Chương 151

 

Có đôi khi, uy danh lừng lẫy cũng không phải là một chuyện tốt, người ta nhìn thấy cờ hiệu của nhà họ Vũ Văn thì không dám nhúc nhích.

 

“Ngoan, về sau nếu còn có cơ hội, ta sẽ đi nhờ ngươi trợ giúp nha”

 

Phượng Khương Trần võ võ bả vai Vũ Văn Thanh, bộ dạng vô cùng đồng tình.

 

Ý tứ trong lời nàng vô cùng rõ ràng, sau này nếu nàng không có chuyện muốn nhờ đến Vũ Văn Thanh, nàng tuyệt đối sẽ không dễ đàng đi đọc thuộc binh pháp như vậy.

 

Nhân lúc Vũ Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng lại thì Phượng Khương Trần đã nhảy xuống khỏi xe ngựa.

 

“Vương Thất, thay ta cám ơn Vũ Văn tướng quân, chuyện hôm nay may là có hắn”

 

Có duyên ắt gặp lại.

 

“Khinh Trần cô nương”

 

Phượng Khương Trần bước ra khỏi xe ngựa, chúng tướng sĩ phía sau liền cung kính kêu lên.

 

Đám người bọn họ tâm tư đơn thuần, ngươi đối tốt với bọn họ thì bọn họ ắt sẽ đối tốt với ngươi, ngươi thật lòng kính trọng bọn họ thì bọn họ cũng sẽ thật lòng kính trọng ngươi.

 

Những người tham gia quân ngũ bọn họ có lế dã man, có lẽ thô tục nhưng lại có nghĩa khí.

 

“Các vị đại ca, hôm nay làm phiền mọi người rồi, ngày khác Khương Trần mời mọi người uống rượu” Không cẩn thận thì tính cách hào sảng kính người từ kiếp trước tới rồi.

 

Ở chung với một đám quân nhân thì sự phong bị của Phượng Khương Trần hạ xuống rất nhiều.

 

“Được, lời này của Khương Trần cô nương ta nhớ kỹ rồi, ba mươi ngàn binh lính của Vũ Văn tướng quân xin đợi cô nương đại giá” Vũ Văn Thanh vừa từ xe ngựa đi xuống liền nghe thấy Phượng Khương Trần đang thu mua binh lính của hắn, không nói hai lời đã đồng ý rồi.

 

“Cái gì? Ba mươi ngàn bính lính?” Phượng Khương Trần quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Thanh.

 

Ngươi không phải là muốn ăn nghèo ta chứ.

 

Ba mươi ngàn người, mỗi người một ngụm thì cũng cần tới hơn một ngàn vò, hơn nữa nghe nói người tham gia quân ngũ đều uống rất tốt, một người một vò cũng không đủ.

 

“Như thế nào? Khinh Trần cô nương hối hận sao? Khinh Trần cô nương nếu hối hận không chịu mời thì binh lính của nhà họ Vũ Văn ta cũng không có gì tốt để nói” Vũ Văn Thanh mỉm cười, trên gương mặt kia lộ ra nụ cười trêu tức.

 

Đã đâm lao thì phải theo lao!

 

Phượng Khương Trần rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là tự đào hố chôn mình…

 

Mời ba vạn quân nhân uống rượu, vậy thì sẽ tốn hết bao nhiêu tiền chứ?

 

Có khi đem toàn bộ Phượng phủ đi bán đoán chừng cũng không đủ.

 

Lời đã nói ra khỏi miệng, không thể nào nói muốn thu hồi thì sẽ thu hồi được, nếu đã quyết làm thì hào phóng một chút, Phượng Khương Trần vì giữ thể diện mà làm những việc quá sức mình, hào khí hàng ngàn hàng vạn lần nói: “Hối hận? Phượng Khương Trần ta cả đời chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Cứ chờ đó mà xem, chờ ta đưa rượu đến quân doanh rồi cùng uống với ba vạn thân binh của Vũ Văn gia, không say không về”

 

Phượng Khương Trần tính toán ở trong lòng một chút rồi lấy toàn bộ một ngàn lượng hoàng kim của Tô Văn Thanh đưa cho cầm đi tham gia hoàng thành, số tiền đó liên quan đến việc nàng đánh cược để chữa trị mắt cho Vương Cẩm Lăng.

 

Năm đổi một, cũng chỉ có năm ngàn lượng, không tính đến phần chia cho Vương Thất, có lẽ là sẽ đủ.

 

Thực sự không được, nàng nghĩ cách nào đó để tăng tỷ lệ bồi thường lên cao một chút, làm cho một phải bồi thường mười, cứ như vậy tiền rượu cũng sắp đủ rồi.

 

Phượng Khương Trần càng thêm rực rỡ.

 

Nhiều tiền nhiều vàng mất đi rồi vẫn có thể kiếm lại được, từ trước.

 

đến nay Phượng Khương Trần vốn dĩ không đặt nặng vấn đề tiền tài, nên đối với nàng chỉ cần đủ dùng là được.

 

Huống chỉ, nàng có nghề ở trong tay nên sẽ không bao giờ sợ chết đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện