Phần 4: Hùng Bá Một Phương
Cần Thơ…
Sắp đến ngày sinh… Kiều Nga cần ở nhà…Công việc ở Huyện..Nàng chia ra ,phần lớn giao phó công việc cho Phó Chủ Tịch Dư…Người nầy trên trán ai cũng thấy có khắc chử ‘Đức’…Hắn có thể nói là trung thành cẩn cẩn…Hơn nửa có chút tài năng…Tuy là có hơi tham lam…Nhưng đây là vấn đề chung…Chỉ cần hắn biết cách làm việc và không quá đáng là được…Có câu nước trong thì không có cá…Trên đời nầy không có ai hoàn hảo…
“Cần phải đi bộ nhiều một chút”…Bác Sỉ căn dặn như vậy…Ai nói gì thì Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh có thể để ngoài tai nhưng khi Bác Sỉ nói…Ba chị em coi như là thánh chỉ … Liên quan đến đứa con đầu lòng mà…Làm sao có thể xem nhẹ được chứ…Vì vậy…Ngày ba lần..Sáng,trưa ,chiều ba chị em thả bộ vòng vòng chung quanh biệt thự…Khi thì có bé Thu Tâm và Thu Hà…Khi thì Ngọc Như…hoặc ít nhất một người khác…Vừa đi vừa chuyện trò …nói đủ mọi thứ chuyện nhưng đại khái là ‘nói xấu’ Đức ca…Lâu ngày thỉnh thoảng không có bé Thu Sương thì đề tài chuyển qua chuyện phòng the…Lúc nầy thì Đức ca bị các nàng ‘bóng gió’ hung hăng lên án…nhưng mặt thì đỏ …hai má long lanh…Thục Linh,Ngọc Như rất chú tâm học hỏi…mai nầy ‘hầu hạ’ hắn cho chu đáo…
Trưa hôm nay…Trời nắng nông …Khí hậu oi bức …Ba chị em đang cùng bé Thu Sương và Thu Hà ngâm mình trong hồ bơi…Đúng lúc nầy Mỷ Chi gọi …tường thuật sự cố ‘cây trụ điện’… đồng thời gởi một số hình ảnh về…Có cả clip video khoảng 10 giây đồng hồ…Chuyên nầy liên quan tới CA…Chính quyền sở tại…Tức là ‘Bạch đạo’ …Thuộc về ‘Đông cung’…Mỷ Chi không xen vào…
Nancy trước là sửng sốt…sau là mĩm cười…chưa gì đã ‘gây chuyện’ rồi…Nàng nhìn bức hình cây trụ điện rổng ruột…mặt nghiêm lại…Tuy biết ‘ông xả’ đang giở trò ‘giả nai nuốt cọp’ nhưng khi thấy người ta còng ông xả mình…Ai cũng bừng lửa giận…huống gì ‘Chị cả’…
Cùng lúc Xuân Mai và Mai Thảo cũng nhận được ‘ tài liệu’…
Một mẻ lưới từ từ chụp xuống…
Cao Lảnh
-“Xếp à…Tui chỉ đụng sơ ý quẹt nhẹ thôi…cái trụ điện bị gảy lìa…Xếp thấy rồi đó…Cây cột điện nầy rỏ ràng có vấn đề..:” Người tài xế Toyota xe phân bua…
-“Vấn đề gì?Mầy câm ngay…bố chưa hỏi mầy…Cái tội phá hủy tài sản của nhân dân…” Cảnh quát…mắt bừng lửa giận khiến tài xế kia kinh hãi…Cái gì là tài sản của nhân dân chứ…là tai nạn thôi mà…Xãy ra chuyện gì thì có bảo hiểm đền…Sao lại giận dử vậy? Nhưng lăn lộn trong xả hội…Dân không ngu gì đấu với CA….Nếu không chết thì cũng bị thương..anh ta im lặng…móc bóp…Kế đó là nhỏ giọng rù rì…Không biết gả nói gì mà gương mặt xếp Cảnh đã dịu đi không ít…Cuối cùng là gả lên xe..nổ máy…chạy đi…Còn xếp Cảnh thì đưa tay nhét vào túi quần… Bản tánh tham lam… trời sanh Cảnh là vậy…ít hay nhiều..có dịp là không bô…
-“Đồng chí CA…anh còng tui…còn người kia anh thả…Vậy là sao?” Đức cắc cớ hỏi…
-“Bố mầy làm việc cần phải giải thích với mầy à? Thằng nầy láo nhể…Mẹ mầy…Về tới huyện…Bố sẻ tiếp đãi mầy…Hắc hắc…”Cảnh bỉu môi khinh thường …Nếu không vì bảo vệ ‘hiện trường’..Hắn sẻ đem thằng nhóc nầy về trụ Sở CA huyện mà đập một trận cho nó biết đá vàng…Nhiệm vụ chánh của hắn là bảo vệ hiện trường….báo cáo để công ty xây dựng Hồng Ngọc gởi người đến xử lý… Hắn lấy di động ra bấm.
-“A lô…Có chuyện gì…” Bên kia đường dây…Một giọng nói trong trẻo vang lên…
-“Chị Ngọc… Là như vầy …Đã xảy ra chuyện..mau cho người tới thu dọn…..” Cảnh ngắn gọn tóm tắt…nói địa điểm…
-Được rồi..quan trọng là không cho ai quay phim chụp hình…Nhớ kỷ…
-“Chuyện nầy chị yên chí đi..Lúc nào cũng được xử lý thỏa đáng mà..ha ha..” Cảnh cười xiểm nịnh…cúp máy..nhìn ‘thằng nhóc’ với ánh mắt âm lảnh…
…
Ngọc cúp máy…Sau đó gọi điện ra ngoài…Nàng ngồi trên giường..chỉ mặc mổi cái quần xì líp màu hồng…bụng nhỏ..eo thon…hai vú săn cứng… bàn tay của Trưởng ban Đồng đang nhào nắn…Người lảo trần truồng..đang nằm ngửa…một tay lảo vừa bóp vú Ngọc..tay kia lảo nhào nắn con cặc mình…hy vọng nó ‘lên’ …Nhưng hình như không khả quan lắm…
-“Chuyện gì vậy?quan trọng lắm sao?” Thấy Ngọc liên tục gọi điện..Trưởng ban Đồng có chút bất mản…
-“Xảy ra sự cố..cột diện bị gãy…con gọi người thu xếp…hi hi… xong rồi…”…Để di động qua một bên..tay nàng cầm cặc lảo mân mê…vén tóc..cúi đầu dùng lưởi trêu đùa...Giúp lảo khởi động hùng phong… Đồng nhắm mắt hưởng thụ..sướng thì có sướng nhưng cặc lảo vẩn mềm…Rỏ ràng ‘lực bất tòng tâm’…Tuy vậy lòng vẩn tham…với tinh thần còn nước còn tát…lảo cứ để con gái nuôi bú con cặc xìu của mình..tay thì bóp vú nàng…
Năm 2010…Phạm Hồng Ngọc …Mỷ nử của đài truyền hình Đồng Tháp được bầu làm Hoa hậu…đại diện Đồng Tháp đi thi Hoa Hậu Việt Nam…Cuối cùng tuy không lọt vào top 3 nhưng cũng xếp hạng trong top 10..thêm cái danh hiệu ‘Hoa hậu duyên dáng’ …Từ đó cuộc đời nàng lên như diều gặp gió…Đến bây giờ …Mới 28 tuổi thôi đã là Chủ Tịch của một công ty xây dựng quy mô nhất Tỉnh…Ở Đồng Tháp nói chung..Cao Lảnh nói riêng…Nói đến Công Ty Xây Dựng Hồng Ngọc…Ai lại không đưa cả hai ngón tay cái lên để tỏ lòng hâm mộ…
Ậy …Sự vinh quang,hào nhoáng bên ngoài …. nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy… Chuyện gì cũng có cái mặt trái của nó và chỉ có người trong cuộc mới biết…Phạm Hồng Ngọc chinh là như vậy…Nàng chỉ là tấm binh phong …Trưởng Ban Đồng mới là người đứng phía sau…Ngoài xả hội hai người họ là cha và con gái nuôi…nhưng đóng cửa trên giường thì là tinh nhân…Lảo không còn nhỏ..Đã xấp xỉ 60…Không đụ được nhiều…nhưng vẩn còn ham muốn… rất thích bú và được bú…Dỉ nhiên là thích lồn tơ…Hồng Ngọc vì vậy mà ngả vào vòng tay lảo…
***
La Định Quốc ngồi vào cái ghế Giám Đốc Sở của Trần Ngọc Sơn được mấy tháng rồi nhưng trong Sở vẩn chưa là người ‘nhất ngôn cửu đỉnh’…Vẩn còn một số ‘tàn dư’ của Trân Ngọc Sơn..bằng mặt không bằng lòng…Trong đó Thái Kim Cơ là người mà Quốc muốn trừ đi bằng mọi giá nhưng đến giờ nầy vẩn chưa có cơ hội ra tay nên Quốc rất buồn bực… Gần đây…Trước hết… Tin ’Người bạn trẻ’ được điều động làm Chủ Tịch huyện Lấp Vò..Sau đó Huyện Lấp Vò có Trưởng CA mới và Phó Trưởng CA Cao Lảnh cũng được thay thế… Cả hai điều là phụ nử…Quốc nhớ trước kia…vụ nổ súng ở khách sạn S.M …’Người bạn trẻ’ được một đám mỷ nử vây quanh…Quốc gom lại mọi chuyện với nhau…một bức tranh dần dần hình thành trong đầu…Chà chà..Không phải là một sự trùng hợp đâu…Chắc chắn là phò tá ‘Chân mạng thiên tử’ đây mà…Ngày mai là hắn nhận chức…mình phải tỏ lòng trung với Thiếu Tướng một chút mới được…Quốc đắc ý vì đã tìm ra chân lý…bất giác lảo thấy lo ngại…Thiếu Tướng ‘thần thông quảng đại ‘ như vậy..không biết có gì bất mản với mình không đây…Đang miên mang suy nghỉ thì điện thoại trên bàn reo vang…
-“A lô..Tôi là La Định Quốc…” Quốc bắt máy..ngồi ngả lưng vào ghế…Vô cùng khí thế oai vệ.
-Quốc Giám đốc…Tôi là Nancy…Ông khỏe chứ…
-“Khỏe..khỏe.ha ha..Thiếu tướng…Năm mới vui vẻ..sức khỏe dồi dào”..Đang ngồi dựa lưng..nghe tiếng Nancy..Quốc bật đứng lên…lưng có hơi cong xuống một chút để tỏ vẻ kinh trọng….mặc dù là trong điện thoại…
-“Ha ha..Năm mới vui vẻ..phát tài..an khang thịnh vượng…” Nancy trả lể…
-“Thiếu tướng..xin hỏi có gì giúp được cho cô..”Quốc biết Nancy ‘có việc’ mới gọi nên trực tiếp hỏi…
-“Ha ha…Giám Đốc Quốc..Ông thiệt là sảng khóai…Là như vầy…Chắc ông cũng biết rồi…Hiện giờ nhờ Mai Thảo và Xuân Mai không thích họp vào lúc nầy..cho nên..” Nancy hàm súc tóm tắt…
“Thiếu tướng..Cô an tâm..La Định Quốc tôi nhất định sẻ làm sáng tỏ vấn đề để cho Chủ tịch huyện Đức một lời công đạo…”Quốc vừa giận vừa mừng vừa sợ….Giận là vì có người dám ‘vô phép vô thiên’ còng chủ tịch huyện..quới nhơn của lảo… Mừng là vì Nancy coi lảo là ‘người nhà’…Nên mới bộc lộ thân phận của hai vị kia qua câu ‘Hiện giờ nhờ Mai Thảo và Xuân Mai không thích họp vào lúc nầy..’ ý nói là cả hai người kia đang ‘nằm vùng’..Sợ là vì không biết cái vụ nầy có ảnh hưởng tới tiền đồ của mình vì cái tội ‘quản lý không nghiêm’ không đây?Phải làm lớn chuyện nầy cho Thiếu tướng thấy mới được…
-“Ha ha..Có lời nầy của Giám Đốc Quốc…là tôi an tâm rồi…Ừm…Tôi có mấy cái nầy cho ông xem…Thôi không làm phiền ông nửa…” Nancy chuyển những hình ảnh Mỷ Chi vừa gởi cho Quốc ..cúp máy…
-“Sơn…Tập họp vài người theo tôi..” …Quốc nhận đầy đủ bằng chứng hùng hồn…Lảo goi ra ngoài cho thân tín… Lảo nói như hét…
…
Bị chở về trụ sở CA xả Vỉnh Thạnh..Hai tay bị còng mang vào phòng thẩm vấn…Trong tinh trạng như vậy…ai cũng sẻ lo sợ…nhưng nét mặt Đức ca hình như thích thú..hảnh diện lắm vậy…Hắn đang ngồi chăm chú nhìn cái còng số 8...Nhớ là đã có thấy trong một phim hành động nào đó của Mỷ hay Trung Quốc…Có người dùng 1 cây kẹp tóc mở ra dể dàng…Có thiệt không vậy ta…Hôm nào phải hỏi Thu Tâm,hay Thu Hà hoặc Phương Anh …cho biết…
Hắn không lo ngại chút nào…Liếc nhìn đồng hồ… Thầm tính..Chắc cũng xấp xỉ rồi…Vở kịch đã đến lúc kéo màn…Không rảnh chơi nửa…
-“Mày nhìn cái gì?” Nhìn vẻ mặt bình thản của ‘thằng nhóc’..Chiến Sỉ CA cãm thấy không vừa mắt…Gả gằn giọng thị uy…ước gì có thể tát một hay hay cái vào mồm thằng nầy…nhưng gả không dám manh động..Chờ xếp Cảnh tới…Sau đó hắc hắc… Cho nó thấy ‘quan tài’ để nó đổ lệ…
-“Nghiên cứu cái còng nầy chút thôi mà..Hi hi…Xem thử làm sao mở ra mà không cần chìa khóa…” Đức không nóng không lạnh đáp…Chẳng đếm xỉa..tiếp tục ngắm nghía cái còng…
-“Mầy..Đụ má…:Thằng nầy..” Gả chiến sỉ CA tức điên …văng tục..dợm người đứng lên muốn nện thằng nầy vài cái trước cho hả cơn giận…Ngay lúc nầy..Cánh cửa phòng mở ra. Xếp Cảnh và thêm hai người nửa bước vào…Mặt người nào cũng lạnh lùng... Kéo ghế ngồi …
-“Là thằng cặc nầy à…Xếp Cảnh…Xếp muốn sao đây?...” Gả Đại úy mặt rổ…nhìn Đức thờ ơ hỏi Cảnh…
-“Hừ …Thấy bản mặt nó chưa..Đụ đỉ mẹ…’bụp’ cho má nó cũng nhận nó không ra cho tui…Miển là nó không chết là được rồi…” Cảnh đáp một cách côn đồ chợ búa…
-“Các xếp …tui phạm tội gì chứ? “ Đức phản đối…
-“ha ha..hi hi…Tất cả cười rú lên..một cách vui vẻ…Cảnh cãm thấy thú vị…có người vào tới đây rồi mà còn chưa biết chử chết là gì..Lại còn mở miệng muốn nói lý lẻ…
-“Xếp Cảnh.ha ha..Em nghỉ thằng nầy bị khùng…Khi nãy…trước khi xếp vào..Nó nói với em là muốn nghiên cứu làm sao mở còng mà không cần chìa khóa…Ha ha…”Gả chiến sỉ CA nịnh nọt…
-“Hả?Có chuyện nầy sao?Thú vị Thú vị Ha ha…Anh em..còn chờ gì nửa…chiêu đãi nó đi..ha ha…”Cảnh cười lớn ra lệnh đàn em…
Ngay lúc nầy bên ngoài có tiếng nhiều bước chân vội vả…Cánh cửa phòng mở ra…Ba bốn người đang lố nhố trước cửa phòng...Một gả Thiếu úy hổn hển lắp bắp…nói không ra hơi..
-Xếp Cảnh…Giám đốc..Giám đốc…
-“Cái gì Giám đốc?mầy không thấy tao đang bận sao?” Cảnh quát…
-“ …Không phải đâu xếp Cảnh…Là Giám đốc Quốc của Sở mình đang ở bên ngoài … “Gả Thiếu úy sau cùng cũng nói được trọn câu.
-“Sao không chờ sáng mai nói” Cảnh quát …Giám Đốc là lảo đại …năm khi mười họa mới đến trụ Sở CA xả chỉ đạo công tác…Sao hôm nay lại có nhả hứng ‘giá lâm’mà không kèn không trống vậy?Nhưng gả đâu có thì giờ suy nghỉ nhiều…Gả vội vả phóng ra ngoài…Hai gả Đại úy lật đật bám theo .
-“Mẹ mầy..Số mầy còn hên..nhưng đừng vội mừng…Trể một chút thôi..mầy sẻ thấy quan tài con ạ… “Gả chiến sỉ CA tiếc hận…Văng tục…
-“Ha ha…Số tui hên…hay số đồng chí xui…Khó nói lắm ”…Đức nhếch miệng cười…nhắm mắt dưởng thần…
…”Lảnh đạo…Hoan nghênh...hoan nghênh đến Trụ Sở Xả Vỉnh Thạnh chỉ đạo công tác..” Cảnh vừa bước ra,đã thấy Giám đốc Sở La Định Quốc cùng hai Thiếu tá…Nhìn gả với ánh mắt bất thiện khiến gả chột dạ…Không biết mình đã làm ra chuyện lổi gì…
-“Chỉ đạo công tác thì không dám…Chức Giám đốc Sở của tôi có lẻ phải nhờ Cảnh Trưởng gợi ý chỉ đạo mới đúng” Quốc mĩa mai…Theo lể tiết.lảo đang cố nhịn cho nên mới không xông vào…Tên Cảnh nầy là cánh tay đắc lực của Thái Kim Cơ…Đây là cơ hội tốt để bứng tên này… Với những bằng chứng trong …Thằng Cảnh nầy như con cá nằm trên thớt… Quốc không cần gấp…Từ từ hưởng thụ quá trình vồ con mồi…
-“Lảnh đạo..Tôi không hiểu ý của ông..” Cảnh trầm giọng…Mặt gả nghiêm túc…Từ ngày La Định Quốc ‘đăng cơ’..Gả đã cố gắng giử mình để khỏi bị chết oan….Ngoại trừ trong trường hợp ‘bất khả kháng’ thì gả không có đường lựa chọn..Chẳng hạn như che đậy cho công ty Hồng Ngọc…nhưng chuyện nầy gả vô cùng cẩn thận…đang tìm cách rút lui từ từ …Khổ cái là dính dáng bấy lâu nay..Không thể một sớm một chiều là phủi tay được đâu…Hơn nửa công ty Hồng Ngọc chi rất sộp…Đùng một cái..Nhả miếng thịt nạt ra..Cảnh thật không cam lòng…
-“Cảnh Trưởng quan…Tôi là Thiếu tá Hoàng Đức Sơn….Phó Trưởng Phòng An Ninh Điều tra…Có người tố cáo ông bắt giam trái phép Chủ tịch huyện Lấp Vò…nên tôi cần làm rỏ..Xin Đồng chí hợp tác…” Thiếu tá bên trái La Định Quốc trầm giọng…
-“Bắt giam Chủ Tịch huyện Lấp Vò?.Không hề có chuyện nầy…Chúng tôi có bắt người vừa mới đem về..hắn phá rối trật tự trị an..cho nên..” Cảnh nghi hoặc..không thể nào đâu…Là thằng nhóc thôi…Hai Đại úy thân tín của gả nhìn nhau…ánh mắt cũng nghi hoặc không kém…
-“Tôi muốn gặp người nầy..”Quốc hy vọng điều tồi tệ chưa xảy ra…Không ai có thể hứng chịu cơn thịnh nộ của Thiếu tướng Nancy đâu..Lảo giục…
-“Hắn đang ở bên trong…”Cảnh quay người đi trước dẩn đường…mười phần tin tưởng..không có gì đáng lo ngại…Nhưng khi cánh cửa phòng thẩm vấn vừa mở…Thái độ của Giám đôc Sở CA đối với ‘thằng nhóc’ khiến Cảnh cãm thấy bầu trời như sụp đổ…Hai Đại úy thân tín…mặt trắng bệt…
-Người anh em…Quả nhiên là cậu…
Quốc thấy Đức còn ‘nguyên vẹn’..lảo mừng rở..thở phào..Chợt thấy hai tay của người anh em bị còng…Lảo sa sầm nét mặt…
-“Cảnh Trưởng quan..Đây là Chủ Tịch huyện Lấp Vò..Ngày mai cậu ta chính thức nhậm chức…Thì ra nguồn tin là thật…Đồng chí làm vậy là ý gì? Còn không mau mở còng?” Quốc hét lên…Hai Trung tá tháp tùng cũng phẩn nộ…Sai lầm nầy rất nghiêm trọng…Gây ảnh hưởng không tốt cho hình ảnh của hàng ngủ CA mà Bộ đang muốn xây dựng…
Mắt của Cảnh và hai Đại úy thân tín tối sầm lại..Gả Chiến Sỉ CA trợn mắt há mồm…Gả nghe Giám đốc Sở gọi thằng nhóc là ‘Người anh em’ thì muốn ngất xỉu rồi.Kế đó lại là thân phận ‘Chủ tịch huyện’…Gả thấy lạnh toát cả người..chân đứng không vửng…
-“Xin lổi..xin lổi.là hiểu lầm thôi…là hiểu lầm thôi…” Cảnh run run tự tay lấy chìa khóa mở còng ...Đức đứng lên..xoa xoa tay…
-“Cảnh Trưởng quan..Tôi không nghỉ đó là hiểu lầm…nhưng hiểu lầm hay không hiểu lầm..Không quan trọng…Cái quan trọng là Tố chất của các ông…ngôn ngử các ông dùng…Aiz..Giám đốc Quốc…hai vị Trung Tá nầy..mời các ông đánh giá dùm..” Đức lấy di động…Thì ra những lời nói tục tỉu bỉ ổi chụp mủ đều được ghi lại…đang được phát ra…
Cảnh và đám thân tín đứng chết trân…bây giờ mới nhận ra ‘thằng nhóc’ không phải là người thường thì đã quá trể rồi…Những lời nói nầy mà đem ra truy cứu…Sự nghiệp chinh trị tiêu tan…Chỉ còn có nước về quê đuổi gà cho vợ…
-“ Chủ Tịch Đức…Việc nầy Sở CA Tỉnh nhất định sẻ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng” Quốc không bỏ lở cơ hội…Với những hình ảnh,video của Nancy đã đủ lảo đốt lò..Bây giờ thêm những đoạn ghi âm với những lời lẻ thô tục bỉ ổi như vậy…Sẻ là ‘một trận hỏa hoạn’ …Thằng Cảnh nầy và đám tay chân nó..chết chắc rồi…Quốc bắt đầu suy tính chọn người của mình đề bạt vào những vị trí nầy…
-Ha ha..Chuyện của Sở CA các ông…Tôi không có thẩm quyền xen vào..Ừm…Giám đốc Quốc..nhờ đưa dùm một đoạn…Xe tui còn đang đậu ở chổ kia…
-“Dỉ nhiên rồi…Dỉ nhiên rồi..Ha ha..,Mình đi…Bây giờ cậu nhận nhiệm sở ở Huyện Lấp Vò…Mai mốt có dịp..Chúng ta ngồi xuống làm vài ly..Nà ..Không được từ chối đó..” Thái độ của Quốc vô cùng hòa ái với hắn khiến hai Trung Tá đi cùng ..trợn mắt há mồm…được dịp mở rộng tầm mắt…thầm nghỉ :” Thân thế người nầy chắc là khủng lắm nên lảo Quốc mới nhún nhường như vậy…Ý a..Sao mình ngu vậy…Hắn trẻ tuổi như vậy mà được điều làm Chủ tịch huyện…Nghỉ tới đó..hai lưng của họ hình như hơi khum xuống một chút..Ánh mắt nhìn Chủ tịch huyện Đức…mười phần thân thiết…
-“Nếu Giám đốc Quốc đã nói như vậy…Ha ha…Kiếm hôm nào chúng ta cùng vui say một bửa…Hai vị nầy là…” Đức đưa tay ra…
-“Tôi là Hoàng Đức Sơn…Phòng an ninh điêu tra..Chủ tịch Đức..ha ha hân hạnh quen biết cậu…”Sơn đưa tay bắt…vô cùng thân thiết….
-“Cao Trí…Phòng Công tác Chính Trị..Hân hạnh..Đức Chủ tịch…Mai nầy liên lạc giao lưu nhiều một chút”…Cũng như Sơn…Trí cũng không bỏ cơ hội dựa cây cổ thụ…
-“Ha ha..Nhất định..nhất định…” Cái nầy Đức không đẩy đưa cho qua chuyện…Chân ướt chân ráo tới Cao Lảnh…Tuy không sợ ai nhưng thêm một người bạn lúc nào cũng tốt hơn là thêm một kẻ thù…
…
-“Xếp Cảnh…Tìm cách đi…” Đám người Quốc vừa ra khỏi cửa..hai gả thân tín của Cảnh liền lên tiếng…hy vọng Cảnh có thể cứu vản tình thế…Lên được tới Đại úy…Không dể..Không thể bị mất hết…
-“Yên chí đi…Tôi đi tìm xếp Cơ…” Cảnh trấn an thân tín…hắn còn muốn đi tìm Hồng Ngọc..nhờ Trưởng ban Đồng…Nói dùm một tiếng… Hắn nắm nhiều bằng chứng….Nếu không giúp hắn vượt qua ải nầy…Hắn sẻ tung ra…Chừng đó ôm nhau mà chết thôi.
Hai thân tín nghe Cảnh nói..an tâm phần nào…Không hẹn mà ba cặp mắt đều hướng về chiến si CA…Cả ba có cùng ý nghỉ…’Đêm hắn làm dê tế thần trước đã…Biết đâu có thể xoa dịu phần nào’…
-“Đồng chí Luận..Kể từ giờ phút nầy…Đồng chí tạm thời bị đình chức ..” Cảnh dỏng dạc tuyên bố…nói xong hắn bước lại gần Luận..mặt đang tái nhợt…vổ vai nói nhỏ…”Yên chí đi,qua ải nầy..Tôi hứa sẻ giàn xếp để cậu được phục chức…Cậu hiểu ý tôi chứ?”…
Không cần biết phản ứng của Luận..Cảnh mở cửa ra ngoài…Hắn phải lo cho tương lai tiền đồ của hắn…
…
-“Aiz…đúng là nghé không sợ cọp…Tui đã nhắc khéo cậu ta rồi..Nhưng cậu ta để ngoài tai…Bây giờ thì khổ rồi…”Ông chủ nhà hàng phân bua với người bán vé số dạo…
-“Anh Túc…Chiếc xe nầy là của cậu ta à?Số 65 là của Cần Thơ…” Người đàn ông bán vé số nhìn chiếc xe của Đức còn đang đậu trước cửa nhà hàng hỏi…
-Ờ phải…hỏng lẻ đậu ở đây hoài sao ta?
-“Chắc là không có gì đâu…anh nhìn đi..Còn trẻ vậy mà lái chiếc xe khẳm tiền…Biết đâu là con nhà giàu hay cũng là COCC thì sao…” Người bán vé số vung tay…
-“Anh nói cũng có lý…”Ông chủ quán gật đầu…
-Thôi tôi về…
-“Khoan đã…nà..Cầm cái nầy..đem về cho hai đứa nhỏ..” Túc đưa túi thức ăn cho bạn…
-“Túc à…” Người bán vé số nghẹn ngào…
-“Lại nửa rồi…Thông à..tao với mầy là bạn bè từ nhỏ…mấy chục năm rồi…Tao coi hai đứa con mày như con tao…Tao giúp được thì giúp..Chủ yếu là no bụng…Nói mầy hoài..Đừng có khách sáo mà…Nà..Cầm về đi…”Túc đưa túi thức ăn đến tận tay Thông…
Ngay lúc nầy có hai chiếc xe CA ngừng trước cửa…Một người trên xe bước xuống…Cả hai nhìn nhau..Họ nhận ra người bước xuống là tên ‘nghé’ không sợ cọp lúc trưa…và sửng sốt khi nhận thấy một người bước xuống vổ vai với tên nghe vô cùng thân thiết…Rồi bước trở lên xe..Hai chiếc xe chạy đi…
-“Tôi đã đoán đúng…người trẻ nầy là COCC…” Thông gật nhẹ đầu…như là tự thưởng thúc tài phán đoán của mình vậy…
-Chắc rồi…Tôi nhận ra người vổ vai hắn …Người nầy là Giám đốc Sở CA…Ông ta có lên T.V…
Quốc đưa Đức trở về nơi hắn đậu xe…nói vài câu xong rồi lên xe đi…Đức không gấp ..nhận thấy cột điện rổng đã biến mất…Hắn nhìn đồng hồ..gần 5 giờ rồi…Chỉ trong vòng vài tiếng thôi…Hiện trường dọn sạch sẻ…Chứng tỏ là một công ty có thực lực mới có khả năng chỉ trong vòng một thời gian ngắn…mọi việc đều sạch sẻ gọn gàng..”Hắc hắc…Tưởng vậy là xong sao?” Đức cười lạnh…Bước về hướng xe mình đậu…Chợt thấy ông chủ quán lúc trưa và người đàn ông bán vé số trong quán đang nhìn mình…Hắn cười gật đầu coi như chào… định bước đến xả giao vài câu…Dù sao lúc trưa nầy ông chủ quán đã có lòng tốt nhắc nhở…
Ngay lúc nầy di dộng reo lên…Hắn nhìn màn hình…Là Phương Linh gọi đến…Nàng biết hắn ngày mai đến huyện Lấp Vò nhận chức…Vậy mà hôm nay..vẩn không thấy bóng hắn nên sốt ruột…Thanh Tình đang bên cạnh em gái…nàng hiếu kỳ…muốn biết tên kia có mỵ lực gì mà khiến em gái nàng tối ngày cứ tâm thần hoảng hốt..ngồi cười mĩm chi một mình..như trúng tà vậy…
-“A lô…anh đang ở đâu?” Đường đây vừa thông..Phương Linh hỏi…
-Ha ha..Thiệt là đúng lúc…anh đang ở Cao Lảnh…Gần em thôi..Sao hả?khỏe chứ?
-“Sao xuống tới mà không gọi cho em?” Phương Linh có chút tức giận..Cái tên nầy..Có coi nàng là bạn gái không vậy?
-Anh định mai hoặc mốt..Sáng nay anh đưa Bí Thư Thái Điệp và Bác Si Ngọc Lan xuống nhận chức…Sau đó anh đi dạo một vòng ở huyện Lấp Vò..cho biết đó đây…Ha ha
-“Thái Điệp và Ngọc Lan xuống Đồng Tháp nhận chức?” Phương Linh sửng sốt…chuyện nầy nàng mới nghe lần đầu…Nàng biết hai chị em Nhả Thy ,Nhả Phương xuống Cần Thơ học trường y dược… biết giửa hắn và Ngọc Lan có lẹo tẹo..nàng đã chinh mắt hai người trong túp lều…Bây giờ Ngọc Lan từ ngoài Hà Tỉnh vào tận Cao Lảnh làm việc?Còn có Thái Điệp…Hình ảnh hai mỷ nử Hà Tỉnh hiện lên trong đầu…Con nít cũng biết mà …Phương Linh thầm mắng ‘con dê chúa’…
-“Sao không nói vì vậy…Hôm ở Cần Thơ..hai người có hỏi thăm em…” Cái nầy là sự thật…hắn không nói dối…Nhưng ý nghỉa của sự hỏi thăm thì khó nói lắm..Đàn bà con gái có giác quan thứ 6 rất mạnh…Thái Điệp ,Ngọc Lan đều nghi kỵ đối phương và dỉ nhiên rất nhạy cãm đối với những mỷ nử vây quanh hắn …
-Vậy...Để bửa nào thuận tiện..em gặp hai chị ấy…
-Hi hi..hay là tối nay..Anh có hẹn với Thái Điệp và Ngọc Lan tối nay cùng nhau đi ăn cơm...Ở đây..Anh không biết nhiều…Nhưng em là thổ địa…Có em cùng đi thì tốt quá…
-Ừm..vậy..để em đặt chổ…Sẻ gọi anh sau…Ừm…7 giờ được không?
-Ha ha…7 hay 8 giờ cũng được..Không gấp..Đi ăn cơm ..sau đó quán Bar uống rượu nghe nhạc..nhưng đó là gợi ý thôi…tùy em sắp xếp chương trinh…
-“Vậy được…” Phương Linh cúp máy…Thanh Tình đang ghé sát tai vào nghe ké…Phương Linh vừa cúp máy..nàng liền vổ vai em gái…quyết định
-Em gái…Để chị sắp xếp chương trình cho…Chị đi chơi với em cho vui…
-“Thôi đi..bạn em mà…Chị không biết họ..” Phương Linh nghe Thanh Tình đòi đi theo….nàng hết hồn…biết bản tánh chị mình hay quậy lắm…
-“hi hi…Để chi ‘chấm’ thử coi hắn được mấy điểm mà sao em như bị uống bùa mê thuốc lú vậy..Yên chí đi..Chị không cua hắn đâu…Cứ quyết dịnh như vậy…Chi đị đặt chổ…Đi ăn cơm…đi uống rượu..ừm..đi hát karaoke cho vui…” Thanh Tuyền bá đạo ..không cho em gái nói tiếng nào…Tự quyết định chương trinh…Biết tính chị mình…một khi muốn là làm…Phương Linh đành chào thua..Hơn nửa … Hắn gặp người nhà mình cũng tốt….
Ngày đâu tiên ..Trong buổi lể nhậm chức…Do số người tham dự giới hạn..Chỉ có các Phó Giám đốc và các Trưởng phòng hiện diện…Sau buổi tiệc trưa…Ngọc Lan được Chánh văn phòng Sở Y tế Trịnh Thu Thảo dành hết thì giờ đi bắt tay..giao lưu với các người khác trong cùng cơ quan…Thoáng một cái đả gần 4 giờ…Điện thoại trên bàn kêu vang…
-A lô…Tôi là Ngọc Lan…
-“Ha ha… Ngọc Lan…Trung Nghỉa đây…Không làm phiền cô chứ?” Giọng Trung Nghỉa vang lên …Ngoc Lan nhíu mày…Tên nầy ngang nhiên gọi tên nàng…mình thân với hắn lắm sao?Tuy nghỉ vậy nhưng nàng vẩn lịch sự..
-Là anh à…Bác Sỉ Nghỉa…Có chuyện gì sao?
-“Không…là như vầy…Không biết chiều nay cố có rảnh…Tôi mời cô đi ăn cơm…sẳn giới thiệu cô quen biết vài người bạn…” Nghỉa đắc ý nói…Hắn tính kỷ rồi…Trong quan trường…cho dù là anh ngồi ở vị trí nào…trong ngành nào…Nếu muốn mọi chuyện được vận hành suông sẻ…Anh phải có quan hệ tốt…mà muốn có quan hệ tốt thì cần phải quen biết nhiều mới có thể giao lưu tốt…Ngọc lan chân ướt chân ráo xuống Đồng Tháp…hắn muốn giới thiệu cho nàng một nhóm bạn không những trong Sở y tế mà còn thuộc các ngành khác…Đây là một ân tình…không nhỏ…Nàng sẻ thấy được lòng tốt của hắn….Khởi đầu như vậy là đủ rồi…Sau đó hắn sẻ từng bước chinh phục….Nào ngờ…Người đẹp chẳng quan tâm chút nào.
-Xin lổi nha…Chiều tối nay tôi đã có hẹn với bạn…
-”Vậy thì tiếc quá…Để khi khác vậy…ha ha..Không làm phiền cô nửa…”Nghỉa cúp máy…Hắn mĩm cười….càng khó chinh phục mới càng có ý nghỉa….nếu dể tới tay thì..quá nhàm…không có tính thử thách…
Con gái nhạy lắm….Biết người nào có hay không có ý với mình…Hơn nửa những trò vụn vặt nầy..Ngọc Lan đã từng trãi qua ở Hà Tỉnh…Đối với nàng đã quá nhàm chán…Liếc nhìn đồng hồ…đã 5 giờ rồi..Chưa thấy hắn gọi…Nàng có chút nóng lòng…định gọi hắn nhưng lại ngần ngừ…Tại sao mình phải gọi hắn chứ?hắn phải gọi mình mới đúng…Đàn ông sao nhỏ mọn vậy..Đúng là đồ ngu mà..nàng không coi trọng hắn thì cần gì đến đây chứ…Ở ngoài Hà Tỉnh không được à…Đang lúc tức tối …Di động nàng reo vang…Ngọc Lan mĩm cười…bắt máy…
-Hết giận em rồi sao?
-Hả?Giận?Không rảnh đâu…Phương Linh muốn mời em và Thái Điệp đi ăn tối…Không biết ý Bác Sỉ Lan thế nào…Có bận gì khác không?
Ngọc Lan thấy vui vui …Cái tên nầy…ghen thì nói đi…Lúc trưa .nàng đùa chút thôi..Vậy mà ‘ghim’ cho tới bây giờ…Thật nhỏ mọn mà…
-“Bây giờ em về khách sạn…Tối nay anh tới rước em…” Ngọc Lan căn dặn…Nàng có xe và tài xế của Sở…Hắn không thể đưa rước nàng mổi ngày..Chánh văn phòng Thảo đả đặt phòng …Ngọc Lan tạm thời ở khách sạn vài ngày…. Sau khi Giám đốc tiền nhiệm rời đi…Ngôi nhà giành cho Giám đốc Sở cần được trang trí lại …
-“Ừm..vậy được…” Thái Điệp cũng vậy…Nhưng may mắn hơn một chút…Ngôi nhà dành cho Bí thư Cao Lảnh đã sẳn sàng…Tài xế riêng đưa nàng đến đó…Không phải là hắn không muốn đến nhưng hắn là Chủ tịch huyện …cán bộ dưới quyền của Thái Điệp…Ngày đầu tiên …Nàng dọn vào… trai đơn gái chiếc trong căn nhà dành riêng cho Bí Thư…Không có luật nào cấm nhưng quả thật có chút không ổn…nên tránh thì tốt hơn…Vả lại..hắn cần đến khách sạn lấy phòng..tắm rửa thay quần áo…
Hắn đặt phòng ở khách sạn S.M…Vì lần trước cũng đã ở qua khách sạn nầy…Sau đó xảy ra ‘sự cố’…Nhưng cũng khá lâu rồi…Thật là trùng hợp..Khách sạn mà Sở Y tế đặt phòng cho Ngọc Lan ở tạm cũng là khách sạn nầy…Vì vậy cả hai gặp nhau ở quầy tiếp tân… Lúc đến đăng ký…Nhìn thấy nàng…Đức sửng sốt…
-Sở y tế không có nhà cho em sao?
-“Ở tạm vài ngày..Chờ trang trí lại…”Ngọc Lan mĩm cười…nhìn hắn..
-“Sorry…Không biết em ở khách sạn nầy…Cho nên”…Đức phân bua..Sợ nàng hiểu lầm là hắn đeo dính nàng thì không hay cho lắm…Ở Cần Thơ thì không sao nhưng nơi đây là Đồng Tháp..Nàng vừa đến đây nhậm chức…Hắn chỉ sợ nàng ngại…
-“Nói chuyện dư thừa…”Ngoc Lan mắng…Hai người cùng nhau đi vào thang máy…Hắn ở tầng 3…Nàng ở tầng 4…Vì vậy hắn ra trước…
-“Nghỉ ngơi đi…Khi đi ăn tối…anh gọi em…” Không phải hắn không muốn lợi dụng cơ hội để tắm chung nhưng nàng cũng cần có những giây phút riêng tư…và hơn nửa,,Hắn có việc cần làm…
-“Ừm..Em ở phòng 403…” Ngọc Lan gật đầu….Nói số phòng mình…tiếc nuối vu vơ….
…
…Ở xả Phương Trà...Có căn biệt thự 4 tầng…nói đúng ra nên gọi là lâu đài mới đúng …Bởi vì tầng nào cũng rộng rải… tráng lệ vô cùng khí thế…Chung quanh có tường cao bao bọc…Ngày nào cũng thường có xe ra vào…đều là loại xe khủng…Chiếc nào ít nhất cũng vài chục tỷ…và dỉ nhiên những người ngồi trên xe nhất định không tầm thường…Có thể nói là những người có thể dùng đô la đốt để nấu sôi một nồi nước hay chín một nồi chè…mà không hề nhíu mài hay nhăn mặt…
Sự hoánh tráng của ‘lâu đài’ và bức tường bao quanh khiến cho người dân chung quanh có cãm tưởng ‘lâu đài huyền bí’ nhưng thật ra chẳng có gì huyền bí cả…Lâu đài nầy là chổ kinh doanh của Bà chủ Tiên…Chính xác hơn nơi đây là nơi mà các đại gia..công tử các nhà quyền quý đến để đốt tiền…Bởi vì …Muốn qua một đêm ‘Nhất đạ đế vương’ ở lâu đài…khách phải chi không dưới 1 tỷ …là giá chót…Nhưng không phải ai muốn cũng được…Nhất định phải có thẻ hội viên ..Ngay cả thẻ hội viên cũng có 3 loại…’Bạc..Vàng..hay Kim Cương’…và lệ phí hàng năm cho mổi loại thẻ nghe mà hết hồn…bạc là 2 tỷ..vàng là 4 Tỷ …Kim Cương thì 5 tỷ….Đây chinh là thân phận….Bởi vậy ai cũng mua thẻ hội viên Kim Cương …Tâm lý con người mà…Chim tranh nhau vì tiếng gáy..Người tranh nhau vì danh tiếng…Và Bà chủ Tiên thì hốt bạc…
Theo đà phát triển của kinh tế…Người giàu ngày càng nhiều…Có thể nói là mộc lên như nấm sau cơn mưa…Một khi có tiền bạc đầy mâm…Trước hết là xây nhà lầu mua xe xịn,đi du lịch nước ngoài để tượng trưng cho thân phận…Song song với việc đó…Biết ăn chơi cũng là cách để chứng tỏ mình giàu…Chính là từ ý nầy mà bà Chủ Tiên mới nghỉ ra những cách móc tiền đại gia từ tứ xứ đổ về…
Chiều hôm nay vô cùng đặc biệt…
Mọi người không hiểu vì sao…Bà chủ Tiên ra lệnh chiều nay …đóng cửa…tất cả đều được nghi một ngày…Có thể ra ngoài chơi nếu muốn…Thay vì làm việc…mà được nghỉ đi chơi..Có ai lại không mừng….Chẳng mấy chốc…Lâu đài trở nên vắng lặng…Trừ những thân tín…Trong đó có Vỏ đại ca và gần chục thằng đàn em…Tất cả từ Cần Thơ ‘biệt phái’ xuống…
Chú Năm người xả Phương Trà…Cách đây gần nửa năm gặp hên…xin được làm gát cổng ở bên ngoài lâu đài ….Cổng việc nhàn hạ…Vậy mà được trả 8 Triệu tháng khiến bà con trong xả đỏ con mắt…Công việc gần nhà…lương cao…Coi như trúng số…Vì vậy làm việc rất tận tâm chức vụ… Thường ngày….Nhìn quen rồi…Xe nào đến đây đều là xe xịn…giá vài chục tỷ trở lên…Vì vậy thấy xe ‘tầm thường’ ngừng trước cổng…người lái xe còn nhỏ hơn thằng con trai út của lảo…Nên mở miệng xua đuổi…
-“Cậu đi lầm đường tìm lầm nhà phải không?Chổ nầy không phải là chổ của cậu…Mau đi đi..” Chú Năm phát tay..đuổi như đuổi tà…
-“Chú Năm..không được vô lể…Mau mở cửa..” Tiên quát…thầm tức giận..Nàng và bọn thằng Vỏ…Chậm một chút thôi…xuýt chút đã xảy ra chuyện…
Chú Năm nghe giọng nói trong trẻo…hết hồn…Bà Chủ Tiên chưa bao giờ đón ai…Bây giờ đích thân đón người nầy…Lảo bấm nút…Chiếc cửa sắt từ từ mở ra…Đức cho xe chạy vào…Hôm nay lần đầu tiên hắn đến đây nên không ai biết hắn là Đức lảo bản…Là ông chủ thật sự của nơi nầy…Vì vậy mà Tiên cho hầu hết người làm nghỉ nửa ngày…Chỉ có người thân tín mới ở lại để đón tiếp…
-“Đức ca…” Vỏ và đám đàn em thân tín xếp hàng đứng hai bên sau lưng Tiên…Thấy Đức vừa bước xuống xe…Cả đám nghiêng mình cúi chào… như đón tiếp ‘Đại ca đầu rồng’…Khiến Chú Năm trợn mắt há mồm…Làm ở đây hơn 6 tháng…Chưa ai từng có đãi ngộ nầy….
Theo sự phát triển của chuyện làm ăn..Vỏ coi như được coi là lảo đại ở nơi nầy…Phụ trách an ninh của Biệt thự…Khách đến chơi ..xài tiền thì được phục vụ như hoàng đế…Ngược lại..cà chớn hay giở trò thì sẻ thấy cuộc đời khốn nạn…Đám cán bộ cũng không ngoại lệ…Chổ dựa của Bà Chủ Tiên là Giám đốc Sở CA La Định Quốc đấy…Vì vậy không ai dám trêu vào…Có người nói rằng bà chủ Tiên là vợ nhỏ của La Giám đốc Sở…Nhưng nhìn kỷ thì không phải….La Giám đốc đối với bà Chủ Tiên rất là khách sáo…Không dám xằng bậy…Chuyện nầy chỉ có Vỏ và hai ba thân tín ‘ruột’ mới biết tại sao…Chị Tiên là người của Đức ca…Và chỉ hầu hạ Đức ca…La Giám đốc Sở mới không dám đụng đến…
-“Lảo bản..Anh đến rồi…” Tiên nhoẻn miệng cười…tiếp đón…Hắn là ông chủ của nàng…cũng là người nàng mong nhớ ngày đêm…Tuy biết mình không xứng nhưng nàng vẩn cứ hy vọng…
-“Ừm…Mọi người khỏe chứ?...Chổ nầy khá lắm…” Đức lảo bản xuống xe..gật đầu…đưa mắt nhìn quanh…buột miệng khen..ánh mắt hài lòng…Tiên quả nhiên là nhân tài làm ăn trong nhanh nầy…
-“Nghe anh nói vậy là mừng rồi..Còn đang lo ngại anh không được hài lòng..Mau vào trong tham quan…Cho chút ý kiến…” Được khen ngợi…Tiên mừng …Nàng quả thật tốn rất nhiêu tâm huyết để làm hắn hài lòng…Nhưng tuy được khen… nàng cũng không dám kêu ngạo…
Tiên quả là nhân tài trong ngành ăn chơi giải trí danh cho giới thượng lưu quý tộc…Biệt thự có 4 tầng…Tầng trệt dùng để tiếp tân …Cũng là nhà hàng…Có Bar để uống rượu..Có hồ bơi bên trong…Trang trí theo phong cách Âu châu của những thập niên đầu thế kỷ 20…Khiến cho khách đến ăn uống có cãm giác quý tộc cao cao tại thượng..Tầng hai là sòng bạc...Tầng ba và tầng 4..là tầng của nhục dục…Một đêm trên tầng 4…Nhất đạ đế vương…Giá không dưới hai tỷ….Tiên vừa dẩn Lảo bản tham quan vừa giải thích..
-Cái gì?Hai..Hai tỷ? Nghe nàng nói..Đức kinh hãi…
-“Lảo bản..Anh ngạc nhiên à?Hi Hi…Lên nhìn trước rồi nói sau..Tiên hảnh diện dẩn đường..Hai người bước vào thang máy…Bên trong không bít bùng…Có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh bên ngoài…Đến tầng 4..Đức lảo bản ‘đứng hình’ á khẩu trước quang cảnh trước mắt…Chính giửa là một bồn tắm rộng lớn có thể chứa khoảng đến 6 người vẩn còn thấy rộng…trong bồn không phải nước mà là rượu đỏ…Hai bên thanh bồn có hai vòi rượu liên tục chảy ra…Trang trí chung quanh…như một hoàng cung …đẹp,sang trọng, không có lời…để diển tả…
-“Mấy cái nầy.là cô nghỉ ra?” Đức lảo bản lắp bắp…
-“Hi hi..Lúc nhỏ em có đọc Bộ ‘Phong Thần Diển Nghỉa’…Nhớ có đoạn viết Trụ Vương cùng Đắc Kỷ ngồi trong hồ rượu …nên em bắt chước làm theo thôi…Không tệ lắm..Có phải không?Phải tốn mấy thùng rượu đỏ mới tạo được như vậy…Còn nửa nè…Tiên cầm tay Đức lảo bản dẩn hắn đên phòng tắm bên cạnh…Bồn cầu …dát vàng…hầu như tất cả trong phòng nầy đều dát vàng…
-“Là em lấy ý từ ngôi nhà dát vàng ở Cần Thơ đó…Hi Hi…..Khách sẻ được ‘Cung nử’ hầu hạ tắm rửa ở đây…Đến khi sạch sẻ xong mới Cùng Các Phi Tần ngâm mình trong hồ rượu…
-Cung nử: Phi Tần…?
-“Hi hi..Cung nử là các em người đẹp sinh viên học sinh được tỉ mỉ tuyển chọn để hầu hạ khách..Còn Phi tần là do khách chọn..Đại đa số là các em người mẩu,ca sỉ có tiếng tăm…Hoặc các Hoa hậu .Á hậu…Bởi vậy cho nên..Hi hi..Giá 2 tỷ là rất phải chăng rồi đó ...Không mắc đâu…
-Cũng phải…Nhưng mà…Có người..Dám trả …trả 2 tỷ một đêm?
-“Hi hi..Dỉ nhiên rồi…Còn rất nhiều người nửa….Thời buổi nầy nhiều người có lắm tiền của …Muốn tạo ra danh tiếng cho mình í mà…Hi hi…Cho nên em mới nghỉ ra cách nầy giúp họ…Nhưng không phải có tiền là được đâu à…..Phải có thẻ hội viên…đóng lệ phí hàng năm…Và Phải đặt trước để chuẩn bị đủ thứ…” Tiên hảnh diện ..đắc ý trước vẻ mặt ‘ngáo ộp’ của Đức Lảo Bản…
-“Bái phục..Bái phục…Chị quả là thiên tài..vậy mà cũng nghỉ ra được…”Miệng Đức lảo bản mở lớn..quả trứng gà có thể dể dàng lọt qua..Hai mắt hắn trợn tròn xoe…Đối với người phụ nử nầy…Hắn khâm phục tận đáy lòng…
-“Hôm nay sắp có khách à?” Thấy trong hồ đầy rượu đỏ…Đức hỏi…
-“Anh đoán thử đi…xem là ai?” Tiên nhìn hắn cười quyến rủ nhì hắn nói…Tay cầm chuông lắc…Tức thì có 4 nàng con gái…nét mặt thanh tú mỷ miều…Trên người mặc y phục cung nử trong suốt…Có thể thấy hết bên trong…xếp hàng một đi ra…Đứng bên cạnh nhìn hắn..mĩm cười…như là đợi lệnh vậy…
-”Ha ha…Không cần đâu…không cần đâu…Hôm nay có việc quan trọng cần làm…”Đức phát tay..
-“Anh..Anh thật không muốn thử?” Tiên sửng sốt…ánh mắt thất vọng…Hôm nay nàng đặc biệt chuẩn bị cho hắn một đêm ‘Nhất Dạ đế vương’ nhưng hắn từ chối…Nàng nào biết tuy 4 nàng kia nhan sắc không tệ nhưng so với đám mỷ nử của hắn…Vẩn còn kém một chút…Những màng Tam...Tứ phụng thậm chí Thất Phụng …hắn cũng đã hưởng thụ qua rồi…Chỉ thiếu là hồ rượu mọi thứ dát vàng như cung điện ….
-“Ha ha..Hấp dẩn lắm..nhưng hôm nay có chuyện cần làm…” Đức nháy mắt …Tiên biết Lảo bản khi làm việc thì rất là nghiêm túc ..hắn có chuyện quan trọng cần nói…Hơn nửa còn nhiều cơ hội mà…Nơi nầy là giang sơn của hắn…Hắn muốn đến nơi nầy lúc nào lại không được…Nghỉ vậy…Nàng phát tay…Bốn mỷ nử thất vọng đi trở ra ngoài…
-Ở đây được mộ thời gian rồi…Công ty xây dựng nào lớn nhất chị có biết không?
Tiên trầm ngâm…
-Nếu không biết thì dò hỏi…Coi ai là Chủ…ai là người chống lưng…Chẳng hạn…Tôi cần những thông tin nầy…
-Tôi có biết một người tên là Hồng Ngọc…Xấp xỉ 30…Là Chủ của Công Ty Xây dựng Hồng Ngọc…Hình như là vợ nhỏ hay người tinh của Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh…Nghe người ta nói vậy..Sự thật là sao thì không chắc…
-Vậy bắt đầu từ người nầy đi…Cho người theo dỏi..cô ta liên lạc với ai…Nhớ kỷ là phải tuyệt đối cẩn thận…Không được để lộ…
-“Sao vậy..Có chuyện gì sao?” Tiên thắc mắc..
-“Là như vầy…” Đức đem chuyện cột đèn rổng nói ra…Hắn có đủ lý do để nghi có người chống lưng nên Công Ty xây dựng Công trinh mới dám làm như vậy…Đây là địa hạt thuộc huyện Lấp Vò..Là Chủ tịch huyện..Hắn nhất định phải làm rỏ…Trong tương lai..Bất cứ lúc nào tai nạn tương tự có thể sẻ xảy ra...Hôm nay không gây ra thiệt hại nhân mạng nhưng tương lai chưa chắc được may mắn như vậy…
-“Hiểu rồi…Cái nầy đưa cho anh…” Tiên đưa chiếc USB…Đức cầm lấy bỏ vào túi…Thừa biết bên trong là cái gì…
-“Chị làm khá lắm…Ừm…Chị chuẩn bị ra Đà Nẳng một chuyến…
-“Đà Nẳng?” Tiên sửng sốt…
-Chuyện nầy khá dài…Mai mốt nói sau..Ừm..Tới giờ rồi…Tôi có việc phải đi…
-“Gấp vậy sao?” Tiên hụt hẵng…muốn nói lại thôi…
-Có chuyện gì?
-“Không..không có gì….” Tiên lắc đầu…
-“Vậy được…Tôi đi…Có tin tức gì gọi ..” Đức ra về..Hắn phải đi rước Thái Diệp,Ngọc Lan….Tiên nhìn theo thở dài…
***
-“Hello…Chào mọi người…Hi hi..Tôi là Thanh Tình..Chị của Phương Loan…Welcome to Đồng Tháp…” Thanh Tình vui vẻ hoạt bát vừa gặp đã gây không ít thiện cãm với Ngọc Lan,Thái Điệp…Nhưng nụ cười của nàng khi bắt tay Đức..Có chút lém lỉnh…soi mói…
-“Ha ha…Chào chị…Bây giờ mình đi đâu?” Trước cái nhìn soi mói của Thanh Tình..Đức tỉnh bơ…tay bắt tay Thanh Tình..Mắt nhìn Phương Linh hỏi…
-“New World Club…Chị Tình đã đặt bàn…Nhưng hơi xa…Ở Sa Đéc…” Phương Linh ngập ngừng..Từ đây đi đến đó mất 1 giờ đồng hồ…Nàng muốn kiếm nhà hàng nào gần đây ăn uống xong rồi đi hát Karaoke cha hát nhưng Thanh Tình chủ động quyết định…
-“Tốt đó…Đi một vòng cho biết..Ngồi xe mà…Nào có phải đi bộ …” Ngọc Lan tán thanh…nhìn Thái Điệp trưng cầu ý kiến...
-“Sao cũng được mà..” Thái Điệp mĩm cười…Bốn người phụ nử mổi người một câu…Coi tài xế..trong suốt…chẳng đếm xỉa…Đức cũng biết thân trong đang tình cảnh ‘âm thịnh dương suy’ nên cứ ngậm miệng…làm thinh…
- New World Club...quyết định rồi chứ gì…Vậy Thanh Tình…cô chỉ đường…OK..Lên xe…
-“Chi rườm rà vậy..Đưa chia khoa đây tôi lái được rồi..”Thanh Tình đưa tay ra chờ hắn giao chìa khóa…
-”Ừm..vậy tốt…Đức cầm chia khóa xe đưa nàng..Nhưng nử chừng..hắn chợt nhớ ra điều gì…rút tay lại…
-Hi hi..Sorry…Cô…có bằng lái xe chưa vậy? xuất trình bằng lái xe trước…Rồi mới nói…
-“Tôi..tôi bỏ quên ở nhà rồi…” Thanh Tình lí nhí đáp…Nàng chưa có bằng lái..Đang học…Muốn gạt gẩm ..Hy vọng hắn để nàng lái cho sướng tay..Ai dè bị bể mánh…
-Ha ha…Vậy có nghỉa là chưa có bằng lái chứ gì…Thôi đi chị hai….Cho tôi xin…
-“Anh..anh giỏi thiệt..” Thanh Tình bị thọc bể mánh…mặt đỏ bừng..ngoe nguẩy lên xe…ngòi phía trước…Bên cạnh tài xế…Làm nhiệm vụ chỉ đường…
Ngọc Lan,Thái Điệp,Phương Linh cúi mặt…vai run run cố nhịn cười…
New World Club là quán Bar ở Thành phố Sadec…Từ Cao Lảnh đi đến đó… Khoảng 50 cây số…Tùy theo tốc độ…Không nhanh không chậm khoảng gần 50 phút…Vừa đến..đã thấy bên ngoài náo nhiệt..Đại đa số thuộc giới trẻ…Hôm nay hình như có nhạc sống..Có lẻ vì vậy mà Thanh Tình muốn đến đây…Nhạc Sống không phải lúc nào cũng có…Nên khi nghe được là giới trẻ đổ về…Năm người chọn được một bàn…Bàn tròn nhỏ..cao,không có ghế…Chủ yếu là để nước…khách thì đứng… vừa nghe nhạc vừa nhún nhẩy…Một bàn thì hơi nhỏ cho 5 người..Vì vậy kê thêm một bàn ..Kê sát nhau….Mọi người kêu nước uống…
-“Tự nhiên đi..Mình ngồi chơi nghe nhạc…Nếu thấy không thoải mái thì về.” …Không khí ở đây khác với Skybar..Thấy Thái Điệp có vẻ e ngại..hắn nắm tay nàng nói nhỏ…
-“Ừm” Thái Diệp thấy lòng lâng lâng ngọt ngào..hắn lúc nào cũng ’trông chừng’ nàng…Đức nhìn quanh…đưa tay sớ khẩu súng Smith &Wesson trong túi xách đeo trên vai…cãm thấy yên tâm…Một mình đi với 4 người đẹp…Kinh nghiệm từng trải nên lúc nào cũng đề phòng…Cũng may..không có gì…Ai cũng lo vui chơi….Tay trái thỉnh toảng nắm tay Thái Điệp..tay phải nắm tay Ngọc Lan…Và dỉ nhiên cũng không quên sự hiện diện của Phương Linh… Trong ánh đèn mờ …Nắm tay để tỏ vẻ quan tâm…Chuyện không khó…Phương Linh,Ngọc Lan.Thái Điệp đêu cãm thấy lòng ấm áp… hắn chú ý tới mình là được…
…Chụm đầu nói cười…không để ý tới ai…Nhưng lại có lắm người để ý đến họ… Một mình cùng bốn mỷ nử..bắt mắt quá mà…Nên gây không ít sự chú ý…
Lâu lâu mới có nhạc sống một lần...Những trường hợp như vậy thường là đi với bạn gái…hoặc là có được đối tượng đang theo đuổi đi cùng để hưởng lạc thú của quá trình cặp kè…Không có Phương Linh…Phát không muốn đến…Nhưng tối nay là sinh nhật của người bạn thân…Ở nhà cũng buồn..Nên đến đây cùng đám bạn giải sầu…Ba anh em Trung Tín,Trung Nghỉa,Trung Chánh đở hơn…sinh nhật bạn…đến nghe nhạc…đở hơn ngồi nhà…
Vấn đề là bổng nhiên thấy ‘my ex’ (Người tình củ) xuất hiện…bên cạnh thằng cặc…kia…đang chụm đầu rù rì nói cười vui vẻ…Phát cãm thấy như vừa nuốt con ruồi vào bụng….Vô cùng khó chịu…Hai mắt hắn đỏ ngầu…
Đám bạn hỏi Trung Chánh…”Sao đi một mình…mà không thấy Thanh Tình”...Chánh cười ha hả nói nàng bận chuyện quan trọng đột xuất nên không thể cùng hắn tới tham dự…Ai dè…Thanh Tình đang vui cười cách đó không xa…Đám bạn ai cũng thấy…nhưng không ai nói gì….Khiến hắn muốn độn thổ…Thấy Thanh Tình nói cười với người lạ…trong lòng khó chịu…Không biết thằng nầy là ai…
Trung Nghỉa sáng nay muốn mời Ngọc Lan đến đây giao lưu để giới thiệu một số Trưởng Phòng trong giới quan trường Đồng Tháp cho nàng biết… Nhưng nàng từ chối…Lẻ ra không có gì..Nhưng bây giờ thấy nàng rất vui vẻ nói cười với một tên trẻ..lạ mặt…Hắn chưa từng thấy...Nên cãm thấy hiếu kỳ..ngầm quan sát..Càng quan sát..càng thấy bực tức…
Cùng tâm trạng…Trung Tín sang nay thấy Thái Điệp…thần hồn điên đảo….thầm nghỉ nhất định đeo đuổi…để ’đưa nàng về dinh’…Bây giờ thấy nàng cùng tên trẻ cười nói vui vẻ…Trong lòng hắn vô cùng đố kỵ…
-“Phát…Phương Linh ở đằng kia…” Sao không tới chào hỏi một tiếng…” Tín thấy mắt Phát đầy lửa giận..đoán ra được ít nhiều….Hắn lên tiếng khéo léo thăm dò…
-“Hừ…Anh biết thằng kia là ai không? Là thuộc hạ của anh đó Tín..Chủ tịch huyện Lắp Vò…” Phát nói xong cầm ly rượu ực một cái….nốc hết ly Vodka Tonic..Dằn ly mạnh lên bàn…Chứng tỏ trong lòng hắn đang rất giận…và đang cố kiềm chế…
-“Là hắn sao?Tưởng là ai chứ..Vậy chúng ta càng nên qua chào hỏi..” Tín bỉu môi khinh thường….nghỉ bụng..Nó quen với Bí Thư rồi sao chứ…Mình là Phó Chủ Tịch Thành phố…Thiếu gì cách chơi chết nó…” Hắn đứng lên..tiến về bàn Đức…Hắn đang vui vẻ cùng mỷ nử..Không biết mình đang tứ bề thọ địch…
***
Cần Thơ…
Sắp đến ngày sinh… Kiều Nga cần ở nhà…Công việc ở Huyện..Nàng chia ra ,phần lớn giao phó công việc cho Phó Chủ Tịch Dư…Người nầy trên trán ai cũng thấy có khắc chử ‘Đức’…Hắn có thể nói là trung thành cẩn cẩn…Hơn nửa có chút tài năng…Tuy là có hơi tham lam…Nhưng đây là vấn đề chung…Chỉ cần hắn biết cách làm việc và không quá đáng là được…Có câu nước trong thì không có cá…Trên đời nầy không có ai hoàn hảo…
“Cần phải đi bộ nhiều một chút”…Bác Sỉ căn dặn như vậy…Ai nói gì thì Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh có thể để ngoài tai nhưng khi Bác Sỉ nói…Ba chị em coi như là thánh chỉ … Liên quan đến đứa con đầu lòng mà…Làm sao có thể xem nhẹ được chứ…Vì vậy…Ngày ba lần..Sáng,trưa ,chiều ba chị em thả bộ vòng vòng chung quanh biệt thự…Khi thì có bé Thu Tâm và Thu Hà…Khi thì Ngọc Như…hoặc ít nhất một người khác…Vừa đi vừa chuyện trò …nói đủ mọi thứ chuyện nhưng đại khái là ‘nói xấu’ Đức ca…Lâu ngày thỉnh thoảng không có bé Thu Sương thì đề tài chuyển qua chuyện phòng the…Lúc nầy thì Đức ca bị các nàng ‘bóng gió’ hung hăng lên án…nhưng mặt thì đỏ …hai má long lanh…Thục Linh,Ngọc Như rất chú tâm học hỏi…mai nầy ‘hầu hạ’ hắn cho chu đáo…
Trưa hôm nay…Trời nắng nông …Khí hậu oi bức …Ba chị em đang cùng bé Thu Sương và Thu Hà ngâm mình trong hồ bơi…Đúng lúc nầy Mỷ Chi gọi …tường thuật sự cố ‘cây trụ điện’… đồng thời gởi một số hình ảnh về…Có cả clip video khoảng 10 giây đồng hồ…Chuyên nầy liên quan tới CA…Chính quyền sở tại…Tức là ‘Bạch đạo’ …Thuộc về ‘Đông cung’…Mỷ Chi không xen vào…
Nancy trước là sửng sốt…sau là mĩm cười…chưa gì đã ‘gây chuyện’ rồi…Nàng nhìn bức hình cây trụ điện rổng ruột…mặt nghiêm lại…Tuy biết ‘ông xả’ đang giở trò ‘giả nai nuốt cọp’ nhưng khi thấy người ta còng ông xả mình…Ai cũng bừng lửa giận…huống gì ‘Chị cả’…
Cùng lúc Xuân Mai và Mai Thảo cũng nhận được ‘ tài liệu’…
Một mẻ lưới từ từ chụp xuống…
Cao Lảnh
-“Xếp à…Tui chỉ đụng sơ ý quẹt nhẹ thôi…cái trụ điện bị gảy lìa…Xếp thấy rồi đó…Cây cột điện nầy rỏ ràng có vấn đề..:” Người tài xế Toyota xe phân bua…
-“Vấn đề gì?Mầy câm ngay…bố chưa hỏi mầy…Cái tội phá hủy tài sản của nhân dân…” Cảnh quát…mắt bừng lửa giận khiến tài xế kia kinh hãi…Cái gì là tài sản của nhân dân chứ…là tai nạn thôi mà…Xãy ra chuyện gì thì có bảo hiểm đền…Sao lại giận dử vậy? Nhưng lăn lộn trong xả hội…Dân không ngu gì đấu với CA….Nếu không chết thì cũng bị thương..anh ta im lặng…móc bóp…Kế đó là nhỏ giọng rù rì…Không biết gả nói gì mà gương mặt xếp Cảnh đã dịu đi không ít…Cuối cùng là gả lên xe..nổ máy…chạy đi…Còn xếp Cảnh thì đưa tay nhét vào túi quần… Bản tánh tham lam… trời sanh Cảnh là vậy…ít hay nhiều..có dịp là không bô…
-“Đồng chí CA…anh còng tui…còn người kia anh thả…Vậy là sao?” Đức cắc cớ hỏi…
-“Bố mầy làm việc cần phải giải thích với mầy à? Thằng nầy láo nhể…Mẹ mầy…Về tới huyện…Bố sẻ tiếp đãi mầy…Hắc hắc…”Cảnh bỉu môi khinh thường …Nếu không vì bảo vệ ‘hiện trường’..Hắn sẻ đem thằng nhóc nầy về trụ Sở CA huyện mà đập một trận cho nó biết đá vàng…Nhiệm vụ chánh của hắn là bảo vệ hiện trường….báo cáo để công ty xây dựng Hồng Ngọc gởi người đến xử lý… Hắn lấy di động ra bấm.
-“A lô…Có chuyện gì…” Bên kia đường dây…Một giọng nói trong trẻo vang lên…
-“Chị Ngọc… Là như vầy …Đã xảy ra chuyện..mau cho người tới thu dọn…..” Cảnh ngắn gọn tóm tắt…nói địa điểm…
-Được rồi..quan trọng là không cho ai quay phim chụp hình…Nhớ kỷ…
-“Chuyện nầy chị yên chí đi..Lúc nào cũng được xử lý thỏa đáng mà..ha ha..” Cảnh cười xiểm nịnh…cúp máy..nhìn ‘thằng nhóc’ với ánh mắt âm lảnh…
…
Ngọc cúp máy…Sau đó gọi điện ra ngoài…Nàng ngồi trên giường..chỉ mặc mổi cái quần xì líp màu hồng…bụng nhỏ..eo thon…hai vú săn cứng… bàn tay của Trưởng ban Đồng đang nhào nắn…Người lảo trần truồng..đang nằm ngửa…một tay lảo vừa bóp vú Ngọc..tay kia lảo nhào nắn con cặc mình…hy vọng nó ‘lên’ …Nhưng hình như không khả quan lắm…
-“Chuyện gì vậy?quan trọng lắm sao?” Thấy Ngọc liên tục gọi điện..Trưởng ban Đồng có chút bất mản…
-“Xảy ra sự cố..cột diện bị gãy…con gọi người thu xếp…hi hi… xong rồi…”…Để di động qua một bên..tay nàng cầm cặc lảo mân mê…vén tóc..cúi đầu dùng lưởi trêu đùa...Giúp lảo khởi động hùng phong… Đồng nhắm mắt hưởng thụ..sướng thì có sướng nhưng cặc lảo vẩn mềm…Rỏ ràng ‘lực bất tòng tâm’…Tuy vậy lòng vẩn tham…với tinh thần còn nước còn tát…lảo cứ để con gái nuôi bú con cặc xìu của mình..tay thì bóp vú nàng…
Năm 2010…Phạm Hồng Ngọc …Mỷ nử của đài truyền hình Đồng Tháp được bầu làm Hoa hậu…đại diện Đồng Tháp đi thi Hoa Hậu Việt Nam…Cuối cùng tuy không lọt vào top 3 nhưng cũng xếp hạng trong top 10..thêm cái danh hiệu ‘Hoa hậu duyên dáng’ …Từ đó cuộc đời nàng lên như diều gặp gió…Đến bây giờ …Mới 28 tuổi thôi đã là Chủ Tịch của một công ty xây dựng quy mô nhất Tỉnh…Ở Đồng Tháp nói chung..Cao Lảnh nói riêng…Nói đến Công Ty Xây Dựng Hồng Ngọc…Ai lại không đưa cả hai ngón tay cái lên để tỏ lòng hâm mộ…
Ậy …Sự vinh quang,hào nhoáng bên ngoài …. nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy… Chuyện gì cũng có cái mặt trái của nó và chỉ có người trong cuộc mới biết…Phạm Hồng Ngọc chinh là như vậy…Nàng chỉ là tấm binh phong …Trưởng Ban Đồng mới là người đứng phía sau…Ngoài xả hội hai người họ là cha và con gái nuôi…nhưng đóng cửa trên giường thì là tinh nhân…Lảo không còn nhỏ..Đã xấp xỉ 60…Không đụ được nhiều…nhưng vẩn còn ham muốn… rất thích bú và được bú…Dỉ nhiên là thích lồn tơ…Hồng Ngọc vì vậy mà ngả vào vòng tay lảo…
***
La Định Quốc ngồi vào cái ghế Giám Đốc Sở của Trần Ngọc Sơn được mấy tháng rồi nhưng trong Sở vẩn chưa là người ‘nhất ngôn cửu đỉnh’…Vẩn còn một số ‘tàn dư’ của Trân Ngọc Sơn..bằng mặt không bằng lòng…Trong đó Thái Kim Cơ là người mà Quốc muốn trừ đi bằng mọi giá nhưng đến giờ nầy vẩn chưa có cơ hội ra tay nên Quốc rất buồn bực… Gần đây…Trước hết… Tin ’Người bạn trẻ’ được điều động làm Chủ Tịch huyện Lấp Vò..Sau đó Huyện Lấp Vò có Trưởng CA mới và Phó Trưởng CA Cao Lảnh cũng được thay thế… Cả hai điều là phụ nử…Quốc nhớ trước kia…vụ nổ súng ở khách sạn S.M …’Người bạn trẻ’ được một đám mỷ nử vây quanh…Quốc gom lại mọi chuyện với nhau…một bức tranh dần dần hình thành trong đầu…Chà chà..Không phải là một sự trùng hợp đâu…Chắc chắn là phò tá ‘Chân mạng thiên tử’ đây mà…Ngày mai là hắn nhận chức…mình phải tỏ lòng trung với Thiếu Tướng một chút mới được…Quốc đắc ý vì đã tìm ra chân lý…bất giác lảo thấy lo ngại…Thiếu Tướng ‘thần thông quảng đại ‘ như vậy..không biết có gì bất mản với mình không đây…Đang miên mang suy nghỉ thì điện thoại trên bàn reo vang…
-“A lô..Tôi là La Định Quốc…” Quốc bắt máy..ngồi ngả lưng vào ghế…Vô cùng khí thế oai vệ.
-Quốc Giám đốc…Tôi là Nancy…Ông khỏe chứ…
-“Khỏe..khỏe.ha ha..Thiếu tướng…Năm mới vui vẻ..sức khỏe dồi dào”..Đang ngồi dựa lưng..nghe tiếng Nancy..Quốc bật đứng lên…lưng có hơi cong xuống một chút để tỏ vẻ kinh trọng….mặc dù là trong điện thoại…
-“Ha ha..Năm mới vui vẻ..phát tài..an khang thịnh vượng…” Nancy trả lể…
-“Thiếu tướng..xin hỏi có gì giúp được cho cô..”Quốc biết Nancy ‘có việc’ mới gọi nên trực tiếp hỏi…
-“Ha ha…Giám Đốc Quốc..Ông thiệt là sảng khóai…Là như vầy…Chắc ông cũng biết rồi…Hiện giờ nhờ Mai Thảo và Xuân Mai không thích họp vào lúc nầy..cho nên..” Nancy hàm súc tóm tắt…
“Thiếu tướng..Cô an tâm..La Định Quốc tôi nhất định sẻ làm sáng tỏ vấn đề để cho Chủ tịch huyện Đức một lời công đạo…”Quốc vừa giận vừa mừng vừa sợ….Giận là vì có người dám ‘vô phép vô thiên’ còng chủ tịch huyện..quới nhơn của lảo… Mừng là vì Nancy coi lảo là ‘người nhà’…Nên mới bộc lộ thân phận của hai vị kia qua câu ‘Hiện giờ nhờ Mai Thảo và Xuân Mai không thích họp vào lúc nầy..’ ý nói là cả hai người kia đang ‘nằm vùng’..Sợ là vì không biết cái vụ nầy có ảnh hưởng tới tiền đồ của mình vì cái tội ‘quản lý không nghiêm’ không đây?Phải làm lớn chuyện nầy cho Thiếu tướng thấy mới được…
-“Ha ha..Có lời nầy của Giám Đốc Quốc…là tôi an tâm rồi…Ừm…Tôi có mấy cái nầy cho ông xem…Thôi không làm phiền ông nửa…” Nancy chuyển những hình ảnh Mỷ Chi vừa gởi cho Quốc ..cúp máy…
-“Sơn…Tập họp vài người theo tôi..” …Quốc nhận đầy đủ bằng chứng hùng hồn…Lảo goi ra ngoài cho thân tín… Lảo nói như hét…
…
Bị chở về trụ sở CA xả Vỉnh Thạnh..Hai tay bị còng mang vào phòng thẩm vấn…Trong tinh trạng như vậy…ai cũng sẻ lo sợ…nhưng nét mặt Đức ca hình như thích thú..hảnh diện lắm vậy…Hắn đang ngồi chăm chú nhìn cái còng số 8...Nhớ là đã có thấy trong một phim hành động nào đó của Mỷ hay Trung Quốc…Có người dùng 1 cây kẹp tóc mở ra dể dàng…Có thiệt không vậy ta…Hôm nào phải hỏi Thu Tâm,hay Thu Hà hoặc Phương Anh …cho biết…
Hắn không lo ngại chút nào…Liếc nhìn đồng hồ… Thầm tính..Chắc cũng xấp xỉ rồi…Vở kịch đã đến lúc kéo màn…Không rảnh chơi nửa…
-“Mày nhìn cái gì?” Nhìn vẻ mặt bình thản của ‘thằng nhóc’..Chiến Sỉ CA cãm thấy không vừa mắt…Gả gằn giọng thị uy…ước gì có thể tát một hay hay cái vào mồm thằng nầy…nhưng gả không dám manh động..Chờ xếp Cảnh tới…Sau đó hắc hắc… Cho nó thấy ‘quan tài’ để nó đổ lệ…
-“Nghiên cứu cái còng nầy chút thôi mà..Hi hi…Xem thử làm sao mở ra mà không cần chìa khóa…” Đức không nóng không lạnh đáp…Chẳng đếm xỉa..tiếp tục ngắm nghía cái còng…
-“Mầy..Đụ má…:Thằng nầy..” Gả chiến sỉ CA tức điên …văng tục..dợm người đứng lên muốn nện thằng nầy vài cái trước cho hả cơn giận…Ngay lúc nầy..Cánh cửa phòng mở ra. Xếp Cảnh và thêm hai người nửa bước vào…Mặt người nào cũng lạnh lùng... Kéo ghế ngồi …
-“Là thằng cặc nầy à…Xếp Cảnh…Xếp muốn sao đây?...” Gả Đại úy mặt rổ…nhìn Đức thờ ơ hỏi Cảnh…
-“Hừ …Thấy bản mặt nó chưa..Đụ đỉ mẹ…’bụp’ cho má nó cũng nhận nó không ra cho tui…Miển là nó không chết là được rồi…” Cảnh đáp một cách côn đồ chợ búa…
-“Các xếp …tui phạm tội gì chứ? “ Đức phản đối…
-“ha ha..hi hi…Tất cả cười rú lên..một cách vui vẻ…Cảnh cãm thấy thú vị…có người vào tới đây rồi mà còn chưa biết chử chết là gì..Lại còn mở miệng muốn nói lý lẻ…
-“Xếp Cảnh.ha ha..Em nghỉ thằng nầy bị khùng…Khi nãy…trước khi xếp vào..Nó nói với em là muốn nghiên cứu làm sao mở còng mà không cần chìa khóa…Ha ha…”Gả chiến sỉ CA nịnh nọt…
-“Hả?Có chuyện nầy sao?Thú vị Thú vị Ha ha…Anh em..còn chờ gì nửa…chiêu đãi nó đi..ha ha…”Cảnh cười lớn ra lệnh đàn em…
Ngay lúc nầy bên ngoài có tiếng nhiều bước chân vội vả…Cánh cửa phòng mở ra…Ba bốn người đang lố nhố trước cửa phòng...Một gả Thiếu úy hổn hển lắp bắp…nói không ra hơi..
-Xếp Cảnh…Giám đốc..Giám đốc…
-“Cái gì Giám đốc?mầy không thấy tao đang bận sao?” Cảnh quát…
-“ …Không phải đâu xếp Cảnh…Là Giám đốc Quốc của Sở mình đang ở bên ngoài … “Gả Thiếu úy sau cùng cũng nói được trọn câu.
-“Sao không chờ sáng mai nói” Cảnh quát …Giám Đốc là lảo đại …năm khi mười họa mới đến trụ Sở CA xả chỉ đạo công tác…Sao hôm nay lại có nhả hứng ‘giá lâm’mà không kèn không trống vậy?Nhưng gả đâu có thì giờ suy nghỉ nhiều…Gả vội vả phóng ra ngoài…Hai gả Đại úy lật đật bám theo .
-“Mẹ mầy..Số mầy còn hên..nhưng đừng vội mừng…Trể một chút thôi..mầy sẻ thấy quan tài con ạ… “Gả chiến sỉ CA tiếc hận…Văng tục…
-“Ha ha…Số tui hên…hay số đồng chí xui…Khó nói lắm ”…Đức nhếch miệng cười…nhắm mắt dưởng thần…
…”Lảnh đạo…Hoan nghênh...hoan nghênh đến Trụ Sở Xả Vỉnh Thạnh chỉ đạo công tác..” Cảnh vừa bước ra,đã thấy Giám đốc Sở La Định Quốc cùng hai Thiếu tá…Nhìn gả với ánh mắt bất thiện khiến gả chột dạ…Không biết mình đã làm ra chuyện lổi gì…
-“Chỉ đạo công tác thì không dám…Chức Giám đốc Sở của tôi có lẻ phải nhờ Cảnh Trưởng gợi ý chỉ đạo mới đúng” Quốc mĩa mai…Theo lể tiết.lảo đang cố nhịn cho nên mới không xông vào…Tên Cảnh nầy là cánh tay đắc lực của Thái Kim Cơ…Đây là cơ hội tốt để bứng tên này… Với những bằng chứng trong …Thằng Cảnh nầy như con cá nằm trên thớt… Quốc không cần gấp…Từ từ hưởng thụ quá trình vồ con mồi…
-“Lảnh đạo..Tôi không hiểu ý của ông..” Cảnh trầm giọng…Mặt gả nghiêm túc…Từ ngày La Định Quốc ‘đăng cơ’..Gả đã cố gắng giử mình để khỏi bị chết oan….Ngoại trừ trong trường hợp ‘bất khả kháng’ thì gả không có đường lựa chọn..Chẳng hạn như che đậy cho công ty Hồng Ngọc…nhưng chuyện nầy gả vô cùng cẩn thận…đang tìm cách rút lui từ từ …Khổ cái là dính dáng bấy lâu nay..Không thể một sớm một chiều là phủi tay được đâu…Hơn nửa công ty Hồng Ngọc chi rất sộp…Đùng một cái..Nhả miếng thịt nạt ra..Cảnh thật không cam lòng…
-“Cảnh Trưởng quan…Tôi là Thiếu tá Hoàng Đức Sơn….Phó Trưởng Phòng An Ninh Điều tra…Có người tố cáo ông bắt giam trái phép Chủ tịch huyện Lấp Vò…nên tôi cần làm rỏ..Xin Đồng chí hợp tác…” Thiếu tá bên trái La Định Quốc trầm giọng…
-“Bắt giam Chủ Tịch huyện Lấp Vò?.Không hề có chuyện nầy…Chúng tôi có bắt người vừa mới đem về..hắn phá rối trật tự trị an..cho nên..” Cảnh nghi hoặc..không thể nào đâu…Là thằng nhóc thôi…Hai Đại úy thân tín của gả nhìn nhau…ánh mắt cũng nghi hoặc không kém…
-“Tôi muốn gặp người nầy..”Quốc hy vọng điều tồi tệ chưa xảy ra…Không ai có thể hứng chịu cơn thịnh nộ của Thiếu tướng Nancy đâu..Lảo giục…
-“Hắn đang ở bên trong…”Cảnh quay người đi trước dẩn đường…mười phần tin tưởng..không có gì đáng lo ngại…Nhưng khi cánh cửa phòng thẩm vấn vừa mở…Thái độ của Giám đôc Sở CA đối với ‘thằng nhóc’ khiến Cảnh cãm thấy bầu trời như sụp đổ…Hai Đại úy thân tín…mặt trắng bệt…
-Người anh em…Quả nhiên là cậu…
Quốc thấy Đức còn ‘nguyên vẹn’..lảo mừng rở..thở phào..Chợt thấy hai tay của người anh em bị còng…Lảo sa sầm nét mặt…
-“Cảnh Trưởng quan..Đây là Chủ Tịch huyện Lấp Vò..Ngày mai cậu ta chính thức nhậm chức…Thì ra nguồn tin là thật…Đồng chí làm vậy là ý gì? Còn không mau mở còng?” Quốc hét lên…Hai Trung tá tháp tùng cũng phẩn nộ…Sai lầm nầy rất nghiêm trọng…Gây ảnh hưởng không tốt cho hình ảnh của hàng ngủ CA mà Bộ đang muốn xây dựng…
Mắt của Cảnh và hai Đại úy thân tín tối sầm lại..Gả Chiến Sỉ CA trợn mắt há mồm…Gả nghe Giám đốc Sở gọi thằng nhóc là ‘Người anh em’ thì muốn ngất xỉu rồi.Kế đó lại là thân phận ‘Chủ tịch huyện’…Gả thấy lạnh toát cả người..chân đứng không vửng…
-“Xin lổi..xin lổi.là hiểu lầm thôi…là hiểu lầm thôi…” Cảnh run run tự tay lấy chìa khóa mở còng ...Đức đứng lên..xoa xoa tay…
-“Cảnh Trưởng quan..Tôi không nghỉ đó là hiểu lầm…nhưng hiểu lầm hay không hiểu lầm..Không quan trọng…Cái quan trọng là Tố chất của các ông…ngôn ngử các ông dùng…Aiz..Giám đốc Quốc…hai vị Trung Tá nầy..mời các ông đánh giá dùm..” Đức lấy di động…Thì ra những lời nói tục tỉu bỉ ổi chụp mủ đều được ghi lại…đang được phát ra…
Cảnh và đám thân tín đứng chết trân…bây giờ mới nhận ra ‘thằng nhóc’ không phải là người thường thì đã quá trể rồi…Những lời nói nầy mà đem ra truy cứu…Sự nghiệp chinh trị tiêu tan…Chỉ còn có nước về quê đuổi gà cho vợ…
-“ Chủ Tịch Đức…Việc nầy Sở CA Tỉnh nhất định sẻ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng” Quốc không bỏ lở cơ hội…Với những hình ảnh,video của Nancy đã đủ lảo đốt lò..Bây giờ thêm những đoạn ghi âm với những lời lẻ thô tục bỉ ổi như vậy…Sẻ là ‘một trận hỏa hoạn’ …Thằng Cảnh nầy và đám tay chân nó..chết chắc rồi…Quốc bắt đầu suy tính chọn người của mình đề bạt vào những vị trí nầy…
-Ha ha..Chuyện của Sở CA các ông…Tôi không có thẩm quyền xen vào..Ừm…Giám đốc Quốc..nhờ đưa dùm một đoạn…Xe tui còn đang đậu ở chổ kia…
-“Dỉ nhiên rồi…Dỉ nhiên rồi..Ha ha..,Mình đi…Bây giờ cậu nhận nhiệm sở ở Huyện Lấp Vò…Mai mốt có dịp..Chúng ta ngồi xuống làm vài ly..Nà ..Không được từ chối đó..” Thái độ của Quốc vô cùng hòa ái với hắn khiến hai Trung Tá đi cùng ..trợn mắt há mồm…được dịp mở rộng tầm mắt…thầm nghỉ :” Thân thế người nầy chắc là khủng lắm nên lảo Quốc mới nhún nhường như vậy…Ý a..Sao mình ngu vậy…Hắn trẻ tuổi như vậy mà được điều làm Chủ tịch huyện…Nghỉ tới đó..hai lưng của họ hình như hơi khum xuống một chút..Ánh mắt nhìn Chủ tịch huyện Đức…mười phần thân thiết…
-“Nếu Giám đốc Quốc đã nói như vậy…Ha ha…Kiếm hôm nào chúng ta cùng vui say một bửa…Hai vị nầy là…” Đức đưa tay ra…
-“Tôi là Hoàng Đức Sơn…Phòng an ninh điêu tra..Chủ tịch Đức..ha ha hân hạnh quen biết cậu…”Sơn đưa tay bắt…vô cùng thân thiết….
-“Cao Trí…Phòng Công tác Chính Trị..Hân hạnh..Đức Chủ tịch…Mai nầy liên lạc giao lưu nhiều một chút”…Cũng như Sơn…Trí cũng không bỏ cơ hội dựa cây cổ thụ…
-“Ha ha..Nhất định..nhất định…” Cái nầy Đức không đẩy đưa cho qua chuyện…Chân ướt chân ráo tới Cao Lảnh…Tuy không sợ ai nhưng thêm một người bạn lúc nào cũng tốt hơn là thêm một kẻ thù…
…
-“Xếp Cảnh…Tìm cách đi…” Đám người Quốc vừa ra khỏi cửa..hai gả thân tín của Cảnh liền lên tiếng…hy vọng Cảnh có thể cứu vản tình thế…Lên được tới Đại úy…Không dể..Không thể bị mất hết…
-“Yên chí đi…Tôi đi tìm xếp Cơ…” Cảnh trấn an thân tín…hắn còn muốn đi tìm Hồng Ngọc..nhờ Trưởng ban Đồng…Nói dùm một tiếng… Hắn nắm nhiều bằng chứng….Nếu không giúp hắn vượt qua ải nầy…Hắn sẻ tung ra…Chừng đó ôm nhau mà chết thôi.
Hai thân tín nghe Cảnh nói..an tâm phần nào…Không hẹn mà ba cặp mắt đều hướng về chiến si CA…Cả ba có cùng ý nghỉ…’Đêm hắn làm dê tế thần trước đã…Biết đâu có thể xoa dịu phần nào’…
-“Đồng chí Luận..Kể từ giờ phút nầy…Đồng chí tạm thời bị đình chức ..” Cảnh dỏng dạc tuyên bố…nói xong hắn bước lại gần Luận..mặt đang tái nhợt…vổ vai nói nhỏ…”Yên chí đi,qua ải nầy..Tôi hứa sẻ giàn xếp để cậu được phục chức…Cậu hiểu ý tôi chứ?”…
Không cần biết phản ứng của Luận..Cảnh mở cửa ra ngoài…Hắn phải lo cho tương lai tiền đồ của hắn…
…
-“Aiz…đúng là nghé không sợ cọp…Tui đã nhắc khéo cậu ta rồi..Nhưng cậu ta để ngoài tai…Bây giờ thì khổ rồi…”Ông chủ nhà hàng phân bua với người bán vé số dạo…
-“Anh Túc…Chiếc xe nầy là của cậu ta à?Số 65 là của Cần Thơ…” Người đàn ông bán vé số nhìn chiếc xe của Đức còn đang đậu trước cửa nhà hàng hỏi…
-Ờ phải…hỏng lẻ đậu ở đây hoài sao ta?
-“Chắc là không có gì đâu…anh nhìn đi..Còn trẻ vậy mà lái chiếc xe khẳm tiền…Biết đâu là con nhà giàu hay cũng là COCC thì sao…” Người bán vé số vung tay…
-“Anh nói cũng có lý…”Ông chủ quán gật đầu…
-Thôi tôi về…
-“Khoan đã…nà..Cầm cái nầy..đem về cho hai đứa nhỏ..” Túc đưa túi thức ăn cho bạn…
-“Túc à…” Người bán vé số nghẹn ngào…
-“Lại nửa rồi…Thông à..tao với mầy là bạn bè từ nhỏ…mấy chục năm rồi…Tao coi hai đứa con mày như con tao…Tao giúp được thì giúp..Chủ yếu là no bụng…Nói mầy hoài..Đừng có khách sáo mà…Nà..Cầm về đi…”Túc đưa túi thức ăn đến tận tay Thông…
Ngay lúc nầy có hai chiếc xe CA ngừng trước cửa…Một người trên xe bước xuống…Cả hai nhìn nhau..Họ nhận ra người bước xuống là tên ‘nghé’ không sợ cọp lúc trưa…và sửng sốt khi nhận thấy một người bước xuống vổ vai với tên nghe vô cùng thân thiết…Rồi bước trở lên xe..Hai chiếc xe chạy đi…
-“Tôi đã đoán đúng…người trẻ nầy là COCC…” Thông gật nhẹ đầu…như là tự thưởng thúc tài phán đoán của mình vậy…
-Chắc rồi…Tôi nhận ra người vổ vai hắn …Người nầy là Giám đốc Sở CA…Ông ta có lên T.V…
Quốc đưa Đức trở về nơi hắn đậu xe…nói vài câu xong rồi lên xe đi…Đức không gấp ..nhận thấy cột điện rổng đã biến mất…Hắn nhìn đồng hồ..gần 5 giờ rồi…Chỉ trong vòng vài tiếng thôi…Hiện trường dọn sạch sẻ…Chứng tỏ là một công ty có thực lực mới có khả năng chỉ trong vòng một thời gian ngắn…mọi việc đều sạch sẻ gọn gàng..”Hắc hắc…Tưởng vậy là xong sao?” Đức cười lạnh…Bước về hướng xe mình đậu…Chợt thấy ông chủ quán lúc trưa và người đàn ông bán vé số trong quán đang nhìn mình…Hắn cười gật đầu coi như chào… định bước đến xả giao vài câu…Dù sao lúc trưa nầy ông chủ quán đã có lòng tốt nhắc nhở…
Ngay lúc nầy di dộng reo lên…Hắn nhìn màn hình…Là Phương Linh gọi đến…Nàng biết hắn ngày mai đến huyện Lấp Vò nhận chức…Vậy mà hôm nay..vẩn không thấy bóng hắn nên sốt ruột…Thanh Tình đang bên cạnh em gái…nàng hiếu kỳ…muốn biết tên kia có mỵ lực gì mà khiến em gái nàng tối ngày cứ tâm thần hoảng hốt..ngồi cười mĩm chi một mình..như trúng tà vậy…
-“A lô…anh đang ở đâu?” Đường đây vừa thông..Phương Linh hỏi…
-Ha ha..Thiệt là đúng lúc…anh đang ở Cao Lảnh…Gần em thôi..Sao hả?khỏe chứ?
-“Sao xuống tới mà không gọi cho em?” Phương Linh có chút tức giận..Cái tên nầy..Có coi nàng là bạn gái không vậy?
-Anh định mai hoặc mốt..Sáng nay anh đưa Bí Thư Thái Điệp và Bác Si Ngọc Lan xuống nhận chức…Sau đó anh đi dạo một vòng ở huyện Lấp Vò..cho biết đó đây…Ha ha
-“Thái Điệp và Ngọc Lan xuống Đồng Tháp nhận chức?” Phương Linh sửng sốt…chuyện nầy nàng mới nghe lần đầu…Nàng biết hai chị em Nhả Thy ,Nhả Phương xuống Cần Thơ học trường y dược… biết giửa hắn và Ngọc Lan có lẹo tẹo..nàng đã chinh mắt hai người trong túp lều…Bây giờ Ngọc Lan từ ngoài Hà Tỉnh vào tận Cao Lảnh làm việc?Còn có Thái Điệp…Hình ảnh hai mỷ nử Hà Tỉnh hiện lên trong đầu…Con nít cũng biết mà …Phương Linh thầm mắng ‘con dê chúa’…
-“Sao không nói vì vậy…Hôm ở Cần Thơ..hai người có hỏi thăm em…” Cái nầy là sự thật…hắn không nói dối…Nhưng ý nghỉa của sự hỏi thăm thì khó nói lắm..Đàn bà con gái có giác quan thứ 6 rất mạnh…Thái Điệp ,Ngọc Lan đều nghi kỵ đối phương và dỉ nhiên rất nhạy cãm đối với những mỷ nử vây quanh hắn …
-Vậy...Để bửa nào thuận tiện..em gặp hai chị ấy…
-Hi hi..hay là tối nay..Anh có hẹn với Thái Điệp và Ngọc Lan tối nay cùng nhau đi ăn cơm...Ở đây..Anh không biết nhiều…Nhưng em là thổ địa…Có em cùng đi thì tốt quá…
-Ừm..vậy..để em đặt chổ…Sẻ gọi anh sau…Ừm…7 giờ được không?
-Ha ha…7 hay 8 giờ cũng được..Không gấp..Đi ăn cơm ..sau đó quán Bar uống rượu nghe nhạc..nhưng đó là gợi ý thôi…tùy em sắp xếp chương trinh…
-“Vậy được…” Phương Linh cúp máy…Thanh Tình đang ghé sát tai vào nghe ké…Phương Linh vừa cúp máy..nàng liền vổ vai em gái…quyết định
-Em gái…Để chị sắp xếp chương trình cho…Chị đi chơi với em cho vui…
-“Thôi đi..bạn em mà…Chị không biết họ..” Phương Linh nghe Thanh Tình đòi đi theo….nàng hết hồn…biết bản tánh chị mình hay quậy lắm…
-“hi hi…Để chi ‘chấm’ thử coi hắn được mấy điểm mà sao em như bị uống bùa mê thuốc lú vậy..Yên chí đi..Chị không cua hắn đâu…Cứ quyết dịnh như vậy…Chi đị đặt chổ…Đi ăn cơm…đi uống rượu..ừm..đi hát karaoke cho vui…” Thanh Tuyền bá đạo ..không cho em gái nói tiếng nào…Tự quyết định chương trinh…Biết tính chị mình…một khi muốn là làm…Phương Linh đành chào thua..Hơn nửa … Hắn gặp người nhà mình cũng tốt….
Ngày đâu tiên ..Trong buổi lể nhậm chức…Do số người tham dự giới hạn..Chỉ có các Phó Giám đốc và các Trưởng phòng hiện diện…Sau buổi tiệc trưa…Ngọc Lan được Chánh văn phòng Sở Y tế Trịnh Thu Thảo dành hết thì giờ đi bắt tay..giao lưu với các người khác trong cùng cơ quan…Thoáng một cái đả gần 4 giờ…Điện thoại trên bàn kêu vang…
-A lô…Tôi là Ngọc Lan…
-“Ha ha… Ngọc Lan…Trung Nghỉa đây…Không làm phiền cô chứ?” Giọng Trung Nghỉa vang lên …Ngoc Lan nhíu mày…Tên nầy ngang nhiên gọi tên nàng…mình thân với hắn lắm sao?Tuy nghỉ vậy nhưng nàng vẩn lịch sự..
-Là anh à…Bác Sỉ Nghỉa…Có chuyện gì sao?
-“Không…là như vầy…Không biết chiều nay cố có rảnh…Tôi mời cô đi ăn cơm…sẳn giới thiệu cô quen biết vài người bạn…” Nghỉa đắc ý nói…Hắn tính kỷ rồi…Trong quan trường…cho dù là anh ngồi ở vị trí nào…trong ngành nào…Nếu muốn mọi chuyện được vận hành suông sẻ…Anh phải có quan hệ tốt…mà muốn có quan hệ tốt thì cần phải quen biết nhiều mới có thể giao lưu tốt…Ngọc lan chân ướt chân ráo xuống Đồng Tháp…hắn muốn giới thiệu cho nàng một nhóm bạn không những trong Sở y tế mà còn thuộc các ngành khác…Đây là một ân tình…không nhỏ…Nàng sẻ thấy được lòng tốt của hắn….Khởi đầu như vậy là đủ rồi…Sau đó hắn sẻ từng bước chinh phục….Nào ngờ…Người đẹp chẳng quan tâm chút nào.
-Xin lổi nha…Chiều tối nay tôi đã có hẹn với bạn…
-”Vậy thì tiếc quá…Để khi khác vậy…ha ha..Không làm phiền cô nửa…”Nghỉa cúp máy…Hắn mĩm cười….càng khó chinh phục mới càng có ý nghỉa….nếu dể tới tay thì..quá nhàm…không có tính thử thách…
Con gái nhạy lắm….Biết người nào có hay không có ý với mình…Hơn nửa những trò vụn vặt nầy..Ngọc Lan đã từng trãi qua ở Hà Tỉnh…Đối với nàng đã quá nhàm chán…Liếc nhìn đồng hồ…đã 5 giờ rồi..Chưa thấy hắn gọi…Nàng có chút nóng lòng…định gọi hắn nhưng lại ngần ngừ…Tại sao mình phải gọi hắn chứ?hắn phải gọi mình mới đúng…Đàn ông sao nhỏ mọn vậy..Đúng là đồ ngu mà..nàng không coi trọng hắn thì cần gì đến đây chứ…Ở ngoài Hà Tỉnh không được à…Đang lúc tức tối …Di động nàng reo vang…Ngọc Lan mĩm cười…bắt máy…
-Hết giận em rồi sao?
-Hả?Giận?Không rảnh đâu…Phương Linh muốn mời em và Thái Điệp đi ăn tối…Không biết ý Bác Sỉ Lan thế nào…Có bận gì khác không?
Ngọc Lan thấy vui vui …Cái tên nầy…ghen thì nói đi…Lúc trưa .nàng đùa chút thôi..Vậy mà ‘ghim’ cho tới bây giờ…Thật nhỏ mọn mà…
-“Bây giờ em về khách sạn…Tối nay anh tới rước em…” Ngọc Lan căn dặn…Nàng có xe và tài xế của Sở…Hắn không thể đưa rước nàng mổi ngày..Chánh văn phòng Thảo đả đặt phòng …Ngọc Lan tạm thời ở khách sạn vài ngày…. Sau khi Giám đốc tiền nhiệm rời đi…Ngôi nhà giành cho Giám đốc Sở cần được trang trí lại …
-“Ừm..vậy được…” Thái Điệp cũng vậy…Nhưng may mắn hơn một chút…Ngôi nhà dành cho Bí thư Cao Lảnh đã sẳn sàng…Tài xế riêng đưa nàng đến đó…Không phải là hắn không muốn đến nhưng hắn là Chủ tịch huyện …cán bộ dưới quyền của Thái Điệp…Ngày đầu tiên …Nàng dọn vào… trai đơn gái chiếc trong căn nhà dành riêng cho Bí Thư…Không có luật nào cấm nhưng quả thật có chút không ổn…nên tránh thì tốt hơn…Vả lại..hắn cần đến khách sạn lấy phòng..tắm rửa thay quần áo…
Hắn đặt phòng ở khách sạn S.M…Vì lần trước cũng đã ở qua khách sạn nầy…Sau đó xảy ra ‘sự cố’…Nhưng cũng khá lâu rồi…Thật là trùng hợp..Khách sạn mà Sở Y tế đặt phòng cho Ngọc Lan ở tạm cũng là khách sạn nầy…Vì vậy cả hai gặp nhau ở quầy tiếp tân… Lúc đến đăng ký…Nhìn thấy nàng…Đức sửng sốt…
-Sở y tế không có nhà cho em sao?
-“Ở tạm vài ngày..Chờ trang trí lại…”Ngọc Lan mĩm cười…nhìn hắn..
-“Sorry…Không biết em ở khách sạn nầy…Cho nên”…Đức phân bua..Sợ nàng hiểu lầm là hắn đeo dính nàng thì không hay cho lắm…Ở Cần Thơ thì không sao nhưng nơi đây là Đồng Tháp..Nàng vừa đến đây nhậm chức…Hắn chỉ sợ nàng ngại…
-“Nói chuyện dư thừa…”Ngoc Lan mắng…Hai người cùng nhau đi vào thang máy…Hắn ở tầng 3…Nàng ở tầng 4…Vì vậy hắn ra trước…
-“Nghỉ ngơi đi…Khi đi ăn tối…anh gọi em…” Không phải hắn không muốn lợi dụng cơ hội để tắm chung nhưng nàng cũng cần có những giây phút riêng tư…và hơn nửa,,Hắn có việc cần làm…
-“Ừm..Em ở phòng 403…” Ngọc Lan gật đầu….Nói số phòng mình…tiếc nuối vu vơ….
…
…Ở xả Phương Trà...Có căn biệt thự 4 tầng…nói đúng ra nên gọi là lâu đài mới đúng …Bởi vì tầng nào cũng rộng rải… tráng lệ vô cùng khí thế…Chung quanh có tường cao bao bọc…Ngày nào cũng thường có xe ra vào…đều là loại xe khủng…Chiếc nào ít nhất cũng vài chục tỷ…và dỉ nhiên những người ngồi trên xe nhất định không tầm thường…Có thể nói là những người có thể dùng đô la đốt để nấu sôi một nồi nước hay chín một nồi chè…mà không hề nhíu mài hay nhăn mặt…
Sự hoánh tráng của ‘lâu đài’ và bức tường bao quanh khiến cho người dân chung quanh có cãm tưởng ‘lâu đài huyền bí’ nhưng thật ra chẳng có gì huyền bí cả…Lâu đài nầy là chổ kinh doanh của Bà chủ Tiên…Chính xác hơn nơi đây là nơi mà các đại gia..công tử các nhà quyền quý đến để đốt tiền…Bởi vì …Muốn qua một đêm ‘Nhất đạ đế vương’ ở lâu đài…khách phải chi không dưới 1 tỷ …là giá chót…Nhưng không phải ai muốn cũng được…Nhất định phải có thẻ hội viên ..Ngay cả thẻ hội viên cũng có 3 loại…’Bạc..Vàng..hay Kim Cương’…và lệ phí hàng năm cho mổi loại thẻ nghe mà hết hồn…bạc là 2 tỷ..vàng là 4 Tỷ …Kim Cương thì 5 tỷ….Đây chinh là thân phận….Bởi vậy ai cũng mua thẻ hội viên Kim Cương …Tâm lý con người mà…Chim tranh nhau vì tiếng gáy..Người tranh nhau vì danh tiếng…Và Bà chủ Tiên thì hốt bạc…
Theo đà phát triển của kinh tế…Người giàu ngày càng nhiều…Có thể nói là mộc lên như nấm sau cơn mưa…Một khi có tiền bạc đầy mâm…Trước hết là xây nhà lầu mua xe xịn,đi du lịch nước ngoài để tượng trưng cho thân phận…Song song với việc đó…Biết ăn chơi cũng là cách để chứng tỏ mình giàu…Chính là từ ý nầy mà bà Chủ Tiên mới nghỉ ra những cách móc tiền đại gia từ tứ xứ đổ về…
Chiều hôm nay vô cùng đặc biệt…
Mọi người không hiểu vì sao…Bà chủ Tiên ra lệnh chiều nay …đóng cửa…tất cả đều được nghi một ngày…Có thể ra ngoài chơi nếu muốn…Thay vì làm việc…mà được nghỉ đi chơi..Có ai lại không mừng….Chẳng mấy chốc…Lâu đài trở nên vắng lặng…Trừ những thân tín…Trong đó có Vỏ đại ca và gần chục thằng đàn em…Tất cả từ Cần Thơ ‘biệt phái’ xuống…
Chú Năm người xả Phương Trà…Cách đây gần nửa năm gặp hên…xin được làm gát cổng ở bên ngoài lâu đài ….Cổng việc nhàn hạ…Vậy mà được trả 8 Triệu tháng khiến bà con trong xả đỏ con mắt…Công việc gần nhà…lương cao…Coi như trúng số…Vì vậy làm việc rất tận tâm chức vụ… Thường ngày….Nhìn quen rồi…Xe nào đến đây đều là xe xịn…giá vài chục tỷ trở lên…Vì vậy thấy xe ‘tầm thường’ ngừng trước cổng…người lái xe còn nhỏ hơn thằng con trai út của lảo…Nên mở miệng xua đuổi…
-“Cậu đi lầm đường tìm lầm nhà phải không?Chổ nầy không phải là chổ của cậu…Mau đi đi..” Chú Năm phát tay..đuổi như đuổi tà…
-“Chú Năm..không được vô lể…Mau mở cửa..” Tiên quát…thầm tức giận..Nàng và bọn thằng Vỏ…Chậm một chút thôi…xuýt chút đã xảy ra chuyện…
Chú Năm nghe giọng nói trong trẻo…hết hồn…Bà Chủ Tiên chưa bao giờ đón ai…Bây giờ đích thân đón người nầy…Lảo bấm nút…Chiếc cửa sắt từ từ mở ra…Đức cho xe chạy vào…Hôm nay lần đầu tiên hắn đến đây nên không ai biết hắn là Đức lảo bản…Là ông chủ thật sự của nơi nầy…Vì vậy mà Tiên cho hầu hết người làm nghỉ nửa ngày…Chỉ có người thân tín mới ở lại để đón tiếp…
-“Đức ca…” Vỏ và đám đàn em thân tín xếp hàng đứng hai bên sau lưng Tiên…Thấy Đức vừa bước xuống xe…Cả đám nghiêng mình cúi chào… như đón tiếp ‘Đại ca đầu rồng’…Khiến Chú Năm trợn mắt há mồm…Làm ở đây hơn 6 tháng…Chưa ai từng có đãi ngộ nầy….
Theo sự phát triển của chuyện làm ăn..Vỏ coi như được coi là lảo đại ở nơi nầy…Phụ trách an ninh của Biệt thự…Khách đến chơi ..xài tiền thì được phục vụ như hoàng đế…Ngược lại..cà chớn hay giở trò thì sẻ thấy cuộc đời khốn nạn…Đám cán bộ cũng không ngoại lệ…Chổ dựa của Bà Chủ Tiên là Giám đốc Sở CA La Định Quốc đấy…Vì vậy không ai dám trêu vào…Có người nói rằng bà chủ Tiên là vợ nhỏ của La Giám đốc Sở…Nhưng nhìn kỷ thì không phải….La Giám đốc đối với bà Chủ Tiên rất là khách sáo…Không dám xằng bậy…Chuyện nầy chỉ có Vỏ và hai ba thân tín ‘ruột’ mới biết tại sao…Chị Tiên là người của Đức ca…Và chỉ hầu hạ Đức ca…La Giám đốc Sở mới không dám đụng đến…
-“Lảo bản..Anh đến rồi…” Tiên nhoẻn miệng cười…tiếp đón…Hắn là ông chủ của nàng…cũng là người nàng mong nhớ ngày đêm…Tuy biết mình không xứng nhưng nàng vẩn cứ hy vọng…
-“Ừm…Mọi người khỏe chứ?...Chổ nầy khá lắm…” Đức lảo bản xuống xe..gật đầu…đưa mắt nhìn quanh…buột miệng khen..ánh mắt hài lòng…Tiên quả nhiên là nhân tài làm ăn trong nhanh nầy…
-“Nghe anh nói vậy là mừng rồi..Còn đang lo ngại anh không được hài lòng..Mau vào trong tham quan…Cho chút ý kiến…” Được khen ngợi…Tiên mừng …Nàng quả thật tốn rất nhiêu tâm huyết để làm hắn hài lòng…Nhưng tuy được khen… nàng cũng không dám kêu ngạo…
Tiên quả là nhân tài trong ngành ăn chơi giải trí danh cho giới thượng lưu quý tộc…Biệt thự có 4 tầng…Tầng trệt dùng để tiếp tân …Cũng là nhà hàng…Có Bar để uống rượu..Có hồ bơi bên trong…Trang trí theo phong cách Âu châu của những thập niên đầu thế kỷ 20…Khiến cho khách đến ăn uống có cãm giác quý tộc cao cao tại thượng..Tầng hai là sòng bạc...Tầng ba và tầng 4..là tầng của nhục dục…Một đêm trên tầng 4…Nhất đạ đế vương…Giá không dưới hai tỷ….Tiên vừa dẩn Lảo bản tham quan vừa giải thích..
-Cái gì?Hai..Hai tỷ? Nghe nàng nói..Đức kinh hãi…
-“Lảo bản..Anh ngạc nhiên à?Hi Hi…Lên nhìn trước rồi nói sau..Tiên hảnh diện dẩn đường..Hai người bước vào thang máy…Bên trong không bít bùng…Có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh bên ngoài…Đến tầng 4..Đức lảo bản ‘đứng hình’ á khẩu trước quang cảnh trước mắt…Chính giửa là một bồn tắm rộng lớn có thể chứa khoảng đến 6 người vẩn còn thấy rộng…trong bồn không phải nước mà là rượu đỏ…Hai bên thanh bồn có hai vòi rượu liên tục chảy ra…Trang trí chung quanh…như một hoàng cung …đẹp,sang trọng, không có lời…để diển tả…
-“Mấy cái nầy.là cô nghỉ ra?” Đức lảo bản lắp bắp…
-“Hi hi..Lúc nhỏ em có đọc Bộ ‘Phong Thần Diển Nghỉa’…Nhớ có đoạn viết Trụ Vương cùng Đắc Kỷ ngồi trong hồ rượu …nên em bắt chước làm theo thôi…Không tệ lắm..Có phải không?Phải tốn mấy thùng rượu đỏ mới tạo được như vậy…Còn nửa nè…Tiên cầm tay Đức lảo bản dẩn hắn đên phòng tắm bên cạnh…Bồn cầu …dát vàng…hầu như tất cả trong phòng nầy đều dát vàng…
-“Là em lấy ý từ ngôi nhà dát vàng ở Cần Thơ đó…Hi Hi…..Khách sẻ được ‘Cung nử’ hầu hạ tắm rửa ở đây…Đến khi sạch sẻ xong mới Cùng Các Phi Tần ngâm mình trong hồ rượu…
-Cung nử: Phi Tần…?
-“Hi hi..Cung nử là các em người đẹp sinh viên học sinh được tỉ mỉ tuyển chọn để hầu hạ khách..Còn Phi tần là do khách chọn..Đại đa số là các em người mẩu,ca sỉ có tiếng tăm…Hoặc các Hoa hậu .Á hậu…Bởi vậy cho nên..Hi hi..Giá 2 tỷ là rất phải chăng rồi đó ...Không mắc đâu…
-Cũng phải…Nhưng mà…Có người..Dám trả …trả 2 tỷ một đêm?
-“Hi hi..Dỉ nhiên rồi…Còn rất nhiều người nửa….Thời buổi nầy nhiều người có lắm tiền của …Muốn tạo ra danh tiếng cho mình í mà…Hi hi…Cho nên em mới nghỉ ra cách nầy giúp họ…Nhưng không phải có tiền là được đâu à…..Phải có thẻ hội viên…đóng lệ phí hàng năm…Và Phải đặt trước để chuẩn bị đủ thứ…” Tiên hảnh diện ..đắc ý trước vẻ mặt ‘ngáo ộp’ của Đức Lảo Bản…
-“Bái phục..Bái phục…Chị quả là thiên tài..vậy mà cũng nghỉ ra được…”Miệng Đức lảo bản mở lớn..quả trứng gà có thể dể dàng lọt qua..Hai mắt hắn trợn tròn xoe…Đối với người phụ nử nầy…Hắn khâm phục tận đáy lòng…
-“Hôm nay sắp có khách à?” Thấy trong hồ đầy rượu đỏ…Đức hỏi…
-“Anh đoán thử đi…xem là ai?” Tiên nhìn hắn cười quyến rủ nhì hắn nói…Tay cầm chuông lắc…Tức thì có 4 nàng con gái…nét mặt thanh tú mỷ miều…Trên người mặc y phục cung nử trong suốt…Có thể thấy hết bên trong…xếp hàng một đi ra…Đứng bên cạnh nhìn hắn..mĩm cười…như là đợi lệnh vậy…
-”Ha ha…Không cần đâu…không cần đâu…Hôm nay có việc quan trọng cần làm…”Đức phát tay..
-“Anh..Anh thật không muốn thử?” Tiên sửng sốt…ánh mắt thất vọng…Hôm nay nàng đặc biệt chuẩn bị cho hắn một đêm ‘Nhất Dạ đế vương’ nhưng hắn từ chối…Nàng nào biết tuy 4 nàng kia nhan sắc không tệ nhưng so với đám mỷ nử của hắn…Vẩn còn kém một chút…Những màng Tam...Tứ phụng thậm chí Thất Phụng …hắn cũng đã hưởng thụ qua rồi…Chỉ thiếu là hồ rượu mọi thứ dát vàng như cung điện ….
-“Ha ha..Hấp dẩn lắm..nhưng hôm nay có chuyện cần làm…” Đức nháy mắt …Tiên biết Lảo bản khi làm việc thì rất là nghiêm túc ..hắn có chuyện quan trọng cần nói…Hơn nửa còn nhiều cơ hội mà…Nơi nầy là giang sơn của hắn…Hắn muốn đến nơi nầy lúc nào lại không được…Nghỉ vậy…Nàng phát tay…Bốn mỷ nử thất vọng đi trở ra ngoài…
-Ở đây được mộ thời gian rồi…Công ty xây dựng nào lớn nhất chị có biết không?
Tiên trầm ngâm…
-Nếu không biết thì dò hỏi…Coi ai là Chủ…ai là người chống lưng…Chẳng hạn…Tôi cần những thông tin nầy…
-Tôi có biết một người tên là Hồng Ngọc…Xấp xỉ 30…Là Chủ của Công Ty Xây dựng Hồng Ngọc…Hình như là vợ nhỏ hay người tinh của Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh…Nghe người ta nói vậy..Sự thật là sao thì không chắc…
-Vậy bắt đầu từ người nầy đi…Cho người theo dỏi..cô ta liên lạc với ai…Nhớ kỷ là phải tuyệt đối cẩn thận…Không được để lộ…
-“Sao vậy..Có chuyện gì sao?” Tiên thắc mắc..
-“Là như vầy…” Đức đem chuyện cột đèn rổng nói ra…Hắn có đủ lý do để nghi có người chống lưng nên Công Ty xây dựng Công trinh mới dám làm như vậy…Đây là địa hạt thuộc huyện Lấp Vò..Là Chủ tịch huyện..Hắn nhất định phải làm rỏ…Trong tương lai..Bất cứ lúc nào tai nạn tương tự có thể sẻ xảy ra...Hôm nay không gây ra thiệt hại nhân mạng nhưng tương lai chưa chắc được may mắn như vậy…
-“Hiểu rồi…Cái nầy đưa cho anh…” Tiên đưa chiếc USB…Đức cầm lấy bỏ vào túi…Thừa biết bên trong là cái gì…
-“Chị làm khá lắm…Ừm…Chị chuẩn bị ra Đà Nẳng một chuyến…
-“Đà Nẳng?” Tiên sửng sốt…
-Chuyện nầy khá dài…Mai mốt nói sau..Ừm..Tới giờ rồi…Tôi có việc phải đi…
-“Gấp vậy sao?” Tiên hụt hẵng…muốn nói lại thôi…
-Có chuyện gì?
-“Không..không có gì….” Tiên lắc đầu…
-“Vậy được…Tôi đi…Có tin tức gì gọi ..” Đức ra về..Hắn phải đi rước Thái Diệp,Ngọc Lan….Tiên nhìn theo thở dài…
***
-“Hello…Chào mọi người…Hi hi..Tôi là Thanh Tình..Chị của Phương Loan…Welcome to Đồng Tháp…” Thanh Tình vui vẻ hoạt bát vừa gặp đã gây không ít thiện cãm với Ngọc Lan,Thái Điệp…Nhưng nụ cười của nàng khi bắt tay Đức..Có chút lém lỉnh…soi mói…
-“Ha ha…Chào chị…Bây giờ mình đi đâu?” Trước cái nhìn soi mói của Thanh Tình..Đức tỉnh bơ…tay bắt tay Thanh Tình..Mắt nhìn Phương Linh hỏi…
-“New World Club…Chị Tình đã đặt bàn…Nhưng hơi xa…Ở Sa Đéc…” Phương Linh ngập ngừng..Từ đây đi đến đó mất 1 giờ đồng hồ…Nàng muốn kiếm nhà hàng nào gần đây ăn uống xong rồi đi hát Karaoke cha hát nhưng Thanh Tình chủ động quyết định…
-“Tốt đó…Đi một vòng cho biết..Ngồi xe mà…Nào có phải đi bộ …” Ngọc Lan tán thanh…nhìn Thái Điệp trưng cầu ý kiến...
-“Sao cũng được mà..” Thái Điệp mĩm cười…Bốn người phụ nử mổi người một câu…Coi tài xế..trong suốt…chẳng đếm xỉa…Đức cũng biết thân trong đang tình cảnh ‘âm thịnh dương suy’ nên cứ ngậm miệng…làm thinh…
- New World Club...quyết định rồi chứ gì…Vậy Thanh Tình…cô chỉ đường…OK..Lên xe…
-“Chi rườm rà vậy..Đưa chia khoa đây tôi lái được rồi..”Thanh Tình đưa tay ra chờ hắn giao chìa khóa…
-”Ừm..vậy tốt…Đức cầm chia khóa xe đưa nàng..Nhưng nử chừng..hắn chợt nhớ ra điều gì…rút tay lại…
-Hi hi..Sorry…Cô…có bằng lái xe chưa vậy? xuất trình bằng lái xe trước…Rồi mới nói…
-“Tôi..tôi bỏ quên ở nhà rồi…” Thanh Tình lí nhí đáp…Nàng chưa có bằng lái..Đang học…Muốn gạt gẩm ..Hy vọng hắn để nàng lái cho sướng tay..Ai dè bị bể mánh…
-Ha ha…Vậy có nghỉa là chưa có bằng lái chứ gì…Thôi đi chị hai….Cho tôi xin…
-“Anh..anh giỏi thiệt..” Thanh Tình bị thọc bể mánh…mặt đỏ bừng..ngoe nguẩy lên xe…ngòi phía trước…Bên cạnh tài xế…Làm nhiệm vụ chỉ đường…
Ngọc Lan,Thái Điệp,Phương Linh cúi mặt…vai run run cố nhịn cười…
New World Club là quán Bar ở Thành phố Sadec…Từ Cao Lảnh đi đến đó… Khoảng 50 cây số…Tùy theo tốc độ…Không nhanh không chậm khoảng gần 50 phút…Vừa đến..đã thấy bên ngoài náo nhiệt..Đại đa số thuộc giới trẻ…Hôm nay hình như có nhạc sống..Có lẻ vì vậy mà Thanh Tình muốn đến đây…Nhạc Sống không phải lúc nào cũng có…Nên khi nghe được là giới trẻ đổ về…Năm người chọn được một bàn…Bàn tròn nhỏ..cao,không có ghế…Chủ yếu là để nước…khách thì đứng… vừa nghe nhạc vừa nhún nhẩy…Một bàn thì hơi nhỏ cho 5 người..Vì vậy kê thêm một bàn ..Kê sát nhau….Mọi người kêu nước uống…
-“Tự nhiên đi..Mình ngồi chơi nghe nhạc…Nếu thấy không thoải mái thì về.” …Không khí ở đây khác với Skybar..Thấy Thái Điệp có vẻ e ngại..hắn nắm tay nàng nói nhỏ…
-“Ừm” Thái Diệp thấy lòng lâng lâng ngọt ngào..hắn lúc nào cũng ’trông chừng’ nàng…Đức nhìn quanh…đưa tay sớ khẩu súng Smith &Wesson trong túi xách đeo trên vai…cãm thấy yên tâm…Một mình đi với 4 người đẹp…Kinh nghiệm từng trải nên lúc nào cũng đề phòng…Cũng may..không có gì…Ai cũng lo vui chơi….Tay trái thỉnh toảng nắm tay Thái Điệp..tay phải nắm tay Ngọc Lan…Và dỉ nhiên cũng không quên sự hiện diện của Phương Linh… Trong ánh đèn mờ …Nắm tay để tỏ vẻ quan tâm…Chuyện không khó…Phương Linh,Ngọc Lan.Thái Điệp đêu cãm thấy lòng ấm áp… hắn chú ý tới mình là được…
…Chụm đầu nói cười…không để ý tới ai…Nhưng lại có lắm người để ý đến họ… Một mình cùng bốn mỷ nử..bắt mắt quá mà…Nên gây không ít sự chú ý…
Lâu lâu mới có nhạc sống một lần...Những trường hợp như vậy thường là đi với bạn gái…hoặc là có được đối tượng đang theo đuổi đi cùng để hưởng lạc thú của quá trình cặp kè…Không có Phương Linh…Phát không muốn đến…Nhưng tối nay là sinh nhật của người bạn thân…Ở nhà cũng buồn..Nên đến đây cùng đám bạn giải sầu…Ba anh em Trung Tín,Trung Nghỉa,Trung Chánh đở hơn…sinh nhật bạn…đến nghe nhạc…đở hơn ngồi nhà…
Vấn đề là bổng nhiên thấy ‘my ex’ (Người tình củ) xuất hiện…bên cạnh thằng cặc…kia…đang chụm đầu rù rì nói cười vui vẻ…Phát cãm thấy như vừa nuốt con ruồi vào bụng….Vô cùng khó chịu…Hai mắt hắn đỏ ngầu…
Đám bạn hỏi Trung Chánh…”Sao đi một mình…mà không thấy Thanh Tình”...Chánh cười ha hả nói nàng bận chuyện quan trọng đột xuất nên không thể cùng hắn tới tham dự…Ai dè…Thanh Tình đang vui cười cách đó không xa…Đám bạn ai cũng thấy…nhưng không ai nói gì….Khiến hắn muốn độn thổ…Thấy Thanh Tình nói cười với người lạ…trong lòng khó chịu…Không biết thằng nầy là ai…
Trung Nghỉa sáng nay muốn mời Ngọc Lan đến đây giao lưu để giới thiệu một số Trưởng Phòng trong giới quan trường Đồng Tháp cho nàng biết… Nhưng nàng từ chối…Lẻ ra không có gì..Nhưng bây giờ thấy nàng rất vui vẻ nói cười với một tên trẻ..lạ mặt…Hắn chưa từng thấy...Nên cãm thấy hiếu kỳ..ngầm quan sát..Càng quan sát..càng thấy bực tức…
Cùng tâm trạng…Trung Tín sang nay thấy Thái Điệp…thần hồn điên đảo….thầm nghỉ nhất định đeo đuổi…để ’đưa nàng về dinh’…Bây giờ thấy nàng cùng tên trẻ cười nói vui vẻ…Trong lòng hắn vô cùng đố kỵ…
-“Phát…Phương Linh ở đằng kia…” Sao không tới chào hỏi một tiếng…” Tín thấy mắt Phát đầy lửa giận..đoán ra được ít nhiều….Hắn lên tiếng khéo léo thăm dò…
-“Hừ…Anh biết thằng kia là ai không? Là thuộc hạ của anh đó Tín..Chủ tịch huyện Lắp Vò…” Phát nói xong cầm ly rượu ực một cái….nốc hết ly Vodka Tonic..Dằn ly mạnh lên bàn…Chứng tỏ trong lòng hắn đang rất giận…và đang cố kiềm chế…
-“Là hắn sao?Tưởng là ai chứ..Vậy chúng ta càng nên qua chào hỏi..” Tín bỉu môi khinh thường….nghỉ bụng..Nó quen với Bí Thư rồi sao chứ…Mình là Phó Chủ Tịch Thành phố…Thiếu gì cách chơi chết nó…” Hắn đứng lên..tiến về bàn Đức…Hắn đang vui vẻ cùng mỷ nử..Không biết mình đang tứ bề thọ địch…
***
Danh sách chương