Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Xem ra ngươi không chỉ là đầu óc không thông minh, lỗ tai cũng không tốt.” Phong Như Khuynh khinh miệt nhìn Đàm Song Song, mặt mày nàng khí phách, bễ nghễ nhìn nàng ta: “Ta ước gì ngươi lập tức trở thành thê tử của Liễu Ngọc Thần, vì sao ta phải nhằm vào ngươi?”
Khuôn mặt nhỏ của Đàm Song Song trắng bệch, không còn huyết sắc, đôi mắt nàng ta mang theo một mảnh trống rỗng, ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh.
“Con hàng Liễu Ngọc Thần này cũng không có gì tốt, lớn lên bình thường, dáng người bình thường, tính tình ác liệt, thực lực cực kém, ngay cả chỉ số thông minh cũng đều bằng không, ánh mắt ta là có bao nhiêu kém, lúc trước sẽ trở thành phu nhân của Liễu gia?”
So sánh mà nói, Quốc Sư mạo mỹ khuynh thành, dáng người… Nhìn một cái là muốn ở trên, tính tình ôn nhu, đối xử với người thân thiện, thực lực… Tuy là không biết bao nhiêu, nhưng hẳn là rất mạnh.
Nàng là có bao nhiêu mù, sẽ đi dây dưa với Liễu Ngọc Thần? Người xung quanh thổn thức không thôi.
Phong Như Khuynh này … Năm đó không phải cũng là nhìn trộm mỹ mạo của Liễu Ngọc Thần, đòi chết đòi sống phải gả cho hắn? Không nghĩ tới sau khi sống lại, đã khịt mũi coi thường với hắn…
Tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt của Liễu Ngọc Thần từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng sang xanh, như mở phường nhuộm, các loại màu sắc đang đan xen.
Nhưng tầm mắt hắn chưa bao giờ dời từ Phong Như Khuynh trên người đi.
Cũng đúng, lúc trước Phong Như Khuynh là tòa cự sơn, liếc mắt nhìn một cái, trừ thịt mỡ rung rung ra vẫn là thịt mỡ, tự nhiên làm người mất khẩu vị ăn uống, hiện giờ nàng biến hóa to lớn như thế, mà Liễu Ngọc Thần lại là người cực yêu mĩ nhân…
Những tiểu thiếp trong hậu viện của hắn đó đều xinh đẹp như hoa, cũng không bằng một Phong Như Khuynh.
Hắn đương nhiên là hối hận!
“Mặt khác, làm một thần tử, nhìn thấy ta lại không quỳ hành lễ, ai dạy ngươi quy củ vậy?”
Giọng nói của thiếu nữ khí phách, lại làm thân thể của Liễu Ngọc Thần càng thêm cứng đờ.
Hắn vẫn luôn đều ở trong khiếp sợ, tất cả lễ nghi đều bị vứt ra sau đầu, hiện tại nghe được Phong Như Khuynh nói, lúc này mới tâm khônh cam tình không nguyện quỳ xuống.
“Ngọc Thần tham kiến công chúa.”
Thanh Linh nhìn Phong Như Khuynh một cái, công chúa, ngươi đều để hắn đứng nói lâu như vậy, hiện tại mới nói điểm này, có phải chậm hay không?
Kỳ thật đây cũng không trách Phong Như Khuynh, dù sao nàng là từ Hoa Hạ mà đến, cũng không sẽ quá chú trọng những quy củ đó, bằng không hai nha đầu của nàng này, cũng sẽ không ở phủ công chúa làm càn như vậy.
Nhưng…
Đối mặt với loại người chướng mắt như Liễu Ngọc Thần này, vẫn nên đến dạy hắn cái gì gọi là quy củ!
Phong Như Khuynh ngước mắt nhìn về phía Đàm Song Song, cũng lười nói nhiều với nàng ta, đôi tay đột nhiên ở trên lưng nàng ta nhấn một cái, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, vừa vặn ấn ở chỗ miệng vết thương của nàng ta, nàng ta đau đớn phát ra một tiếng kêu thê thảm.
Sau đó…… Ở phía trên lực đạo của Phong Như Khuynh, hai đầu gối của ả quỳ xuống mặt đất, hạ mắt xuống, đáy mắt toàn là oán giận và không cam lòng.
Phong Như Khuynh chỉ là ỷ vào bệ hạ mới dám tác oai tác phúc.
Nếu… Nếu Phong Như Khuynh không phải là công chúa thì tốt rồi…
Nếu vị trí này là của nàng ta, nàng ta nhất định làm càng tốt hơn Phong Như Khuynh! Nàng còn có thể… Làm thiên hạ đều trở thành Lưu Vân quốc.
Mà Phong Như Khuynh… Mặc dù bên ngoài biến hóa lớn, nhưng vẫn chỉ là một phế vật, trừ ỷ thế hiếp người ra, lại có thể làm được cái gì…
“Thanh Linh, Lưu Li, ngày sau lại có người dám ở khắp nơi bôi nhọ ta dây dưa Liễu Ngọc Thần, thả Tuyết Lang cắn nàng.”
Thanh Linh ngây người một chút: “Vâng……Chính là Tuyết Lang không phải đã bị người phái ra ngoài rồi sao?”
Phong Như Khuynh suy nghĩ một chút, như xác thật là có chuyện như vậy.
Lúc này, nó đã mười ngày không trở lại rồi.
“Vậy để Hùng Nhất dùng nắm đấm đánh chết nàng, thanh danh của ta, há là một đám du côn vô lại có thể bôi nhọ?”
“Xem ra ngươi không chỉ là đầu óc không thông minh, lỗ tai cũng không tốt.” Phong Như Khuynh khinh miệt nhìn Đàm Song Song, mặt mày nàng khí phách, bễ nghễ nhìn nàng ta: “Ta ước gì ngươi lập tức trở thành thê tử của Liễu Ngọc Thần, vì sao ta phải nhằm vào ngươi?”
Khuôn mặt nhỏ của Đàm Song Song trắng bệch, không còn huyết sắc, đôi mắt nàng ta mang theo một mảnh trống rỗng, ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh.
“Con hàng Liễu Ngọc Thần này cũng không có gì tốt, lớn lên bình thường, dáng người bình thường, tính tình ác liệt, thực lực cực kém, ngay cả chỉ số thông minh cũng đều bằng không, ánh mắt ta là có bao nhiêu kém, lúc trước sẽ trở thành phu nhân của Liễu gia?”
So sánh mà nói, Quốc Sư mạo mỹ khuynh thành, dáng người… Nhìn một cái là muốn ở trên, tính tình ôn nhu, đối xử với người thân thiện, thực lực… Tuy là không biết bao nhiêu, nhưng hẳn là rất mạnh.
Nàng là có bao nhiêu mù, sẽ đi dây dưa với Liễu Ngọc Thần? Người xung quanh thổn thức không thôi.
Phong Như Khuynh này … Năm đó không phải cũng là nhìn trộm mỹ mạo của Liễu Ngọc Thần, đòi chết đòi sống phải gả cho hắn? Không nghĩ tới sau khi sống lại, đã khịt mũi coi thường với hắn…
Tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt của Liễu Ngọc Thần từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng sang xanh, như mở phường nhuộm, các loại màu sắc đang đan xen.
Nhưng tầm mắt hắn chưa bao giờ dời từ Phong Như Khuynh trên người đi.
Cũng đúng, lúc trước Phong Như Khuynh là tòa cự sơn, liếc mắt nhìn một cái, trừ thịt mỡ rung rung ra vẫn là thịt mỡ, tự nhiên làm người mất khẩu vị ăn uống, hiện giờ nàng biến hóa to lớn như thế, mà Liễu Ngọc Thần lại là người cực yêu mĩ nhân…
Những tiểu thiếp trong hậu viện của hắn đó đều xinh đẹp như hoa, cũng không bằng một Phong Như Khuynh.
Hắn đương nhiên là hối hận!
“Mặt khác, làm một thần tử, nhìn thấy ta lại không quỳ hành lễ, ai dạy ngươi quy củ vậy?”
Giọng nói của thiếu nữ khí phách, lại làm thân thể của Liễu Ngọc Thần càng thêm cứng đờ.
Hắn vẫn luôn đều ở trong khiếp sợ, tất cả lễ nghi đều bị vứt ra sau đầu, hiện tại nghe được Phong Như Khuynh nói, lúc này mới tâm khônh cam tình không nguyện quỳ xuống.
“Ngọc Thần tham kiến công chúa.”
Thanh Linh nhìn Phong Như Khuynh một cái, công chúa, ngươi đều để hắn đứng nói lâu như vậy, hiện tại mới nói điểm này, có phải chậm hay không?
Kỳ thật đây cũng không trách Phong Như Khuynh, dù sao nàng là từ Hoa Hạ mà đến, cũng không sẽ quá chú trọng những quy củ đó, bằng không hai nha đầu của nàng này, cũng sẽ không ở phủ công chúa làm càn như vậy.
Nhưng…
Đối mặt với loại người chướng mắt như Liễu Ngọc Thần này, vẫn nên đến dạy hắn cái gì gọi là quy củ!
Phong Như Khuynh ngước mắt nhìn về phía Đàm Song Song, cũng lười nói nhiều với nàng ta, đôi tay đột nhiên ở trên lưng nàng ta nhấn một cái, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, vừa vặn ấn ở chỗ miệng vết thương của nàng ta, nàng ta đau đớn phát ra một tiếng kêu thê thảm.
Sau đó…… Ở phía trên lực đạo của Phong Như Khuynh, hai đầu gối của ả quỳ xuống mặt đất, hạ mắt xuống, đáy mắt toàn là oán giận và không cam lòng.
Phong Như Khuynh chỉ là ỷ vào bệ hạ mới dám tác oai tác phúc.
Nếu… Nếu Phong Như Khuynh không phải là công chúa thì tốt rồi…
Nếu vị trí này là của nàng ta, nàng ta nhất định làm càng tốt hơn Phong Như Khuynh! Nàng còn có thể… Làm thiên hạ đều trở thành Lưu Vân quốc.
Mà Phong Như Khuynh… Mặc dù bên ngoài biến hóa lớn, nhưng vẫn chỉ là một phế vật, trừ ỷ thế hiếp người ra, lại có thể làm được cái gì…
“Thanh Linh, Lưu Li, ngày sau lại có người dám ở khắp nơi bôi nhọ ta dây dưa Liễu Ngọc Thần, thả Tuyết Lang cắn nàng.”
Thanh Linh ngây người một chút: “Vâng……Chính là Tuyết Lang không phải đã bị người phái ra ngoài rồi sao?”
Phong Như Khuynh suy nghĩ một chút, như xác thật là có chuyện như vậy.
Lúc này, nó đã mười ngày không trở lại rồi.
“Vậy để Hùng Nhất dùng nắm đấm đánh chết nàng, thanh danh của ta, há là một đám du côn vô lại có thể bôi nhọ?”
Danh sách chương