Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Tần ma ma kinh hoảng nhìn về phía Phong Như Khuynh, trong ánh mắt dần dần tràn ngập vẻ sợ hãi.

Mục đích Dung Qúy Phi bảo bà ta tới, chính là nghĩ cách đuổi những người bên cạnh công chúa đi, nếu như bà ta quay trở lại, hoặc là bị đuổi ra khỏi hoàng cung, đều chỉ còn đường chết, Dung Quý Phi sẽ không bỏ qua cho bà ta!

“Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng! Nô tỳ không muốn rời khỏi công chúa, cầu công chúa tha cho nô tỳ lúc này.” Rốt cuộc Tần ma ma cũng sợ hãi, không ngừng dập đầu, run rẩy cầu xin.

Phong Như Khuynh không kiên nhẫn phất tay: “Vậy kéo đi ra ngoài đánh chết đi.”

“Nô…… Nô tỳ…… Lựa chọn rời khỏi hoàng cung.”

Tần ma ma rất nhanh đã bị dọa tới khóc, bà ta vốn tưởng rằng công chúa trở nên lương thiện nhân từ, có lẽ sẽ mềm lòng với bà ta, không nghĩ tới…… Công chúa ác ôn này vẫn tàn bạo trước sau như một.

Phong Như Khuynh nở nụ cười như không cười, Tần ma ma cho rằng rời khỏi hoàng cung là có thể bình yên vô sự? Bà ta biết quá nhiều bí mật của Dung Quý Phi, nữ nhân kia…… Không có khả năng sẽ bỏ qua cho bà ta!

……

Hoa Thanh cung.

Lưu Dung ngồi ở trên nhuyễn tháp, ánh mắt lạnh lùng nhìn cung nữ quỳ gối ở phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua nàng ta, không còn khuôn mặt ôn hòa khi đối diện với Phong Như Khuynh.

“Phong Như Khuynh đuổi Tần ma ma đi?”

“Khởi bẩm Quý Phi nương nương, nô tỳ xác thật đã nghe được như vậy.”

“Xem ra sau khi Khuynh Nhi tỉnh lại, thật sự là biến hóa quá lớn.”

Lưu Dung rũ hai mắt xuống, hai tay đặt hai bên đầu gối cũng không tự chủ được nắm chặt.

Móng tay nàng đâm sâu vào lòng bàn tay.

Nha đầu kia mới hôm mê có một lần, mà sau khi tỉnh lại, liền trở nên khó khống chế đến như vậy.

“Hôm nay Khuynh Nhi đã đi những chỗ nào?” Lưu Dung trầm ngâm một lúc, hỏi.

“Quý Phi nương nương, công chúa ngoài đi tìm bệ hạ ra, thì còn đi Nam Trúc Lâm……”

Nam Trúc Lâm? Ầm!

Bỗng nhiên Lưu Dung vỗ ván đứng lên, nàng vừa định tức giận nhưng bỗng nhớ ra đây là hoàng cung.

Nàng chỉ có thể đem toàn bộ tức giận nhịn xuống, cau mày nói: “Khuynh Nhi cũng thật là, Quốc Sư hung tàn như vậy, nó sao lại tự tiện đi vào Nam Trúc Lâm chứ?”

Nha đầu đáng chết này, nàng đã đe dọa như vậy rồi mà nó còn dám đi Nam Trúc Lâm!

Không được, nàng cần phải gặp Phong Như Khuynh một lần, nha đầu này thay đổi khiến nàng cảm thấy hoảng hốt……

“Người đâu, đi Vô Ưu Cung, bổn cung muốn đi hỏi thăm Khuynh Nhi.”

Vô Ưu Cung, đại biểu cho tâm tư của bệ hạ, hắn luôn hy vọng nữ nhi hắn yêu thương, cưng chiều sẽ luôn vô tư, không cần suy nghĩ gì.

Mà sự yêu thương, quang vinh như vậy Sương Nhi của nàng chưa từng nhận được một lần nào.

Lưu Dung dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt kiên định.

Bất luận là sự yêu thương của bệ hạ hay Vô Ưu Cung kia, sau này…… Đều sẽ là của Sương Nhi, không ai có thể cướp đoạt với Sương Nhi!

Muốn loại bỏ đồ vô dụng Phong Như Khuynh kia, vậy thì nàng ta càng phải dùng nhiều biện pháp, khiến cho cái chướng ngại vật này không còn tồn tại!

Đáng tiếc, khi Lưu Dung vừa tới Vô Ưu Cung, thì biết được Phong Như Khuynh đã mang theo hai nha hoàn xuất cung. Nàng đã đi một chuyến không công, chỉ có thể không cam lòng nhìn Vô Ưu Cung, rồi xoay người rời đi.

……

Trên phía nam con phố, có một tòa nhà nghiêm trang cổ kính đứng ở giữa đường.

Ở phía trên tòa nhà cổ kính, viết ba chữ phủ công chúa rõ ràng, to đùng, kim quang lấp lánh, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

“Tốc độ của phụ hoàng rất nhanh, bây giờ cách giờ ngọ mới được một canh giờ, đã giúp ta chuẩn bị phủ xong xuôi rồi,” tay Phong Như Khuynh vuốt cằm, “Nhưng mà tên phủ quá tục tằng, Lưu Li, ngươi đi tìm người giữ cửa thay biển đi.”

Nàng nói xong lời này, cất bước đi vào bên trong phủ công chúa.

ps: Cuối cùng nữ chủ cũng đã rời khỏi hoàng cùng, cũng nên bắt đầu tăng thực lực lên, cộng thêm giảm béo ~ ha ha ha
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện