Editor: MAC

“Mẫu phi, rốt cuộc con có phải là nữ nhi thân sinh của phụ hoàng không, con không hiểu, cả hai đều là nữ nhi nhưng vì sao con không được ngài ấy yêu thương?” Phong Như Sương căm giận nói, “Hay bởi vì mẫu thân của con không phải là Nạp Lan hoàng hậu?”

“Sương Nhi!”

Giọng nói Lưu Dung trở nên nghiêm khắc mang theo run rẩy: “Con vừa nói gì?”

Nghe giọng nói lạnh lùng của bà ta, thân mình Phong Như Khuynh hơi run, khẽ mím môi nói: “Mẫu phi, con không có ý này, con chỉ đang trách phụ hoàng bất công thôi...”

“Đủ rồi, không cần nói nữa!”

Lại là nữ nhân Nạp Lan Yên này!

Bà ấy lấy mất tình yêu của bệ hạ còn chưa đủ hay sao mà ngay cả Sương Nhi cũng muốn có mẫu thân như vậy? “Sương Nhi, con nghe kỹ đây,” Lưu Dung hít sâu nắm chặt lấy bả vai Phong Như Sương, “Nạp Lan Yên chẳng là cái thá gì, bà ta chỉ dựa vào bản lĩnh hồ ly tinh của mình đoạt đi tình yêu của bệ hạ mà thôi, việc con cần làm bây giờ là phải ưu tú hơn so với nữ nhi của bà ta, như vậy thế nhân mới biết được lựa chọn trước kia của bệ hạ là sai lầm.”

Phong Như Sương sửng sốt, nàng ta cúi thấp đầu, không biết vì sao từ sau lần Phong Như Khynh tỉnh lại nàng ta cảm thấy nàng có chút không giống trước...

“Nhiều năm qua ta làm kẻ ác, tất cả mọi người biết ta lừa lấy đi Thiết Huyết lệnh của Phong Như Khuynh, bọn họ vô cùng chán ghét ta nhưng con thì khác, ta nuôi dạy con như thế chính là khiến cho người đời hiểu rõ con ưu tú bao nhiêu.”

Cho dù Phong Như Khuynh trong mắt người đời bị bàn luận nhiều đến thế nào thì Nạp Lan Hoàng hậu cũng là anh hùng trong lòng bọn họ, việc bà ta lừa đi Thiết Huyết lệnh đã khiến cho đám người đó bất bình với bà ta.

Nhưng mục đích chuyện ác bà ta làm chính là khiến cho Phong Như Khuynh trở nên ngu dốt bướng bỉnh trong mắt người khác để rồi phụ trợ lên sự ưu tú của Sương Nhi.

Bà ta tin Sương Nhi của mình sẽ trở thành nữ nhân ưu tú nhất thế gian này và cũng là người duy nhất xứng đáng với Quốc sư.

“Mẫu phi, con đã hiểu,” Phong Như Sương hơi trầm mặc rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Dung, “Con biết con nên làm thế nào, con cũng không cam lòng... bị một tên béo phế vật đạp dưới chân, con sẽ khiến phụ hoàng biết rằng chuyện ngài lựa chọn Phong Như Khuynh mà từ bỏ con là một việc làm sai lầm đến cỡ nào.”

Nàng ta vừa xinh đẹp thông minh vừa ôn nhu đáng yêu, còn Phong Như Khuynh?

Mập mạp xấu xí lại còn là một phế vật lười biếng!

Người như vậy có tư cách gì mà so sánh với nàng ta?

Nàng không xứng!

Cuối cùng vẻ mặt Lưu Dung đã nhu hòa trở lại, bà ta mỉm cười nói:” Đây mới là nữ nhi ngoan của mẫu thân, đúng rồi, trước đây con chỉ dẫn cho nhóm con cái đại thần nghiên cứu dược chữa trị vết thương như thế nào rồi?”

Phong Như Sương cười: “Mẫu phi, Nạp Lan Đại Nhi còn nhỏ tuổi đã xinh đẹp như vậy chắc chắn sau này sẽ trở thành hồng nhan họa thủy, nói không chừng còn gây họa đến cả Lưu Vân Quốc chúng ta, con lợi dụng Phong Như Khuynh hủy dung nó cũng vì suy nghĩ cho nó mà thôi, sao có thể thật sự giúp nó lành hết vết sẹo?”

Thế mà bọn người Lâm Nguyệt Ảnh lại tin tưởng nàng ta không nghi ngờ.

Chẳng qua chuyện này ít nhiều cũng phải nhờ ơn Phong Như Khuynh, nếu không phải Phong Như Khuynh cho nàng ta cơ hội để nàng ta cứu đám người ấy ra khỏi sự trừng phạt của nàng thì làm sao bọn chúng... có thể khăng khăng một lòng với nàng ta chứ.

“Vậy thì tốt, trời không còn sớm nữa, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”

Khuôn mặt Lưu Dung tràn đầy ý cười, xoay người đi xuống chân núi.

Cách đó không xa ở ngoài núi cấm, một cung nữ lén lút nhìn xung quanh, chờ sau khi Lưu Dung dẫn theo Phong Như Sương đi xuống, nàng ta mới vội vàng tiến lên quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Quý Phi nương nương, công chúa điện hạ.”

“Đi thôi,” Lưu Dung nhàn nhạt phất tay miễn lễ sau đó dẫn đầu rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện