Editor : ChangChang

Beta : Thu Hà

"Phù Thần, ngươi cũng tới đây cho ta."
Phong Như Khuynh đưa tay kéo một cái, túm thân thể nho nhỏ của Phù Thần vào trong ngực.

Đầu của hắn đâm vào lồng ngực thiếu nữ, mềm nhũn, làm cho hắn nhục nhã chảy ra nước mắt.

"Ngươi thả ta ra!"

Phù Thần ra sức giãy giụa.

Nhưng cuối cùng cũng không có chút hiệu quả nào, chỉ có thể để mặc cho Phong Như Khuynh giữ chặt hắn trong ngực.

"Về sau, các ngươi chính là con của ta vàquốc sư, " Phong Như Khuynh một tay ôm tiểu tử kia, lông mày cong cong, nụ cười sáng lạn tươi đẹp, tựa như mặt trời buổi sáng, "Vì vậy...Nếu các ngươi có bảo bối gì, không cho phép giấu giếm, còn các ngươi có gì che giấu mà bị ta phát hiện được, ta đây liền cùng các ngươi giải trừ quan hệ mẫu tử."

Chỉ là, không biết quốc sư nếu hắn phát hiện được hắn làm cha rồi, sẽ mang vẻ mặt gì....

"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phù Thần cứng lại, hắn dùng sức hít thở sâu đè nén tức giận, mới không có đem lời nghẹn thật lâu mà mắng ra.

Ngọa tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế)! Ngươi chẳng những mang thức ăn của ta cướp đi, còn đem đồ vật trong đầu ta đào rỗng đi.

Ngươi đến cùng còn muốn như thế nào nữa? "Đúng rồi, Phù Thần, lần trước ngươi cho ta thanh kiếm kia, có ích lợi gì? Vì sao ta không cách nào dùng được nó?"

Phong Như Khuynh cúi đầu xuống chăm chú nhìn tiểu tử đang giãy giụa trong lồng ngực, ngưng mi hỏi.

Đó là một thanh kiếm nàng phải trải qua trăm cay nghìn đắng, mới lấy được từ trong tay Phù Thần ra ngoài.

Nàng đã nghiên cứu mấy ngày, còn không biết sử dụng như thế nào, nàng không thể rút thanh kiếm ra dù chỉ một chút.

Phù Thần lắc đầu: "Ta không rõ lắm, đó là trước kia ta lấy được lúc đi theo thần dược tông, phải... là vị đại nhân kia luyện chế vũ khí, nhưng thoạt nhìn ăn rất ngon, ta liền giấu đi, về phần sử dụng như thế nào... Ta làm sao biết? Ta lại không phải là nhân loại."

Lại nói tiếp, Phong Như Khuynh còn không biết vật nhỏ này rốt cuộc là cái chủng loại gì.
Không phải nhân loại, lại không phải linh thú, cái trọng yếu chính là, phải dùng linh dược để khôi phục thực lực...

Phong Như Khuynh nheo cặp mắt lại: "Vị đại nhân kia?"

"Cửu Đế!"

Phù Thần trong mắt lộ ra sùng bái cùng tôn trọng: "Tổ tiên Thần dược tông, là một người được truyền thuyết lưu truyền."

Phong Như Khuynh ngẩng đầu : "Ta những ngày này đã đọc qua sách lịch sử Thương Nguyệt đại lục, chưa từng nghe qua người Cửu Đế này."

"Không có khả năng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Thần thoáng cái đã thay đổi, tức giận nói, Trên mảnh đại lục này là Cửu Đế năm đó cứu được đấy, mấy vạn muôn dân trăm họ được Thần cứu như nhau, vì sao ghi chép trên sách lịch sử lại không liên quan đến Thần?
Nếu không nhờ Cửu Đế, muôn dân trăm họ trong thiên hạ đã sớm trôi vào luân hồi, trên mảnh đại lục này... Càng không có khả năng tồn tại.

Niên đại đó Thần là truyền kỳ.

Cũng là trong lòng người đời vĩnh viễn lưu truyền anh hùng!

Nhưng rốt cuộc là người nào...

Là ai xóa đi hết tất cả về Cửu Đế?

"Nghe ngươi nói như thế, Cửu Đế này, xác thực rất lợi hại..." Phong Như Khuynh tay sờ lên cằm.

Tổ tiên Thần dược tông, riêng cái này, nàng liền chứng nhận đủ cường hãn.

"Cửu Đế...Thần sáng lập Thần dược tông, lại chăm chút sáng chế ra phương thuốc linh dược, năm đó linh khí đại lục nồng đậm, hôm nay không thể so sánh, cho dù như thế, linh dược vẫn như cũ rất trân quý, nếu không phải là Cửu Đế... Cũng sẽ không thất lạc phương thuốc qua nhiều thế hệ."

Thời điểm biến cố Thần dược tông, trong lòng Cửu Đế vẫn như cũ vẫn là đại lục chúng sinh, không nghĩ tới vừa mới đi qua nghìn năm, người đời cũng đã đem Thần quên đi.

Cái này làm sao không khiến cho người ta phẫn nộ?

"Cửu Đế lợi hại như thế, vậy Thần sẽ chết sao?"

Nếu như không phải Cửu Đế tử vong, sợ là... Thần dược tông năm đó sẽ không đi đến bờ diệt vong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện