Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Từ từ, chủ nhân, ta vô tội, một tháng ngươi không ở đây, chúng ta chỉ là ngủ với nhau mà thôi, không có phát sinh cái khác.”

Ừ, bọn họ chỉ là nằm với nhau ở trong bụi cỏ ngủ trưa mà thôi…

Huống chi nó vẫn là nửa ngủ nửa tỉnh ở trong kinh hách, căn bản là không có ngủ, chỉ muốn nhanh tiễn ôn thần này đi.

Nhưng lời của nó vừa dứt, hàn khí càng thêm nồng đậm, làm cho cả Nam Trúc Lâm đều như đặt ở trong mùa đông khắc nghiệt.

Thanh Trúc đã nhanh bị dọa khóc: “Chủ nhân, ngươi phải tin tưởng ta, gian - phu thật sự không phải là ta, giữa chúng ta là trong sạch.”

Nam Huyền vung ống tay áo lên, một đạo chưởng phong xẹt qua, hất Tiểu Thanh còn đang ủy khuất khóc lóc kể lể kia tới không trung, cho đến khi biến mất không thấy.

“A? Con rắn nhỏ của ta đâu? Nó còn chưa sinh con rắn nhỏ cho ta đâu? Sao lại không thấy?”

Thiếu nữ dừng chân lại, nàng mắt lộ tia mê mang, không thể tiến lùi.

Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt như gió.

“Nhà ta cũng không nuôi rắn, vừa rồi đoán chừng là ngươi nhìn lầm rồi.”

Phong Như Khuynh sửng sốt, nàng quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt kia nhìn nam nhân phía sau.

Tầm mắt trước mắt nàng có chút mơ hồ, không thể thấy rõ khuôn mặt của nam nhân, chỉ có thể phân biệt ra bộ bạch y tuyết trắng kia, sạch sẽ mà xuất trần.

“Ngươi say rồi.”

Nam nhân đã chạy tới bên cạnh Phong Như Khuynh, tay hắn nhẹ nhàng xoa cái trán của nàng, khẽ nhíu mày, giọng nói rất là bất đắc dĩ.

Hắn biết Phong Như Khuynh không dễ uống rượu, không chỉ là một ly rượu, ngược lại còn sẽ uống say đến phát điên.

Chỉ là không nghĩ tới… Lúc nàng say rượu, lại sẽ đi đùa giỡn… Một con rắn? “Ta dẫn ngươi trở về nghỉ ngơi.”

Nam Huyền giơ tay muốn bế nàng lên lần nữa.

Nhưng lúc này, Phong Như Khuynh không có như hắn mong muốn, giơ tay lên, hất tay Nam Huyền ra, tát bốp một cái ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Huyền.

“Nam nhân, cút!”

Đừng nghĩ thừa dịp nàng say rượu chiếm tiện nghi của nàng!

Sắc mặt của Nam Huyền lập tức đen xuống, nắm chặt tay Phong Như Khuynh.

Trên mặt hắn còn in năm dấu tay.

“ Khuynh Nhi, đừng nháo.”

“Tránh ra, ta còn muốn tìm con rắn nhỏ sinh bảo bảo cho ta.”

A, con rắn nhỏ đâu? Sao còn chưa trở về?

“Nó là rắn đực!”

“Ngươi lừa ta, nó rõ ràng là Tiểu Thanh, Tiểu Thanh là rắn cái, ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm tiểu…”

Nàng vừa định muốn xoay người rời đi, ai ngờ không cẩn thận vướng cục đá ngã sang bên cạnh, toàn bộ cơ thể đều nghiêng ngả sang một bên, dưới hoảng loạn, nàng tùy tiện nắm một cái đã bắt được một cái gì đó…

“Ta tìm được con rắn nhỏ rồi, nhưng con rắn nhỏ này… Sao hình như có chút ngắn hơn con rắn vừa rồi kia?”

“A, sao con rắn nhỏ này lạ biến lớn?”

……

Nam Huyền đã duỗi tay tiếp được thiếu nữ thiếu chút nữa ngã kia.

Chỉ là…

Nàng cho rằng “Con rắn nhỏ” trong tay thiếu nữ này nắm chặt lấy đều không buông tay, cũng là làm sắc mặt Nam Huyền hoàn toàn đen xuống.

“Con rắn nhỏ, lần này ta bắt được ngươi rồi, ngươi cũng đừng muốn chạy, ngày sau ngươi đều thuộc về ta, đời này đều là của ta, cần phải sinh cho ta một con rắn nhỏ! Nếu ngươi dám trộm đi, ta sẽ cắt ngươi thành hai đoạn!”

Nàng như vì cho thấy quyết tâm của mình, còn dùng sức nhéo hai cái.

Cuối cùng khuôn mặt thanh lãnh lạnh nhạt của Nam Huyền không thể duy trì được nữa, ngược lại hít một ngụm khí lạnh.

“ Khuynh Nhi, buông tay.”

“Không buông!”

Buông lỏng tay, nó sẽ lén chạy đi!
“Nghe lời, buông tay, nó sẽ không chạy, ngươi ngoan ngoãn buông tay ra.”

Nam Huyền nhíu mày, trong giọng nói không thể tự kiềm chế chứa vài phần bất đắc dĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện