Thanh Sơn tông ở phía tây của Thiên Nguyệt quốc, là một trong bốn đại tông mua của đế quốc, chia làm hạch tâm, chân truyền, nội môn, ngoại môn đệ tử.
Ngoại viện chia làm hai khu vực lớn, một là khu vực hoạt động của ngoại môn đệ tử, hai là khu vực hoạt động của tạp dịch ngoại môn.
Người có thể thức tỉnh võ hồn sẽ trở thành ngoại môn đệ tử, còn người không thức tỉnh được võ hồn thì làm tạp dịch.
Hôm nay là ngày thức tỉnh võ hồn diễn ra một lần mỗi tháng, những tạp dịch nào trong ba năm không thể thức tỉnh võ hồn đều bị đuổi đi.
Buổi sáng, giờ thìn.
“Nhìn kia, Lục Vũ tới, gia hỏa này hôm nay khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.”
“Một phế vật luôn bị mọi người ức hiếp, thân thể yếu kém, hắn thức tỉnh được võ hồn mới là chuyện lạ.”
“Thật hoài niệm cuộc sống ức hiếp hắn khi trước, hắn giận mà chẳng dám nói gì chỉ biết biểu lộ ủy khuất, thật là một tên phế vật.”
Trên quảng trường ngoại viện, rất nhiều ngoại môn để tử và ngoại môn tạp vụ đều đang cười nhạo Lục Vũ, biểu lộ chán ghét, ánh mắt khinh bỉ.
Ba năm ở ngoại viện là ba năm Lục Vũ luôn bị mọi người ức hiếp.
Lúc đầu thì hắn còn phản kháng, liều mạng đánh lại những người ức hiếp mình, đáng tiếc là thân thể hắn quá yếu, bất lực không thể phản kháng.
Nghe thấy những lời trào phúng của mọi người, Lục Vũ híp mắt lại.
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi.
Đây là một thế giới tôn sùng võ đạo, người không có thực lực chỉ có thể bị người khác ức hiếp.
Đột nhiên, một thân ảnh ngăn cản đường đi của Lục Vũ.
“Lục Vũ, ngươi mạnh dạn tới đây để rước nhục vào người à?”
Đỗ Thuận, mười sáu tuổi, dáng người cao hơn Lục Vũ một chút, tam trọng mạch, thức tỉnh võ hồn được một năm, thường xuyên đi ức hiếp Lục Vũ.
“Tránh ra!”
Lục Vũ thần sắc hững hờ, ngữ khí lộ ra mấy phần lăng lệ.
“Ngươi nói cái gì, dám kêu ta tránh ra, lớn mật.”
Đỗ Thuận trừng mắt Lục Vũ, mặt tỏ vẻ không vui.
“Cút!”
Lục Vũ mắt sắt lẽm khiến Đỗ Thuận như bị ảo giác uy hiếp vô hình, cảm thấy kinh ngạc.
“Tên súc sinh nhà ngươi cũng dám chống đối ta trước mặt mọi người, hôm nay trừ phi chui qua háng ta, băng không thì đừng hòng đi qua được một bước.”
Đỗ Thuận nỗi trận lôi đình, mặc dù cảm giác được Lục Vũ dường như biến thành một người khác, nhưng chớp mắt liền bị cơn giận che mờ lí trí, giận dữ mắng mỏ.
Ở gần đấy, tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
“Tên tiểu tử này sao tự nhiên to gan vậy?”
“Hay trước đó hắn bị thứ gì đó kích thích trở nên ngu ngốc nên mới đi trêu chọc Đỗ Thuận không?”
“Lớn gan thì ích gì, hắn tự gây họa rồi.”
Lục Vũ nhìn quanh, từng gương mặt tươi cười khi thấy người khác gặp họa, hắn chẳng thèm để ý.
“Tránh ra!”
Lục Vũ cảnh cáo lần thứ hai.
Đỗ Thuận khinh thường nói: “Không có cửa đâu, trừ phi ngươi bò qua!”
Bắt ta bò qua háng ngươi? Lục Vũ cười lạnh, thật sự là lão hổ không phát uy, ngươi xem ta là mèo bệnh.
“Không lăn bò thì ta liền tiễn ngươi đi một đoạn.”
Lục Vũ bước ra một bước, đánh một quyền tới trước ngực Đỗ Thuận.
“Ngươi còn dám động thủ?”
Đỗ Thuận nhe răng cười, không thèm để tâm đến quyền kình của Lục Vũ, tiện tay đánh ra một chương ngăn lại.
“Tên ngu Lục Vũ này lại dám đánh với Đỗ Thuận, thật không tự lượng sức mình.”
“Đỗ Thuật đã mở ra tam trọng mạch, một quyền cũng nặng tới bốn trăm cân, Lục Vũ chỉ mới nhất trọng mạch sao đỡ nổi, ngu như heo.”
“Chắc tức quá hóa điên, tính liều đây mà.”
Mọi người trào phúng nhục mạ, đều cảm thấy Lục Vũ điên rồi.
Lục Vũ thần sắc lạnh lùng, thân thể lùi ra sau, một quyền mới nãy chỉ để thăm dò thôi, song phương đều là tam trọng mạch, nhưng thân thể Đỗ Thuận cao to cường tráng hơn nên sức lực mạnh hơn Lục Vũ nhiều.
“Quỳ xuống nhận lỗi!”
Đỗ Thuận đấm ra một quyền, tự tin vô cùng, trong lòng đang nghĩ cách ức hiếp Lục Vũ.
Nhất trọng mạch cũng dám khiêu khích mình, thật muốn chết.
Lục Vũ cười lạnh, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng vô ình, hắn là Thánh Hồn Thiên Sư, dù hiện tại cảnh giới không cao nhưng vẫn có thể hạ gục được Đỗ Thuận một cách dễ dàng.
Xoải bước, lượn vòng, nghiêng người, ra quyền, Lục Vũ làm liền một mạch tránh được công kích của Đỗ Thuận, một quyền lao tới ngay trước mặt đối phương.
Đỗ Thuận kinh hãi tột độ, gắng sức nghiêng đầu né tránh nhưng chậm đi nửa nhịp.
“A... A...”
Âm thanh đau đớn thê lương xé nát tâm can nghe như tiếng heo bị giết.
Một quyền nặng bốn trăm cân của Lục Vũ đánh nát sống mũi Đỗ Thuận khiến đối phương tràn máu mũi, ngã ra sau hai trượng, máu me đầy mặt, hai mắt đầy lệ.
Xung quanh, vô số người kinh ngạc há mồm trợn mắt, không thể tin nổi.
“Ta bị hoa mắt thì phải, hay ta đang mơ nhỉ?”
“Đỗ Thuận tam trọng cảnh lại bị Lục Vũ đánh ngã. Xong, xong, lúc trước ta còn ức hiếp hắn, giờ thì chết chắc rồi.”
“Thảm rồi, thảm rồi, chắc là Lục Vũ đã thăng lên nhị trọng mạch, thậm chí là tam trọng mạch rồi, sau này chúng ta nên làm sao đây?”
Giây phút này, rất nhiều ngoại môn đệ tử sợ hãi, những tên lúc trước từng ức hiếp Lục Vũ thì càng hoảng sợ hơn.
Cảm nhận được biến hóa của mọi người xung quanh, Lục Vũ không khỏi cười lạnh, đám người này thật là sợ mạnh hiếp yếu.
Lục Vũ nhanh chân bước tới chỗ thức tỉnh võ hồn, lên tiếng chào hỏi ngoại môn trưởng lão phụ trách thức tỉnh võ hồn, sau đó leo lên tế đàn bắt đầu nếm thử.
Xung quanh, rất nhiều ngoại môn đệ tử nhìn Lục Vũ, âm thầm nghị luận sôi nổi.
“Các ngươi nói xem tên Lục Vũ này có hy vọng thức tỉnh võ hồn không?”
“Với những gì mà hắn biểu hiện trong lần giao chiến với Đỗ Thuận vừa rồi, e rằng thể thức tỉnh được đấy.”
“Ta nhớ sáng hôm qua hắn còn bị người ta đánh cho một trận mà, sao hôm nay lại như biến thành người khác rồi thế?”
Trên tế đàn, từng luồng linh lực dao động tràn vào trong cơ thể Lục Vũ, tiến thẳng tới huyệt thần hồn.
Quá trình thai nghén võ hồn, mở huyệt thần hồn, đánh thức võ hồn gọi là thức tỉnh võ hồn.
Lục Vũ vốn không cần phải làm như thế, nhưng hắn vẫn muốn nếm thử, mục đích là để hấp thu linh lực trên tế đàn để cường hóa võ hồn.
Thân là ngoại môn tạp dịch, Lục Vũ không có tài nguyên gì trong người cả, nên hắn phải nắm chắc mỗi cơ hội mà mình có.
Thức tỉnh võ hồn cần trận pháp và tế đàn kết hợp lại, trận pháp có thể cung cấp năng lượng cho tế đàn, cho nên với Lục Vũ thì đây là một cơ hội rất tốt để tu luyện.
Lục Vũ đang áp chế võ hồn, toàn lực hấp thu linh lực trên tế đàn, mãi đến khi gần hết thời gian quy định mới thả võ hồn ra.
“Nhìn kia, không ngờ hắn thức tỉnh được võ hồn!”
Rất nhiều ngoại môn đệ tử kinh ngạc hô lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngoại môn trưởng lão cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vốn tưởng Lục Vũ sẽ thất bại, ai ngờ hắn lại thành công ngay lúc hết giờ.
“Hoàng cấp nhị phẩm, thảo hồn.”
Ngoại môn trưởng lão tuyên bố võ đẳng cấp võ hồn của Lục Vũ, dẫn tới một hồi nghị luận.
“Hoàng cấp nhị phẩm cũng không tệ, chỉ tiếc lại là thảo hồn.”
“Thảo hồn này không thể lên được Võ Tông, chỉ có tác dụng khi người sở hữu là một Luyện Đan sư mà thôi.”
“So với thú võ hồn thì võ hồn của hắn chỉ để làm nền thôi.”
Mọi người cũng không coi trọng Lục Vũ, dù hắn đã thức tỉnh võ hồn thành công trở thành ngoại môn đệ tử, nhưng tĩnh võ hồn từ đầu đến cuối đều bị mọi người kỳ thị.
Lục Vũ lạnh lùng cười một tiếng, không thèm để ý, hắn là Hồn Thiên sư, bất kỳ võ hồn gì ở trong tay hắn cũng đều có thể nghịch thiên cải mệnh!
Ngoại viện chia làm hai khu vực lớn, một là khu vực hoạt động của ngoại môn đệ tử, hai là khu vực hoạt động của tạp dịch ngoại môn.
Người có thể thức tỉnh võ hồn sẽ trở thành ngoại môn đệ tử, còn người không thức tỉnh được võ hồn thì làm tạp dịch.
Hôm nay là ngày thức tỉnh võ hồn diễn ra một lần mỗi tháng, những tạp dịch nào trong ba năm không thể thức tỉnh võ hồn đều bị đuổi đi.
Buổi sáng, giờ thìn.
“Nhìn kia, Lục Vũ tới, gia hỏa này hôm nay khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.”
“Một phế vật luôn bị mọi người ức hiếp, thân thể yếu kém, hắn thức tỉnh được võ hồn mới là chuyện lạ.”
“Thật hoài niệm cuộc sống ức hiếp hắn khi trước, hắn giận mà chẳng dám nói gì chỉ biết biểu lộ ủy khuất, thật là một tên phế vật.”
Trên quảng trường ngoại viện, rất nhiều ngoại môn để tử và ngoại môn tạp vụ đều đang cười nhạo Lục Vũ, biểu lộ chán ghét, ánh mắt khinh bỉ.
Ba năm ở ngoại viện là ba năm Lục Vũ luôn bị mọi người ức hiếp.
Lúc đầu thì hắn còn phản kháng, liều mạng đánh lại những người ức hiếp mình, đáng tiếc là thân thể hắn quá yếu, bất lực không thể phản kháng.
Nghe thấy những lời trào phúng của mọi người, Lục Vũ híp mắt lại.
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi.
Đây là một thế giới tôn sùng võ đạo, người không có thực lực chỉ có thể bị người khác ức hiếp.
Đột nhiên, một thân ảnh ngăn cản đường đi của Lục Vũ.
“Lục Vũ, ngươi mạnh dạn tới đây để rước nhục vào người à?”
Đỗ Thuận, mười sáu tuổi, dáng người cao hơn Lục Vũ một chút, tam trọng mạch, thức tỉnh võ hồn được một năm, thường xuyên đi ức hiếp Lục Vũ.
“Tránh ra!”
Lục Vũ thần sắc hững hờ, ngữ khí lộ ra mấy phần lăng lệ.
“Ngươi nói cái gì, dám kêu ta tránh ra, lớn mật.”
Đỗ Thuận trừng mắt Lục Vũ, mặt tỏ vẻ không vui.
“Cút!”
Lục Vũ mắt sắt lẽm khiến Đỗ Thuận như bị ảo giác uy hiếp vô hình, cảm thấy kinh ngạc.
“Tên súc sinh nhà ngươi cũng dám chống đối ta trước mặt mọi người, hôm nay trừ phi chui qua háng ta, băng không thì đừng hòng đi qua được một bước.”
Đỗ Thuận nỗi trận lôi đình, mặc dù cảm giác được Lục Vũ dường như biến thành một người khác, nhưng chớp mắt liền bị cơn giận che mờ lí trí, giận dữ mắng mỏ.
Ở gần đấy, tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
“Tên tiểu tử này sao tự nhiên to gan vậy?”
“Hay trước đó hắn bị thứ gì đó kích thích trở nên ngu ngốc nên mới đi trêu chọc Đỗ Thuận không?”
“Lớn gan thì ích gì, hắn tự gây họa rồi.”
Lục Vũ nhìn quanh, từng gương mặt tươi cười khi thấy người khác gặp họa, hắn chẳng thèm để ý.
“Tránh ra!”
Lục Vũ cảnh cáo lần thứ hai.
Đỗ Thuận khinh thường nói: “Không có cửa đâu, trừ phi ngươi bò qua!”
Bắt ta bò qua háng ngươi? Lục Vũ cười lạnh, thật sự là lão hổ không phát uy, ngươi xem ta là mèo bệnh.
“Không lăn bò thì ta liền tiễn ngươi đi một đoạn.”
Lục Vũ bước ra một bước, đánh một quyền tới trước ngực Đỗ Thuận.
“Ngươi còn dám động thủ?”
Đỗ Thuận nhe răng cười, không thèm để tâm đến quyền kình của Lục Vũ, tiện tay đánh ra một chương ngăn lại.
“Tên ngu Lục Vũ này lại dám đánh với Đỗ Thuận, thật không tự lượng sức mình.”
“Đỗ Thuật đã mở ra tam trọng mạch, một quyền cũng nặng tới bốn trăm cân, Lục Vũ chỉ mới nhất trọng mạch sao đỡ nổi, ngu như heo.”
“Chắc tức quá hóa điên, tính liều đây mà.”
Mọi người trào phúng nhục mạ, đều cảm thấy Lục Vũ điên rồi.
Lục Vũ thần sắc lạnh lùng, thân thể lùi ra sau, một quyền mới nãy chỉ để thăm dò thôi, song phương đều là tam trọng mạch, nhưng thân thể Đỗ Thuận cao to cường tráng hơn nên sức lực mạnh hơn Lục Vũ nhiều.
“Quỳ xuống nhận lỗi!”
Đỗ Thuận đấm ra một quyền, tự tin vô cùng, trong lòng đang nghĩ cách ức hiếp Lục Vũ.
Nhất trọng mạch cũng dám khiêu khích mình, thật muốn chết.
Lục Vũ cười lạnh, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng vô ình, hắn là Thánh Hồn Thiên Sư, dù hiện tại cảnh giới không cao nhưng vẫn có thể hạ gục được Đỗ Thuận một cách dễ dàng.
Xoải bước, lượn vòng, nghiêng người, ra quyền, Lục Vũ làm liền một mạch tránh được công kích của Đỗ Thuận, một quyền lao tới ngay trước mặt đối phương.
Đỗ Thuận kinh hãi tột độ, gắng sức nghiêng đầu né tránh nhưng chậm đi nửa nhịp.
“A... A...”
Âm thanh đau đớn thê lương xé nát tâm can nghe như tiếng heo bị giết.
Một quyền nặng bốn trăm cân của Lục Vũ đánh nát sống mũi Đỗ Thuận khiến đối phương tràn máu mũi, ngã ra sau hai trượng, máu me đầy mặt, hai mắt đầy lệ.
Xung quanh, vô số người kinh ngạc há mồm trợn mắt, không thể tin nổi.
“Ta bị hoa mắt thì phải, hay ta đang mơ nhỉ?”
“Đỗ Thuận tam trọng cảnh lại bị Lục Vũ đánh ngã. Xong, xong, lúc trước ta còn ức hiếp hắn, giờ thì chết chắc rồi.”
“Thảm rồi, thảm rồi, chắc là Lục Vũ đã thăng lên nhị trọng mạch, thậm chí là tam trọng mạch rồi, sau này chúng ta nên làm sao đây?”
Giây phút này, rất nhiều ngoại môn đệ tử sợ hãi, những tên lúc trước từng ức hiếp Lục Vũ thì càng hoảng sợ hơn.
Cảm nhận được biến hóa của mọi người xung quanh, Lục Vũ không khỏi cười lạnh, đám người này thật là sợ mạnh hiếp yếu.
Lục Vũ nhanh chân bước tới chỗ thức tỉnh võ hồn, lên tiếng chào hỏi ngoại môn trưởng lão phụ trách thức tỉnh võ hồn, sau đó leo lên tế đàn bắt đầu nếm thử.
Xung quanh, rất nhiều ngoại môn đệ tử nhìn Lục Vũ, âm thầm nghị luận sôi nổi.
“Các ngươi nói xem tên Lục Vũ này có hy vọng thức tỉnh võ hồn không?”
“Với những gì mà hắn biểu hiện trong lần giao chiến với Đỗ Thuận vừa rồi, e rằng thể thức tỉnh được đấy.”
“Ta nhớ sáng hôm qua hắn còn bị người ta đánh cho một trận mà, sao hôm nay lại như biến thành người khác rồi thế?”
Trên tế đàn, từng luồng linh lực dao động tràn vào trong cơ thể Lục Vũ, tiến thẳng tới huyệt thần hồn.
Quá trình thai nghén võ hồn, mở huyệt thần hồn, đánh thức võ hồn gọi là thức tỉnh võ hồn.
Lục Vũ vốn không cần phải làm như thế, nhưng hắn vẫn muốn nếm thử, mục đích là để hấp thu linh lực trên tế đàn để cường hóa võ hồn.
Thân là ngoại môn tạp dịch, Lục Vũ không có tài nguyên gì trong người cả, nên hắn phải nắm chắc mỗi cơ hội mà mình có.
Thức tỉnh võ hồn cần trận pháp và tế đàn kết hợp lại, trận pháp có thể cung cấp năng lượng cho tế đàn, cho nên với Lục Vũ thì đây là một cơ hội rất tốt để tu luyện.
Lục Vũ đang áp chế võ hồn, toàn lực hấp thu linh lực trên tế đàn, mãi đến khi gần hết thời gian quy định mới thả võ hồn ra.
“Nhìn kia, không ngờ hắn thức tỉnh được võ hồn!”
Rất nhiều ngoại môn đệ tử kinh ngạc hô lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngoại môn trưởng lão cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vốn tưởng Lục Vũ sẽ thất bại, ai ngờ hắn lại thành công ngay lúc hết giờ.
“Hoàng cấp nhị phẩm, thảo hồn.”
Ngoại môn trưởng lão tuyên bố võ đẳng cấp võ hồn của Lục Vũ, dẫn tới một hồi nghị luận.
“Hoàng cấp nhị phẩm cũng không tệ, chỉ tiếc lại là thảo hồn.”
“Thảo hồn này không thể lên được Võ Tông, chỉ có tác dụng khi người sở hữu là một Luyện Đan sư mà thôi.”
“So với thú võ hồn thì võ hồn của hắn chỉ để làm nền thôi.”
Mọi người cũng không coi trọng Lục Vũ, dù hắn đã thức tỉnh võ hồn thành công trở thành ngoại môn đệ tử, nhưng tĩnh võ hồn từ đầu đến cuối đều bị mọi người kỳ thị.
Lục Vũ lạnh lùng cười một tiếng, không thèm để ý, hắn là Hồn Thiên sư, bất kỳ võ hồn gì ở trong tay hắn cũng đều có thể nghịch thiên cải mệnh!
Danh sách chương