Edit: Cò Lười

Beta: MAC

Nàng buộc tinh thần của chính mình ổn định lại, nhìn về phía hai tiểu hài tử: “Vậy các ngươi tìm lầm người rồi, ta không biết trồng dược, huống chi, theo ta được biết, linh dược phải tập hợp thiên địa linh khí mới có thể tạo ra, không cách nào gieo trồng.”

“Đó là do bọn họ ngu ngốc,” nam hài hếch cằm lên, cao ngạo nói: “Thiên địa linh khí con người cũng có thể làm ra, mà ngươi chính là người trồng dược chúng ta tìm tới, đương nhiên ta sẽ mang biện pháp này truyền thụ cho ngươi.”

Phong Như Khuynh chuyển động ánh mắt vài cái, khóe miệng nàng treo lên một nụ cười, tủm tỉm hỏi: “Vậy tại sao ngươi phải lựa chọn ta làm người trồng dược? Mà không phải người khác?”

“Cái này……” Nam hài chần chờ một chút, chung quy là thành thật mở miệng: “Địa phương ngươi đứng hiện tại chính là địa bàn Thần Dược tông năm đó, Thần Dược tông phát sinh biến cố, tông chủ liền dời Thần Dược tông đi, đặt ở một không gian độc lập khác, nhưng không phải bất luận kẻ nào cũng có tư cách tới nơi này làm người trồng dược cho chúng ta.”

Phong Như Khuynh nheo lại hai mắt: “Cái kia…… Những năm gần đây, các ngươi tổng cộng tìm được bao nhiêu người trồng dược?”

“Chỉ một mình ngươi, chúng ta đợi gần ngàn năm, mới chờ tới được một người .”

“Ừm, ta hiểu được.”

Khóe môi Phong Như Khuynh giương lên, nàng một tay nhấc nam hài lên, 'bốp' một cái đánh vào mông.

Nam hài ngây ngẩn cả người, mông đau nóng rát, nước mắt lưng tròng lên án nói: “Ngươi làm gì?”

Nữ hài gọi là Thanh Hàm cũng ngẩn người, bay nhanh về phía Phong Như Khuynh, gắt gao bắt lấy tay của Phong Như Khuynh, khuôn mặt phấn nộn tức đến đỏ bừng.

“Người xấu, ngươi buông Phù Thần ca ca ra, bằng không ta liền cắn ngươi.”

Phong Như Khuynh nhướng mày, nàng không để ý đến nữ hài, bá khí nhìn xuống Phù Thần bị nàng nhấc ở trên tay: “Ngươi vừa rồi xưng hô ai là người trồng dược?”

“Ngươi……”

Phù Thần vừa định nói chuyện, bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt Phong Như Khuynh trầm xuống, vội vàng đem lời nói nuốt trở về: “Không, không phải ngươi……”

Tỷ tỷ này thật đáng sợ, hu hu, quá dọa người, nhân loại đều hung hãn như vậy sao? “Rất tốt,” Phong Như Khuynh ném Phù Thần xuống, nàng vỗ vỗ tay, cười ngâm ngâm nói: “Ngươi muốn ta bồi dưỡng cho các ngươi linh dược, vậy ta về sau chính là phụ mẫu lo cơm áo của các ngươi, đối với phụ mẫu, ngươi có phải hay không nên gọi một tiếng 'mẫu thân'?”

Thiếu chút nữa Phù Thần nuốt không trôi, phụ mẫu của hắn cùng Thanh Hàm đều là cả thiên địa này, khi nào…… lại nhiều thêm một mẫu thân nhân loại chứ?
Nhưng nghĩ đến Phong Như Khuynh hung hãn, hắn chỉ có thể nghẹn xuống khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng đã mất đi vẻ cao ngạo lúc ban đầu, uỷ khuất kêu một tiếng: “Nương.”
Nếu như không phải hắn đã rất nhiều năm không ăn linh dược, đói đến ngay cả thực lực cũng mất, hắn đã sớm…… đã sớm đánh lại! Nữ nhân nhân loại đáng giận, đầu tiên là đánh mông hắn, còn buộc hắn nhận nương.

Thật là quá khi dễ người.

“Nói đi, ta đào tạo linh dược cho các ngươi, ta có chỗ tốt gì?”
Phù Thần cẩn thận nhìn Phong Như Khuynh: “Bất cứ lúc nào, linh dược đều rất trân quý, hơn nữa, bây giờ thực lực của ta và Thanh Hàm quá thấp, chúng ta không cách nào tiêu hóa quá nhiều linh dược, chờ chúng ta mỗi lần ăn đủ rồi, linh dược còn thừa cũng có thể có tác dụng khác……”

Mắt thấy Phong Như Khuynh sắc mặt càng ngày càng âm trầm, thanh âm của Phù Thần kèm theo vài phần vội vàng.

“Ví dụ như…… Linh dược ăn nhiều, thực lực ngươi cũng sẽ tăng tiến rất nhiều, có thể giảm đi một thân thịt mỡ, để thân thể ngươi càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, ta còn có một ít cách chế biến dược thiện của tông chủ Thần Dược tông năm đó lưu lại, nếu đem linh dược chế thành dược thiện, chẳng những có thể sửa lại thể chất phế vật của ngươi, lúc tu luyện còn có thể làm được đại công.”

Vốn dĩ hắn không muốn lấy ra, chỉ muốn nhân loại này làm người trồng dược của bọn hắn, nhưng nhân loại này quá hung dữ, hắn không lấy ra đủ chỗ tốt, nàng sẽ không cung cấp đồ ăn cho bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện