Edit: Hạ gia
Beta: MAC

Nhưng Phong Như Khuynh trước nay đều hiểu rõ, người khác cho dù lực lượng có cường đại đến đâu thì vĩnh viễn vẫn là người khác, cả đời này của nàng, có thể dựa vào nhất chỉ có thể là chính mình! “Ngươi không nghĩ để ta bảo hộ ngươi?” Ánh mắt Nam Huyền yên lặng như nước, khẽ cau mày, tựa hồ mang theo chần chờ.

“Quốc Sư, ngươi có thể bảo đảm, mỗi lần ta gặp khó khăn, nguy hiểm, ngươi nhất định có thể chuẩn xác xuất hiện bảo vệ ta không?” Phong Như Khuynh câu môi cười nhạt, tay nàng chỉ nhẹ nhàng chạm khẽ dung nhan tuấn mỹ của Nam Huyền, “Nếu như ta quen thói ỷ lại vào ngươi, năng lực bản thân không tiến bộ, sau này Quốc Sư có việc rời đi, không ở bên cạnh, vậy thì ai có thể bảo vệ ta đây?”

Nam Huyền ngẩn ra, ánh mắt hắn gắt gao nhìn Phong Như Khuynh chăm chú.

“Huống chi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quốc Sư, ta liền nghĩ nhất định phải ngủ với ngươi,” Phong Như Khuynh cười nói, “Ngươi cũng nói qua, chỉ khi nào ta đánh bại ngươi, mới có thể ngủ với ngươi. Cho dù nhiệm vụ này gian khổ, nhưng cũng cho ta động lực, nếu như cứ khó khăn gì ngươi cũng đều thay ta giải quyết thì sao ta có thể trưởng thành được?”

“Cho nên… Những người đó, tự ta sẽ xử lý, chỉ là hiện tại để cho bọn họ sống lâu thêm một thời gian thôi, Quốc Sư không cần nhúng tay vào. Nếu như ta bị khi dễ mà ngươi muốn an ủi ta thì… có thể mang thân thể ra...”

Bộp!

Phong Như Khuynh vừa dứt lời, bàn tay đặt sau ót nàng ấn một cái khiến đầu nàng đột nhiên đụng phải ngực nam nhân.

Đụng mạnh khiến trán nàng hơi đau.

“Như vậy đủ chưa?”

Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn hòa của nam nhân.

Phong Như Khuynh ngẩng đầu lên, mặt mày nàng tràn ngập ý cười.

“Không đủ.”

Nàng nói xong lời này, cũng khẽ đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên cằm nam nhân.

Môi thiếu nữ rất mềm mại, tuy rằng chỉ là hôn dưới cằm hắn, lại khiến hắn như có dòng điện chạy qua, toàn bộ thân thể đều tê dại.

Loại cảm giác này, hắn chưa bao giờ có, lại khiến trong lòng hắn sảng khoái dị thường.

“Quốc Sư,” Phong Như Khuynh mặt mày cong cong, ý cười dần dần tràn ngập, “Ngươi không chê ta?”

Một cái hôn này là do Phong Như Khuynh không nhịn được ngoài ý muốn mà phát sinh, nàng vốn tưởng rằng nam nhân này sẽ đẩy ra, ai ngờ… Hắn chẳng có hành động gì cả, tùy ý để mặc nàng hôn lên cằm hắn.

Nam Huyền thu liễm cảm xúc trong mắt, rũ mắt nhìn chăm chú thiếu nữ trong lòng ngực: “Vì sao ghét bỏ ngươi?”

“Bởi vì, ta mập…”

“Có chút,” Tay Nam Huyền khẽ xoa đầu thiếu nữ, thanh lãnh trong mắt không còn chỉ có ý cười nơi đáy mắt, “Nhưng ngươi rất đẹp.”

Đôi mắt Phong Như Khuynh lấp lánh: “Thật sao.”

“Ừ…”

Tần Thần và Đại Nhi đều khen nàng đẹp, nhưng bất kể họ có nói nhiều hơn nữa cũng không khiến nàng xuân tâm nở rộ giống như một câu của Quốc Sư.

“Quốc Sư, ta còn phải đi một chuyến đến Thiết Huyết quân đoàn, hôm khác ta lại đến tìm ngươi.”

“Được.”

……

Thiếu nữ mới nói rời đi không bao lâu mà bóng dáng đã càng lúc càng xa, khuất dạng bên ngoài Nam Trúc Lâm.

Nam Huyền rũ mắt, ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm vào cằm.

Ở đó còn lưu giữ độ ấm trên môi của thiếu nữ…

Thật lâu chưa tiêu tan.



Trong nhà lao.

Hơi thở ẩm ướt ập vào trước mặt, mùi hôi thối khó ngửi xộc thẳng lên mũi khiến người từ trước đến nay luôn sống trong nhung lụa như Lưu Dung thiếu chút nữa nôn ra.

“Mẫu phi,” Phong Như Sương quỳ gục ở trước cửa nhà lao, khóc lóc thê thảm vô cùng, cả gương mặt đầy nước mắt, “Người đi tìm phụ hoàng cầu xin giúp con đi, Phong Như Khuynh đã phái người đến đây muốn đưa con đến quân doanh. Con muốn gả cho Quốc Sư, không muốn rời hoàng cung đâu, con không muốn!”

Vốn dĩ bình thường nàng ta muốn gặp được Quốc Sư một lần đã rất khó rồi. Nếu như đến quân doanh thì càng đừng nghĩ đến việc thấy hắn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện