Edit + beta: Mạn Nguyệt

"Cửu thải long ngư tồn tại xung quanh sát khí, khiến nó bị thương không nhẹ. Nếu muốn thả nó ra, hay là đem người bị thương tới đi, xem nó có thể chữa trị được không." Mặc Nho nhàn nhạt giải thích.

Quý Như Yên sửng sốt một chút, nói như vậy, chẳng phải là muốn đem Tư Đồ Mộng Nguyệt tới hay sao? Lạc Thuấn Thần lại nói ra, "Như Yên, ta đi đưa người tới."

"Ừm."

"Để kẻ tham ăn ở đây cùng nàng."

Lạc Thuấn Thần đem tiểu gia hỏa đang nằm trên vai mình chuyển vào ngực Qúy Như Yên.

"Vậy chàng phải cẩn thận." Quý Như Yên chỉ có thể dặn dò như thế.

"Yên tâm."

Lạc Thuấn Thần chuyển mình rời khỏi Gia Cát tộc, sau đó đi đến khách điếm đón Tư Đồ Mộng Nguyệt.

Quý Như Yên nhưng nhìn Mặc Nho thật lâu, "Ngươi có lời gì muốn nói cùng ta?"

"Tộc người Mặc gia, tính luôn cả ta ở trong thì chỉ còn bốn người."

"Bọn họ theo thứ tự gì?" Quý Như Yên hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng người Mặc gia chỉ còn lại mỗi mình Mặc Nho. Nàng lại không nghĩ rằng, Mặc gia lại còn có bốn người.

Mặc Nho vỗ nhẹ nhẹ tay, phía sau hắn ta xuất hiện ba bóng người. Mà ba người này đều là nữ nhân.

"Ba người này đều là muội muội của ta, Mặc Thải, Mặc Lục, Mặc Tinh."

Mặc Nho chỉ vào ba bóng người phía sau, khuôn mặt cơ hồ không khác biệt là bao.

Nếu không phải có Mặc Nho chỉ ra, khẳng định là Quý Như Yên không thể nào nhận ra ai là ai.

"Tâm luật của Muội muội của ngươi không tốt chút nào. Thân thể rất yếu đuối, tuy rằng ta không biết mẫu thân của ngươi có phải mắc tâm bệnh tiên thiên tính hay không?" Quý Như Yên dùng lời khẳng định nói.

"Mẹ của ta không có tâm bệnh tiên thiên, chỉ là khi các muội muội ra đời làm mẫu thân khó sinh, cuối cùng chính tay mẫu thân ta mổ bụng lấy các muội muội.

Lúc Mặc Nho nói ra những lời này, âm thanh thập phần trống rỗng, có thể khiến người ta cảm thấy sự bi thương hắn ta đang mang trên người.

Quý Như Yên cười khổ, "Vì lẽ đó mà ngươi nhận ta làm chủ nhân, chính là bởi vì ta hiểu y?"

"Phải." Quả nhiên! Nàng còn tưởng rằng nàng nhặt được bảo vật! Kết quả là tự mình đào hố cho mình. Bảo vật gì chứ, phải là ba con bệnh, à không, bốn mới đúng.

Tên tiểu tử Mặc Nho này cũng chẳng tốt hơn là mấy, nếu không chữa trị ngay thì hắn cũng sắp đi đời nhà ma rồi. Ai! Quý Như Yên thở dài một hơi, có chút không thích nhìn Mặc Nho, vụ giao dịch này không thể không nhận.

"Để ba muội muội cuả ngươi tới đây, trước hết ta phải xem kĩ bệnh tình đã."

Mặc Nho nhìn bên tay của mình gọi, "Thải nhi, để chủ nhân xem bệnh tình của ngươi."

Mặc Thải đi lên phía trước, nàng ta nhìn chằm chằm Qúy Như Yên.

Quý Như Yên liếc nhìn Mặc Thải, nàng phát hiện khí chất tiểu cô nương này đúng là có vấn đề "Ngươi duỗi tay ra trước."

Mặc Thải im lặng không lên tiếng, sau đó tự động duỗi tay ra.

Ấn mạch đập của nàng ta, Quý Như Yên cũng chỉ sờ soạng một hồi, sau đó buông tay của nàng ta, "Đây là Hậu Thiên tạo thành, là có thể trị liệu, chỉ có điều, cần thời gian một năm điều dưỡng cho tốt. Trong năm này, phải khống chế tính cách cẩn thận, không thể 'đại hỷ đại bi'."

"Cái này các nàng đều có thể làm được." Mặc Nho ở bên nhẹ giọng nói ra.

"Làm sao ngươi biết?"

Quý Như Yên lườm hắn ta một cái, "Ngươi không phải là các nàng, làm sao sao biết được chứ!"

"Bởi vì tâm pháp của Mặc gia chính là muốn đoạn tuyệt 'đại hỉ đại bi'!" Mặc Nho ra vẻ đương nhiên.

Lúc này Qúy Như Yên mới trợn mắt, tâm pháp Mặc gia đúng là đủ biến thái. Nếu như nhân sinh cũng không có đại hỉ đại bi, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Cuộc sống như nước lạnh, thôi thì miễn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện