Với Lục Vũ thì năm ngày khổ dịch chỉ như một đoạn hồi ức, giúp hắn ôn lại thuật luyện đan của mình ở kiếp trước.

Lục Vũ cũng rất vui khi quen được Lâm Phong, bởi đối phương sở hữu Hoàn Hồn Thảo - một loại tĩnh võ hồn rất hiếm thấy.

Lục Vũ không dám nói cho Lâm Phong biết chuyện này, bởi có những chuyện nếu biết quá sớm sẽ không tốt.

“Nghe nói Chung Lỗi sắp trở lại, ngươi định sao đó?”

Lâm Phong nhìn Lục Vũ, tỏ vẻ lo lắng.

Lục Vũ hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta nên làm gì bây giờ?”

Lâm Phong trầm ngâm nói: “Hai con đường, một là nên rời khỏi Thanh Sơn tông, tránh Chung Lỗi. Hai là nghĩ cách đạt tới thất trọng mạch cảnh giới, sau đó ra ngoài thi hành nhiệm vụ, tạm tránh Chung Lỗi, chờ khi thực lực tiến bộ mạnh mẽ lại quay về.”

Lục Vũ cười nói: “Còn con đường thứ ba nữa, đó là đánh bại hắn.”

Lâm Phong chần chừ nói: “Với cảnh giới của ngươi bây giờ, e là…”

Lục Vũ nói: “Thực lực không đủ thì có thể gắng sức tu luyện. Trên thế giới này, luôn có người mạnh hơn ngươi nên ngươi nhất định phải nâng cao thực lực, không ngừng tiến bộ.”

Lâm Phong cười khổ nói: “Nói thì dễ nhưng làm mới khó.”

Lục Vũ nói: “Kỳ tích là do tự bản thân tạo ra, liền xem thử bản thân ngươi có thể tạo được kỳ tích hay không.”

Vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, Lục Vũ ghé tai hắn nói khẽ hai câu, sau đó bỏ đi.

Hách sư huynh xụ mặt, lạnh lùng nhìn Lục Vũ, tâm tình khá khó chịu.

Năm ngày này, Hách sư huynh nghĩ trăm phương ngàn kế để chỉnh Lục Vũ, muốn hắn cúi đầu nhận thua, nhưng hắn cứ luôn bỏ ngoài tai nên khiến cho Hách sư huynh hơi tức giận.

Khổ dịch là một loại trừng phạt, nhưng Lục Vũ lại coi khổ phạt như một nhà kho để hắn luyện chế ra một viên Mộc Linh đan. Nếu như để cho hạng người xảo quyệt nhỏ nhen như Hách sư huynh biết được hẳn sẽ tức giận đến chết.

Hách sư huynh dẫn Lục Vũ ra tới cổng Đan tông, khẽ nói: “Cút đi, lần sau tới nữa ta sẽ không đối xử nhẹ nhàng như lần này đâu.”

Ngoài cổng sớm đã có rất nhiều ngoại viện đệ tử đứng chờ, muốn xem kết cục sau năm ngày khổ dịch của Lục Vũ, coi hắn có bị giày vò người không ra người hay không? Lục Vũ ra tới cổng Đan tông, lướt nhìn những tên đệ tử đang đứng ngó kia, cười lạnh nói: “Nhẹ nhàng nhân từ? Ngươi sinh ra có đức tính tốt vậy à?”

Hách sư huynh nghe thế, cả giận nói: “Lục Vũ, ngươi lại dám mắng ta thất đức trước mặt mọi người hả, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt mới được.”

Lục Vũ khé nói: “Năm ngày nay ngươi ức hiếp ta khắp nơi, ta nhịn ngươi lâu rồi.”

Sau lưng Hách sư huynh, ba tên đệ tử Đan tông kêu gào: “Sư huynh, đánh hắn đi, đánh hắn như đánh chó đi.”

Hách sư huynh là lục trọng mạch cảnh giới, tuy là đệ tử Đan tông nhưng thực lực cũng khá.

“Lục Vũ, quỳ xuống van xin đi thì may ra ta… a…”

Lục Vũ bay lên đá ra một cước lên ngực Hách sư huynh.

Hách sư huynh dùng hai tay ngăn lại, nhưng bị Lục Vũ đá lui ra sau, miệng hét lên sợ hãi.

Một giây sau, Lục Vũ thi triển ra Thu Phong Khởi, tay đấm ra một quyền, quyền kinh hóa thành phong trụ lao tới khiến Hách sư huynh đứng không vững, ngã rầm ra mặt đất.

Lục Vũ nhảy vọt tới, giẫm chân lên mặt Hách sư huynh khiến hắn rú lên đau đớn.

Ba tên đệ tử Đan tông đều bị dọa sợ, hét toáng lên: “Mau thả Hách sư huynh ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi.”

Lục Vũ khinh miệt nói: “Chỉ bằng ba người các ngươi sao?”

Ba tên đệ tử Đan tông tuy cảnh giới không cao nhưng thường ngày hay mượn oai của Hách sư huynh đi rêu rao khắp nơi, bây giờ lại chần chờ không tới giúp.

“Các ngươi chần chờ gì nữa, mau tới cứu ta!”

Hách sư huynh giận mắng, mặc dù hắn là lục trọng mạch cảnh giới nhưng lại không quen chiến đấu, cảnh giới của hắn là nhờ phục dụng đan dược mà có.

“Xông lên!”

Ba tên đệ tử Đan tông ngoài mạnh trong yếu, kêu gào tăng thêm tự tin xông lên, lao tới phía Lục Vũ.

“Cút!”

Lục Vũ đấm ra một quyền, quyền phong trực tiếp đánh bay ba tên đệ tử này, từng tên u đầu mẻ trán khóc lóc kêu rên.

“Chạy mau!”

Một tên đệ tử Đan tông xoay người bò dậy, bỏ chạy.

Hai tên khác thấy thế cũng chạy theo.

“Ai cho các ngươi chạy hả, mau quay lại đây, mau… ô ô…”

Lục Vũ dồn sức lên chân, Hách sư huynh liền rống lên, miệng liên tục kêu đau.

“Ngươi dám tranh thủ cơ hội ức hiếp ta, coi ta đánh gãy chân ngươi đây.”

Lục Vũ ngữ khí sắc bén, thần sắc lãnh khốc khiến ngoại viện để tử đứng xung quanh giật nảy mình.

“Tên Lục Vũ này thật hồ nháo, mới khổ dịch năm ngày xong lại gây thêm chuyện thị phi, phách lối thật.”

“Hẳn là năm ngày này hắn bị người ta ức hiếp nên giờ muốn trả thù.”

“Nếu hắn dám phế tên đệ tử Đan tông này, ta dám chắc hắn sẽ chết rất khó coi.”

Mọi người nghị luận sôi nổi, tất cả đều nhìn chằm chằm.

Hách sư huynh hoảng sợ nói: “Lục Vũ, ngươi đừng có làm bậy làm bạ, nếu ngươi dám tổn thương ta, Đan tông tuyệt đối sẽ không tha ngươi đâu.”

“Giờ hối hận cũng đã muộn rồi, trước ta sẽ phế chân phải của ngươi.”

Lục Vũ lui lại một bước, muốn giẫm lên chân phải của Hách sư huynh.

Hách sư huynh bị dọa sợ hét toáng lên, cầu xin tha thứ: “Đừng, tha cho ta… a…”

Mắt thấy chân phãi của Hách sư huynh sắp bị Lục Vũ phế, lúc này một thân ảnh đột nhiên vọt tới.

“Không được phép tổn thương Hách sư huynh… a…”

Lục Vũ biến đổi chiêu thức, thuận thế đá ra một cướp, đá bay kẻ mới lao tới.

“Bằng ngươi cũng dám cản ta?”

Lục Vũ nhìn kẻ bị té xuống đất, sắc mặt khá tức giận.

“Lục Vũ, ngươi đi đi, ngươi dám tổn thương Hách sư huynh thì ta sẽ liều mạng với ngươi.”

Lâm Phong xoay người đứng dậy, giang hay cánh tay bảo vệ Hách sư huynh đang nằm trên mặt đất, hét toáng lên với Lục Vũ.

Hách sư huynh trách được một kiếp, cả người bối rối, gắt gao nắm chặt áo Lâm Phong.

“Mau, mau ngăn hắn lại.”

Lâm Phong trừng mắt Lục Vũ, nói với Hách sư huynh: “Sư huynh yên tâm, ta sẽ liều mạng bảo hộ ngươi, tuyệt không để hắn gây thêm chút thương tổn nào cho ngươi nữa.”

Lục Vũ giễu cợt nói: “Buồn cười.”

Lục Vũ bước chân trái tới trước một bước, chân phải đá ra, nếu Lâm Phong né thì Hách sư huynh sẽ lãnh trọn cước này.

Lâm Phong gầm nhẹ, nắm chặt hai tay lao nhào tới trước đỡ một cước của Lục Vũ, bị đối phương đá ngã lăn lên người Hách sư huynh, cả hai đều hô to một tiếng đau.

“Lục Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng.”

Lâm Phong giang hai tay đầy thương tích ra, vẻ mặt hung hãn, xoay người lại bảo vệ Hách sư huynh lần nữa.

Hách sư huynh hoảng sợ kéo góc áo Lâm Phong, coi hắn như cây cỏ cứu mạng.

Lục Vũ không vui nói: “Ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn?”

Lâm Phong cả giận nói: “Chỉ cần ta còn sống thì ngươi đừng hòng tổn thương sư huynh.”

“Ngu xuẩn, thật mất hứng.”

Lục Vũ mắng ta, quay người đi.

Lâm Phong thở hắt ra một hơi, xoay người lại đỡ Hách sư huynh dậy.

“Sư huynh không sao chứ?”

Hách sư huynh còn chưa tỉnh hồn, run giọng nói: “May mà nhờ ngươi, bằng không lần này Lục Vũ phế ta mất rồi.”

Lâm Phong nói: “Sư huynh khách khí, ta dìu ngơi về nghỉ ngơi thật tốt.”

Hách sư huynh cảm kích nói: “Lần này may nhờ ngươi, ba tên chó chết Trương Khôn kia tham sống sợ chết lâm trận bỏ chạy, ta nhất quyết không tha cho chúng. Trải qua chuyện lần này ta mới biết, hóa ra ngươi mới đáng tin, sau này ta sẽ giúp ngươi hết mức, sắp tới có một cuộc thi luyện đan, ta sẽ đề cử ngươi tham gia.”

Lâm Phong vui vẻ nói: “Cảm ơn sư huynh đã đề bạt.”

Hách sư huynh nói: “Về sau ngươi là huynh đệ của ta, ba tên chó chết kia ta sẽ khiến chúng biết thế nào là hối hận.”

Lâm Phong vịn Hách sư huynh vào Đan tông, vụng trộm quay đầu nhìn lại, Lục Vũ ở đằng xa đang mỉm cười nhìn hắn.

Đây là món quà lớn Lục Vũ tặng cho Lâm Phong trước khi đi.

Chỉ một chiêu khổ nhục kế đơn giản đã giúp Lâm Phong lấy được sự tin tưởng của Hách sư huynh, bắt đầu cuộc sống sung sướng vui vẻ ở ngoại viện Đan tông.

Kết hợp với thuật luyện đan mà Lục Vũ truyền cho hắn, Lâm Phong sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Luyện Đan sư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện