Editor : ChangChang

Beta: MAC

"Nhanh, chúng ta mau đến vườn hoa Phù Dung!"

Vừa nhìn thấy phản ứng này của Lưu Vân Tiêu, sắc mặt của Lưu Phỉ cũng trắng bệch trong nháy mắt, hắn không kịp suy nghĩ ra cái gì đã lập tức chạy như bay theo Lưu Vân Tiêu xông ra ngoài...

.....

Vườn hoa Phù Dung nằm trong hậu viện của Lưu gia, khắp sân nhỏ đều chỉ thuộc về một người là Lưu Dung, là chỗ đặt chân của nàng mỗi khi về nhà mẹ đẻ, bình thường sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tùy ý bước vào.

Nhưng lúc này vườn hoa Phù Dung đã bị phá hủy sạch sẽ.

Bên cạnh cái hố cách đó không xa, Tuyết Lang cầm đầu chúng thú đang nghỉ ngơi, lúc này bên cạnh chân bọn nó chất đống không ít những chiếc hộp màu đen.

Sau khi vào vườn, đều đầu tiên Lưu Vân Tiêu nhìn thấy chính là những cái hộp đen kia đã trống rỗng đi chút ít.

Thời khắc này, trái tim hắn mãnh liệt co rút, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn gần như không thở nổi, sắc mặc tái nhợt.

Những linh dược này...

Những linh dược này đều là đồ hắn tiêu dùng tiết kiệm mười mấy năm qua để lưu lại cho Vũ nhi đấy!

Hiện tại toàn bộ hết rồi!

Toàn bộ tất cả đều không còn rồi!

Lưu Vân Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen kịt.

Nếu như không phải thị vệ kịp thời đỡ lấy thân thể hắn, sợ là hắn đã ngã xuống.

"A a a!" Lưu Phỉ bi thống gào thét, những linh dược kia ngay cả hắn cũng chưa từng được ăn qua, toàn bộ cũng là vì Vũ nhi mới lưu lại!

Hôm nay đều bị những linh thú này ăn sạch hết rồi!

Một chút cũng không để lại! Linh dược của hắn! ! !

"Ngao!" Tuyết Lang bất mãn gào một tiếng, nó chẳng thèm liếc nhìn nhân loại đang phát điên kia.

Không phải bọn nó chỉ ăn chút linh dược thôi sao? Sao giống như nó cường bạo nương tử của bọn hắn thế, có cần phải vậy không?

"Gràoô." Đại Địa Chi Hùng gầm nhẹ một tiếng.

Những người này làm sao vậy? Sẽ không phải... Là bị điên chứ?

Vậy nó có nên tìm một chỗ tránh đi hay không?

Chủ nhân không có ở đây, nó hơi sợ...

"Cha, ta muốn giết những linh thú này, a a a, ta muốn giết bọn chúng!"

Lưu Phỉ hoàn toàn hóa điên, trong mắt đầy tơ máu, phẫn hận nhìn đám thú.

Nhất là... Con Tuyết Lang đang được Tử Điện Chồn mát xa.

"Dừng tay!" Lưu Vân Tiêu tức giận quát to một tiếng, đưa tay ngăn cản Lưu Phỉ, "Ở chỗ này ngoại trừ ta còn ai có thể đánh thắng những linh thú này? Ngươi muốn tìm chết thì đừng liên lụy ta cùng Lưu gia!"

Lưu Phỉ phẫn hận thu tay về, chỉ là khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Lang như nhìn một con sói chết.

Linh dược này là sinh mệnh của phụ thân, chúng nó ăn hết linh dược rồi, mặc dù phụ thân lá gan có nhỏ cũng sẽ không để những linh thú này vượt mặt.

Cho dù là... Đồng thời đối mặt ba người Linh vũ giả thì hắn cũng không lùi bước!

Dưới ánh mắt của Lưu Phỉ, Lưu Vân Tiêu đã đi về phía Tuyết Lang.

"Ngao!" Tuyết Lang híp mắt. Như thế nào, muốn đánh nhau phải không?

Lưu Vân Tiêu dừng bước, gương mặt già nua của hắn hàm chứa một mảnh tươi cười: "Vị này... Lang ca, ngươi vừa rồi đã ăn no rồi chứ? Có phải cần... lưu lại dùng bữa tối hay không?"

Nét cười lạnh của Lưu Phỉ còn chưa kịp thu lại đã cứng đờ. Hắn ngạc nhiên nhìn Lưu Vân Tiêu đang quanh co, trợn mắt há hốc mồm.

"Phụ thân, ngươi..." Lưu Vân Tiêu trừng mắt liếc hắn một cái: "Không muốn chết thì câm miệng cho ta!" Để cho hắn đi đối mặt với ba Linh vũ giả kia?

Nằm mơ đi!

Nếu hắn có lá gan này, hôm nay cũng sẽ không chịu đựng tức giận để trở về!

"Lang ca....." Lưu Vân Tiêu ngượng ngập.

"Ngao!" Tuyết Lang tức giận kêu một tiếng, cắt đứt lời nói của Lưu Vân Tiêu.

Lão già họm hẹm ngươi gọi ai là ca?

Nó chỉ là một tiểu bảo bảo mới hai tuổi!

Đại Địa Chi Hùng ở bên cạnh giải thích một câu: "Gràooo!"

Lang ca, nhất định là hắn đã biết ngươi cất giấu hai quả Thiên linh quả, vì vậy muốn mời ngươi dùng bữa, định hạ độc ngươi, thuận tiện ra tay cướp Thiên linh quả.

Lão già họm hẹm này thật thâm hiểm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện