Chương 105 

Trên trời cao, Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo chiến xa hoàng kim. 

Mà Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, khoanh tay đứng vững trên đó, vạt áo phiêu phiêu, tựa như thần minh làm chúa tể thiên địa! 

Giờ khắc này, ánh mắt Bái Ngọc Nhi và người của Chu Tước Cổ Quốc nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo kích động và cuồng nhiệt mãnh liệt, cứ như nhìn thấy chúa cứu thế vô thượng! 

Trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y! (1) 

(1) Nếu người như chàng mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với y phục màu trắng nữa 

Quân Tiêu Dao là thần của bọn họ! 

“Sao lại như vậy, sao Quân gia có thể tiến đến?” 

Sắc mặt ba người Thanh Long quốc chủ, Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đều hơi tái nhợt. 

Tuy bọn họ là Thánh Nhân cao cao tại thượng, nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ như Quân gia thì vẫn có cảm giác tim đập nhanh. 

Đừng nói là Thánh Nhân, cho dù là chí tôn vô thượng, đối mặt với Quân gia cũng sẽ kiêng kỵ cực độ. 

Mà hiện tại, tuy bọn họ không nhìn thấy Thánh Nhân của Quân gia đến, nhưng chỉ dựa vào một Quân Tiêu Dao cũng đã đủ lực chấn nhiếp. 

Quân Tiêu Dao không phải Thánh Nhân, nhưng lực uy hiếp lại mạnh hơn cả Thánh Nhân! 

Bởi vì đối nghịch với Quân Tiêu Dao cơ bản tương đương với chống lại Quân gia. 

Có mấy ai dám trêu chọc Hoang Cổ Quân gia? 

“Thần Tử đại nhân!” 

Đám người Bái Ngọc Nhi đưa mắt ngóng nhìn Quân Tiêu Dao, trong lòng dâng lên vui sướng. 

“Rốt cuộc Thần Tử cũng tới.” Phía chân trời, Chu Tước quốc chủ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Ban đầu trong lòng Chu Tước quốc chủ vẫn có chút vướn mắc về chuyện Chu Tước Cổ Quốc thần phục Quân Tiêu Dao. 

Nhưng hiện tại, khúc mắc đã hoàn toàn biến mất. 

Cuối cùng, Chu Tước Cổ Quốc vẫn phải chờ Quân Tiêu Dao tới cứu vớt. 

Quân Tiêu Dao hơi rũ mắt, nhìn về mấy vạn người còn sót lại của quân đội Chu Tước Cổ Quốc phía dưới. 

Hắn hơi xua tay. 

Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn lập tức tuân lệnh, cứ như biến thành bốn dòng nước lũ đục thủng tất cả, trùng sát về hướng trăm vạn liên quân tam quốc. 

Khó có thể tưởng tượng, quân đội chỉ có bốn vạn người lại đâm thẳng vào trăm vạn đại quân. 

Nhưng mà kết quả lại khiến người ta líu lưỡi. 

Trăm vạn đại quân không thể ngăn cản sự trùng sát của bốn chi đội. 

Đối mặt với Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, đội ngũ những liên quân đó không chịu nổi một kích. 

Gần như chỉ mấy lần va chạm qua lại, liên quân tam quốc đã ngã xuống hơn mười vạn người! 

Điều này thật kh ủng bố, khiến người ta sợ hãi! 

“Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia quá mạnh!” 

“Ma quỷ, bọn họ là ma quỷ!” 

“Chạy mau!” 

Quân sĩ tứ phương sợ hãi, trăm vạn đại quân đã tan rã! 

Mà những quân sĩ may mắn còn tồn tại của Chu Tước Cổ Quốc lại phát ra tiếng rống giận phát ti3t, cũng bắt đầu phản kích. 

“Cái này...” 

Phía trên vòm trời, đám người Thanh Long quốc chủ ngớ cả ra. 

Cho dù là bọn họ cũng không ngờ quân đội của Quân gia lại mạnh như vậy. 

Chỉ gần bốn vạn người, trong nháy mắt đã gi ết chết tan tác trăm vạn đại quân của bọn họ. 

“Thần Tử Quân gia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Thanh Long quốc chủ trầm giọng mà nói. 

“Thế nào à? Rất đơn giản...” Quân Tiêu Dao cười khẽ. 

Sau đó đỉnh mày hắn hơi nhếch lên, trong mắt kích động lãnh lệ, hắn nói: “Hoặc là lui, hoặc là... Tru cửu tộc của ngươi!” 

Một câu vừa dứt, cư như đất bằng nổi lên sấm sét! 

Trăm vạn người tại đây đều kinh ngạc! 

Không phải mấy lời này là để các hoàng đế như Thanh Long quốc chủ nói sao? 

Nhưng hiện tại, khi Quân Tiêu Dao nói ra những câu đó lại không ai cảm thấy có gì không đúng. 

So với địa vị của Thần Tử Quân gia thì hoàng đế một quốc gia nho nhỏ đã là gì? 

“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Sắc mặt Thanh Long quốc chủ xanh rồi lại trắng, khí tức Thánh Nhân trên người sắp ức chế không được mà bùng nổ. 

“Bản Thần Tử cứ đứng ở chỗ này để ngươi ra tay, ngươi dám không?” 

Quân Tiêu Dao phất ống tay áo qua một cái, giẫm lên trời cao, đứng ở đối diện Thanh Long quốc chủ. 

Hắn chỉ có tu vi Quy Nhất Cảnh, nhưng lại không có chút sợ hãi khi đối mặt với Thanh Long quốc chủ đã đến Thánh Nhân Cảnh. 

Thậm chí còn loại khí chất khiến người ta cảm thấy, Quân Tiêu Dao mới là Hoàng, mà Thanh Long quốc chủ lại là thần! 

“Đây là uy thế của Thần Tử Quân gia sao?” 

Phía dưới, tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc thấy cảnh tượng như vậy, đều kích động đến run rẩy. 

Đôi mắt đỏ xinh đẹp của Bái Ngọc Nhi càng tràn ngập sùng bái và cuồng nhiệt sâu sắc. 

“Quân Tiêu Dao, ngươi đừng quá đáng, công tử đứng sau lưng chúng ta bảo chúng ta làm như vậy.” Thanh Long quốc chủ nặng nề mà nói. 

Ông ta không dám đích thân đối đầu với Quân gia, chỉ có thể mượn tên tuổi, kéo vị công tử sau lưng mình ra. 

“À?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt trầm xuống. 

Hắn sớm đã có suy đoán, có lẽ sau lưng Thanh Long Cổ Quốc có người khác. 

Hiện tại xem ra, quả nhiên là thế. 

Hơn nữa có thể dạy cho đám người Thanh Long quốc chủ dễ bảo, thân phận và lai lịch của công tử kia hẳn cũng cực kỳ kinh người. 

Nhưng Quân Tiêu Dao sẽ kiêng kỵ hay sao. 

Thân phận lai lịch lớn đến mức nào, có thể thắng được hắn à? 

“Mắc kệ đứng sau lưng ngươi là người nào, cũng không ai chịu nổi lửa giận của bản Thần Tử!” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra lãnh mang. 

Sau đó hắn dựng tay lên, tịnh chỉ thành kiếm. 

Kiếm khí cuồn cuộn dâng lên, kiếm ý hùng hồn cuộn trào! 

Một kiếm quang diệu thế lộng lẫy và vô số hư ảnh tiên thần quét ngang xuống từ trong tay Quân Tiêu Dao! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện