“Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là tuyệt học thành danh của Nguyên Thiên Chí Tôn, chính là một trong ngũ đại thần quyết, tên tuổi đứng ngang với Lục Tiên Kiếm Quyết của Quân gia ta.”
Quân Tiêu Dao lẩm bẩm dưới đáy lòng.
Khi Thập Bát Tổ truyền thụ Lục Tiên Kiếm Quyết cho hắn, cũng từng nhân tiện nhắc qua tứ đại thần quyết khác.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là một trong số đó.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm này không phải là kiếm thật, nó chỉ là một Trật Tự Thần Liên, có được sức mạnh hóa đạo, huyền diệu khó lường, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Năm đó Nguyên Thiên Chí Tôn có thể xông vào Tổ Long Sào để đoạt long cốt, bước lên Vạn Hoàng Linh Sơn trảm Thần Hoàng, phần lớn nguyên nhân là nhờ Nguyên Hoàng Đạo Kiếm này.
Mà Nguyên Hoàng Đạo Kiếm cũng hoàn toàn nổi danh theo Nguyên Thiên Chí Tôn.
Nhưng sau đó, Nguyên Thiên Chí Tôn ngã xuống thì Nguyên Hoàng Đạo Kiếm này cũng thất truyền.
Chuyện này cũng trở thành một điều đáng tiếc lớn.
Rất nhiều lão nhân của Tiên Vực đều cảm khái, một truyền thừa vô địch đã bị cắt đứt.
Không ai ngờ truyền thừa đã đoạn tuyệt này lại bị Quân Tiêu Dao có được nhờ đánh dấu.
“Khen thưởng năm sao à?” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.
Hắn thật sự không có thất vọng gì.
Dù sao khen thưởng năm sao đã không thấp, không có khả năng lần nào cũng có được bảy sao thậm chí tám sao.
Hơn nữa uy lực của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm cũng không làm Quân Tiêu Dao thất vọng.
Hắn có thể khiến truyền thừa đã bị đoạn tuyệt này thấy lại ánh mặt trời.
“Tiêu Dao, ngươi làm sao vậy?”
Khương Thánh Y nghiêng đầu qua nhìn Quân Tiêu Dao.
Bắt đầu từ vừa rồi, Quân Tiêu Dao vẫn luôn ngơ ra tại chỗ, giống như thất thần.
“Không có gì.” Quân Tiêu Dao phục hồi tinh thần.
Trong thần cung của hắn có một Trật Tự Thần Liên.
Ngày sau chỉ cần uẩn dưỡng thì uy lực sẽ càng ngày càng mạnh.
“Hừm?” Khương Thánh Y nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao.
Nàng có Tiên Thiên Đạo Thai nên cực kỳ mẫn cảm đối với các loại pháp tắc đại đạo và quy tắc trật tự.
Trong nháy mắt vừa rồi, hình như nàng đã nhận ra, chỗ mi tâm của Quân Tiêu Dao như ẩn chứa một đạo vận cực mạnh.
Nhưng Khương Thánh Y cũng không vạch trần.
Mỗi người đều có bí mật của mình.
“Ngoại sanh này của ta thật là càng ngày càng thần bí...” Khương Thánh Y nghĩ thầm.
Mà lúc này, sâu trong hắc ám phía trước bỗng truyền đến từng luồng dao động pháp lực và hàn ý.
“Hừm? Là Tuyết Hoàng, nàng đã xảy ra chuyện.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, hắn giẫm lên không trung mà đi.
Ba người Khương Thánh Y cũng theo sát phía sau.
...
Oanh!
Một ma thi nhào đến, chấn cho Quân Tuyết Hoàng liên tục lui về phía sau.
Khóe miệng nàng có máu tươi chảy xuôi, khí tức trên người cũng cực kỳ không ổn định.
“Đáng giận, chẳng lẽ thật sự phải rời đi như vậy?” Ngực Quân Tuyết Hoàng phập phồng, sắc mặt trầm trọng.
Nàng cũng không sợ ngã xuống tại đây, dù sao trên người có đại dịch chuyển phù.
Thật sự không được thì truyền tống rời đi là được.
Nhưng trong lòng Quân Tuyết Hoàng có niềm kiêu ngạo thuộc về Tự Liệt của Quân gia.
Không đến đường cùng sốt chết thì nàng thật sự không muốn từ bỏ.
Mà giờ phút này, mười mấy ma thi chung quanh cùng bao vây rồi nhào lên vồ.
Với cách vây quanh này thì đừng nói là thiên kiêu Thần Kiều Cảnh, Quy Nhất Cảnh, cho dù là cao thủ Hợp Đạo Cảnh cũng phải chiết kích trầm sa (1).
(1) Mũi kích gãy nằm trong cát
“Không có cách nào.” Quân Tuyết Hoàng thầm than một tiếng, mang theo chút đáng tiếc.
Nhưng nàng cũng không oán không hối hận khi làm việc cho Quân Tiêu Dao.
Dù sao Quân Tiêu Dao từng bảo vệ nàng trước mặt Long Hạo Thiên.
Ngay khi Quân Tuyết Hoàng chuẩn bị sử dụng đại dịch chuyển phù.
Một cự thủ phù văn kim sắc bỗng đẩy ngang đến từ nơi xa.
Cứ như bàn tay cổ thần, lại như thần ma kim sắc nghiền áp thiên địa, trên đường nó đi qua, phế tích tan nát, mặt đất rạn nứt!
Ầm ầm ầm!
Tiếng va chạm kịch liệt bùng nổ, một đám ma thi bị đánh văng, thân thể rã ra.
“Thần Tử!”
Đôi mắt xinh đẹp màu xanh băng của Quân Tuyết Hoàng lộ ra mừng rỡ.
Khi xoay người lại thì thấy một bóng dáng bạch y như tiên nhân xuất trần, giẫm lên hư không mà đến.
Bên cạnh có ba người Quân Trượng Kiếm đi theo.
Quân Tiêu Dao nhìn nhìn Quân Tuyết Hoàng, đi đến trước người nàng rồi ôn hòa nói: “Xin lỗi, đã tới trễ.”
“Thần Tử...” Quân Tuyết Hoàng nghe thế thì trong lòng khẽ run lên.
Khi Quân Tiêu Dao đối đãi với kẻ địch thì lãnh khốc vô tình, giống như Tu La.
Nhưng đối với người trong nhà, hắn lại rất chiếu cố, tận lực che chở cho bọn họ.
“Đa tạ Thần Tử quan tâm, Tuyết Hoàng không có việc gì, chỉ bị chút tiểu thương.” Quân Tuyết Hoàng cười cười.
Một câu xin lỗi và quan tâm của Quân Tiêu Dao còn dùng được hơn bất cứ thánh dược chữa thương nào, nghe xong trong lòng Quân Tuyết Hoàng thật ấm áp.
“Tình huống thế nào, nói cho ta nghe.” Quân Tiêu Dao nói.
Lúc này, những ma thi chưa bị đánh rã lại vọt tới, Quân Tiêu Dao tùy tiện chụp một cái, lại đánh chúng thành bánh nhân thịt.
Pháp lực kim sắc của Hoang Cổ Thánh Thể vô cùng thần thánh, cũng khắc chế loại ma thi này, bởi vậy có thể nhẹ nhàng giải quyết.
“Là như thế này...” Quân Tuyết Hoàng cũng một năm một mười mà kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Quân Tiêu Dao cười.