Editor: ChangChang1812
Beta: Hà
Làm bộ đáng thương.
"Lão già chết tiệt kia, dám khi dễ Lang nhi của ta!"
Nàng vốn cho rằng lão già kia không dám khi dễ Lang nhi, không nghĩ tới.... chính là nàng sơ sót, lá gan của Lưu Vân Tiêu khi nào thì trở nên lớn hơn? Dám khi dễ Lang nhi của nàng?
"Ô ô ô...."
Tuyết Lang thút thít nhỏ xuống nước mắt.
Bảo Bảo chịu nhiều ủy khuất, nhưng Bảo Bảo không nói...
"Lang nhi, hắn khi dễ ngươi như thế nào?" Phong Như Khuynh cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tuyết Lang nức nở nghẹn ngào gào hai tiếng, đem mông nhỏ vểnh lên, dùng cái móng vuốt chỉ chỉ pi của sói.
Lão già kia coi trọng nó giấu thiên linh quả ở chỗ này, vọng tưởng đoạt đồ của nó!
Nhưng mà....
Phong Như Khuynh tầm mắt hạ thấp hết sức, thấy được động tác của Tuyết Lang, thiên lôi lập tức cuồn cuộn, cả thân thể đều cứng lại.
Lưu Vân Tiêu hắn... Hắn rõ ràng.... Mạnh mẽ - cường bạo - Lang nhi của nàng?
Lang nhi của nàng còn là một khối thuần khiết lại sạch sẽ, cứ như vậy bị hắn cướp đi lần đầu tiên?
Tuyết Lang chứng kiến Phong Như Khuynh biểu lộ tức giận, cho là nàng đã hiểu ý của mình, lại một lần nữa ô ô ô khóc lên, cái mũi nhỏ cứ co lại, Phong Như Khuynh nhìn lòng đều phát đau.
Đều do nàng, toàn bộ trách nàng.
Nàng không nên để cho Lang nhi đi cướp đoạt, làm hại Lang nhi đã không còn trinh tiết....
"Lang nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Người nào làm tổn thương ngươi, ta sẽ khiến cho người đó thân bại danh liệt, sống không bằng chết!"
Phong Như Khuynh hung ác nghiến răng, lửa giận thiêu đốt trong lòng ngực nàng, làm cho gân xanh trên trán cũng đập liên hồi không thôi.
Tuyết Lang nghi hoặc nhìn Phong Như Khuynh, tựa hồ có chút không hiểu nổi ý tứ của nàng.
Tuy rằng... Lão già kia muốn cướp thiên linh quả của nó, không phải là vẫn không thể đắc thủ sao? Chủ nhân nói nàng muốn báo thù, là ý gì?
Chỉ là, không đợi Tuyết Lang suy nghĩ cẩn thận ý tứ muốn biểu đạt của Phong Như Khuynh, chỉ thấy thiếu nữ cuối đầu, dịu dàng vuốt ve đầu của nó.
Ngữ khí của nàng, không chỗ nào nó không thấy ôn như, ấm áp, giống như là khiêu khích dây thần kinh của nó, khiến cả đầu sói cùa nó đều hưng phấn không thôi.
"Lang nhi, hôm nay ủy khuất ngươi rồi, ngươi hãy đi lãnh năm trái thiên linh quả, coi như là... Ta đưa cho ngươi trấn an."
Lang nhi của nàng đáng thương quá mà, tuổi còn nhỏ đã gặp chuyện hủy hoại như vậy.
Vì sao.... Lưu Vân Tiêu biến thái như vậy? Có phải là do hắn mất nương tử lâu rồi, nhìn Lang nhi cũng mi thanh mục tú như thế? Thoáng cái nhịn không được, liền....
Vì câu nói kia của Phong Như Khuynh, ủy khuất nãy giờ của Tuyết Lang trong nháy mắt bị ném ra sau đầu, kích động gào khóc lên.
Chuyến này, đi không lỗ!
Chẳng những ăn hết nhiều Linh dược của Lưu gia, chủ nhân còn cho nó năm quả thiên linh quả!
Đó là năm quả nha!
Chủ nhân ngày thường rất keo kiệt, bình thường một quả cũng không được, hiện tại thoáng cái lấy ra năm quả! Kích động đến trái tim nhỏ của nó mém chút nhảy ra ngoài rồi!
Vui vẻ!
Chứng kiến Tuyết Lang biểu lộ sự ngây thơ vô tri, Phong Như Khuynh thở dài, càng đau lòng hơn.
Đoán chừng... Tuyết Lang còn không biết hành động kia của Lưu Vân Tiêu là đại biểu cho cái gì? Vì vậy, về sau nó gặp phải chuyện hủy hoại kia, nó mới thoát ra nhanh như thế, không có để lại ám ảnh trong lòng.
Bất quá, mặc kệ Tuyết Lang có hay không có ám ảnh, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão già kia!
Con ngươi Phong Như Khuynh rũ xuống, một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt, quả đấm của nàng nắm thật chặt, hô hấp mang theo trầm trọng,
Trên thực tế, Phong Như Khuynh sở dĩ cho là chuyện như thế, cũng là vì.... Tuyết Lang đi ngoài không chùi đít, mùi phân giấu đi Linh khí của thiên linh quả, hơn nữa Phong Như Khuynh chưa bao giờ nghĩ tới, nó sẽ đem thiên linh quả giấu tại địa phương như thế.
Vì vậy, việc này hiểu lầm..... Lớn.....
Beta: Hà
Làm bộ đáng thương.
"Lão già chết tiệt kia, dám khi dễ Lang nhi của ta!"
Nàng vốn cho rằng lão già kia không dám khi dễ Lang nhi, không nghĩ tới.... chính là nàng sơ sót, lá gan của Lưu Vân Tiêu khi nào thì trở nên lớn hơn? Dám khi dễ Lang nhi của nàng?
"Ô ô ô...."
Tuyết Lang thút thít nhỏ xuống nước mắt.
Bảo Bảo chịu nhiều ủy khuất, nhưng Bảo Bảo không nói...
"Lang nhi, hắn khi dễ ngươi như thế nào?" Phong Như Khuynh cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tuyết Lang nức nở nghẹn ngào gào hai tiếng, đem mông nhỏ vểnh lên, dùng cái móng vuốt chỉ chỉ pi của sói.
Lão già kia coi trọng nó giấu thiên linh quả ở chỗ này, vọng tưởng đoạt đồ của nó!
Nhưng mà....
Phong Như Khuynh tầm mắt hạ thấp hết sức, thấy được động tác của Tuyết Lang, thiên lôi lập tức cuồn cuộn, cả thân thể đều cứng lại.
Lưu Vân Tiêu hắn... Hắn rõ ràng.... Mạnh mẽ - cường bạo - Lang nhi của nàng?
Lang nhi của nàng còn là một khối thuần khiết lại sạch sẽ, cứ như vậy bị hắn cướp đi lần đầu tiên?
Tuyết Lang chứng kiến Phong Như Khuynh biểu lộ tức giận, cho là nàng đã hiểu ý của mình, lại một lần nữa ô ô ô khóc lên, cái mũi nhỏ cứ co lại, Phong Như Khuynh nhìn lòng đều phát đau.
Đều do nàng, toàn bộ trách nàng.
Nàng không nên để cho Lang nhi đi cướp đoạt, làm hại Lang nhi đã không còn trinh tiết....
"Lang nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Người nào làm tổn thương ngươi, ta sẽ khiến cho người đó thân bại danh liệt, sống không bằng chết!"
Phong Như Khuynh hung ác nghiến răng, lửa giận thiêu đốt trong lòng ngực nàng, làm cho gân xanh trên trán cũng đập liên hồi không thôi.
Tuyết Lang nghi hoặc nhìn Phong Như Khuynh, tựa hồ có chút không hiểu nổi ý tứ của nàng.
Tuy rằng... Lão già kia muốn cướp thiên linh quả của nó, không phải là vẫn không thể đắc thủ sao? Chủ nhân nói nàng muốn báo thù, là ý gì?
Chỉ là, không đợi Tuyết Lang suy nghĩ cẩn thận ý tứ muốn biểu đạt của Phong Như Khuynh, chỉ thấy thiếu nữ cuối đầu, dịu dàng vuốt ve đầu của nó.
Ngữ khí của nàng, không chỗ nào nó không thấy ôn như, ấm áp, giống như là khiêu khích dây thần kinh của nó, khiến cả đầu sói cùa nó đều hưng phấn không thôi.
"Lang nhi, hôm nay ủy khuất ngươi rồi, ngươi hãy đi lãnh năm trái thiên linh quả, coi như là... Ta đưa cho ngươi trấn an."
Lang nhi của nàng đáng thương quá mà, tuổi còn nhỏ đã gặp chuyện hủy hoại như vậy.
Vì sao.... Lưu Vân Tiêu biến thái như vậy? Có phải là do hắn mất nương tử lâu rồi, nhìn Lang nhi cũng mi thanh mục tú như thế? Thoáng cái nhịn không được, liền....
Vì câu nói kia của Phong Như Khuynh, ủy khuất nãy giờ của Tuyết Lang trong nháy mắt bị ném ra sau đầu, kích động gào khóc lên.
Chuyến này, đi không lỗ!
Chẳng những ăn hết nhiều Linh dược của Lưu gia, chủ nhân còn cho nó năm quả thiên linh quả!
Đó là năm quả nha!
Chủ nhân ngày thường rất keo kiệt, bình thường một quả cũng không được, hiện tại thoáng cái lấy ra năm quả! Kích động đến trái tim nhỏ của nó mém chút nhảy ra ngoài rồi!
Vui vẻ!
Chứng kiến Tuyết Lang biểu lộ sự ngây thơ vô tri, Phong Như Khuynh thở dài, càng đau lòng hơn.
Đoán chừng... Tuyết Lang còn không biết hành động kia của Lưu Vân Tiêu là đại biểu cho cái gì? Vì vậy, về sau nó gặp phải chuyện hủy hoại kia, nó mới thoát ra nhanh như thế, không có để lại ám ảnh trong lòng.
Bất quá, mặc kệ Tuyết Lang có hay không có ám ảnh, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão già kia!
Con ngươi Phong Như Khuynh rũ xuống, một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt, quả đấm của nàng nắm thật chặt, hô hấp mang theo trầm trọng,
Trên thực tế, Phong Như Khuynh sở dĩ cho là chuyện như thế, cũng là vì.... Tuyết Lang đi ngoài không chùi đít, mùi phân giấu đi Linh khí của thiên linh quả, hơn nữa Phong Như Khuynh chưa bao giờ nghĩ tới, nó sẽ đem thiên linh quả giấu tại địa phương như thế.
Vì vậy, việc này hiểu lầm..... Lớn.....
Danh sách chương