Edit: Hạ gia
Beta: MAC

''Sương Nhi, ta là mẫu phi của con, ta có lừa ai thì cũng không thể lừa con.'' Lưu Dung nắm tay Phong Như Sương càng lúc càng dùng sức, giọng điệu chân thành tha thiết: ''Thân phận của Quốc sư... Ta không rõ thân phận Quốc Sư là gì, nhưng ta biết năng lực của hắn rất mạnh.''

Nếu không phải thực lực Quốc sư mạnh mẽ thì bệ hạ cũng sẽ không khách khí với hắn như thế.

''Khả năng hắn đắc tội cường giả bên ngoài, phải lánh nạn ở hoàng cung, vị đại nhân kia ta cũng đã từng nhắc đến. Ở Thương Nguyệt đại lục này, bất kể gia tộc đã ẩn cư nào cũng không được động thủ được với thế tục. Nhất là, không được phép nhiễu loạn các quốc gia, hắn tránh ở trong hoàng cung thì tự nhiên sẽ không có ai dám tìm hắn.''

Lưu Dung không rõ vì sao Quốc sư đến Lưu Vân Quốc, nhưng nếu không phải hắn đắc tội cường nhân thì hắn phải tránh trong hoàng cung làm gì? Còn không cho phép kẻ nào tiến vào rừng trúc.

Ngoài nguyên nhân này ra bà ta không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác...

''Thật sao?'' Trong mắt Phong Như Sương còn mang theo chần chờ.

Nhưng bởi vì người trước mắt là mẫu thân của nàng ta, là mẫu thân nàng ta luôn yêu quý, cho nên nàng ta nguyện ý tin tưởng tất cả những gì bà nói!

''Tất nhiên là thật, nếu không phải do chính miệng Quốc sư nói thì làm sao ta có thể biết? Cho nên, Quốc sư không thể động thủ với Phong Như Khuynh lại lo lắng Phong Thiên Ngự tìm hắn tính sổ, như vậy chẳng phải sẽ khiến hắn mất đi sự che chở của Lưu Vân Quốc sao? Nếu hắn kiên quyết đối đầu với Phong Thiên Ngự, kẻ thù của hắn cũng sẽ biết hành tung của hắn..."

Hoài nghi trên mặt Phong Như Sương lúc này mới chậm rãi tan đi, nàng ta nhẹ nhấp môi: ''Nhưng hôm trước Quốc sư đã thả rắn cắn con, còn ném con ra khỏi Nam Trúc Lâm.''

Quốc sư nếu thật sự thích nàng ta, vì sao lại đối xử với nàng ta như vậy? Sắc mặt Lưu Dung cứng đờ, bà ta trầm tư một lúc rồi khẽ thở dài.

''Còn không phải vì Phong Như Khuynh sao? Quốc Sư không biết con từ đầu, nhưng hắn lại biết con là muội muội của Phong Như Khuynh. Cho nên vì chán ghét Phong Như Khuynh nên cũng không có hảo cảm với con.''

''Nhưng mà...'' Lưu Dung nghiêm túc nhìn Phong Như Sương, '' Cũng từ lần đó, Quốc Sư phái người đi tìm hiểu tin tức của con mới hiểu con và Phong Như Khuynh độc ác kia không phải cùng một loại người. Nhưng Phong Như Khuynh dạo này quấy rầy khiến hắn rất khó chịu, muốn chúng ta nhanh chóng giải quyết nữ nhân kia.''

Phong Như Sương ngây ngẩn cả người.

Bên trong mắt của nàng ta, dần dần hiện lên phẫn nộ.

''Phong Như Khuynh, lại là Phong Như Khuynh!'' Nàng gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, lửa giận ngập trời, hung tợn nói.

Trước kia nàng ta còn nghi ngờ vì sao Quốc sư chưa bao giờ gặp nàng ta, nhưng lại đối xử với nàng ta chán ghét như vậy, còn trực tiếp đuổi nàng ta ra ngoài.

Hóa ra... Là bởi vì Phong Như Khuynh ác danh truyền xa, thế nên Quốc sư mới chán ghét nàng ta đến cực điểm.

May mắn là...

May mắn Quốc sư còn không ngu ngốc, biết đi tìm hiểu một chút con người nàng ta, nên lúc này nàng ta mới không bị Phong Như Khuynh liên lụy.

Nếu không thì mất đi nam nhân hoàn mỹ như Quốc sư, nàng ta nên tìm ai tính sổ?

''Cho nên Sương Nhi, hiện tại chúng ta không có cách nào đối đầu với Phong Như Khuynh, con phải nghe theo nàng đến quân doanh trước, đợi ngoại công của con đột phá linh lực, chúng ta có thể giết Phong Như Khuynh. Lúc đó con trở về thành thân cùng Quốc sư cũng chưa muộn."

Tâm Phong Như Sương run rẩy, mọi phẫn nộ vì một câu nói mà tiêu tán.

Nàng ta không thể ngờ, Quốc sư cũng thích nàng ta, lại còn muốn thành thân với nàng ta...

''Mẫu phi, con nghe theo người, trước mắt theo ý Phong Như Khuynh, về sau sẽ quay lại tìm nàng ta tính sổ'', Phong Như Sương thẹn thùng cúi đầu, day mũi chân trên đất: ''Chẳng qua từ đầu Quốc sư đã đối xử với con như vậy, còn xem con thành dạng người giống Phong Như Khuynh. Đợi đến khi con quay lại, con sẽ không để ý đến hắn! Phải chờ hắn nhận lỗi với con thì con mới gả cho hắn.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện