“Đi chuẩn bị một chút, một canh giờ sau tập hợp tại đây.”

Trưởng lão tứ tông rời đi, phân phó các đệ tử trở về thu thập hành lý.

Lục Vũ quay người muốn đi gấp, ai nghĩ Vân Nguyệt Nhi lại gọi hắn lại.

“Chuyện gì?”

Lục Vũ quay lưng về phía nàng, giọng nói lạnh băng khiến Vân Nguyệt Nhi cảm thấy nhói lòng.

“Đây là vật đính ước khi xưa ngươi tặng ta, bây giờ trả lại ngươi, từ đây, chúng ta không ai nợ ai.”

Vân Nguyệt Nhi từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, ánh mắt long lanh toát ra tia nhường nhịn

Lục Vũ quay lại nhìn nàng, từng dòng cảm xúc dần phai đi mắt hóa thành băng lãnh, không còn hiền dịu như ngày xưa.

Vân Nguyệt Nhi không dám mắt Lục Vũ, nhét ngọc bội vào tay hắn liền quay người bước về lại cạnh Tần Vân.

Khối ngọc bội này Lục Vũ đeo trên người từ nhỏ, là vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn, sau khi tiến vào Thanh Sơn tông hắn tự tay đưa cho Vân Nguyệt Nhi.

Bây giờ, tình đã tàn, ngọc đã trả thì còn gì để lưu luyến nữa? Lục Vũ cúi đầu, khẽ vuốt ngọc bội, đáy mắt sau cùng một tia chấp niệm cứ như vậy biến mất.

Lục Vũ nắm chắc thành quyền, lòng bàn tay truyền đến tiếng vang lốp cốp, khối ngọc bội kia liền bị hắn bóp nát, máu tươi từ trong lòng bàn tay hắn chảy xuống.

“Tình tan ngọc nát, rốt cục có thể buông xuống.”

Lục Vũ không có biểu hiện ra vẻ thất vọng, bi phẫn, tức giận mà ngược lại bình tĩnh như nước, hoàn toàn buông xuống.

Ngọc bội bị nát Lục Vũ bóp nát, từng mảnh ngọc nhuộm máu đỏ tươi khiến tay hắn đau nhứt không thôi.

Vân Nguyệt Nhi quay đầu nhìn tayLục Vũ, đáy mắt hiện lên một tia áy náy, khối ngọc bội kia là vật duy nhất mẫu thân Lục Vũ để lại cho hắn, bây giờ cứ như vậy bị hủy.

Lục Vũ buông tay ra, cả người như trút được gánh nặng.

“Tạm biệt, Nguyệt nhi không còn nữa, mộng cũng chấm dứt.”

Vung ống tay áo, Lục Vũ xoay người rời đi, chút lưu luyến ẩn sâu trong linh hồn kia rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

Chuyện cũ như mộng, tình cũ thành không.

Lục Vũ của ngày không còn nữa, Lục Vũ của bây giờ đã khác.

Vân Nguyệt Nhi khẽ run người, câu nói kia như khắc sâu tâm khảm nàng, khiến cõi lòng lạnh băng của nàng trào lên cơn đau nhói.

Ngẩng đầu, Vân Nguyệt Nhi nhìn bóng lưng Lục Vũ, giấc mộng đã từng quen kia càng xa dần, nàng cảm thấy bản thân dường như đã mất đi thứ gì đó rất quý giá, không thể tìm lại được nữa.

Nhìn những mảnh ngọc vỡ trên mặt đất, vài mảnh dính máu, Vân Nguyệt Nhi trầm mặc.

Một lúc lâu sau, nàng lấy lại tinh thần, ánh mắt dần dần trở nên lãnh khốc, chôn sâu chút tình cảm cuối cùng trong lòng.

“Vân Nguyệt Nhi ta mỹ mạo khuynh thành, nhất định đời này có thành tựu bất phàm, Lục Vũ ngươi có tài đức gì mà xứng với ta?”

“Không phải ta từ bỏ ngươi, mà tại ngươi vô dụng, lựa chọn của ta tuyệt sẽ không sai.”

Quay người, Vân Nguyệt Nhi đi, mang theo nỗi đau day dứt không thể dứt đi kia.

Tần Vân thờ ơ lạnh nhạt, khinh miệt nói: “Tiểu tử này cố làm ra vẻ tiêu sái, dục cầm cố túng, ta thấy hắn chưa từ bỏ ý định, muốn tranh thủ sự đồng tình của Nguyệt nhi thôi.”

“Một tên phế vật lại muốn tranh với ta sao, không có cửa đâu.”

“Trong lòng Nguyệt nhi hơi áy náy, chỉ cần để nàng thấy cảnh Lục Vũ khốn khó sẽ hiểu đi theo hắn không sống được yên lành gì, như thế Nguyệt nhi mới có thể thôi nhớ đến hắn, một lòng một dạ yêu ta.”

“Với thân phận của ta thì không thể tự mình ra tay được, nhưng muốn đối phó một tên phế vật há không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Tần Vân cười lạnh, tên Lục Vũ không biết điều này há có thể hơn hắn được?

Võ tông là tông đứng đầu tứ tông, nhân số hơn vạn.

Lần này Lục Vũ có thể đi vào Võ tông, tất cả đều nhờ công lao của Ngô Anh Kiệt, đây là chuyện ngoài ý muốn của Lục Vũ.

Vốn, Lục Vũ định sau khi trở thành đệ tử Tĩnh tông sẽ đi từng bước leo lên cao.

Bây giờ, Lục Vũ trực tiếp thành đệ tử Võ tông nên giảm được rất nhiều phiền phức.

Đệ tử Võ tông đều chia hai người ở một gian nhà gỗ, không gian nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường gỗ.

Lục Vũ mới tới, bạn chung phòng là một thiếu niên da ngăm đen tính tình hung tợn tên là Trần Tùng, có võ hồn Hoàng cấp nhị phẩm, tam trọng cảnh hậu kỳ.

Lục Vũ đi vào nhà gỗ, chủ động lên tiếng chào, không ngờ Trần Tùng không chào lại.

Lục Vũ hơi xấu hổ, thoáng thu xếp giường chiếu gọn gàng lại liền đi ra ngoài.

Báo cáo ngày đầu tiên, đệ tử mới tới cần quen thuộc hoàn cảnh, sáng ngày thứ hai liền phân chia đến các Võ sư khác nhau, theo họ tu luyện.

Sau khi Lục Vũ trở thành đệ tử ngoại môn Võ tông, đồng phục hắn mặt có sự khác biệt rõ rệt so với ngoại môn tạp dịch đệ tử.

Tại Thanh Sơn tông, ngoại môn đệ tử nếu như trong vòng mười năm không thể thăng lên nội môn đệ tử cũng sẽ bị đuổi khỏi tông môn.

Mới tới hai ngày, Lục Vũ ăn uống ngủ nghĩ tập luyện thoải mái nhẹ nhàng, không hề bắt chuyện với Trần Tùng.

Lục Vũ vui vẻ an nhàn, coi Trần Tùng như không tồn tại, thế nhưng đến tối ngày thứ ba thì mọi chuyện lại khác.

“Cút, về sau ngươi ra ngoài mà ngủ.”

Lục Vũ vừa đẩy cửa ra, Trần Tùng liền đá tới một cước, tiếng hô chói tai, tốc độ cực nhanh.

Trong bóng tối, một cước này cực kỳ khó đỡ, có chút độc ác.

Lục Vũ ánh mắt khẽ biến, nghiêng người lướt ngang, khẽ nhích mũi chân, cấp tốc thối lui ra sau sáu thước.

VỤT…

Trần Tùng đá hụt một cước, mặt lộ vẻ ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ Lục Vũ lại thoát được.

“Ngươi làm gì vậy?”

Lục Vũ ánh mắt đột nhiên trừng lên, lạnh lùng hỏi.

“Thấy ngươi ngứa mắt, sao nào? Cút đi! Sau này phòng thuộc về ta, ngươi ra ngoài hành lang mà ngủ!”

Trần Tùng vặn lại, ngữ khí hờ hững.

Ngứa mắt?

Lục Vũ cười lạnh, đây rõ ràng là nhằm vào hắn, nhưng cái cớ quá dở.

Hai ngày trước, Lục Vũ và Trần Tùng ở chung một phòng, không nói chuyện với nhau nên chưa có quan hệ gì cả, nhưng không tính là địch.

Bây giờ, Trần Tùng thay đổi thái độ, hơn phẩn nửa là bị người khác thu mua, bởi một cước mới nãy lực đạo rất mạnh, hiển nhiên là tính đá hắn trọng thương.

Nghĩ đến đây, Lục Vũ phẫn nộ.

Lục Vũ hèn yếu ngày xưa đã mất, Lục Vũ của hiện tại há có thể bị người ta giẫm trên đầu?

“Cút cha mày ấy!”

Lục Vũ giận mắng, thanh âm kinh động đến các đệ tử Võ tông ở gần đấy, khiến không ít người vây xem.

“A, đây không phải là Lục Vũ mới tới sao, lại dám chống lại Trần Tùng, tên kia cũng chả phải hạng dễ chọc gì.”

“Nghé con không sợ cọp, Lục Vũ vừa tới Võ tông lại biết sự lợi hại của Trần Tùng được.”

“Trần Tùng có tiếng tâm ngoan thủ lạt, lần này Lục Vũ chắc sẽ bị đánh rất thảm, cuối cùng chắc chắn sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”

Không ít đệ tửVõ tông đứng xem náo nhiệt, nhận định Lục Vũ xui xẻo.

Trần Tùng cười lạnh nói: “Lá gan không nhỏ a, dám mắng ta, quỳ xuống đi.”

Giọng nói đầy khinh miệt, Trần Tùng căn bản coi thường Lục Vũ.

Quỳ xuống?

Lục Vũ giận quá hóa cười, hắn là Hồn Thiên sư chuyển thế, ai dám ức hiếp hắn?

“Ngươi muốn ăn đòn!”

Lục Vũ bước tới một bước, tay phải nắm lại, phát lực cánh tay, ba chỗ thẳng thành một hàng, sức mạnh nặng bốn trăm cân lao thẳng tới cằm Trần Tùng.

Lục Vũ giang tay trái ngang ngực, năm ngón tay lật ra ngoài, tùy thời chuẩn bị tấn công lần thứ hai.

Trần Tùng khẽ nép người tránh hữu quyền của Lục Vũ, chân phải đột nhiên vung lên, nhắm tới eo của Lục Vũ.

Lục Vũ sớm có phòng bị, vung tay trái lên đỡ cú đá của Trần Tùng, nhưng cánh tay lại bị đá đến run rẩy.

“Liên hoàn cước.”

Trần Tùng rơi xuống đất lại nhún bật lên, hai chân đá ra liên tục, sức mạnh mỗi chân tới năm trăm cân mà lại dồn cùng một lúc thế này đủ để trọng thương đối thủ cùng cảnh giới.

Người xem nhao nhao sợ hãi thán phục.

“Đừng nói Lục Vũ mới tới, dù là những đệ tử cùng thời với Trần Tùng cũng không đỡ nổi chiêu Liên hoàn cước này được.”

“Hoàn toàn chính xác, coi như Lục Vũ là tam trọng mạch, nhưng đặc tính của tĩnh võ hồn sao so được với thú võ hồn? Huống chi Trần Tùng là tam trọng mạch hậu kỳ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện