Mục sư huynh không vui nói: “Ý ngươi nói chúng ta công báo tư thù hả?”

Lâm Phong mắng: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Bốn đệ tử Võ tông đi theo sau Mục sư huynh, một trong số đó mắng: “Tiểu tử ngươi tính là gì lại dám nói chuyện với Mục sư huynh như thế, tin hay không lão tử khiến ngươi sống không được chết cũng không xong không hả.”

Lục Vũ liếc mắt nhìn tên đệ tử kia, giễu cợt nói: “Vật họp theo loài, hóa ra Mục sư huynh cũng là cặn bã.”

Mục sư huynh cả giận nói: “Im miệng, ngươi dám mắng chúng ta là cặn bã, ngươi chán sống hả?”

Lục Vũ hỏi ngược lại: “Sao nào, không khen người phản bác, đây chẳng lẽ không gọi là ngang ngược bá đạo được sao?”

Lâm Phong kẻ xướng người họa nói: “Một số người không hiểu được cái gì gọi là đạo lý, ngươi nói với hắn những chuyện này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.”



“Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng, ta xem các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay ta liền hảo hảo giáo huấn các ngươi một chút.”

Mục sư huynh cười giận dữ, không chút che giấu lửa giận & sát khí trong lòng.

Lục Vũ nhìn thoáng qua bốn phía, cười nhạo nói: “Bên kia còn một số người nữa, sao không gọi họ tới để xem bộ dáng uy phong lẫm liệt của ngươi.”

Mục sư huynh cười lạch nói: “Lục Vũ, cái miệng của ngươi thật lẻo mép, đáng tiếc vô dụng, hôm nay không ai cứu được ngươi.”

Lâm Phong mắng: “Có tật giật mình, ngon gọi đám đệ tử kia tới đây, tránh cho bọn hắn tưởng chúng ta đùa giỡn.”

Mục sư huynh hung hăng trừng Lâm Phong một chút, mắng: “Ngu xuẩn, những người kia đều là người của ta. Tất cả đệ tử khác đều đợi ở bên ngoài, chúng ta phụ trách tìm kiếm tung tích của các ngươi. Đương nhiên, người sống không tìm được mà chỉ thấy hai bộ thi thể, sẽ không có ai để ý.”

Lâm Phong nghe thế biến sắc, thầm nghĩ không may.

Vốn định chấn nhiếp Mục sư huynh để đối phương kiêng kị không dám hạ độc thủ, nào ngờ Mục sư huynh lại sớm chuẩn bị, một lòng muốn dồn Lục Vũ vào chỗ chết.

Lục Vũ cũng không kinh ngạc, thực ra hắn đã sớm biết chuyện này, một khắc khi bước vào Hắc Hà cốc thì hắn đã cảm nhận được sát khí trong lòng Mục sư huynh rồi.

“Nếu đã là người của ngươi thì gọi hết tới đây tâm sự đi.”

Mục sư huynh sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Vũ, nghi ngờ nói: “Ngươi trấn định như thế là tự biết khó muốn chết nhẹ nhàng hả?”

Lục Vũ mắng: “Ngớ ngẩn, xem ra ta thực đàn gảy tai trâu.”

Lâm Phong nói: “Chửi hay lắm!”

Mục sư huynh giận dữ, nghiêm nghị nói: “Ta muốn xé miệng của các ngươi!”

Một bên, một tên đệ tử tôi thể bát trọng nói: “Mục sư huynh không nên tức giận, hai con bọ chét mà thôi, xem tiểu đệ xuất khí giúp ngươi đây.”

Mục sư huynh nghe thế thì tâm tình khá hơn một chút, phân phó nói: “Gọi mấy tên kia lại đây hảo hảo thưởng thức một chút, xem hai con rệp này chết ra sao.”

Một đệ tử Võ tông quay người rời đi, thân pháp mau lẹ.

Lâm Phong khá lo lắng, lặng lẽ kéo áo Lục Vũ nhắc nhở hắn mau trốn đi.

Lục Vũ nắm lấy tay Lâm Phong, lạnh nhạt nói: “Khó được những sư huynh này thịnh tình khoản đãi, chúng ta không lĩnh tình há cô phụ ý tốt của bọn hắn?”

Mục sư huynh lãnh ngạo nói: “Tính ngươi còn tự hiểu mình một chút đấy, biết trốn không thoát nên ngoan ngoãn ở đây, lát nữa chết còn dễ coi một chút.”

Lâm Phong khó hiểu nhìn Lục Vũ, không rõ tại sao hắn lại không gấp như thế, Mục sư huynh là tôi thể cửu trọng cảnh giới, tuyệt không phải bọn hắn có t hể địch nổi.

Rất nhanh, năm đệ tử chạy đến tạo thành một nửa hình tròn, vây Lâm Phong và Lục Vũ vào giữa.

“Chín người tới tìm chúng ta, đây có được tính là một loại vinh hạnh không?”

Lâm Phong cười quái dị nói: “Đương nhiên là vinh hạnh, Mục sư huynh tự thân xuất mã là cho chúng ta mặt mũi đó.”

Nhìn hai người kẻ xướng người họa, bộ dáng không thèm quan tâm thì Mục sư huynh khá tức giận.

Lục Vũ đáng chết vốn nên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khóc ròng mới đúng, ai ngờ hắn lại không thèm quan tâm, ngược lại trêu chọc mình, đơn giản đáng hận đến cực điểm.

“Cười đi, ta xem các ngươi có thể cười chết hay không.”

Lục Vũ nói: “Ta có thể cười nhìn ngươi chết.”

“Làm càn, ngươi dám vô lễ với Mục sư huynh, ta đánh chết ngươi.”

Một đệ tử Võ tông vì ninhjn nọt Mục sư huynh, tiến lên tung quyền đánh tới hướng Lục Vũ.

Người kia là tôi thể thất trọng cảnh giới, tụ phụ cuồng vọng, căn bản xem thường Lục Vũ và Lâm Phong.

Lục Vũ nhìn một quyền kia, trong mắt nổi lên một vòng hàn ý, tất cả mọi người suy đoán hắn sẽ né tránh, thế nhưng Lục Vũ lại lựa chọn phản kích.

Đấm ra một quyền, tốc độ xuất thủ của Lục Vũ gấp đôi đối phương, một tiếng bạo hưởng truyền ra kèm theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Người kia toàn thân gân cốt đứt đoạn, võ mạch vỡ vụn, nội tạng bị lệch vị trí, khí huyết quay cuồng, rơi ra ngoài ba trượng tuyệt khí tại chỗ.

Người vây quanh đột nhiên biến sắc, vốn cho rằng Lục Vũ phải ngã nấm mốc nhưng không ngờ người xuất thủ lại bị Lục Vũ đấm một quyền chết đi.

Lâm Phong vừa mừng vừa sợ, ánh mắt lộ vẻ sùng bái.

Những người khác vừa sợ vừa giận, cơ hồ không thể tin được hết thảy mọi chuyện.

Mục sư huynh sắc mặt hết sức khó coi, nổi giận nói: “Lục Vũ lớn mật, ngươi dám tàn sát đồng môn, tội không thể tha!”

Lục Vũ châm chọc nói: “Dối trá như vậy, ngươi có mệt hay không?”

Mục sư huynh tức giận đến phát điên, nghiêm nghị nói: “Tốt, hôm nay ta liền nói trắng ra, các ngươi phải chết!”

Lâm Phong hỏi: “Tại sao phải đưa chúng ta vào chỗ chết, chúng ta không oán không cừu gì ngươi mà.”

Mục sư huynh lãnh khốc nói: “Ngươi chỉ là một tên quỷ xui xẻo, người chúng ta muốn giết là hắn, ngươi chỉ là thứ không may đi theo thôi.”

Lục Vũ lạnh lùng nói: “Là Tần Vân sai sử ngươi làm vậy đúng không?”

Mục sư huynh cười to nói: “Phải thì làm sao, dù sao ngươi cũng phải chết, thôi thì ta để ngươi làm quỷ minh bạch vậy. Tần Vân bất mãn Vân Nguyệt Nhi chưa quên được ngươi nên ngươi phải chết, hắn mới có thể đạt được thể xác lẫn tinh thần của Vân Nguyệt Nhi,”

Lục Vũ khi thường nói: “Tình cũ? Tần Vân cho ngươi chỗ tốt gì để ngươi không tiếc bán mạng cho hắn như thế?”

“Phong Linh đan.”

Mục sư huynh hơi phấn chấn, nếu hắn có thể thu được Phong Linh đan thì liền có hy vọng trở thành đệ tử chân truyền.

“Mạng của ngươi chỉ đáng giá một viên Phong Linh đan mà thôi.”

“Mục sư huynh chớ nói nhảm với hắn, trước phế hắn đi lại nói.”

Một bên, có đệ tử không quen nhìn Lục Vũ phách lối, muốn ra tay giáo huấn hắn.

“Ừm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, giết bọn hắn.”

Mục sư huynh ỷ thân phận của mình, ra lệnh một tiếng, lập tức có ba người vây lại.

Lâm Phong thấy thế, xung phong nhận việc nói: “Tên kia giao cho ta.”

Lục Vũ cười lạnh: “Không cần đâu, ngươi tránh qua một bên xem kịch là được.”

Mũi chân điểm một cái, Lục Vũ từ dưới đất đột ngột bay lên.

Ba người đệ tử tưởng Lục Vũ muốn chạy trốn, đồng thời hét lớn một tiếng, thi phân chặn đường.

Lục Vũ co ngón tay rồi bắn ra chỉ phong sắc bén như khoái kiếm kinh hồng, mỗi một chỉ kình đều xuyên tâm mà qua, dung nhập cả Tỏa Tâm tiễn thuật.

Đây là Đạn Chỉ Phi Hoa mà Lục Vũ tu luyện, phối hợp chiến thuật dụ địch khiến cho địch nhân trở tay không kịp.

Chờ đến khi ba người đệ tử kia cảm thấy không thích hợp thì trái tim của họ đã bị chỉ lực đánh xuyên, lực đạo toàn thân tẫn tán, tuyệt vọng kêu thảm tràn đầy hối hận.

Mục sư huynh tức khí muốn chết, Lục Vũ một chiêu đánh giết ba người, đây là trần trụi tát mặt hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi.

“Không nên khinh định! TIểu tử này cực kì âm hiểm!”

Bốn đệ tử Võ tông vừa kinh vừa sợ, ai cũng không ngờ được Lục Vũ hung ác như thế, lại một chiêu mất mạng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện