Chương 120

 

Người đi rồi, ba người Tô Vân Thanh vẻ mặt khổ não Cái này làm sao bây giờ?

 

Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Phượng Khương Trần trở nên ngu ngốc sao?

 

Ngay lúc ba người Tô Vân Thanh nhìn chằm chằm hộp thuốc, không biết phải làm sao, thì nha hoàn báo lại Phượng Khương Trần đã tỉnh, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, không cho người hầu hạ.

 

Tỉnh?

 

Ba người Tô Vân Thanh cũng chỉ nghe hai chữ đó, nhưng cái khác tự động bỏ qua, đem theo hòm thuốc chạy vào sân Phượng Khương Trần, cũng mặc kệ như thế không phải phép.

 

Dù sao Phượng Khương Trần cũng bị Đông Lăng Tử Lãng tung hoành như vậy rồi, danh tiếng của nàng sớm đã bị huỷ hoại, thêm một cái nữa cũng không sao.

 

Cả đời Phượng Khương Trần đừng nghĩ sẽ lập gia đình, hoàn cảnh của nàng đã như vậy, không có nam nhân nào dám làm trái thế tục lễ giao kết hôn với nàng, cho nên Tô Vân Thanh và Vương Thất cũng không cố ky cái gì.

 

Ba người vào trong sân Phượng Khương Trần, thấy những nha hoàn đều đang đứng ở ngoài, cửa và cửa sổ đều đóng chặt, Tô Vân Thanh và Vương Thất nhìn nhau, họ quyết định đi vào, dù thế nào cũng phải vào nhìn một cái.

 

Nha hoàn của Phượng phủ vốn là được Tô phủ chuyển đến, nào dám ngăn cản Tô Vân Thanh, nhưng khi họ định đẩy cửa bước vào, Chu Hằng đột nhiên chặn ở cửa giang tay ra, kiên quyết không cho Tô Vân Thanh cùng Vương Thất đi vào.

 

“Tô công tử, Vương công tử, xin hãy tự trọng, đây là khuê phòng của tỷ tỷ, hai người không nên đi vào thì sẽ tốt hơn”

 

Chu Hằng không biết Phượng Khương Trần đang làm gì trong phòng, nhưng hắn biết rất rõ rằng Phượng Khương Trần có một bí mật lớn, và Phượng Khương Trần không muốn mọi người biết bí mật này.

 

Chu Hằng biết bên ngoài Phượng Khường Trần nhìn có vẻ phóng khoáng, nhưng mỗi bước trong kinh thànhgiống như đi trên băng mỏng, hiện tại Phượng Khương Trần không có năng lực bảo vệ bí mật của chính mình, thế thì những bí mật này có thể không thể cho người khác biết.

 

Đoán là một chuyện, nhưng thực sự biết được bí mật của Phượng Khương Trần là cái gì lại là chuyện khác.

 

“Chu Hằng, ngươi không lo lắng cho Phượng Khương Trần sao?” Tô Vân Thanh không xông vào.

 

Từ hộp thuốc của Phượng Khương Trần, có thể thấy Phượng Khương Trần không đơn giản, có một số chuyện biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

 

Nhưng dù sao mọi người cũng tò mò.

 

“Lo lắng, nhưng tôi tin tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ không để mình gặp rắc rối”

 

Phượng Khương Trần rất tiếc mạng của mình, không ai có thể phản bác điều này.

 

“Nàng ấy vẫn còn bệnh, có lẽ cần chúng ta giúp đỡ, còn không vào thì để nha hoàn vào xem một chút” Vương Thất hiển nhiên không có định lực tốt như vậy, hắn rất tò mò về bí mật của Phượng Khương Trần.

 

Chu Hằng lắc đầu kiên quyết: “Vương công tử, tỷ tỷ tôi không thích có người nghỉ ngờ lời nói của tỷ ấy. Tỷ ấy đã đuổi hết tất cả ra ngoài, có nghĩa là tỷ ấy không cần giúp đỡ, cho nên chúng ta cứ chờ đi”

 

Chu Hằng chặn cửa, không cho bất kỳ người nào vào.

 

Phượng Khương Trần đang nằm nửa người trên giường, mặt ửng hồng bất thường, sau khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng thở phào nhẹ nhõm, đâm ống tiêm vào mạch máu đeo cho mình một chiếc đai.

 

Sau khi Phượng Khương Trần làm một việc đơn giản như vậy xong, nàng đổ mồ hôi hột, thở hổn hển, mà trên cổ tay nàng có đến năm sáu lỗ kim.

 

Tay không còn sức, không thể căn chỉnh các mạch máu chính xác, không thể tiêm được.

 

Làm xong tất cả những việc này, Phượng Khường Trần dựa vào trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, chờ nàng truyền chai nước biển này xong mới có thể để bọn người Chu Hằng vào được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện