“Vũ Trạch…… Mình……”

“Ừ?”

“…… Mình thích cậu.”

Cô bé cố lấy dũng khí, thật vất vả nói ra lời nói giấu tận đáy lòng.

“……” Thanh Dạ sửng sốt, khẽ cười nói,“Mình rất vui, nhưng thật có lỗi.”

“Sao vậy……?”

“Căn bản mình không thích nữ sinh.”

“……”

Trên đầu, hình như có tiếng quạ đen “Cạc cạc” bay qua.

“Đỗ — Vũ — Trạch –!!”

Hồ Ly tức giận xông vào phòng của Hội Học Sinh, một tay nắm lấy cổ áo Thanh Dạ.

“Hả?” Thanh Dạ cảm thấy hơi hoang mang, nhưng vẫn rất lễ phép hỏi,“Bạn học, có thể buông tay trước rồi nói được không?”

“Sao cậu…… sao cậu lại cự tuyệt Tĩnh Khiết!?”

“Tĩnh Khiết?” Thanh Dạ nghĩ nghĩ, nói,“Cô ấy không nói với cậu sao?”

“Cô ấy vẫn ngồi buồn không chịu nói!” Hồ Ly cả giận nói,“Cậu nghĩ rằng tôi muốn đến hỏi cậu lắm à? Lúc trước quan hệ giữa cậu với cô ấy không phải tốt lắm sao?”

“Quan hệ tốt thì không được cự tuyệt sao?” Thanh Dạ tiếp tục cảm thấy hoang mang,“Nếu quan hệ giữa chúng ta cũng tốt, hiện tại cậu có thể bắt đầu kết giao với tôi không?”

“Kết giao cái rắm!” Hồ Ly bùng nổ.

“Bạn học à, cậu bình tĩnh một chút……”

“Bình tĩnh cái quỷ!”

“Thật ra tôi……”

“Cái gì?”

“Tôi trời sinh đã không có hứng thú với con gái.”

Thanh Dạ mỉm cười, bình tĩnh nói ra chân tướng, đồng thời thập phần vừa lòng thưởng thức sắc mặc biến hóa của người trước mặt, và mọi người đang đứng bên cạnh.

“Cho nên bạn học Tương, tốt nhất cậu không nên thân cận với tôi quá. Tuy rằng cậu cũng không phải loại làm tôi cảm thấy hứng thú……”

Không đợi Thanh Dạ nói xong, Hồ Ly đã nhanh chóng buông tay, chạy mất dép.

Làm cho Hồ Ly tức giận hơn chính là, vốn tưởng rằng kẻ nào đó sau khi phát biểu ra mấy câu đó quan hệ với mọi người sẽ tệ đi, kết quả lại ngược lại, chỉ tăng mà không thấy giảm.

Thảm hại, vô nhân đạo hơn, từ đó  về sau, người nào đó hình như lấy việc trêu chọc cậu trở thành một loại thú vui.

Thế giới này đã điên rồi.

Hồ Ly sụp đổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện