Chương 173

 

Ai nói nữ tử không bằng nam tử, đưa cho Vũ Đào quận chúa một con chiến mã, nàng ta chắc chắn có thể ra chiến trường giết địch.

 

Đáng tiếc, Phượng Khương Trần đã vui mừng quá sớm rồi, ngay lúc nàng nghĩ rằng mình có thể chậm rãi chạy phía sau, một chuỗi dây pháo vô căn cứ xuất hiện bị châm lên.

 

Đùng đùng đùng… pháo từng tiếng vang lên.

 

“Hí…”

 

Con ngựa dưới hông Phượng Khương Trần bị giật mình, giống như phát điên lên, vọt lên phía trước, mà lúc này đã lao ra khỏi vị trí mà chúng nữ có thể quan sát được, cũng tức là nói căn bản không nhìn thấy ai ra tay.

 

Điều quan trọng nhất là Phượng Khương Trần luôn ở phía sau cùng, lúc này đột nhiên chạy như bay đến, những người cưỡi ngựa chỉ xem như Phượng Phương Trần phát điên muốn giành hạng nhát.

 

Một người, hai người… năm người, bảy người, Phượng Khương Trần lần lượt vượt qua các đối thủ phía trước.

 

“SA…

 

Nhìn thấy Phượng Khương Trần như cơn cuồng phong chạy tới, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lúc Phương Phượng Trần vượt qua Tôn Dực Cần, Tôn Dực Cẩn sợ hết hồn, kỹ thuật kỹ ngựa cao siêu của nàng ta rất rõ ràng, Phương Phượng Trần bị người ta chơi xỏ rồi.

 

Vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ đến muội muội nhà mình, Tôn Dực Cần vẫn mở miệng gọi: “Phượng tiểu thư, ôm cổ con ngựa rồi vỗ về nó.”

 

Huh…

 

Phượng Khương Trần đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn ban đầu.

 

Giây phút lên ngựa, Phượng Khương Trần đã hiểu rõ, cuộc thi lần này sẽ không tốt đẹp gì, An Yên công chúa không ra tay trên mình ngựa thì chắc chắn sẽ ra tay trên đường đua.

 

Làm Phượng Khương Trần không ngờ rằng An Bình công chúa cuối cùng lại muốn nàng chết nhanh như vậy Cũng may lúc trước nàng vẫn luôn chạy chậm, may mà kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng không tệ, nếu không thì…

 

Phượng Khương Trần hoàn toàn không dám tưởng tượng khi mà ngựa phát điên xông lên phía trước, nàng mà rớt xuống từ lưng ngựa thì sẽ thế nào.

 

Cho dù không chết cũng sẽ tàn phế.

 

Lúc này đây, Phượng Khương Trần mới hiểu được, trong lời Dực Từ nói có người rơi từ trên ngựa xuống là do chuyện gì xảy ra.

 

Sau chớp mắt hoảng sợ, Phượng Khương Trần bĩnh tĩnh lại, nàng biết An Yên công chúa chắc chắn sẽ không để cho nàng bình yên đi đến đích, nếu đã như vậy…

 

“Cha… ” Phượng Khương Trần giương roi lên quất xuống mông ngựa.

 

Ngựa bị đau, chạy càng nhanh hơn.

 

“Cảm ơn Tôn tiểu thư, Khương Trần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như có người muốn đánh, vậy thì đánh thôi! Phượng Khương Trần không phải người dễ bắt nạt.”

 

Phượng Khương Trần vô cùng khí phách, lúc này mới thực sự là một người một ngựa dẫn đầu, vô cùng tuyệt trần, rất nhanh liền vượt qua Vũ Đào quận chúa, xông lên đầu tiên.

 

“Trời ơi, kỹ năng của Phượng Khương Trần thật tuyệt vời.” Vũ Đào quận chúa vẫn luôn tự hào về kỹ thuật cưỡi ngựa của mình, nhưng đến giờ phút này, nàng ta mới nhận ra, thì ra núi cao còn có núi cao hơn.

 

Ban đầu Phượng Khương Trần bị ép buộc nhưng lúc này nàng đã chủ động nghênh chiến.

 

Khó trách An Yên công chúa, dựa vào thân phận công chúa cùng đấu với Phượng Khương Trần cũng bại trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện