Một trong ba ngàn đạo châu, Hiên Châu. 

Châu này là nơi đóng quân của Hoang Cổ Cơ gia. 

Cơ gia thân là Hoang Cổ thế gia, cho dù không đứng trong Ngự Tam Gia, nhưng nội tình thực lực cũng không thể khinh thường. 

Chỉ cần là Hoang Cổ thế gia thì có ai yếu được kia chứ? 

Cơ Bang Ấn dẫn Cơ Huyền vẻ mặt suy sút uể oải, như cái xác không hồn về tới Cơ gia. 

Ngay lập tức, Cơ gia nhấc lên sóng lớn. 

Đám tộc lão nhất mạch Cơ Huyền đều lòng đầy căm phẫn, hận không thể trực tiếp đạp vỡ sơn môn của Quân gia. 

Mấy mạch còn lại tuy cũng tức giận, nhưng có thể duy trì bình tĩnh. 

Nhưng mãi đến cuối cùng, Cơ gia cũng không có động tĩnh gì. 

Bởi vì Cơ gia không có khả năng vì một Cơ Huyền đã bị phế đi mà khai chiến với Quân gia. 

Hai đại Hoang Cổ thế gia khai chiến thì chính là bất hủ chiến, toàn bộ Tiên Vực sẽ rung chuyển. 

Chủ yếu chính là, Cơ Huyền thật sự là đường đường chính chính bị Quân Tiêu Dao đánh bại, mà không phải bị hãm hại nên thua. 

Thế hệ trẻ tranh phong sát phạt, ngươi chết ta sống là chuyện hết sức bình thường. 

Cơ gia cũng không tìm thấy lý do chính đáng nào để đối phó Quân gia. 

Bởi vậy, việc này chỉ có thể đánh nát răng mà nuốt vào trong bụng. 

Nhưng Cơ Bang Ấn không nén nổi cục tức nào. 

Lão thầm quyết định trong lòng, lập tức đi vào sâu trong Cơ gia, dừng lại ngoài một sơn cốc tiên ý dạt dào. 

Cả tòa sơn cốc như bị tiên quang bao phủ, bốn mùa như xuân. 

Cơ Bang Ấn mở miệng nói: “Thanh Y tiểu thư có ở đó không ?” 

Rất khó tưởng tượng, một thánh nhân lại lấy giọng điệu bình thản như thế để nói chuyện với một hậu bối. 

Có thể suy ra thân phận địa vị của hậu bối này siêu nhiên đến mức nào. 

Không bao lâu sau, một tiếng nói động lòng người như chim oanh xuất cốc, châu lạc mâm ngọc truyền đến: “Thanh Y ở đây, tộc lão có chuyện gì sao?” 

Không thấy người, chỉ nghe giọng. 

Nhưng chỉ giọng nói này đã đủ để người ta dư vị. 

“Xin Thanh Y tiểu thư nhất định phải chính danh vì Cơ gia, lấy lại công đạo cho Cơ Huyền.” Cơ Bang Ấn trầm giọng mà nói. 

Người mà lão nhờ vả chính là thiên chi kiêu nữ xuất chúng nhất đương đại của Cơ gia, Cơ Thanh Y. 

Đồng thời cũng là Thánh Nữ của bất hủ đại giáo Nhân Tiên Giáo. 

Kiêu nữ Cơ gia, Thánh Nữ Nhân Tiên Giáo, hai lớp thân phận khiến địa vị của cho Cơ Thanh Y vô cùng siêu nhiên. 

Kế tiếp, Cơ Bang Ấn thuật lại chuyện ở bí cảnh Nguyên Thiên cho Cơ Thanh Y nghe. 

Thật lâu sau, giọng nói như suối reo thác chảy của Cơ Thanh Y mới truyền đến: “Thanh Y biết rồi, có điều thời gian tiếp theo, Thanh Y phải về Nhân Tiên Giáo chiêm ngưỡng di khắc tàn tiên, nhưng sẽ để việc này ở trong lòng.” 

“Được được, lấy chuyện của Thanh Y tiểu thư làm trọng.” Cơ Bang Ấn gật đầu, sau đó rời đi. 

“Thần Tử Quân gia sao, có vẻ là một nhân vật thú vị.” 

“Không biết có thể mang đến cho Thanh Y mấy phần vui vẻ?” 

... 

Qua mấy ngày sau, đám người Quân Tiêu Dao cũng về tới Hoàng Châu của Quân gia. 

Trong quá trình đó còn xảy ra một chút tình tiết nhỏ. 

Nhân vật cấp đại lão của Cửu Đầu Sư Tử Tộc, Cửu Linh Nguyên Thánh bước lên sơn môn của Quân gia. 

Quân Tiêu Dao trực tiếp cưỡi Cửu Đầu Sư Tử xuất hiện. 

Hắn cũng muốn nhìn một chút, vị đại lão Cửu Đầu Sư Tử Tộc này có ngốc nghếch như U Long Chí Tôn kia không. 

Một ít tu sĩ vây xem bên ngoài nhìn thấy Quân Tiêu Dao cưỡi Cửu Đầu Sư Tử xuất hiện thì mặt đầy vẻ ngạc nhiên. 

Cưỡi hậu nhân của Cửu Linh Nguyên Thánh ngay trước mặt nó, quả thực là khiêu khích trắng trợn mà! 

Ngay khi ngoại giới cho rằng Cửu Linh Nguyên Thánh sẽ đại náo Quân gia. 

Cửu Linh Nguyên Thánh lại nói với Cửu Đầu Sư Tử với vẻ mặt trịnh trọng: “Cẩu Thặng, có thể được Thần Tử Quân gia nhìn trúng là vận khí của ngươi, đi theo bên cạnh hắn, ngươi tuyệt đối sẽ không có hại.” 

Một câu này khiến mọi người toàn trường đều thạch hóa. 

“Đây còn là Cửu Linh Nguyên Thánh bá đạo vô biên kia sao?” Rất nhiều tu sĩ ngớ cả ra. 

Tại sao vừa đối mặt với Quân gian thì Cửu Linh Nguyên Thánh đã túng như cún rồi? 

“Gia gia, ngươi...” Cửu Đầu Sư Tử cũng ngây dại, cả người cứng đờ, lông xù cả lên, cái đuôi cũng căng thẳng. 

Nó vốn tưởng Cửu Linh Nguyên Thánh là tới cứu mình, kết quả lại nói ra một câu như vậy? 

Còn để lộ cái tên đáng xấu hổ của nó ra. 

“Thì ra tên thật của ngươi là Cẩu Thặng.” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm. 

“Ha ha, Thần Tử chê cười, nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử chúng ta sinh dục khó khăn, đặt tiện danh sẽ dễ nuôi.” Cửu Linh Nguyên Thánh vui tươi hớn hở mà nói. 

Cửu Đầu Sư Tử khóc không ra nước mắt, giờ phút này quả thực muốn đào đất, biến mình thành đà điểu, vùi vào trong đất. 

Cảm thấy quá nhục, đây là khiêu chiến tự bế gì đây hả. 

Nhạc đệm này cũng làm rất nhiều người càng có nhận thức rõ ràng về lực chấn nhiếp của Quân gia. 

Cả Cửu Linh Nguyên Thánh thực lực cường hãn cũng không dám giương oai ở trước sơn môn Quân gia, thậm chí chủ động để hậu bối đi theo Thần Tử của Quân gia. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện