Edit: MAC
Beta: Hà

Đại viện Đàm gia.

Trong sân yên tĩnh chỉ có những tiếng kêu rên đứt quãng lọt vào tai giống như một cây châm hung hăng đâm vào lòng Liễu Ngọc Thần.

Lòng hắn đau như cắt, đôi mắt tràn đầy áy náy nhìn về phía cửa phòng.
Cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa ra, chậm rãi tiến vào trong.



Trên giường, Đàm Song Song thống khổ nằm sấp, máu tươi trên lưng nàng ta không ngừng chảy ra, cả người đều mất đi sinh khí, dung nhan tái nhợt không chút huyết sắc, trông rất thê thảm đáng thương.

Nàng ta đã nhận ra người đứng ở cửa, mí mắt hơi giật giật nhưng vô lực khép lại, khoé môi trào ra một nụ cười lạnh.

"Song Nhi..." Liễu Ngọc Thần nhìn nữ tử hắn đặt trong lòng mà yêu thương, tim bỗng nhiên co rút lại, đau đớn hít vào một hơi khí lạnh.

“Thực xin lỗi, thật sự… Rất xin lỗi…”

Đàm Song Song hạ mí mắt, che dấu sự lạnh lẽo trong con ngươi, chờ lúc nàng ta mở mắt ra, sự lạnh lẽo vốn có đã gần rút hết, chỉ còn lại sự uỷ khuất vô cùng.

"Ngọc Thần, vì sao nhiều ngày như vậy chàng mới đến nhìn ta?"

Sắc mặt Liễu Ngọc Thần cứng đờ, hắn không biết nên nói với Đàm Song Song thế nào, là phụ thân hắn không cho hắn đến Đàm gia vì sợ bị liên luỵ.

Hơn nữa, phụ thân hắn còn muốn bức bách hắn lại lần nữa nghênh thú nữ nhân rắn rết Phong Như Khuynh kia.

Cho dù hắn có chết thì tuyệt đối cũng không cưới nàng, khiến cho nữ nhân hắn yêu như mệnh phải thương tâm.

"Song Nhi, Liễu gia... xảy ra một số chuyện nên ta tới chậm." Liễu Ngọc Thần đã chạy đến trước giường Đàm Song Song, ôn nhu vỗ về nhẹ nhàng tóc đen nàng ta, sau đó ánh mắt hắn rơi xuống nhìn về phía vế máu nhiễm đỏ xiêm y, trong lòng tê tái: "Nàng phải chịu uỷ khuất rồi."

Nếu không phải hắn thì Song Nhi sẽ không phải chịu thương tích lớn như thế, nếu không phải hắn, Phong Như Khuynh cũng không nhằm vào Song Nhi như vậy.

Hắn có lỗi với Song Nhi, cả đời này hắn sẽ không cô phụ nàng! "Quả thật ta rất uỷ khuất, ta uỷ khuất không phải vì chuyện thay chàng và bá mẫu nhận hai trăm bản tử, mà ta uỷ khuất ta vì chàng như vậy mà đến tận hôm nay chàng mới đến nhìn ta," Đàm Song Song thống khổ cười, trong mắt chứa đầy nước mắt, "Liễu Ngọc Thần, ta yêu chàng đến thế mà chàng lại đối xử với ta không ra gì!"

Liễu Ngọc Thần đau lòng cầm tay Đàm Song Song, trên khuôn mặt ôn dật tuấn lãng tràn đầy lạnh lẽo.

"Song Nhi, là ta vô dụng khiến nàng chịu khổ như vậy, sau này ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt nàng!"

Một đời này, người hắn yêu nhất chỉ có Song Nhi.

Nữ nhân Phong Như Khuynh kia trước đây luôn miệng không phải hắn không gả, hiện giờ lại làm hắn bất kham trước mặt mọi người, thậm chí còn sà vào vòng tay của nam nhân khác!

Loại nhục nhã vô cùng này hắn tuyệt sẽ không thiện bãi cam hưu*!

*Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt

Đàm Song Song kiên trì muốn ngồi dậy, nhưng nàng ta vừa động sau lưng liền truyền đến đau đớn xé rách, nàng ta hít một hơi lại lần nữa ghé vào trên giường.

Trong mắt Liễu Ngọc Thần mang theo hoảng loạn: "Song Nhi, nàng bị thương rất nghiêm trọng đừng có lộn xộn, đúng rồi, y sư đâu? Vì sao không có y sư xem thương thế cho nàng?"

Đàm Song Song cười lạnh một tiếng, đôi mắt rũ xuống.

Đàm gia gặp nạn, những y sư trước đây dựa vào Đàm gia đều nối nhau rời đi, cho dù có mời người từ bên ngoài, khi bọn họ biết nàng ta đắc tội với công chúa cũng không dám bén mảng đến gần xem thương tích của nàng ta.

Chẳng qua, những việc này Liễu Ngọc Thần đều không biết.

"Công chúa đã hạ lệnh không cho phép kẻ khác trị thương cho ta, nếu có y sư dám trái lệnh nàng thì nàng ta sẽ giết kẻ đó, ta đương nhiên sẽ không đành lòng để những y sư vô tội kia vì ta mà mất mạng nên mới bảo bọn họ rời đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện