Chương 149

 

Ăn khổ? Vũ Van Thanh nửa điểm khổ cũng không có ăn, cho dù là khổ thì hắn cũng ăn vô cùng sung sướng.

 

Vũ Văn Thanh nói bóng nói gió nửa ngày nhưng một tin tức hữu dụng cũng không có được, Vũ Văn Thanh buồn bực tới cực điểm thì lúc này mới phát hiện Phượng Khương Trần còn ngồi trên lưng ngựa mà cổ hắn đã ngửa tới nhức mỏi.

 

“Phượng tiểu thư, xe ngựa rất nhanh là tu sửa xong rồi, mời Phượng tiểu thư xuống ngựa”

 

Nhìn bộ dạng buồn bực của Vũ Văn Thanh, Phượng Khương Trần âm thầm bật cười, sóng mắt vừa chuyển, nổi hứng muốn trêu chọc hắn.

 

Đương nhiên, Phượng Khương Trần tuyệt đối không thừa nhận là nàng muốn trêu chọc hắn, nàng là đang dạy cho Vũ Văn Thanh sự kỳ diệu của bộ binh pháp này.

 

Phượng Khương Trần bộ dạng nghe lời, hai má ửng đỏ, ngượng ngùng khẽ nói: “Cái kia, Vũ Văn tướng quân có thể giúp ta một chút hay không?”

 

“Ách? Giúp? Giúp cái gì?” Vũ Văn Thanh nhất thời chưa phản ứng được.

 

Phượng Khương Trần này khi nào thì biến thành tiểu thư khuê các yếu đuối như vậy chứ? Vừa rồi còn nói khí thế lắm cơ mà.

 

“Cái kia, ta, ta, ta sẽ không xuống ngựa” Giọng nói của Phượng Khương Trần càng ngày càng nhỏ, đầu thiếu chút nữa là úp xuống ngực, không dám nhìn người khác.

 

“Cái gì? Ngươi biết lên ngựa lại không biết xuống ngựa?” Vũ Văn Thanh rõ ràng không tin.

 

“Kỳ thật ta chỉ biết lên ngựa” Phượng Khương Trần cố gắng kiềm chế ý cười trong lòng, thanh âm mang chút nức nở.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi chơi ta?” Vũ Văn Thanh nhìn thấy Phượng Khương Trân mang vẻ mặt bất an ngồi trên lưng ngựa, không biết vì sao lại có cảm giác tức mà không có nơi để trút giận.

 

Rắc rắc… Mười ngón tay của Vũ Văn Thanh rung động răng rắc, bộ dáng đang rất muốn đánh người.

 

Hắn cư nhiên tin tưởng lời nói của một nữ nhân, lại còn bị nữ nhân đó đùa giỡn.

 

Vương Thất biết Vũ Văn Thanh tức giận, đang muốn tiến lên khuyên giải vài câu thì nào biết được Phượng Khương Trần không có nửa phần kinh hoảng mà cười một tiếng, sự sợ hãi cùng bất an trên mặt biến mất lại thay vào đó vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Vũ Văn tướng quân, một chiêu này gọi là phô trương thanh thế”

 

Nói xong, Phượng Khương Trần xoay người nhảy xuống ngựa, động tác xinh đẹp, mang theo sự hấp dẫn. Kỹ thuật thuần thục này rồi động tác mạnh mẽ đã chứng minh Phượng Khương Trần không chỉ biết cưỡi ngựa mà còn cưỡi vô cùng tốt.

 

Phượng Khương Trần đưa roi ngựa cho binh lính phía sau, vừa đi vừa nói: “Vũ Văn tướng quân, một chiêu này gọi là thực như ảo mà ảo như thực”

 

“Phượng Khương Trần..” Vũ Văn Thanh lúc này cũng không còn lời nào để nói.

 

Đệ nhất võ tướng của Đông Lăng lại bị một nữ nhân đùa giỡn, nhưng hẳn lại không hề tức giận mà ngược lại…

 

Bội phục!

 

Vũ Văn Thanh phát hiện hắn cư nhiên bội phục một nữ nhân.

 

Phượng Khương Trần biết không chỉ là tri thức ở trong sách mà còn dùng phương pháp riêng của bản thân để nói cho hắn cái gì gọi là dụng binh.

 

Phượng Khương Trần thấy Vũ Văn Thanh đứng tại chỗ bất động, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Vũ Văn tướng quân, xe ngựa đã sửa xong rồi, nếu tướng quân không chê thì bồi Khương Trần cùng nhau ngồi xe ngựa được không?”

 

Nói xong liền trực tiếp nhảy lên xe ngựa. Tuy rằng không phải thiên kim của quan gia nhưng lại hợp mắt đám binh lính này.

 

“Phượng tiểu thư thật tốt: Không biết là ai thốt lên một câu, đám binh lính phía sau cũng hùa theo trầm trồ khen ngợi.

 

Phượng Khương Trần thực sự không biết hai chữ ‘khiêm tốn viết như thế nào, thản nhiên tận hưởng sự ca ngợi của chúng tướng sĩ.

 

“Đừng gọi Phượng tiểu thư Phượng tiểu thư nữa, mọi người có thể gọi ta là Khương Trần” Phượng Khương Trần thoải mái, không chút nhăn nhó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện