"Ta có thể giúp ngươi như thế nào?" Hoa Thiên Vũ không thể không nói, nàng bị khí chất của tiểu ăn mày trước mắt này khuất phục rồi! Cũng không phải là bởi vì theo như lời hắn nói, mà là sự thu hút của tiểu hài tử này.

Không thể không nói, từ trên người tiểu khất cái này, Hoa Thiên Vũ cảm nhận được một sự tự tin mà nàng chưa bao giờ thấy. Không kiềm chế được, nàng cũng bị hắn hấp dẫn theo, hôm nay cảm thấy, chính nàng có phải nên thật sự giúp tên tiểu tử này một lần hay không.

Nghe được Hoa Thiên Vũ nói ra một câu nói như vậy, Tô Lâm cùng với nhóm tiểu khất cái ở phía sau lưng hắn lập tức cao hứng kêu lên, Hoa Thiên Vũ thấy được dáng vẻ cao hứng của bọn họ, lại còn hân hoan la to, và không có một người nào vì nàng là một người tàn tật mà có nửa điểm kỳ thị, thấy tin nàng có tham gia, mà phát ra sự cao hứng từ nội tâm, Hoa Thiên Vũ cũng không khỏi bị bọn họ lây nhiễm, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

Tô Lâm là người đầu tiên cao hứng hơn bao giờ hết, tay vỗ bả vai của Hoa Thiên Vũ, cười nói: "Tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý tham gia, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chính là huynh đệ, chúng ta không nói đến chuyện ngươi có thể giúp được chúng ta cái gì, trước tiên cứ ăn cái gì đi, bọn đại ngốc kia hẳn là cũng chiêu mộ được không ít huynh đệ, chúng ta hôm nay liên hoan đi, trước cứ ăn nhiều vào rồi một hồi nói sau."

Nói xong, kéo Hoa Thiên Vũ đi về phía trong thành, Hoa Thiên Vũ bị động bị Tô Lâm kéo đi lên phía trước, trong nội tâm không biết nên khóc hay cười đây, tự nàng thấy mình thật sự là bị ma chướng* rồi, lại còn bị một đám tiểu hài tử kia dụ dỗ, thực sự tham gia cùng với bọn họ đi cạnh tranh Đà chủ gì đó của Cái Bang, quả thực là chọc cười, chỉ với năng lực của mình, Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng làm bang chủ Cái bang cũng dư dả rồi, còn phải xem chính nàng có muốn nguyện ý làm hay không! (*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra)

Nhưng mà Hoa Thiên Vũ là một người biết giữ lời, nếu đã đáp ứng với Tô Lâm, như vậy không cần quản nàng ở phía sau có thể giúp bao nhiêu, nhưng có thể xem như gắn bó keo sơn với tiểu tử trước mắt này, chỉ cần hắn không phản bội nàng, vậy thì người bằng hữu này, Hoa Thiên Vũ đã là nhận định.

Đi theo Tô Lâm về phía trước, lúc này Hoa Thiên Vũ mới phát hiện, rõ ràng là nàng đã trở lại thành Cẩm Quốc, đây là nơi được gọi là quốc của tổ tiên nàng! Lúc này trong lòng Hoa Thiên Vũ không hiểu sao lại có chút thấp thỏm bất an không rõ.

Nhưng cảm xúc thấp thỏm bất an này, rất nhanh đã bị lan ra dần bởi một đám tiểu khất cái khác đứng ở đối diện, trước mặt là một người cao gầy đang cầm gậy trong tay khắp người hắn tràn đầy vết thương không kém với những tiểu khất cái kia bao nhiêu, vốn đã là trang phục ăn mày rách rưới, giờ lại có thể xuyên thấu qua từng lỗ lớn y phục, Hoa Thiên Vũ cũng có thể nhìn thấy bên trong là những vết màu tím xanh nhè nhẹ, bọn tiểu khất cái bên cạnh hắn, phần lớn cũng đều là như thế, Hoa Thiên Vũ lập tức khẩn trương.

Tô Lâm cũng chú ý tới, không khỏi sợ hãi hỏi: "Đại Ngốc, ngươi làm sao vậy? Ngươi làm gì mà lại thế kia, làm sao lại trở thành như vậy?"

Tiểu khất cái cao gầy kia chính là Đại Ngốc, nhìn thấy lão đại, hắn cố nén đau không cho mình khóc lên, vẻ mặt như đưa đám hô với Tô Lâm: "Lão đại, ngươi báo thù cho chúng ta đi! Bọn người Vương Đại Cẩu kia bắt nạt người quá đáng!"

"Đây là bọn người Vương Đại Cẩu làm?" Tô Lâm nghe vậy ngược lại rất tỉnh táo, híp mắt hỏi: "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, kể hết chuyện ra, lão đại sẽ làm chủ cho các ngươi!"

Lời của Đại Ngốc rất vất vả mới kể chuyện hiểu được, Hoa Thiên Vũ ở một bên nghe không khỏi lắc đầu, nàng thấy rất đúng là những tiểu khất cái này muốn đi theo giúp thì khí huyết có thừa, nhưng thực lực lại không đủ! Với bọn họ như vậy, cũng chính như là một chuyện phiền Tô Lâm, những người khác, chuyện này không phải nói giúp là có thể, chỉ có thể nói là thêm phiền phức cũng không khác biệt lắm.

Chuyện thật ra cũng không phức tạp lắm, hôm nay Tô Lâm dặn dò Đại Ngốc đi chiêu mộ những tên ăn mày mới nhập bọn, vốn là giao chuyện đơn giản dễ dàng nhất trong thành cho hắn, còn mình thì mang người ra ngoài thành tìm vận may, kết quả chính là như vậy, Đại Ngốc vẫn làm hỏng chuyện Tô Lâm giao cho hắn.

Vốn là trong thành kéo người nhập bọn là dễ dàng nhất nhưng mà, dù sao ở thời đại này chỉ có trong thành mới là chỗ địa phương có người nhiều, mà ngoài thành, xa không nói người cũng ít như vị trí hồi nãy của Hoa Thiên Vũ, dường như là trong vòng mười dặm cũng không thấy một người, mà Tô Lâm có thể thấy nàng cũng xem như là cơ duyên xảo hợp!

Chỉ có như vậy, mà Đại Ngốc ở trong thành kéo người nhập bọn, cũng phát triển không thuận lợi, nguyên nhân không khác là, bởi vì trong thành Tô Lâm bất hoà với tên đầu lĩnh ăn mày khác, cũng chính là Vương Đại Cẩu cái người theo dõi ở trong miệng Đại Ngốc, chỉ cần Đại Ngốc muốn lôi kéo người, hắn đều cho thủ hạ mình trộn lẫn vào, hoặc là hắn quấy nhiễu cho thất bại, không thì trực tiếp đầu độc người muốn gia nhập ở bên cạnh mình, mà Đại Ngốc lại là người thẳng tính, mới tranh cãi với đám người Vương Đại Cẩu, kết quả là Vương Đại Cẩu trực tiếp trở mặt, dẫn người của hắn ở bên đường xung đột với bọn người Đại Ngốc.

Bọn người Đại Ngốc chẳng qua chỉ là một đám hài tử, ở Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang, nhiều người như vậy, nhưng sức chiến đấu không được mạnh, bên trong thuộc về mép ngoài Cái Bang, nhưng ở phía ngoài là nhóm có nhiều người.

Mà đám người Vương Đại Cẩu, là "Cột vàng" trong Cái Bang! Chỉ một mình Vương Đại Cẩu, cũng là đệ tử năm túi trong Cái Bang! Nhân sĩ trong ngoài quan trọng trong Cái Bang! Mà lần này lại tranh cử chức người được chọn làm Đà chủ của Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang cao nhất!

Mà Tô Lâm, mặc dù ỷ vào chút thông minh với chút thân thủ nhỏ ấy, là đệ tử ba túi ở Đại Nghĩa Phân Đà, nhưng nếu so với Vương Đại Cẩu, quả thực chính là khác nhau một trời một vực!

Thông thường trong Cái Bang, vừa rồi Hoa Thiên Vũ mới được Tô Lâm giới thiệu qua, như Cái Bang ở Cẩm Quốc, bởi vì nguyên nhân hoàng đế lập quốc, mà bộ phận bên trong Cái Bang được thành lập ra cột vàng với cột lam!

Như cột vàng, là thuộc về nhân vật quan trọng trong Cái Bang, trên gậy trúc có sơn nước sơn màu vàng bắt mắt, hơn nữa về cơ bản cột vàng đều là nhân vật đệ tử có bốn túi, bởi vì chỉ có đệ tử bốn túi ở trên vạn người, mới có tư cách tu học pháp chưởng thất truyền của Cái Bang, Giáng long thập bát chưởng với đả cẩu bổng pháp! Hơn nữa đám người kia vào ngày thường vốn không cần đi ăn xin, cho dù là ăn xin, chẳng qua cũng chỉ là làm dáng một chút, trong cảm giác của Hoa Thiên Vũ, ở đây dường như là phái Cái Bang bận quần áo sạch sẽ như trong tiểu thuyết!

Về phần cột lam, nói đúng là giống như Tô Lâm cùng Hoa Thiên Vũ thuộc đệ tử từ ba túi trở xuống trong Cái Bang, chỉ là nhân vật bên ngoài Cái Bang, cũng chính là những đối tượng phổ biến cổ vũ cho người đánh trận trong đại hội, thuộc về loại không nhiều, nhưng cũng không ít, địa vị trong Cái Bang so với cột vàng còn thấp hơn! So với phái áo đen Cái Bang trong tiểu thuyết cũng không bằng!

Mặc dù Cái Bang cạnh tranh chọn vị trí bang chủ hay Đà chủ đều không yêu cầu xuất thân, không cần lý lịch, nhưng đến cùng, đại hội tranh cử đều cần dùng bằng thực lực ở trên đài, cho dù lần này đại hội tranh cử yêu cầu chỉ cần người tranh cử cướp lấy gậy biểu tượng cho thân phận của Đà chủ, nhưng đối với Tô Lâm mà nói cũng không dễ dàng như vậy.

Hoa Thiên Vũ nhìn nhóm hài tử trước mắt trong lòng không khỏi thầm than, phải dựa vào nhóm hài tử này, nếu so với đám đại nhân kia, thì làm sao có thể có cơ hội được, cho dù thực lực nàng có cao, nhưng nàng không thể để bại lộ Phong Linh sáo trong tay mình, nếu không, thì tự nàng lại tìm đến phiền toái cho mình rồi, vì một tiểu khất cái mới quen, cho dù nàng có thưởng thức hắn đi nữa, cũng không đáng vì hắn mà lấy thân mạo hiểm!

Hơn nữa thực lực hai bên chỉ dưới mắt mà đã khác biệt quá lớn, mà nàng lúc vừa mới gia nhập lại không biết rõ tình huống, hiện tại đã biết rõ tình huống, Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng không cần phải làm gì, cho dù có thể làm, cũng không thể mù mờ mà đi theo ồn ào, nói đùa chứ, thời đại này cả thần khí cũng có, ai biết những nhóm đã học qua Giáng long thập bát chưởng có nhân cơ hội này mà gây sức ép xảy ra chuyện gì đó, đặc biệt là nàng còn có chuyện của mình, chờ một thời gian sau, nàng sẽ tìm chỗ tốt rời khỏi, lại còn phải tìm cách thoát thân nữa.

Tô Lâm lẳng lặng nghe xong Đại Ngốc khóc lóc kể lể, nhìn thấy đám tiểu khất cái ở bên cạnh mỗi một người đều héo như cà nhiễm sương, lập tức lớn tiếng quát: "Khuôn mặt than thở khóc lóc đó để cho ai xem đây? Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy bị mất mặt sao? Bị người đánh, bị người làm nhục, đi trở về còn làm ảnh hưởng đến những người khác! Các ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới phải dùng cách như thế nào để lấy lại công đạo sao? Nguyên một đám cũng chỉ biết ở chỗ này khóc, khóc có ích sao? Đều lên tinh thần hết cho ta, các ngươi đều như vậy, như thế nào mà ta lại yên tâm trông cậy vào các ngươi giúp ta đi cạnh tranh Đà chủ?"

Hoa Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Tô Lâm mặt không đổi sắc, nhìn qua thấy hắn không có nửa điểm nào bị lời nói Đại Ngốc ảnh hưởng đến, còn có một bộ dáng nghĩ muốn trả thù lại, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này thâm tàng bất lộ, là một cao thủ? Nếu không hắn dựa vào cái gì mà nói mạnh miệng thế!

Bên cạnh là khuôn mặt Đại Ngốc vẫn than thở khóc lóc như cũ, nói: "Lão đại, không phải là ta nói lời không may, ngươi không biết, là đám người kia quá ngang ngược! Bên chúng ta có mười mấy người, bên bọn họ kia ngay cả tính Vương Đại Cẩu cũng chưa tới sáu người, bọn họ chỉ cần ba người thôi mà đã đánh chúng ta thành như vậy, nếu chờ đến ngày tranh cử, không phải là ta nói lão đại ngươi không có năng lực, chỉ sợ bây giờ nhóm chúng ta ngay cả một người bọn họ không chống nổi! Lão đại, nếu không chúng ta đừng tham gia đại hội kia nữa, bây giờ ngươi giống trống khua chiên chiêu mộ người tham gia cũng đã làm cho Vương Đại Cẩu oán hận rồi, các huynh đệ này vài ngày nay ngay cả cơm cũng không xin được, lão đại, coi như hết rồi!"

Lời Đại ngốc nói đều nằm trong dự liệu của Hoa Thiên Vũ, nhưng khi Tô Lâm lập tức nghe được lại lạnh lùng gầm lên: "Đại Ngốc ngươi nói cái gì đó? Ngươi bảo ta không tranh cử cứ như vậy mà buông tha? Ngươi muốn ta làm con rùa đen rút đầu sao? Ngươi như thế nào lại còn mặt mũi mà nói những lời này?"

"Các ngươi nghĩ như thế nào ta mặc kệ, ta cũng không xen vào, các ngươi cho rằng hôm nay chúng ta buông tha cạnh tranh vị trí Đà chủ cho Vương Đại Cẩu, thì bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Tô Lâm cười lạnh nhìn Đại Ngốc với đám ăn mày bên cạnh đang có lay động, nói: "Chúng ta tranh chấp với Vương Đại Cẩu cũng không phải là ngày đầu tiên, các ngươi còn nhường cho hắn cho cái người như vậy đi làm Đà chủ sao? Hay là các ngươi chuẩn bị đi xa xứ, ra ngoài tranh đoạt địa bàng với nhóm Cái Bang khác sao?"

"Nhìn nguyên một đám các ngươi đang sợ hãi kìa!" Dáng vẻ Tô Lâm giận dữ với bộ dáng không tranh này, vô cùng đau đớn nói: "Ngày thường ta nói với các ngươi như thế nào, tranh mà không tranh được, là một chuyện, nhưng nếu không tranh, các ngươi lại càng bị đám khốn kiếp kia xem thường, bây giờ nguyên một đám các ngươi chẳng qua là bị một chút cản trở nhỏ thì đã muốn buông tha rồi, vậy còn không bằng bây giờ các ngươi cũng đừng đi theo ta, các ngươi đều dứt khoát nhập vào bên Vương Đại Cẩu kia đi, khỏi bị chỗ ta liên lụy!"

Một lời nói kia mặc dù không thể khôi phục lại cảm xúc đã xuống thấp của đám ăn mày, nhưng Hoa Thiên Vũ có thể cảm giác rõ ràng được, vừa mới đám ăn mày kia còn có chút rã ý chí, mà lúc này đều lại nhớ tới sự kiên định lúc trước.

Hoa Thiên Vũ hiểu, làm như vậy, chỉ sợ cũng coi như Tô Lâm nói muốn đầu nhập vào bên Vương Đại Cẩu kia, bị xem thường không nói, người khác có muốn thu hay không cũng khó nói!

Vốn là còn tính toán thu thêm vài vị huynh đệ, buổi tối mọi người sẽ ăn chung một bữa no đủ, kết quả gặp phải chuyện như vậy, mọi người cũng mất ý muốn ăn, cơm cũng không đòi, cùng nhau trở về chỗ ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện