Chương 103
Ầm ầm ầm!
Đường chân trời ở nơi xa, có chừng hai mươi vạn quân đội, mênh mông cuồn cuộn nghiền áp đến.
“Là quân đội của Huyền Vũ Cổ Quốc.” Phía Chu Tước Cổ Quốc, một nam tử trung niên mặc chiến giáp lửa đỏ nói, ông ta là đại tướng quân của Chu Tước Cổ Quốc, một cường giả Hư Thần.
cảnh giới sau Thần Hỏa Cảnh là Hư Thần.
Nhưng trên chiến trường này, một cường giả Hư Thần cũng khó xoay chuyển được càn khôn.
Dù sao thì đừng nói là so với Thánh Nhân, cho dù so với Chuẩn Thánh thì Hư Thần Cảnh cũng có một khoảng cách rất lớn.
“Huyền Vũ Cổ Quốc, bọn họ muốn làm gì?” Ánh mắt Bái Ngọc Nhi chợt lóe.
Trước đại quân Huyền Vũ Cổ Quốc, một tướng lãnh mở miệng nói: “Chu Tước Cổ Quốc, ta là đại tướng quân của Huyền Vũ Cổ Quốc, ta cho các ngươi một kiến nghị, tước vũ khí đầu hàng sẽ tránh được giết chóc vô ích.”
“Huyền Vũ Cổ Quốc, vì sao các ngươi lại thần phục Thanh Long Cổ Quốc?” Bái Ngọc Nhi không nhịn được mà hỏi.
Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất của nàng.
Đường đường là Cổ Quốc, dù chiến bại thì cũng không có khả năng dễ dàng hoàn toàn thần phục như vậy.
Tướng lãnh Huyền Vũ Cổ Quốc hừ lạnh một tiếng và nói: “Chúng ta thần phục là công tử, thân phận lai lịch của ngài không phải người bình thường có thể biết được.”
“Bái Ngọc Nhi, ngươi là người do công tử khâm điểm, thúc thủ chịu trói trở thành thị thiếp của công tử, hơn nữa giao mảnh nhỏ la bàn ra thì Chu Tước Cổ Quốc của các ngươi có thể được yên ổn.” Tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc nói.
“Cái gì?”
Bái Ngọc Nhi nghe vậy thì khiếp sợ, đồng thời cũng mang theo phẫn nộ.
Nàng khiếp sợ là, rốt cục công tử kia là thần thánh phương nào mà có thể tiện tay trấn áp ba nước.
Mà phẫn nộ là công tử kia lại muốn thu nàng làm thị thiếp.
Điều này làm gương mặt quyến rũ của Bái Ngọc Nhi hiện ra sát khí, dung nhan lạnh như băng.
Đại tướng quân Chu Tước Cổ Quốc đứng bên cạnh cũng quát lạnh một tiếng: “Làm càn, sao hoàng nữ Chu Tước Cổ Quốc ta lại tùy tiện trở thành thị thiếp của người khác!”
Tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc đều lòng đầy căm phẫn.
Điều này quả thực là sỉ nhục Chu Tước Cổ Quốc!
“Hừ, có thể trở thành thị thiếp của công tử là phúc khí của ngươi, nếu phản kháng thì không tránh được máu chảy thành sông!” Tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc lạnh lùng nói.
“Ta là người của Thần Tử Quân gia, chẳng lẽ các ngươi không sợ đắc tội Thần Tử, ngày sau bị Quân gia huỷ diệt!” Bái Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Nghe được lời này, sắc mặt tướng lãnh kia cũng nhịn không được mà biến đổi.
Dù sao thanh danh của Quân gia và Thần Tử Quân gia đều quá lớn.
Quân gia muốn huỷ diệt Huyền Vũ Cổ Quốc thì chỉ cần lật tay một cái mà thôi.
Cho dù tất cả Tứ Tượng Cổ Quốc cộng lại cũng không sánh bằng một cái đẩy ngang của Quân gia.
Nhưng nghĩ đến sự cường đại của vị công tử sau lưng, tên tướng lãnh này cũng bình tĩnh lại.
Ông ta cười lạnh một tiếng và nói: “Chu Tước hoàng nữ, đừng có khoác lác, sao Thần Tử Quân gia lại để ý một tiểu nhân vật như ngươi, nếu hắn để ý thì đã sớm tới cứu viện.”
“Hơn nữa, cho dù ngươi có quan hệ với Thần Tử Quân gia thì vị công tử kia cũng không sợ.”
Lời nói của tướng lãnh Huyền Vũ Cổ Quốc làm trái tim Bái Ngọc Nhi hơi đau đớn.
Quả thật.
Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, nàng chỉ là một quân cờ có thể có cũng có thể không mà thôi.
Dù ngã xuống, phỏng chừng Quân Tiêu Dao cũng không để ý.
“Nhưng mà, Thần Tử không thèm để ý ta, không có nghĩa là ta không để ý Thần Tử, ta đã hứa sẽ nhất sinh nhất thế, làm nô làm tì, hầu hạ bên cạnh Thần Tử, sao có thể trở thành thị thiếp của người khác?”
Đôi mắt của Bái Ngọc Nhi lộ ra nét kiên quyết.
“Muốn ta trở thành thị thiếp của vị công tử kia, không có khả năng, muốn chiến thì chiến đi!”
Bái Ngọc Nhi chỉ trường kiếm trong tay lên trời, lộ ra mũi nhọn!
“Ai, đáng tiếc, Huyền Vũ đại quân nghe lệnh, giết!” Tướng quân của Huyền Vũ Cổ Quốc ra lệnh một tiếng.
Hai mươi vạn đại quân của Huyền Vũ Cổ Quốc cùng hành động.
“Chư tướng lãnh nghe lệnh, bảo vệ Cổ Quốc của chúng ta, giết!” Bái Ngọc Nhi cũng khẽ kêu một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Đại quân hai nước giống như dòng nước lũ va chạm, chỉ thoáng chốc đã ập vào nhau chém giết.
Chân tay cụt văng ra, máu tươi bắn tung tóe!
Tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng sát phạt đan chéo thành một cảnh tượng thảm thiết huyết tinh.
Hai mươi vạn đại quân Huyền Vũ cứ như mãnh thú sắt thép không thể ngăn cản.
Mười vạn quân sĩ của Chu Tước Cổ Quốc liều mạng ngăn cản, trận tuyến lại liên tục bại lui.
Những năm gần đây, Chu Tước Cổ Quốc đã trở thành nước đứng cuối Tứ Đại Cổ Quốc.
Trang bị, chiến lực quân đội của họ đều không sánh bằng Tam Đại Cổ Quốc còn lại.
Càng đừng nói ở mặt số lượng còn đang trong trạng thái nghiền áp.
Dưới tình huống như vậy, sao Chu Tước Cổ Quốc có thể thắng được?
“Các tướng lĩnh nghe lệnh, bắt sống Chu Tước hoàng nữ, Bái Ngọc Nhi!” Tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc vung tay lên, hô lớn.
Bái Ngọc Nhi là người mà vị công tử kia khâm điểm, bọn họ không có khả năng buông tha.
“Bảo hộ hoàng nữ!” Đại tướng quân của Chu Tước Cổ Quốc quát to.
Một đám tướng lãnh xông lên, chém giết với tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc.
Một vị tướng lãnh Chu Tước Cổ Quốc ngã xuống, bọn họ vẫn không sánh bằng Huyền Vũ Cổ Quốc ở phương diện số lượng.
“Chư vị...” Bái Ngọc Nhi thấy thế thì tim như bị đao cắt.
Những tướng lãnh đó đều chết vì nàng.
“Hừ, thật phiền toái, cả một nữ nhân cũng không bắt được sao?”
Lúc này, một tiếng hừ lạnh nổ vang trên hư không.
Một uy áp Thánh Cảnh khuếch tán ra.
Phía Chu Tước Cổ Quốc, thân thể tất cả tướng lãnh và quân sĩ đều chấn động, có cảm giác hít thở không thông.
Phía trên vòm trời, một bóng dáng mặc hoàng bào màu đen xuất hiện.
Chính là Huyền Vũ quốc chủ!
“Xong rồi...”
Khi Huyền Vũ quốc chủ hiện thân, tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc đều lộ ra vẻ mặt tro tàn.
Cả Thánh Nhân cũng xuất hiện thì trận này còn đánh thế nào?
Trong lòng Bái Ngọc Nhi cũng tràn ngập tuyệt vọng.
Đối mặt với Thánh Nhân, thậm chí nàng không có cả cơ hội phản kháng và tự sát.
“Người mà công tử muốn, há có thể chạy trốn, lại đây đi.” Huyền Vũ quốc chủ giơ tay nắm một cái, một cự thủ pháp lực ngưng kết, chụp vào Bái Ngọc Nhi.
Ngay vào thời khắc nguy cơ đó, sâu trong hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc bỗng truyền đến một tiếng thét dài.
Liệt diễm kh ủng bố bay lên tận trời, cứ như biến thành một con Chu Tước.
Một người mặc hoàng bào màu đỏ phá quan, giẫm lên ngọn lửa đầy trời mà bước đến.
“Ai dám xâm phạm Chu Tước Cổ Quốc của ta!”
Người phá quan chính là Chu Tước quốc chủ!
“Là quốc chủ bệ hạ, ngài ấy đột phá đến Thánh Nhân Cảnh rồi!”
Nhìn thấy Chu Tước quốc chủ xuất hiện, tướng sĩ Chu Tước Cổ Quốc toàn trường đều phát ra tiếng kêu la mừng đến phát khóc.
Bái Ngọc Nhi cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ cực độ, giống như tuyệt lộ phùng sinh.
Chu Tước quốc chủ chưởng một cái đã đánh tan cự thủ pháp lực kia.
Thấy cảnh tượng như vậy, người của Chu Tước Cổ Quốc càng kiên định Chu Tước quốc chủ là cường giả Thánh Nhân.
Cuối cùng thì Chu Tước Cổ Quốc của bọn họ cũng được cứu rồi!
Nhưng mà, còn chưa đợi Bái Ngọc Nhi và chúng tướng sĩ vui sướng.
Nơi đường chân trời, số lượng đại quân còn lại giống như hắc triều mãnh liệt lao đến.
Đồng thời, lại có hai khí tức Thánh Nhân bùng nổ.
Đó là Thanh Long quốc chủ và Bạch Hổ quốc chủ.
Giờ khắc này, cho dù là Chu Tước quốc chủ cũng thay đổi sắc mặt!
Dù ông ta đột phá tới Thánh Nhân, giờ phút này đối mặt với ba vị Thánh Nhân, cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất.
Trong lòng Bái Ngọc Nhi vừa dâng lên chút ánh lửa hy vọng thì lại bị tưới diệt.
Trong đôi mắt nàng lộ ra bi thương.