Ngô Bình lập tức thu hồi Thập Đồ, sau đó giơ tay lên cao và tiến lại gần cái cây lạ đó. Anh bày ra thiện chí và tỏ vẻ rằng mình không hề có sự uy hiếp.
Những chiếc xúc tu trên cái cây lạ tiến lại gần anh nhưng không tấn công.
Ngô Bình nói: “Kết bạn đi, nhựa cây của ngươi đối với ta rất hữu dụng, ta có thể dùng những thứ khác để đổi".
Nối xong anh lấy ra xác của một con thú dữ bị anh giết chết, thứ này chính là một loại phân bón rất tốt.
Các xúc tu của cây lạ cuộn xác chết lên và ném vào trong hốc cây, sau đó các xúc tu tránh ra một con đường. Ngô Bình chắp tay, bay về phía cây và dùng dao cắt đứt lớp keo Tử Thiên.
Sau khi cắt hết keo Tử Thiên, anh lại chắp tay và nói: "Ta có thể vào bên trong hái một số dược liệu không?"
Những chiếc xúc tu nhảy múa điên cuồng, cây lạ trông rất phấn khích, hiển nhiên nó không đồng ý để Ngô Bình làm như vậy.
Sau đó, Ngô Bình lục lọi và tìm thấy một số ngũ sắc thiên tinh. Thứ này được sinh ra vào thời kỳ hỗn độn, nó được ngâm trong nước thần ngũ hành, là một thứ cực kỳ quý gía.
Sau khi cảm nhận được hơi thở của ngũ sắc thiên tinh, cảm xúc của cái cây kỳ lạ mới bình tĩnh lại và dùng xúc tu cuốn đi thiên tinh. Sau đó nó suy nghĩ một lúc rồi nhường đường cho Ngô Bình đi qua
Lúc này, một người đẹp cỡ ngón tay cái từ xa bay tới, mặc một bộ váy nửa trong suốt, dáng người vô cùng xinh đẹp, người đẹp bằng ngón tay cái bay vòng quanh Ngô Bình và nói: "Kẻ thủ hộ nói ngươi không có ác ý, cho phép ngươi đi vào thung lũng. Tuy nhiên, ngươi cũng phải tuân thủ các quy tắc ở đây”
Ngô Bình nhìn người đẹp nhỏ xinh này, cười nói: “Nhất định rồi, xin hỏi tên của cô nương là gì?"
Người đẹp ngón tay cái: “Ngươi có thể gọi ta 'A Linh', ta là tinh linh ở đây, ta tới giám sát ngươi”.
Ngô Bình: “A Linh cô nương, nếu ta cần hái một ít dược liệu thì có thể lấy đi mấy chiếc lá hoặc một ít trái cây được không?”
A Linh: “Chỉ cần đối phương cho phép, ngươi liền có thể lấy. Đương nhiên, đổi lại ngươi cũng phải cho bọn họ thứ gì đó."
Ngô Bình vội vàng gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi."
Chẳng bao lâu, anh tiến vào thung lũng, nhìn qua thì đều là những loài thực vật thuộc các kỷ nguyên khác nhau, trong đó có một số là dược liệu.
Anh tìm thấy một loại linh chỉ màu đỏ, bên trên có phù văn thần bí, đôi mắt của Ngô Bình sáng lên, anh đi đến chỗ linh chí màu đỏ, chắp tay lại và nói: “Ta có thể đổi cái này lấy mười giọt linh chỉ được không?"
Trên cây linh chỉ có một cửa sổ mở ra, bên trong đi ra hai cây linh chỉ mập mạp, rất đáng yêu. Nhìn thấy thiên tỉnh, chúng trao đổi vài câu rồi gật đầu.
A Linh: "Họ đã đồng ý, nhưng họ yêu cầu ngươi phải trả một viên tinh thạch”
Ngô Bình vội vàng đặt xuống một viên, sau đó hai cây linh chỉ cần ngón tay và nặn ra mười giọt máu với vẻ mặt đau đớn.
Ngô Bình vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cẩn thận cất nó đi. Đây là một bảo bối vô giá!
"Tiếp theo, Ngô Bình đi khắp thung lũng và gặp được nhiều loại dược liệu. Nếu cảm thấy có giá trị thì sẽ dùng đõ của mình đế đối lấy một ít.
Trong nửa ngày, tổng cộng anh đã trao đối hơn 170 loại dược liệu quý hiếm, trong đó có một số loại anh không thể gặp phải ở kỷ nguyên này.
Sau khi đi ra khỏi thung lũng, anh nói với Thập Đồ: "Sau này ta có thể quay về bất cứ lúc nào. Hiện tại, ta sẽ đi về trước”.
Với sự trợ giúp của sức mạnh tàng cơ, anh có thể đi vào các mảnh vỡ kỷ nguyên bất cứ lúc nào mà không căn Nhân tộc mở lối đi, vì vậy anh không cần phải khám phá tất cả các khu vực cùng một lúc.
Sau đó, anh liên lạc với năm người Bạch Chỉ Dung, sáu người gặp lại nhau. Cả năm người đều có thu hoạch, dù gặp nguy hiểm và bị thương nhưng vấn đề không nghiêm trọng.
Nghe tin Nhô Bình sắp quay trở về, mấy người đều không muốn ở lại lâu hơn nữa vì dù sao ở đây cũng quá nguy hiểm. Vì vậy sáu người cùng nhau quay trở lại lối vào, kích hoạt lá bùa và rời khỏi mảnh vỡ kỷ nguyên.
Sáu người vừa đi ra, liền bị Vô Thủy Thiên Tôn đã chờ đợi từ lâu thu vào tay áo, mang về Đông Thiên Đình.
Bốn người còn lại đều chết bên trong, việc đám người Ngô Bình có thể sống sót bước ra đã khiến Thiên Đình vui mừng khôn xiết.
Ngô Bình thu hoạch được nhiều đồ nhất, anh lấy ra vài loại dược liệu của các kỷ nguyên và vài món pháp khí được lưu trữ của một số cao thủ kỷ nguyên, thậm chí còn có cả những sinh linh kỷ nguyên mà anh đã săn được, đều đưa cho Vô Thủy Thiên Tôn.
Những thứ này đủ để vài vị cường giả Tê Thiên của Vô Thủy Thiên Tôn có thể tìm hiểu những bí ẩn trong đó. Cho dù là linh năng hay một số pháp khí, đều chỉ dẫn phần nào cho tu vi của họ.
Vô Thủy Thiên Tôn là người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bình, ông ấy mỉm cười và nói: “Huyền Bắc, hơi thở của con đã không còn yếu hơn Thánh Hoàng, chắc chắn là đã đột phá”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư tôn, ta đã hiểu được quyền uy trong đó. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói, ta còn chưa phải là tu sĩ Tế Thiên Cảnh”.
Vô Thủy Thiên Tôn rất vui mừng nói: "Được rồi! "Tiếp theo, con hãy cố gắng tìm hiểu Hỗn Độn Cảnh. Cảnh giới này rất quan trọng, nhưng may mắn là nó không khó đối với con".
Ngô Bình: “Vâng”.
Anh rời Thiên Đình và trở về nhà ở núi Nguyên Thủy để tu luyện.
Hỗn Độn Cảnh thực chất là bắt chước quá trình hình thái sinh mệnh của các sinh linh hỗn độn. Tuy nhiên, Nhô Bình đã nhìn thấy những sinh linh mạnh hơn những sinh linh hỗn độn nên anh đã quyết định đi theo một con đường khác.
Sau đó, anh nghĩ đến Thần Tộc và Hoang, thực lực của hai bên đều rất mạnh mẽ, nhưng kẻ mạnh hơn bọn họ chính là Hoang Thần!
Ngày hôm sau, Thiên Hồ Ngọc Nương đến cầu kiến, Ngô Bình chiều đãi một cách rồng nhiệt, rồi nhắc đến Hoang Thần.
Ngọc Nương: “Công tử, phong ấn của Hoang Thần không ổn định, có thể thoát ra bất cứ lúc nào."
Ngô Bình: “Ta muốn đi gặp Hoang Thần một lần."
Ngọc Nương biết thực lực của Ngô Bình mạnh mế như thế nào, nói: “Công tử nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là hãy chuẩn bị đầy đủ. Thiên Hồ tộc chúng ta có một pháp bảo có thể áp chế Hoang Thần. Nếu ngài cần, ta có thể mượn”
Ngô Bình cười nói: “Cám ơn Ngọc Nương, nhưng trước mắt thì ta vẫn chưa cần, ta có truyền thừa của Hằng Thiên Thánh Hoàng, mượn sự trợ giúp của hoàng cấm, có thể trấn áp nó được”
Ngọc Nương gật đầu: “Vậy khi nào thì công tử đi?"
Ngô Bình: “Đi ngay hôm nay."
Ở một nơi nào đó của Thiên giới, có một vực thắm đã tồn tại hàng tỉ năm. Nó được bao quanh bởi những cánh đồng băng và những ngọn núi tuyết, phạm vi trong bán kính vạn dặm đều hoang tàn vẳng vẻ.
Ngô Bình và Ngọc Nương đứng ở trên vực sâu, nhìn vực sâu vô tận, Ngọc Nương nói: "Hoang Thần bị trấn áp ở phía dưới, thủ đoạn trấn áp của Hãng Thiên Thánh Hoàng vẫn còn nguyên, e rằng chỉ có công tử có thể tới gần"
Ngô Bình gật đầu: “Ta đi xuống nhìn xem.
Anh lao đầu xuống dưới và nhanh chóng chìm vào vực sâu. Khi đến giữa vực sâu, một tầng cấm chế của Thánh Hoàng đã cố gắng ngăn cản anh, nhưng sau khi nhận thấy hơi thở Thánh Hoàng trên người anh, cấm chế đó không còn tác dụng.
Sau khi đột phá chín tầng cấm chế, Ngô Bình đã đi đến đáy vực sâu. Ở đây có một người khổng lồ cao trăm trượng đang ngồi xổm ở đó, hình dáng của nó bảy phần giống người và ba phần giống quỷ, thân hình màu đỏ, đôi mắt màu xanh lá cây và bốc lên ngọn lửa quý Đây là Hoang Thăn, nó không có tóc và hiện tại nó đang ngẩng cao đầu nhìn lên Ngô Bình ở giữa không trung.
Có ba ngàn sợi xích được Thánh Hoàng luyện chế xuyên qua cơ thể của Hoang Thần, mỗi sợi xích đều có thể áp chế bốn phương! 3000 sợi xích trấn áp cùng lúc nhưng Hoang Thần vẫn bất khuất như cũ, đôi mắt của nó đầy sự kiêu ngạo và ý chí hung tàn.
Ngô Bình nhìn vị Hoang Thần này, cảm thấy hơi thở của nó mạnh hơn rất nhiều so với Hoang cấp bảy mà anh đã từng thấy.
Đột nhiên, Hoang Thần mở miệng, tạo ra một lực hút cực lớn, nó muốn hút lấy Ngô Bình và nuốt chửng anh.
Nhưng Ngô Bình lại không nhúc nhích, chỉ có quần áo của anh đang bay phần phật.