Oanh!

Thiên Đạo Tuyên Phệ Trận lại ẩn hiện mà ra, lần này kim quang phát sáng đại thịnh, sau đó nhanh chóng hạ xuống người của Trường Tranh.

Hắn cứ có cảm giác bị gò bó và hạn chế đã rất lâu rồi chưa từng cảm nhận qua, giống như kiểu hắn nói được nhưng không làm được sẽ bị Thiên Đạo triệu hồi ra lôi kiếp, oanh tạc linh hồn của hắn đến hình thần câu diệt.

Cái tên Hách Kiêu, chính là tên giả của tên giả của hắn, dùng để che giấu thân phận lần hai, còn lần một dĩ nhiên là lấy tên giả để qua mắt đám người của Cam Gia a.

Tuyên thệ không quan tâm đến tiến giả hay thật, mà chúng chỉ quan tâm đến người bị Thiên Đạo hạ xuống giềng xích ràng buộc, giống như hắn hiện tại.

Bị Thiên Đạo thắc lại mặc cho hắn có lấy tên giả là Hách Kiêu mà không phải là Trường Tranh.
Mà lộn, cái tên này cũng là...khà khà...

Nhìn thấy Trường Tranh thức thời mà tuyên thệ như vậy, Đại Địa Xà Vương âm thầm buồn bực, vốn muốn mượn cái cớ này dễ làm khó dễ một phen, ai ngờ tiểu tử này lại ranh ma như vậy.

Bất lực, hắn chỉ dành ngậm ngùi nuốt vào trong bụng, một thân nộ khí xung thiên không có chỗ tiết!

Toàn trường xem mà âm thầm chép miệng cười cười cạn lời, dĩ nhiên là trừ một số người bên phe Đại Địa Xà Vương.

Nhưng tất cả, bọn hắn trong lòng lại kinh thán không thôi, đến cả Yêu Vương mà cũng bị dắt mũi như vậy.

Chậc chậc, tiểu tử này đúng là ngoan nhân a!

Cũng vài giây sau, kim quang biến mất, Trường Tranh một mặt hí hửng tủm tỉm nói, ánh mắt híp lại như tà ma ngoại đạo:

- Yêu Vương đại nhân, ngài chắc chắn chỉ muốn cứu một mình con của ngài? Không cứu những người còn lại sao?
Cả đám âm thầm đổ mồ hôi lạnh, tiểu tử vậy mà còn chưa biết đủ? Còn muốn được voi đòi tiên ngoạm thêm tài nguyên Đỉnh Cấp?

Cũng không biết ai cho hắn lá gan to bằng trời như vậy!

- Hừ, đây không phải là chuyện của ta!

Đại Địa Xà Vương hừ lạnh nói, thái độ cực kỳ hờ hững.

Trường Tranh cũng không ép buộc, ngược lại còn cười tươi hơn, xoay lưng lại nói tiếp:

- Bây giờ có thể vào được rồi a....

Giọng nói có ẩn chứa hàm ý chỉ có một mình hắn biết, dẫn sói ra khỏi hang a....

Quả nhiên, đúng như suy đoán của hắn, khi Cam Lộ Lộ xách hắn lên xong, đang muốn nhanh chóng ném vào thì năm đạo âm thanh vang lên khiến nàng âm thầm bất mãn nhưng không thể làm được cái gì, đành dừng lại một chút:

- Tiểu hữu, ta lấy danh dự là Diệt Xà Vương Giả ở đây xin thề, nếu ngươi cứu được Xứ Hoành, cháu của ta ra ngoài, Diệt Xà Vương Môn ta sẽ đáp ứng cho ngươi năm viên Yêu Vương Thú Đan, năm giọt Yêu Vương Tinh Huyết có huyết thống mạnh mẽ và Diệt Xà Vương Môn ta nợ ngươi một đại ân tình!
- Ta, lấy danh nghĩa là Diệm Chi Vương Giả ra thề, nếu ngươi cứu được tất cả người của Diệm Vương Điện ta ra ngoài, ta Diệm Vương Điện sẽ cho ngươi tiến vào Hỏa Diệm Điện Lò tu luyện ba năm, một loại Linh Diệm đặc thù và một loại Linh Diệm Bình Thường, một loại Linh Hỏa Bình Thường và Diệm Vương Điện ta sẽ nợ ngươi một ân tình.

- Ta, lấy danh nghĩa là Độc Hổ Yêu Vương ra thề độc....

- Ta, lấy danh nghĩa là Ma Bằng Yêu Vương ra thề....

- Ta, lấy danh nghĩa là....

Năm đạo âm thanh nhanh chóng vang lên liên miên vội vã, sau đó liền có hàng loạt âm thanh ầm vang từ trên trời cao giáng xuống.

Ầm....Ầm....Ầm...!

Trời cao ầm ầm chấn động, trên bầu trời lại kết thành năm tòa Thiên Đạo Tuyên Thệ Trận rồi lại giáng xuống năm luồng kim quang sáng chói rọi vào hư không.

Năm luồng kim quang tản ra ánh sáng bao phủ cả mười mấy dặm, khiến đất trời tạm thời giống như chìm trong ánh sáng bình mình dịu nhẹ thanh thản.

Không lâu sau đó, năm đạo kim quang liền tán đi, bầu trời khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Trường Tranh âm thầm cười trộm, đúng là thức thời mới là trang tuấn kiệt a....

Hắn có chút không ngờ vẫn còn năm vị Vương ẩn nấp trong hư không, đến khi hắn sắp vào rồi mới chủ động tuyên thệ.

Xem như bọn hắn cũng thức thời biết cò kè mặc cả với hắn là không được nên đã dứt khoác tuyên thệ luôn.

Trong tất cả phần thù lao đến từ Chư Vương, hắn cảm thấy hảo cảm và phong phú nhất là phần của Diệm Chi Vương Giả!

Một loại Linh Vật Đặc Thù, hai loại Linh Vật Bình Thường, vào Diệm Vương Điện Lò tu luyện ba năm và một, ân tình!

Nhưng không lớn...

Phần thù lao như vậy, thậm chí so với Cam Gia còn hậu hĩnh hơn.

Không tệ, không tệ a....

Hắn còn đang tự sướиɠ thì Cam Lộ Lộ đã túm lấy cổ ném hắn như quăng rác vào trong Động Phủ.

Thân ảnh hắn đến gần cánh cửa kia liền xoắn tròn vặn vẹo, dần dần hấp thu hắn vào theo chiều kim đồng hồ.

Trước khi cách biệt ly với bên ngoài, hắn còn nghe thấy được hai tòa Thiên Đạo Tuyên Thệ Trận ầm vang oanh minh trong trời đất.

Không cần nói cũng biết, lại có lô hàng tới!

May mắn là hắn nghe trọn vẹn tất cả, âm thầm cảm thấy kỳ quái, chậc chậc vài tiếng....

- Ta, lấy danh....

- Ta, lấy danh....

Nghe xong, hắn cũng mất đi tất cả âm thanh như tiến vào vùng đất mới, đầu óc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng cực kỳ mơ hồ, thị giác cũng tạm thời mất đi khả năng nhìn rõ chỉ còn lại cảm giác mờ mịt.

Trong hư vô, hắn cảm giác bản thân bị một loại lực lượng không gian bao trùm lại vô pháp phản kháng, dịch chuyển hắn đến một nơi nào đó!

Cũng sau khi hắn biến mất, cánh cửa liên thông Bí Cảnh và ngoại giới kia cũng không cần thiết tồn tại nữa mà phình to lên một cái rồi bụp một tiếng, biến mất giữa hư không.

Phần còn lại, chính là chờ đợi....

............

Trong Động Phủ, à không, là Bí Cảnh kia.

Trường Tranh mờ mịt mở mắt ra, sóng mắt luân chuyển nhìn xem xung quanh.

Bí Cảnh này đã truyền tống dịch chuyển hắn đến một cái rừng rậm với những cây cổ thụ cao lớn.

Cành lá xum xuê, lá cây tươi xanh, thân cây rắn chắc, rễ cây phân tán ra nhiều chùm giống như gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Đó là những đặc điểm đơn giản miêu tả những cây cổ thụ nơi này.

Trường Tranh hơi chau mày lại, lập tức trong nhãn thần lóe lên một tia ngạc nhiên thần sắc.

Đầu tiên là nồng độ linh khí ở nơi này, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được nó cực kỳ nồng đậm, thậm chí còn nồng đậm hơn bên ngoài Bí Cảnh Địa Vực gấp trăm lần! Có lẽ là khi Bí Cảnh này mở ra, cánh cửa liên thông ngoại giới đã tràn ra một lượng khá lớn linh khí, biến nơi đó trở thành địa phương có linh khí cực kỳ sung túc và dư giả.

Hoàn cảnh có thể nói là cực kỳ tốt cho việc tu hành, nói là ngày đi ngàn thước cũng không quá đáng.

Cho dù không chủ động vận chuyển công pháp tu hành, thiên địa linh khí đều ồ ạt theo lỗ chân lông của hắn mà không ngừng chui vào.

Hắn nhịn không được khẽ nỉ non một tiếng thư thái, được linh khí tẩm bổ thân thể khiến hắn thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.

Có điều hắn lại không dùng lượng linh khí này để tu luyện, tăng tiến tu vi.

Mà hắn lại áp súc tất cả linh khí hóa thành Pháp Lực dung hòa vào Pháp Lực vốn có.

Lượng Pháp Lực cực kỳ chân thật như hóa thành chất lỏng phiêu du lượn lờ như rắn nước uốn lượn ở đan điền của hắn.

Độ ngưng thực của Pháp Lực mặc dù không được tăng lên nhưng tích tiểu thành đại, chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn khi tu hành tại nơi này.

Nhưng mà, mục đích hắn vào đây không phải là để tu hành, mà là đi cứu người!

Nghĩ đến đại sự cần làm, hắn lập tức vọt người lên, bay trên không trung.

Cuồng Phong Pháp Lực, Lôi Điện Pháp Lực và Quang Minh Pháp Lực vận chuyển.

Đôi chân truyền lực, đạp vào hư không khiến nó băng liệt phá toái!

Răng rắc!

Hư không như thể thủy tinh kêu răng rắc sau đó hóa thành hàng loạt mảnh thủy tinh nhỏ rơi xuống mặt đất.

Gương mặt hắn nở một nụ cười thích thú, đã lâu lắm rồi hắn mới phi hành trở lại a.

Tại nơi này, quy tắc có chút đặc thù không giống như những nơi khác.

Đây cũng là điều làm hắn ngạc nhiên sau nồng độ linh khí.

Quy tắc của nơi này cũng rất đơn giản nhưng để làm được điều đó, đạo hạnh và thực lực của chủ nhân Bí Cảnh lại không đơn giản chút nào.

Thấp nhất cũng là gần chạm tới cảnh giới thứ mười hai...

Trong Bí Cảnh này có quy tắc chỉ cho phép Pháp Lực Kỳ tu sĩ trở xuống tồn tại.

Chỉ cần là Pháp Lực Kỳ đều có thể ngự không phi hành bay trên không trung giống như khả năng mà tu sĩ Đệ Ngũ Cảnh có thể làm được, ngay cả ẩn mình vào hư không cũng không ngoại lệ.

Cũng chính vì nó chỉ cho phép tu sĩ Pháp Lực Kỳ tồn tại nên cường độ không gian cực kỳ yếu ớt, chỉ cần là sức mạnh của Pháp Lực Kỳ cao cấp là có thể đánh nổ nó một cách dễ dàng.

Lúc nãy hắn chỉ đạp chân một cái mà đã có thể làm hư không vỡ vụn là minh chứng cụ thể nhất.

Trường Tranh nghĩ xong lại một chân nối tiếp một chân đạp trên không trung phi hành lả lướt như cá gặp nước mà cực kỳ thong dong nhẹ nhàng.

Có điều là mỗi bước chân của hắn lại làm cho không gian hư hại, vỡ ầm ra cực kỳ khϊếp người.

Tốc độ của hắn cực nhanh, cơ hồ mỗi giây đi được hơn trăm mét, nhưng dù vậy, hắn đi đến hơn hai ngày vẫn không ra khỏi phạm vi khu rừng.

Cho đến ba ngày sau, tại biên giới của khu rừng và thế giới bên ngoài, hắn rốt cuộc cũng gặp phải một nhóm sinh linh đầu tiên!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện