“Không, tiểu thư, ta không đi!” Thiên Ngưng khóc nấc, kéo ống tay áo Đường Ẩn, cả khuôn mặt lấm lem y như con mèo nhỏ.



Đường Ẩn hơi bực, nói mãi chẳng được, trừng mắt nhìn nàng ta: “Ta bảo ngươi đi sao còn đứng đó! Ta là tiểu thư, nghe lời, cút được bao xa thì cút!”



Con nhóc ngốc nghếch này, kì kèo ở đây thêm chỉ tổ mất mạng oan, chẳng thà trở về tìm người báo thù cho nàng, miễn cho nàng chết không ai hay biết.



Gã nam nhân trung niên lạnh mắt nhìn Đường Ân, nở nụ cười khinh miệt: “Tiểu nha đầu, dù Phong Vân Phủ ta đây không sợ Đường Gia các ngươi, nhưng...” Gã nheo mắt, tàn nhẫn nói: “Ta không có ý định để con nhóc đó bình yên vô sự rời khỏi.”



Vèo vèo!



Gã chẳng muốn lắm lời với hai tiểu nha đầu, một vệt kiếm sáng lóe lên leo thẳng về phía Đường Ẩn.



Đường Ẩn trợn tròn mắt, nào ngờ gã nói là làm liền, ngay cả cơ hội để nàng ấy phản ứng cũng không có, chỉ đành đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt tái mét.



“Tiểu thư, cẩn thận!”



Thiên Ngưng nhanh tay lẹ mắt nhào vào người Đường Ẩn, họ ngã sang bên, tránh được sự tấn công...



Nhưng bởi Đường Ẩn tránh thoát mà thanh kiếm mất khống chế lao thẳng về phía sau lưng nàng...



...



Phong Như Khuynh sau khi ra khỏi không gian, bèn dẫn một đám linh thú tính toán ra khỏi rừng rậm Linh Thú.



Mẫu hổ xung phong nhận việc dẫn đường, nhờ có nó hộ tống mà suốt cả chặng đường chẳng có con linh thú cao giai nào dám xuất hiện gây phiền.









Đi liền một mạch nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian.



“Mẫu Hổ, đến đây là được rồi, gần bìa rừng ít nguy hiểm, ngươi về trước đi.” Phong Như Khuynh khựng lại, quay đầu nhìn hổ Tam Văn: “Ngươi chắc chắn... Không muốn đi cùng chúng ta sao?”



Nó gầm nhẹ một tiếng, lắc đầu. Hổ mẹ dùng đầu cọ hổ con, lại liếm mu bàn tay Phong Như Khuynh, dường như đang hoàn toàn giao phó đứa con của mình cho nàng.



Ngay cả Tuyết Lang và mấy con linh thú kia, hổ mẹ ở chung mấy tháng cũng hơi không nỡ từ biệt tại đây...



Trái ngược với hổ Tam Văn, Tuyết Lang chỉ cần tưởng tượng đến việc có thể rời khỏi rừng rậm Linh Thú, lòng sói như hoa nở phơi phới.



Có thể về nhà! Có thể ăn Thiên Linh quả! Có thể tiếp tục làm Sói quản gia!



Cái chính là cuối cùng nó thoát khỏi cuộc sống phải nhìn mặt hổ Tam Văn, có trời mới biết những ngày nay chủ nhân biến mất, nó đã nhẫn nhịn thế nào.



Vì vậy, Tuyết Lang nào ngó ngàng gì đến hổ Tam Văn, nó không tim không phổi ngoạm một đóa hoa nhỏ định tặng cho Phong Như Khuynh.



Xa cách chủ nhân mấy tháng, chẳng biết có giữ được vị trí cao nhất trong lòng chủ nhân không, nó phải lấy lòng nàng, củng cố địa vị vững chắc.



Rầm!



Ngay khi Tuyết Lang lại gần Phong Như Khuynh, một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua rừng cây, đánh trúng móng vuốt của nó.



“Grao grao grao!”



Tuyết Lang lập tức kêu lên đầy thê lương, đau đớn lăn lộn dưới mặt đất, nước mắt nhanh chóng trào ra, dùng chân lành ôm chặt lấy ngón chân bị thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện