“Thiếu gia!”
Lục Cửu nắm chắc tay Lục Vũ, sau một phen dò xét thì cười khóc, nói: “Tốt, quá tốt, bệnh của thiếu gia rốt cục cũng đỡ.”
Hai đệ tử dẫn đường lên tiếng chào Lục Vũ, sau đó rời đi.
Lục Vũ dẫn Cửu thúc vào trong phòng, hỏi: “Những năm này Cửu thúc đi đâu, sao đột nhiên lại đến đây?”
Lục Cửu nắm tay Lục Vũ không buông, cảm xúc lộ ra rất kích động.
“Năm đó, thành chủ phái ta đi ngầm tra một sự kiện, sau đó không lâu thì ngài đưa thiếu gia đến Thanh Sơn tông. Chờ khi ta trở lại thì nghe tin Ngô mặc mưu phản, tranh đoạt chức thành chủ, dọa đến không dám lộ diện, chỉ có thể tự mình nghe ngóng hạ lạc của thành chủ và thiếu gia.”
“Về sau, trải qua tìm hiểu nhiều mặt, biết được thành chủ đi Tuyết Phong sơn nên ta tới đó tìm. Đáng tiếc Tuyết Phong sơn địa thế hiểm trở, kỳ hàn vô cùng, cảnh giới của ta lại không đủ nên khó tới được chủ phong, rốt cục đành tạm thời rời khỏi, chờ ở bên ngoài.”
Lục Vũ hỏi: “Có thăm dò được tin tức của cha ta không?”
Lục Cửu cười khổ nói: “Nghe nói thành chủ đi tới đỉnh Tuyết Phong sơn tìm Băng Ngọc Tham để giải độc cho thiếu gia. Nhưng thứ Băng Ngọc Tham kia tồn tại hay không thì không ai nói rõ được.”
Lục Vũ than nhẹ, Băng Ngọc Tham không phải là linh dược bình thường, thứ đó rất khó tìm.
“Vậy lần này tới...”
Lục Cửu nói: “Ta khổ sợ đợi ở Tuyết Phong sơn hơn một năm, thực sự không chờ được nên lặng lẽ trở về ẩn nấp ở Ngô thành, muốn đợi thành chủ trở về. Không ngờ trong lúc vô tình lại biết tin thiếu gia ở Thanh Sơn tông. Vốn ta muốn sớm đi thăm thiếu gia nhưng lại sợ bại lộ hành tung, sợ Ngô tặc chú ý. Lần này đến đây bởi trong lúc vô tình ta hiểu rõ được một bí mật liên quan đến thiếu gia nên không thể không vội đến đây.”
Lục Vũ tò mò hỏi: “Bí mật liên quan đến ta?”
Lục Cửu nói: “Thiếu gia đánh phế Ngô Anh Kiệt con của Ngô tặc, chuyện này truyền về Ngô thành. Lão tặc này nổi trận lôi đình, tuyên bố muốn gây bất lợi với thiếu gia.”
Lục Vũ nói: “Ngươi chỉ đến để báo tin này cho ta?”
Lục Cửu nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân, còn nguyên nhân chính là bí mật mà ta nhắc tới kia.”
Lục Vũ nghi ngờ, hỏi: “Bí mật gì?”
Lục Cửu đứng dậy, cẩn thận kiểm tra xung quanh phòng ốc một chút, xác định phụ cận không có ai mới đi đóng chặt cửa sổ, sau đó trở lại bên cạnh Lục Vũ.
“Thiếu gia từng nghĩ tới chuyện tại sao thành chủ lại đưa ngươi tới Thanh Sơn tông chưa?”
Lục Vũ nói: “Năm đó cha đưa ta tới nơi đây, một là để cho ta ở đây tu luyện, hai là sau khi trở lại sẽ tìm ta, ba là cảm thấy Thanh Sơn tông tương đối an toàn, không bị thế tục ảnh hưởng.”
Lục Cửu lắc đầu nói: “Thiếu gia tuổi còn trẻ nên nghĩ quá đơn giản. Với tình huống của thiếu gia năm đó thì ngươi căn bản không thích hợp để tu luyện, thành chủ nếu muốn ngươi an toàn thì có thể giấu ngươi tới nơi khác chứ cần gì phải chuyên môn đưa ngươi lên Thanh Sơn tông?”
Lục Vũ sững sờ, suy nghỉ tỉ mỉ thì thấy có lý, hỏi: “Vậy tại sao năm đó cha lại muốn đưa ta đến đây?”
Lục Cửu nói: “Chỗ này thì ta không hiểu, nghĩ lầm thành chủ đưa ngươi tới đây là để phòng ngừa Ngô tặc mưu hại ngươi. Nhưng sau này ta mới biết thành chủ đưa ngươi tới đây thực ra là có dụng ý khác.”
Lục Vũ nói: “Chỉ giáo cho?”
Lục Cửu nói: “Thanh Sơn tông là một trong bốn đại tông môn ở đế quốc, nhưng chỉ xếp thứ ba, là Hoàng cấp tông môn.”
Lục Vũ nói: “Chuyện này ta biết.”
Lục Cửu cười nói: “Thiếu gia đừng vội. Thanh Sơn tông ở tây bộ Thiên Nguyệt quốc, phụ cận có bảy đại thành trì với Phượng Nguyệt thành đứng đầu. Thanh Sơn tông chiêu thu đệ tử chủ yếu đều từ tây bộ thất thành, nhưng làm con của thành chủ thì muốn đến bốn đại tông môn của đế quốc thực ra rất đơn giản. Nhưng tại sao tất cả con cái của tây bộ thất thành lại đến cả Thanh Sơn tông mà không lựa chọn Thiên Hoa tông xếp thứ nhất?”
Lục Vũ đã hiểu nhưng lại chưa rõ nguyên do trong đó.
“Bọn hắn đang mưu đồ chuyện gì?”
Lục Cửu nói: “Đây là chỗ mấu chốt. Chiến Hồn đại lục có vô số đế quốc, ở trong thế tục thì Hoàng cấp tông môn được coi là một cự đầu, dù là quốc quân một nước cũng có thể tùy ý gạt bỏ, nhưng nó trước mặt Huyền cấp tông môn thì chỉ là tôm tép nhãi nhép chớ nói chi là những Thánh môn thánh địa trên Chiến Hồn đại lục.”
“Chiến Hồn đại lục lớn như vậy thì những môn phái như Thanh Sơn tông nhiều không kể xiết. Thân là thành chủ, ai không muốn con cái mình tiến đến một môn phái tốt hơn, có tiền đồ hơn. Nhưng tại sao các thành chủ của tây bộ thất thành lại đều đưa con cái của họ đến đây? Bởi vì Thanh Sơn tông có một bí mật, nó ở ngay cấm khu hậu sơn.”
Lục Vũ ngạc nhiên nói: “Bí mật gì?”
Lục Cửu lắc đầu nói: “Cụ thể ta sẽ không nói ra. Ta là trong lúc vô tình từ trong miệng Ngô tặc biệt được đấy, đây là bí mật chỉ có thành chủ mới biết, liên quan đến một truyền thuyết nào đó. Ngô Anh Kiệt tới nơi này cũng là vì bí mật ở hậu sơn, những thiếu thành chủ khác chắc cũng luôn nghe ngóng bí mật này.”
Lục Vũ trầm ngâm nói: “Bí mật chỉ có thành chủ biết mà Thanh Sơn tông lại không biết sao? Bọn hắn làm gì không đem hậu sơn liệt thành cấm khu, cấm bất cứ ai ra vào?”
Lục Cửu nói: “Nếu như Thanh Sơn tông làm vậy thì khác gì giấu đầu lòi đuôi?”
Lục Vũ nói: “Nói thế cũng đúng, nửa cấm nửa mở như hiện tại mới là phương án che giấu tốt nhất. Cửu thúc biết quan hệ bí mật kia chỉ cái gì sao?”
Lục Cửu nói: “Hẳn là có quan hệ đến huyền hồn. Ai có thể phá giải ảo diệu trong đó liền có thể thăng làm Huyền cấp tông môn, thậm chí khả năng tiến xa hơn.”
Huyền hồn là chỉ huyền cấp võ hồn, võ hồn thế gian phân làm bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng.
Thanh Sơn tông là Hoàng cấp tông môn, võ hồn đệ tử toàn phái đều chỉ là Hoàng cấp võ hồn, cao nhất cũng chỉ là cửu phẩm.
Huyền cấp tông môn thu nhận đệ tử tất cả đều là Huyền cấp võ hồn, đây là vạn người không được một, cho nên Huyền cấp tông môn có địa vị trên xa Hoàng cấp tông môn.
Toàn bộ Thiên Nguyệt đế quốc cũng chỉ có bốn Hoàng cấp tông môn, căn bản tìm không ra một Huyền cấp tông môn.
Huyền cấp tông môn gần Thiên Nguyệt đế quốc nhất có tên là Thiên Huyền tông, đế quốc nằm trong phạm vi nó quản hạt lên tới hơn một trăm, bởi vậy có thể thấy được Huyền cấp tông môn cường đại bực nào.
Lục Vũ nghĩ đến Tần Vân, nghĩ đến Sở Tam Thu, bọn hắn đều là thiếu thành chủ, mục đích tới đây chẳng lẽ chính là vì bí mật cấm khu hậu sơn sao? Nhưng rốt cục bí mật đó là gì?
“Việc này ngươi biết là được rồi, duyên phận cũng không thể cưỡng cầu. Gần đây Thiên Nguyệt đế quốc có thể sẽ có đại biến, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Mặc khác, Ngô tặc đã phái ra cao thủ đến Thanh Sơn tông, tùy thời tìm ngươi báo thù.”
Lục Vũ cười lạnh nói: “Ở chỗ này, dù là hắn cũng không dám động đến ta.”
Lục Cửu nói: “Những cao thủ kia đương nhiên sẽ không trắng trợn giết tới, nhưng chỉ cần ngươi ra khỏi sơn môn một bước thì có khả năng sẽ bị theo dõi, ám tiễn khó phòng đấy.”
Lục Vũ nói: “Cửu thúc không cần lo cho ta, ta sẽ cẩn thận. Ngươi mới nói đế quốc có biến là sao thế?”
Lục Cửu nói: “Gần đây hoàng đế của Thiên Nguyệt đế quốc sắp băng hà, những hoàng tử đang minh tranh ám đấu chiêu binh mãi mã, lung lạc các lộ chư hầu.”
Lục Vũ nói: “Chuyện thế tục sao lại lo lắng?”
Lục Cửu nói: “Thanh Sơn tông cũng ở thế tục, tây bộ thất thành đều liên quan trong đó, một khi sinh biến chắc chắn sẽ tai bay vạ gió.”
Lục Cửu nắm chắc tay Lục Vũ, sau một phen dò xét thì cười khóc, nói: “Tốt, quá tốt, bệnh của thiếu gia rốt cục cũng đỡ.”
Hai đệ tử dẫn đường lên tiếng chào Lục Vũ, sau đó rời đi.
Lục Vũ dẫn Cửu thúc vào trong phòng, hỏi: “Những năm này Cửu thúc đi đâu, sao đột nhiên lại đến đây?”
Lục Cửu nắm tay Lục Vũ không buông, cảm xúc lộ ra rất kích động.
“Năm đó, thành chủ phái ta đi ngầm tra một sự kiện, sau đó không lâu thì ngài đưa thiếu gia đến Thanh Sơn tông. Chờ khi ta trở lại thì nghe tin Ngô mặc mưu phản, tranh đoạt chức thành chủ, dọa đến không dám lộ diện, chỉ có thể tự mình nghe ngóng hạ lạc của thành chủ và thiếu gia.”
“Về sau, trải qua tìm hiểu nhiều mặt, biết được thành chủ đi Tuyết Phong sơn nên ta tới đó tìm. Đáng tiếc Tuyết Phong sơn địa thế hiểm trở, kỳ hàn vô cùng, cảnh giới của ta lại không đủ nên khó tới được chủ phong, rốt cục đành tạm thời rời khỏi, chờ ở bên ngoài.”
Lục Vũ hỏi: “Có thăm dò được tin tức của cha ta không?”
Lục Cửu cười khổ nói: “Nghe nói thành chủ đi tới đỉnh Tuyết Phong sơn tìm Băng Ngọc Tham để giải độc cho thiếu gia. Nhưng thứ Băng Ngọc Tham kia tồn tại hay không thì không ai nói rõ được.”
Lục Vũ than nhẹ, Băng Ngọc Tham không phải là linh dược bình thường, thứ đó rất khó tìm.
“Vậy lần này tới...”
Lục Cửu nói: “Ta khổ sợ đợi ở Tuyết Phong sơn hơn một năm, thực sự không chờ được nên lặng lẽ trở về ẩn nấp ở Ngô thành, muốn đợi thành chủ trở về. Không ngờ trong lúc vô tình lại biết tin thiếu gia ở Thanh Sơn tông. Vốn ta muốn sớm đi thăm thiếu gia nhưng lại sợ bại lộ hành tung, sợ Ngô tặc chú ý. Lần này đến đây bởi trong lúc vô tình ta hiểu rõ được một bí mật liên quan đến thiếu gia nên không thể không vội đến đây.”
Lục Vũ tò mò hỏi: “Bí mật liên quan đến ta?”
Lục Cửu nói: “Thiếu gia đánh phế Ngô Anh Kiệt con của Ngô tặc, chuyện này truyền về Ngô thành. Lão tặc này nổi trận lôi đình, tuyên bố muốn gây bất lợi với thiếu gia.”
Lục Vũ nói: “Ngươi chỉ đến để báo tin này cho ta?”
Lục Cửu nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân, còn nguyên nhân chính là bí mật mà ta nhắc tới kia.”
Lục Vũ nghi ngờ, hỏi: “Bí mật gì?”
Lục Cửu đứng dậy, cẩn thận kiểm tra xung quanh phòng ốc một chút, xác định phụ cận không có ai mới đi đóng chặt cửa sổ, sau đó trở lại bên cạnh Lục Vũ.
“Thiếu gia từng nghĩ tới chuyện tại sao thành chủ lại đưa ngươi tới Thanh Sơn tông chưa?”
Lục Vũ nói: “Năm đó cha đưa ta tới nơi đây, một là để cho ta ở đây tu luyện, hai là sau khi trở lại sẽ tìm ta, ba là cảm thấy Thanh Sơn tông tương đối an toàn, không bị thế tục ảnh hưởng.”
Lục Cửu lắc đầu nói: “Thiếu gia tuổi còn trẻ nên nghĩ quá đơn giản. Với tình huống của thiếu gia năm đó thì ngươi căn bản không thích hợp để tu luyện, thành chủ nếu muốn ngươi an toàn thì có thể giấu ngươi tới nơi khác chứ cần gì phải chuyên môn đưa ngươi lên Thanh Sơn tông?”
Lục Vũ sững sờ, suy nghỉ tỉ mỉ thì thấy có lý, hỏi: “Vậy tại sao năm đó cha lại muốn đưa ta đến đây?”
Lục Cửu nói: “Chỗ này thì ta không hiểu, nghĩ lầm thành chủ đưa ngươi tới đây là để phòng ngừa Ngô tặc mưu hại ngươi. Nhưng sau này ta mới biết thành chủ đưa ngươi tới đây thực ra là có dụng ý khác.”
Lục Vũ nói: “Chỉ giáo cho?”
Lục Cửu nói: “Thanh Sơn tông là một trong bốn đại tông môn ở đế quốc, nhưng chỉ xếp thứ ba, là Hoàng cấp tông môn.”
Lục Vũ nói: “Chuyện này ta biết.”
Lục Cửu cười nói: “Thiếu gia đừng vội. Thanh Sơn tông ở tây bộ Thiên Nguyệt quốc, phụ cận có bảy đại thành trì với Phượng Nguyệt thành đứng đầu. Thanh Sơn tông chiêu thu đệ tử chủ yếu đều từ tây bộ thất thành, nhưng làm con của thành chủ thì muốn đến bốn đại tông môn của đế quốc thực ra rất đơn giản. Nhưng tại sao tất cả con cái của tây bộ thất thành lại đến cả Thanh Sơn tông mà không lựa chọn Thiên Hoa tông xếp thứ nhất?”
Lục Vũ đã hiểu nhưng lại chưa rõ nguyên do trong đó.
“Bọn hắn đang mưu đồ chuyện gì?”
Lục Cửu nói: “Đây là chỗ mấu chốt. Chiến Hồn đại lục có vô số đế quốc, ở trong thế tục thì Hoàng cấp tông môn được coi là một cự đầu, dù là quốc quân một nước cũng có thể tùy ý gạt bỏ, nhưng nó trước mặt Huyền cấp tông môn thì chỉ là tôm tép nhãi nhép chớ nói chi là những Thánh môn thánh địa trên Chiến Hồn đại lục.”
“Chiến Hồn đại lục lớn như vậy thì những môn phái như Thanh Sơn tông nhiều không kể xiết. Thân là thành chủ, ai không muốn con cái mình tiến đến một môn phái tốt hơn, có tiền đồ hơn. Nhưng tại sao các thành chủ của tây bộ thất thành lại đều đưa con cái của họ đến đây? Bởi vì Thanh Sơn tông có một bí mật, nó ở ngay cấm khu hậu sơn.”
Lục Vũ ngạc nhiên nói: “Bí mật gì?”
Lục Cửu lắc đầu nói: “Cụ thể ta sẽ không nói ra. Ta là trong lúc vô tình từ trong miệng Ngô tặc biệt được đấy, đây là bí mật chỉ có thành chủ mới biết, liên quan đến một truyền thuyết nào đó. Ngô Anh Kiệt tới nơi này cũng là vì bí mật ở hậu sơn, những thiếu thành chủ khác chắc cũng luôn nghe ngóng bí mật này.”
Lục Vũ trầm ngâm nói: “Bí mật chỉ có thành chủ biết mà Thanh Sơn tông lại không biết sao? Bọn hắn làm gì không đem hậu sơn liệt thành cấm khu, cấm bất cứ ai ra vào?”
Lục Cửu nói: “Nếu như Thanh Sơn tông làm vậy thì khác gì giấu đầu lòi đuôi?”
Lục Vũ nói: “Nói thế cũng đúng, nửa cấm nửa mở như hiện tại mới là phương án che giấu tốt nhất. Cửu thúc biết quan hệ bí mật kia chỉ cái gì sao?”
Lục Cửu nói: “Hẳn là có quan hệ đến huyền hồn. Ai có thể phá giải ảo diệu trong đó liền có thể thăng làm Huyền cấp tông môn, thậm chí khả năng tiến xa hơn.”
Huyền hồn là chỉ huyền cấp võ hồn, võ hồn thế gian phân làm bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng.
Thanh Sơn tông là Hoàng cấp tông môn, võ hồn đệ tử toàn phái đều chỉ là Hoàng cấp võ hồn, cao nhất cũng chỉ là cửu phẩm.
Huyền cấp tông môn thu nhận đệ tử tất cả đều là Huyền cấp võ hồn, đây là vạn người không được một, cho nên Huyền cấp tông môn có địa vị trên xa Hoàng cấp tông môn.
Toàn bộ Thiên Nguyệt đế quốc cũng chỉ có bốn Hoàng cấp tông môn, căn bản tìm không ra một Huyền cấp tông môn.
Huyền cấp tông môn gần Thiên Nguyệt đế quốc nhất có tên là Thiên Huyền tông, đế quốc nằm trong phạm vi nó quản hạt lên tới hơn một trăm, bởi vậy có thể thấy được Huyền cấp tông môn cường đại bực nào.
Lục Vũ nghĩ đến Tần Vân, nghĩ đến Sở Tam Thu, bọn hắn đều là thiếu thành chủ, mục đích tới đây chẳng lẽ chính là vì bí mật cấm khu hậu sơn sao? Nhưng rốt cục bí mật đó là gì?
“Việc này ngươi biết là được rồi, duyên phận cũng không thể cưỡng cầu. Gần đây Thiên Nguyệt đế quốc có thể sẽ có đại biến, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Mặc khác, Ngô tặc đã phái ra cao thủ đến Thanh Sơn tông, tùy thời tìm ngươi báo thù.”
Lục Vũ cười lạnh nói: “Ở chỗ này, dù là hắn cũng không dám động đến ta.”
Lục Cửu nói: “Những cao thủ kia đương nhiên sẽ không trắng trợn giết tới, nhưng chỉ cần ngươi ra khỏi sơn môn một bước thì có khả năng sẽ bị theo dõi, ám tiễn khó phòng đấy.”
Lục Vũ nói: “Cửu thúc không cần lo cho ta, ta sẽ cẩn thận. Ngươi mới nói đế quốc có biến là sao thế?”
Lục Cửu nói: “Gần đây hoàng đế của Thiên Nguyệt đế quốc sắp băng hà, những hoàng tử đang minh tranh ám đấu chiêu binh mãi mã, lung lạc các lộ chư hầu.”
Lục Vũ nói: “Chuyện thế tục sao lại lo lắng?”
Lục Cửu nói: “Thanh Sơn tông cũng ở thế tục, tây bộ thất thành đều liên quan trong đó, một khi sinh biến chắc chắn sẽ tai bay vạ gió.”
Danh sách chương