Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Uổng công phụ thân và Tịnh Nhi đã tín nhiệm nó như thế, vì nó mà lấy cả một cây nhân sâm trăm năm ra ngâm nước!

Để có được cái cây đó ông đã tốn biết bao miệng lưỡi, mất mấy ngày mấy đêm mới lừa được từ tay hoàng tử Dạ Lạc Quốc vào tay mình vậy mà lại bị nó lấy đi dễ dàng như thế!

“Tịnh Nhi, con không cần để ý tới phụ thân con đâu, mau đi dùng nước nhân sâm tưới cho linh dược đi.” Lão gia tử cho Nạp Lan Tịnh một ánh mắt, trầm giọng nói.

Đôi mắt Nạp Lan Trường Càn mở to, bọn họ ngâm cây nhân sâm trăm năm của ông chỉ vì... Để tưới cây? Tuy rằng cái cây sắp chết kia là linh dược, nhưng... Không phải cứ dùng dược liệu là có thể cứu được linh dược sắp chết, đây chính là làm việc nhảm nhí, thật sự lãng phí dược liệu!

Lão gia tử thông minh một đời tại sao lại nhất thời hồ đồ như vậy? Đáng thương nhân sâm trăm năm của ông, cứ như vậy mà bị ngâm nước...

“Dạ.”

Nạp Lan Tịnh rất nghe lời làm lơ đi ánh mắt ai oán của Nạp Lan Trường Càn, chậm rãi đi tới trước cây linh dược, cẩn thận tưới nước nhân sâm xuống.

Nước nhân sâm rất đã cạn cũng chỉ trong nháy mắt đã bị linh dược hấp thu vào.

Vốn dĩ Ninh Thần Hoa có một cánh hoa đã rũ xuống không còn sinh khí nhưng trong lúc nước nhân sâm thấm vào bùn đất thì cánh hoa kia... Thế nhưng lại chậm rãi dựng thẳng lên.

Nạp Lan Trường Càn dùng sức xoa mắt mình.

Chính xác là linh dược Ninh Thần Hoa lại có sinh cơ lần nữa.

Mặc dù sinh cơ này không phải rất lớn nhưng cũng đã tốt hơn trước nhiều.

“Này... Này này...” Nạp Lan Trường Càn chỉ vào Ninh Thần Hoa run run ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Trong mắt Lão gia tử tràn đầy vui mừng, bàn tay cẩn thận vuốt ve Ninh Thần Hoa, trong lòng tràn ngập kích động.

Sống, thật sự sống!

“Ngoại công, nước nhân sâm còn lại mỗi ngày ngài tưới một ít, đợi đến khi sinh cơ nó khôi phục hoàn toàn thì có thể ngừng lại.” Trong lòng Phong Như Khuynh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra nàng cũng rất lo lắng, không biết biện pháp Phù Thần nói có tác dụng hay không, nếu như thất bại chắc chắn cữu cữu sẽ đánh chết nàng.

Vẫn còn may là đã thành công!

“Được được được,” Lão gia tử nói liên tiếp mấy từ được, khuôn mặt già nua kia lại hiện lên nét vui vẻ hiếm thấy, đắc ý nhìn Nạp Lan Trường Càn, “Tiểu tử thúi con có thấy không? Một cây nhân sâm trăm năm cứu được linh dược tam giai, con còn cảm thấy thiệt thòi không hả?”

Nạp Lan Trường Càn vội vàng lắc đầu, cười làm lành: “Không thiệt thòi không thiệt thòi, cái này quả thực chính là kiếm được lời rồi, vẫn là phụ thân anh minh.”

“Con còn đánh Tịnh Nhi nữa hay không?”

“Không đánh không đánh, tuyệt đối không đánh nữa.”

“Vậy Khuynh Nhi thì thế nào?” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Khóe miệng Nạp Lan Trường Càn co rút, ai biết Phong Như Khuynh thật sự có muốn giúp phủ tướng quân hay không? Lúc xưa ông chịu quá nhiều tổn thương rồi nên không dám tiếp tục tín nhiệm nàng nữa.

“Công chúa.” Ông trầm ngâm nửa ngày, mới chuyển sang nói với Phong Như Khuynh.

Thật ra trong lòng Phong Như Khuynh không có tức giận, nàng mỉm cười nói: “Cữu cữu, con đã nói rồi ngài không cần khách sáo như vậy, ngài cứ gọi con là Khuynh Nhi giống như ngoại công là được rồi.”

Khuynh Nhi?

Nạp Lan Trường Càn cười khổ một tiếng, xưng hô này đã bao lâu rồi ông chưa từng gọi lại? Mấy năm trước, ông không cẩn thận gọi một câu đã bị nàng quở trách rất lâu, nếu không phải ông là tướng quân thì chính ngoại sinh nữ này đã sai người động thủ với ông rồi.
(*) Ngoại sinh nữ: Cháu ngoại gái (Ở đây đang nói đến con của em gái.)

Sao ông còn dám tiếp tục gọi?

“Cữu cữu, trước kia là con không hiểu chuyện đã khiến mọi người gặp không ít phiền toái, nhưng trong lúc hôn mê con đã gặp được mẫu hậu, ngài ấy dạy cho con rất nhiều đạo lý nên lần này con tới cửa là để xin lỗi,” Phong Như Khuynh đem bình rượu trong ngực cho lão gia tử, “Ngoại công, đây là lễ vật con đem đến, mong ngoại công hãy chấp nhận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện