng đồng nghĩa với việc... Cả hai sẽ đồng thời chết!

- Như vậy... Như vậy... Ta phải làm cách nào?

Phong lão lẩm bẩm trong khoé miệng, giọng nói run run tựa hồ đang tự trách bản thân vô dụng. Khuôn mặt nếu có thể nhìn rõ, tưởng chừng lão đã già đi thêm vài chục tuổi.

Lão cả đời vì Hạo Dương Phái, hết lòng vì trên dưới tông môn, lại một lòng tu luyện chưa bao giờ nghĩ đến việc khác. Đến cuối cùng tự biết bản thân đã không còn cơ hội tiếp tục tiến cấp mới nảy sinh ý nghĩ ẩn cư vào tục thế, xem coi có thể nhất thời đốn ngộ lần nữa rảo bước tiến lên hay không.

Cũng là lúc này, lão tuyệt nhiên không ngờ, khi hoá thành một người bình bình thường thường, lại phải lòng một thôn nữ, sau đó chuyện gì đến cũng đến. Lão lấy nàng, cùng nàng sinh một nhi tử, cũng tức là Phong Thiên Thanh hiện tại, ý là gió mát giữa trời xanh, thanh khiết bất phàm!

Bất quá, Phong Thiên Thanh sinh ra thật chẳng giống người khác, thể chất quỷ dị của hắn hút cạn bảy phần sinh cơ của mẫu thân, một người bình thường sau việc sinh nở đã vô cùng yếu nhược, lại lập tức mất đi chừng đó sức sống. Bởi thế, mặc dù Phong trưởng lão khi ấy có mặt, trong tức thời cũng không thể làm gì hơn, lão không kịp tìm tới đan dược phục hồi cho nàng, đã phải trơ mắt nhìn nàng nhắm mắt xuôi tay.

Trong lòng lão, Phong Thiên Thanh chính là cốt nhục lại càng là hình ảnh của thôn nữ năm xưa, cho nên, hiện tại chứng kiến tiếp sự tình lần này, thật sự lão cũng sắp nổi điên.

Vẫn còn đang bần thần chưa biết làm sao, bên tai Phong lão, âm thanh của chưởng môn Nguyễn Tề vang lên, như nước cam lộ rưới lên tâm trí đang khô cằn.

- May mắn nữa đường nhảy ra tiểu tử Tiểu Thần, lại xảo hợp bày ra trò đùa ba ngày đổ ước! Ít nhất có thêm thời gian cho chúng ta suy tính biện pháp. Trước mắt ta đã dặn dò Yến Nhất Phi ở yên trong Luyện Nguyên Thất, chưa có lệnh không được đi ra. Thiết nghĩ, nếu suy đoán là đúng, trong thời gian ngắn ký sinh kia chưa đạt được mục đích nhất định sẽ không gây bất lợi cho Phong nhi! Lão yên tâm...

- Hy vọng là thế...! - Phong lão cúi đầu, cố tâm che đi ngấn lệ của bậc trượng phu đang chực chờ bên khoé mắt.

- ----o0o-----

Trở lại với Tiểu Thần, sau khi cùng Nguyên Thuỳ Vân chia tay bên ngoài mộc ốc, hắn quay vào xem xét, nhận thấy tình trạng Long Ngọc Lan đã không còn gì đáng ngại, tiếp theo để lại vài câu dặn dò mấy tên sư đệ đưa nàng về Vũ Phong, an bài xong, hắn lập tức quay lại động phủ.

Đêm hôm đó, Tiểu Thần không tu luyện như thường lệ, chỉ nằm dài trên thạch sàn, đưa tay gác trán suy nghĩ đến nhừng lời của Nguyên sư thúc từng nói.

Sắp xếp các dữ kiện xâu chuỗi lại từ đầu, rõ ràng không thể nào có chuyện Phong Thiên Thanh càn rỡ như thế mà không ai thèm nhắc nhở. Cũng không thể có việc tên họ Phong kia cố chấp đến mức đắc tội Long Ngọc Lan cũng phải lôi Yến Nhất Phi ra cho bằng được. Tất cả không hợp lý chút nào!

Chỉ có thể giải thích, Phong Thiên Thanh nóng lòng đến độ bất chấp mọi việc, cố gắng càng nhanh chóng giáp mặt họ Yến càng tốt.

Vậy thì Yến Nhất Phi chính là chìa khoá then chốt!

Bất quá, ngoài mặt gã ta dường như rất giận dữ đối với Tiểu Thần, cho nên mới cố tình mở miệng muốn khiêu chiến, mặc cho Tiểu Thần năm lần bảy lượt đùa bỡn miệng lưỡi gã cũng nín nhịn. Thực tế cho thấy, việc này quá mức thừa thải với gã, vậy tại sao lại cần làm như thế?

Câu trả lời lúc này hiện lên trong đầu Tiểu Thần, chỉ có ba chữ Xích Quỷ Bảo!

Mỗi một người trong bọn hắn đương nhiên không có dây mơ rễ má gì với nhau trong khoảng thời gian này, mọi sự liên kết, nói cách khác, điểm chung của tất cả chính là từng đi vào Xích Quỷ Bảo!

Ngay khi ba chữ này vừa hiện hữu bên trong tâm trí, Tiểu Thần bật dậy, bóp bóp trán, miệng thì thào.

- Một tồn tại nào đó tương tự âm thanh tang thương đã chỉ điểm cho ta... đang ở trên người Phong Thiên Thanh! Hiển nhiên có ý đồ bất lợi đối với Yến Nhất Phi, cũng không loại trừ khả năng có ý đồ với ta! Nhưng vì sao? Với ta coi như có chút can hệ về huyết mạch Lạc thị, nhưng Yến sư huynh...?

Khi những điểm nghi vấn được Tiểu Thần suy tính dần dần hé ra một chút bí ẩn, bỗng nhiên, trong đầu linh quang xuất hiện, hắn nhớ đến mảnh da cũ kỹ đã từng lấy được khi tìm kiếm chiếc "lệnh bài" giúp lão Lam. Lúc đó, mặc dù không quá chú ý, tuy nhiên Tiểu Thần đã liếc sơ qua, bên trên có lưu lại vài dòng chữ Biên Niên Sử Xích Quỷ sao lục!*

(*Biên niên sử: là các ghi chép sự kiện, biến cố xảy ra trong khoảng thời gian nhất định)

(*Sao lục: bản sao chép)

Vội vàng lật tay, tấm da nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt Tiểu Thần.

Đây rõ ràng là ký tự của giáp cốt văn, được ai đó sao lại trên tấm da, ngoài trừ mấy chữ Tiểu Thần đã nhìn qua trước đó, thì tất cả còn lại đều được ghi chép chi chít kín hết hai mặt.

Tuy là tấm da không lớn, số lượng ký tự cũng có hạn, thế nhưng để có thể đọc và hiểu rõ tất cả, Tiểu Thần cũng phải tốn cả đêm không ngừng vừa quan sát thật kỹ, vừa dụng tâm giải nghĩa mỗi ký tự tối nghĩa ấy.

Cho đến khi trời sáng hẳn, đôi mắt Tiểu Thần đã đỏ kè, gân xanh cũng hằn lên trên trán, bất quá hắn cũng chỉ có thể hiểu được một phần nhỏ ý nghĩa của mớ văn tự kia.

Kỳ thực gọi là hiểu, không bằng nói là dựa vào cố sự của lão Lam mà suy đoán thêm một phần nhỏ trong đó mà thôi. Tất nhiên, cũng có vài chỗ rốt cuộc giúp Tiểu Thần càng thêm khẳng định việc mình phân tích ban nãy là không mấy sai lệch.

Trong đó viết lại!

Xích Quỷ Bảo sau trận chiến với một thế lực gọi là Thiên Cung, đa số người thì chết trận, kẻ thì mất tích, cũng không hiếm một số nhân vật mai danh ẩn tích, lẫn vào bên trong phàm nhân để lánh nạn.

Có điều, ở trận chiến kia không phải chỉ đơn giản như lời lão Lam tóm tắt gói ghém trong một đêm, trận chiến khiến trời đất đảo lộn, sông núi thay đổi, núi thì thành đồng bằng, sông thì hoá thành hoang mạc, thậm chí không gian nứt toát hình thành hố đen, thuỷ chung cực kỳ kinh khiếp.

Ở tràng cảnh hãi hùng như thế không bao giờ có chuyện chỉ có người của Xích Quỷ Bảo ngã xuống. Thiên Cung kẻ chết la liệt, chung quy là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Lại càng đương nhiên, khi trận chiến chấm dứt cả song phương không thiếu những tồn tại có vô số thủ đoạn bảo mệnh, cơ hồ hoá thành tàn hồn lẩn quẩn khắp nơi.

Sau đó lại tiếp tục một hồi chém giết của linh hồn hai bên, mãi cho tới khi, người của Xích Quỷ Bảo cảm thấy cuộc chiến giằng co làm cho phiến thiên địa cha ông gầy dựng từ vạn kiếp trước mỗi lúc mỗi tan nát, chia năm xẻ bảy trôi nổi khắp mọi nơi trong vô tận hư không.

Rốt cuộc vì không muốn tiếp tục nhìn thảm cảnh đau thương của kẻ bị liên luỵ, họ đã làm ra một quyết định cuối cùng. Đưa mảnh thiên địa cuối cùng còn sót lại, biến mất lần nữa vào dòng chảy thời gian.

Thế nhưng vẫn chưa hết, cứ mỗi một ngàn tám trăm năm Xích Quỷ Bảo buộc phải hiện thân trở lại điểm ban đầu trước khi rời đi, do Thiên Cung làm ra trận đồ có tên Cửu Cung Quy Tức hòng diệt cỏ tận gốc!

Người đời về sau, nhìn dị tượng lại gọi nó thành cái tên Cửu Tinh Liên Châu, và đặc biệt cứ mỗi thời như vậy lại liên tục xuất hiện từng đợt từng đợt những kẻ mang theo vận mạng sâu dày. Trong cõi mơ hồ trở thành địch nhân tựa như kẻ thù thiên cổ từ ngàn xưa tiếp tục nối lại ân oán còn chưa chấm dứt!

Bầu trời sáng hẳn, Tiểu Thần thở hắt ra, dưa tay lau đi lớp mồ hôi trên trán.

Hồi tưởng lại một chặp, hắn mới tự nhủ trong lòng.

- Là do mảnh vỡ linh hồn! Những thứ gọi là cổ bảo kia... Nguy! Triệu Thanh...

Tiểu Thần hốt hoảng, không kịp suy nghĩ thêm điều gì, cả thân người như lò xo bật mạnh, lao thẳng về hướng cửa động, bàn tay phất lên, cửa động chỉ vừa hé ra, hắn như u linh lách sang lao thẳng đến bên ngoài.

Ầm... Hự!

Đột nhiên, cùng lúc đó một tiếng hét như bị thọc tiết ré lên.

- Con bà ngươi, mới sáng sớm chạy như ma đuổi, bộ trong động phủ có quái vật sắp ăn ngươi hay gì?

Triệu Thanh ôm mặt xoa xoa, miệng không ngừng làu bàu.

- Ngươi không sao? - Tiểu Thần kinh hãi lo lắng hỏi lại.

- Tất nhiên có sao, hiện tại khắp nơi đều là sao, sao bay thành vòng tròn trong mắt ta... - Triệu Thanh bộ dáng rầu rĩ đáp.

- Ài... Thật may mắn, ngươi không sao!

- Ta nói có sao là có sao, con bà ngươi! Hại lão tử xém chút rụng hết răng.

- Vào đây rồi nói! - Tiểu Thần thở mạnh một hơi yên tâm.

...! Trải qua chừng nữa canh giờ, Tiểu Thần gãi đầu gãi tai thuật lại hết việc hắn đang nghi ngờ sợ hãi, nhắc nhở Triệu Thanh cẩn thận với cặp Thạch Chuỳ vẫn thường dùng. Đây chính là nguyên nhân có thể dẫn đến việc giống như Phong Thiên Thanh đang mắc phải.

Bất quá, đôi mắt Triệu Thanh mở to, vạn phần kinh ngạc như thể không phải là sự việc kia làm chấn động tâm lý, mà là vì sao Tiểu Thần biết. Hắn nói.

- Con bà nó chứ, ta tới tìm ngươi cũng là chuyện này!

Triệu Thanh vừa nói vừa đảo tay, lập tức trước mặt hai người là một chiếc lọ dán đầy phù lục, nào là Niêm Phong phù đơn giản nhất, nào là Định Thân phù, Kim Cương phù... thậm chí còn có Hoả Xà phù, chẳng hiểu tên này có phải vì hoảng sợ quá nên có cái gì cũng dán lên bất chấp.

Chiếc lọ cứ lơ lửng, đôi lúc lại nhảy nhảy lên như có vật gì đang cố gắng phá huỷ mà chui ra.

Tiểu Thần trân trối nhìn đến, lại liếc mắt nhìn sang Triệu Thanh, bất giác đưa ngón cái biểu lộ, ngươi lợi hại!

Sau đó, Triệu Thanh cũng bắt đầu thuật lại những gì hắn đã trải qua ở mấy ngày trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện