Chương 144

Bọn hắn căn bản không có năng lực để chống lại Hoàng gia.

 

“Nghĩ biện pháp cứu người thôi.’ Tô Vân Thanh và Vương Thất lo lắng nói.

 

Tô Vân Thanh trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, đem người có thể dùng được nhớ lại hết một lượt.

 

r tại, chỉ có một người có thể cứu được Phượng Khương Trần”

 

“Người nào?”

 

“Vũ Văn Thanh” Tô Vân Thanh nói với Vương Thất.

 

Hiện tại, không hy vọng Phượng Khương Trần chết nhất chính là Vương gia, mà muốn cho Vũ Văn Thanh ra mặt giúp đỡ, cũng chỉ có thể là Vương gia đi mời.

 

Quả nhiên, Vương Thất nghe xong, vẻ mặt khó xử, căn răng gật đầu nói: “Đi, chúng ta đi tìm Vũ Văn Thanh.”

 

Xe ngựa chạy ra khỏi ngoại thành, một đường thẳng tiến về hướng Bắc.

 

 

Phượng Khương Trần áp sát lưng vào vách xe ngựa, hô hấp nhẹ lại.

 

Phù… Phượng Khương Trần thở hắt ra, nói với bản thân phải bình tĩnh, xem tình huống này giống như là đang ở chiến trường, những người trước mặt này là kẻ thù, giết bọn hắn là chuyện rất bình thường.

 

Cạch… Phượng Khương Trần mở chốt an toàn ra, ngón trỏ đặt ở cò súng, chỉ cần đối phương tới gần thì nàng có thể lập tức giết chết đối phương.

 

Bốn người, nàng có mười sáu viên đạn, hoàn toàn có thể nắm chắc phần thắng.

 

Phượng Khương Trần bình tĩnh đợi thời điểm tấn công tốt nhất.

 

Vào giờ khắc này, ở trên người nàng căn bản không thể nhìn ra bóng dáng của vị đại phu cứu chữa bệnh nhân nữa, trên người tràn ngập sát khí khiến cho nàng giống như một sát thủ hay là một tay súng bắn tỉa.

 

Phượng Khương Trần nhớ rõ lần đầu tiên nàng giết người là khi ở trong khu rừng rậm Vân Nam, nàng đã băn chết trùm buôn thuốc phiện có ý đồ cưỡng hiếp nàng.

 

Khi đó, sư huynh nàng ở ngay bên cạnh nàng, sau khi chuyện đó xảy ra thì sư huynh nàng cười nói nói, vốn dĩ hắn định sau khi từ Vân Nam trở về thì sẽ thổ lộ tâm ý với nàng nhưng sau khi thấy một màn kia thì lại không còn dũng khí thổ lộ nữa. Sư huynh nàng nói, sau này nàng không làm thầy thuốc nữa thì có thể làm sát thủ.

 

h” một tiếng, xe Bởi vì ngay giây phút nàng giết người, vừa ác vừa nhanh, một phát súng vào ót đối phương, không có nửa phần do dự hay bất an.

 

Thực tế thì sư huynh nói không có sai, đối với việc giết người thì nàng cũng không có tâm lý gánh nặng.

 

Người không phạm ta, ta không phạm người.

 

Ngay ranh giới sinh tử.

 

Nếu một trong hai người bắt buộc [phải chết thì tất nhiên nàng sẽ giết chết đối phương.

 

Tiếng bước chân tới gần, trước sau đều có.

 

“Thật đúng là để mắt tới ta nha” Phượng Khương Trần cười lạnh trong lòng, tay trái dưỡn ra nắm lấy nóc xe, ngay khi nàng chuẩn bị nhảy lên trên thì…

 

Gió thổi.

 

Phốc…

 

Phượng Khương Trần ngửi thấy mùi máu tươi.

 

Bịch…

 

Ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì bốn hộ vệ đều đã ngã xuống đất.

 

“Ai đó?”

 

Phượng Khương trần đẩy cửa xe ra tựa lưng vào vào vách xe, hai tay năm chặt khẩu súng nhưng không hề có ý định đi ra ngoài, loại đồ vật này thì càng ít người biết càng tốt.

 

“Phượng Khương Trần”

 

Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.

 

Lam Cửu Khánh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện