Đi một ngày đàng học một sàng khôn,kinh nghiệm những lần trước,khi muốn điều tra chuyện gì Đức rất là cẩn thận,cho bản thân hắn thì ít mà cho người khác thì nhiều.Hắn sợ khi mình điều tra,may mắn ‘rờ’ trúng đường dây thì có thể sẻ có chuyện giết người bịt miệng.Vì vậy,sau khi cho xe chạy mấy vòng rồi kiếm chổ đậu xe gần địa điểm, hắn nhìn vào kính chiếu hậu mĩm cười đắc ý... đeo kính râm,đội nón,quần áo lượm thượm .Cải trang như vầy thì cho dù là người quen cũng khó mà nhận ra hắn là Đức Chủ tịch phong lưu bay bướm...mà là một tên ma cà bông nào đó.

Đã vậy hắn còn đi qua đi lại gần 2 vòng,ngó bên phải nhìn bên trái..Sau cùng tiến vào gỏ cửa..Tay chưa đụng,cánh cửa đã mở ra...Trước mắt là một gương mặt quen thuộc khiến hắn sửng sốt,định lên tiếng hỏi thì quả đấm đã bay vào mặt...Tá hỏa tam tinh,hai mắt hắn nổ đom đóm.lổ mủi cay xè...Chưa hết,giửa hai đùi bị một đạp... đau quá...hắn quỵ xuống,ngả lăn cù trên mặt đất.

-“Ê...Ê...Là tui...”Cố nhịn đau...Đức Chủ tịch muốn chửi ‘Đụ mẹ đéo bà’ con nhỏ Đan Thùy nầy nhưng cố giử hình tượng đành phải nuốt xuống bụng...miệng la bài hải.Nón ,kiếng văng ra..

-“Đức Chủ tịch..Sao lại là anh?” Nhìn ‘bad guy’ đang nhăn mặt...Đan Thùy sửng sốt,phía sau Oanh Oanh và Lan Chi đan trợn mắt há mồm.

Hôm nay có việc riêng cần làm nên Lan Chi xin nghỉ buổi chiều.Đan Thùy với tư cách Trung úy đến xin gặp Oanh Oanh để tìm hiểu nàng biết gì về Thúy Liểu.Cả ba đang chuyện trò thì Đan Thùy thấy có kẻ khả nghi lượn qua lượn qua lượn lại trước nhà,nàng liền theo bài bản đề cao cảnh giác và rồi hắn đến gỏ cửa...Chuyện xảy ra thì không cần phải nói nửa.

-“Chuyện nầy tôi phải hỏi cô mới đúng...Cô tới đây làm gì?Ây da...” Hắn ‘rên’...vì đau nên mặt nhăn như đít khỉ.Lan Chi,Oanh Oanh đến hai bên đến đở hắn đứng dậy...

-“Tôi đến thăm dò tin tức mà..” Đan Thùy ủy khuất đáp.Trong bụng lo lo..Cái nầy có tính là hành hung cán bộ lảnh đạo?Không nha..Hắn thần thần bí bí ,lắm la lắm lét như tên trộm...

-“Thăm dò cái con khỉ khô...Rỏ ràng là muốn ám sát lảnh đạo đây mà...” Đức nói lẩy...Cũng may là không trúng ngay thằng em..Nếu không thì khổ rồi.

Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ...Đan Thùy,Lan Chi,Oanh Oanh cúi mặt..Vai run run hình như đang cố nín cười.

-“Vậy hỏi ra được cái gì chưa?..Ây da...Để tui ngồi xuống trước đã..Cô nha..không cần mạnh tay mạnh chân như vậy chứ hả...Không được đâu à...Đàn ông con trai biết cô có tánh vủ thê như vậy thì khó mà lấy chồng...Nhưng cô yên tâm đi...Tôi sẻ không nói ra ngoài...” Đức ra dáng lảnh đạo ‘giáo huấn’ thuộc hạ.

-“Ha ha hi hi..” Không thể nhịn cười được, Đan Thùy,Lan Chi,Oanh Oanh cười ra nước mắt...Ai cũng hiểu hắn không muốn có người biết hắn bị Đan Thùy cho ăn đấm và đá ngay chổ đó...nhưng làm ra vẻ vì tương lai hạnh phúc của người khác.

-“Không hiểu các cô cười cái gì...Ụa.quên nửa...Lan Chi,sao chị ở đây?” bị nhìn thấu tim đen...Đức đánh trống lảng.

-“Tôi ở đây mà...Oanh Oanh là bạn tôi” Lan Chi mĩm cười.

-“Thì ra là vậy...Đúng là xúi quẩy mà” Đức thầm than,hắn vì muốn biết Oanh Oanh ở chổ nào cho nên tốn khá nhiều công sức hỏi,ai ngờ tránh dể tìm khó.

-“Anh tới đây làm gì...” Đan Thùy thắc mắc hỏi...

-“Cũng như cô thôi...Tôi tới tìm cô nầy” Hắn chỉ Oanh Oanh.

-“Anh tìm tôi?” Oanh sửng sốt...

-“Cũng không cần giả dạng thần thần bí bí như vậy..Đóng phim à?” Đan Thùy trề môi,trả thù hắn dám nói nàng có tướng ‘vủ thê’ khó lấy chồng.

-“Chờ chút..:”Hắn đến bên cửa,nhìn ra ngoài quan sát rồi quay trở vào...”Tôi tới đây tìm cô là muốn dò hỏi một chút chuyện,nhưng sợ cô có phiền phức sau nầy nên bất đắc dỉ phải làm như vậy.

-”Phiền phức?Tôi đâu có làm gì đâu à.”Nghe hắn nói,Oanh cả sợ...

Đan Thùy sửng sốt..Lời nói của hắn không hẳn là vô lý...Mình đã quá sơ xuất rồi.Chuyện nàng dò hỏi các chiến sỷ CA về vụ Bí Thư Dũng bị đụng xe, tuy rất âm thầm nhưng không thể nói là không ai biết.Hôm nay nàng tìm tới Oanh Oanh mục đích là tìm chút manh mối về Thúy Liểu.Chuyện nầy nếu hung thủ coi trọng thì chẳng khác nào chính mình đã đẩy Oanh Oanh vào trong tình trạng nguy hiểm? -“Xin lổi nha chị..Là sơ xuất của tôi...”Đan Thùy nhận ra sơ xót của mình..Lẻ ra nàng phải âm thầm tiếp xúc với Oanh Oanh mới phải..

-“Không..không có gì” Oanh Oanh nói như mếu...

-“Vậy bây giờ Oanh Oanh phải làm sao?” Lan Chi cũng cãm thấy lo lo...Nàng ở chung với Oanh,có thể nào bị liên lụy?

-“Vậy thì còn tùy cô biết được bao nhiêu về Thúy Liểu..Nếu tôi thấy quan trọng thì người khác cũng thấy quan trọng...?Nghỉ tới đây,Đức chợt động tâm cơ...phải ha...Hay là tung tin vịt để dụ rắn xuất động?Nhưng không dược,rủi ro có chuyện gì thì không nên..

-“Những gì tôi biết..tôi đã nói hết với xếp Thùy rồi...” Oanh Oanh sợ hãi nói.

-Vậy à...ừm...Nhưng tôi muốn biết thêm...Chẳng hạn như quan hệ đời sống vợ chồng của Thái Hửu Cơ và Thúy Liểu...Bạn bè thân..Người tình chẳng hạn..Nghe nói Thái Hửu Cơ là người phong lưu...Vậy Thúy Liểu thì sao..Nói tóm lại cô thấy gì có thể giúp đở cuộc điều tra thì đừng ngại...

Nghe hắn nói...Oanh Oanh trầm ngâm...

-“Ây ui..” Đức nhăn mặt...còn chút đau nơi chổ bị Đan Thùy đấm...

-“Uống nước nè” Lan Chi đưa cho hắn ly nước lọc...

-“Sorry..Tui không phải cố ý đâu à..” Thấy hắn lườm mình...Đan Thùy cố nhịn cười thầm nghỉ ...’Cái tên nầy...Là đàn ông mà ..Sao nhỏ mọn vậy.’

-“Tôi nhớ mamg máng có lần ..” Nói tới đây Oanh ngập ngừng...

-“Hả?Cô nhớ được gì rồi sao?Nói đi...Biết đâu có thể sẻ giúp được...” Đức hy vọng.

-“Có lần tôi nghe Giám đốc Sơn nói chị Liểu và Phó Chủ tịch Hoàng...” Nói tới đây Oanh ngừng lại..Nàng đang hổ thẹn,quan hệ giửa nàng và Trần Ngọc Sơn cũng mờ ám mà...

-“Phó Chủ Tịch Hoàng?” Đức nhíu mày...Là ai vậy ?

-“Là Phó Chủ Tịch tỉnh Nguyển Xuân Hoàng..” Đan Thùy nhắc nhở...Đây là một manh mối quan trọng...Trong lòng hổ thẹn,nàng là Trung úy CA,của tổ điều tra mà lại quên mất điểm nầy...

-“Vậy à..” Đức tiu nghỉu...Tuy là manh mối quan trọng nhưng cũng không giúp ích được gì.Đặt giả thuyết Phó Chủ tịch Hoàng là người tình của Thúy Liểu,có thể đến gần cô ta nhưng lấy lý do vì để giết Thúy Liểu?Rồi hình ảnh tủ sắt trống rổng hiện lên trong đầu...Có thể nào muốn độc chiếm? Khó mà biết được...

-“Nà...Vậy.Oanh Oanh có nguy hiểm gì không?” Lan Chi lo ngại.

-“Không có đâu,yên tâm đi...Tuy đây là manh mối quan trọng nhưng tôi nghỉ cũng có người khác biết..Cô Oanh cãm ơn nhiều...” Hắn đi ra cửa.

-“Nè..nè..” Lan Chi bước vội theo.Nàng sực nhớ chuyện gì...

-“Hả?...CHuyện gì?”.

-“Anh...Oanh Oanh muốn tìm việc khác làm...không muốn đi dạy nửa..Anh giúp dùm đi” Lan Chi nói nhỏ,vừa đủ để hắn nghe.Hiện nay trong ủy ban có nhiều chổ trống,Oanh có thể làm việc ở vị trí củ của nàng.

-Chị bây giờ là Phó Chánh văn Phòng mà...Thôi vậy nha..Bye.

-“Khoan..Tôi đi theo anh...Chị Oanh,chị Chi..cám ơn nhiều” Đan Thùy bước vội theo,nàng biết tên nầy có cái gì muốn giấu..Không dể đâu,vì vậy muốn bám theo.

-“Theo tôi làm gì?Chúng ta không quen thân lắm đâu..Đi làm việc của cô đi”Đức gạt phăng...

-“Đừng làm bộ làm tịch..Tôi không ngu đâu..Anh có gì muốn dấu…” Đan Thùy lì lợm.

-“OK..Vậy chúng ta đi mướn phòng...Có đi không?”...Đức Chủ tịch nham nhở bá đạo nói...

-“À được”...Má thoáng đỏ hây hây,Đan Thùy thản nhiên gật đầu...

Oanh Oanh,Lan Chi sửng sốt nhìn nhau...Chủ tịch huyện nầy cái gì hình như cũng dám nói...Ai dè nử Trung úy nầy cũng không phải thứ hiền.Đúng là tám lạng với nửa cân a...

Thật ra khi nói như vậy Đan Thùy cũng rung lắm đấy,nàng chưa từng làm chuyện đó,khi ở chung với bạn trai,nàng chỉ cho hắn bóp trên sờ dưới,đôi khi đặc biệt một chút thi làm bằng tay để giúp hắn xả stress...Nhưng Thủ trưởng Mai Thảo và Xếp Xuân Mai nói với nàng đừng bao giờ tỏ ra nhút nhát e thẹn với người nầy,càng e thẹn thì càng bị hắn ăn hiếp,đè đầu...Đối với hắn phải bốp chát sừng sộ mới được.

Có điều là khi hai vị Thủ trưởng khen đáo để tên nầy...Nói hắn có khiếu trong việc điều tra,thông minh,táo bạo.Nếu hắn chịu vào ngành CA sẻ là nhân tài của quốc gia...Việc nầy khiến Đan Thùy không phục.Nhưng sự việc hôm nay nàng quả thật cãm thấy mình hình như kém hắn nên mới có ý định đi theo coi hắn có ý đồ gì để ‘học hỏi’...Cho nên mới bấm bụng lì lợm...Nếu hắn làm tới thì chạy...đau có mất mác gì.

-“Cô”...Đức á khẩu...trợn mắt .Con nhỏ nầy mấy ngày trước còn e lệ lắm mà ,sao hôm nay bạo vậy.

-“He he..Tui hiểu rồi,cô muốn học chút mánh lới chứ gì...không phải là không được..Nhưng không phải là hôm nay.Vầy đi..Khi nào đi điều tra chuyện nầy...Tui kêu cô...Nà...Đừng có đi theo hoài nha...Tui trở mặt đó..” Hắn hùng hổ hăm dọa...quay lưng bước đi

-“Là anh nói đó nha...đừng có nuốt lời...” Đan Thùy nói vói theo.

-“Ây..được rồi...cô thiệt là phiền..” Chủ tịch Đức mĩm cười đểu...Tui không nuốt lời nhưng tui có tật hay quên...Nuốt lời và quên là hai chuyện khác nhau nha ...Hắc hắc hắc.

...

-“Hồi nãy biết mình nói gì với hắn không? Hi hi...Nếu Oanh muốn ..Oanh có thể đến làm ở phòng tài chánh huyện..Chổ của mình...”

Đức và nử Trung Úy Đan Thùy huyên náo một hồi rồi đi.Lan Chi sung sướng báo tin cho bạn.Phải nói là hảnh diện mới đúng.Từ lúc tốt nghiệp đến giờ,nàng cãm thấy bây giờ mới có chút tiếng nói...Trước kia nàng cầu cạnh người khác để có được hợp đồng giáo viên,bây giờ nhờ hắn mà nàng là Phó Chánh văn phòng của một huyện. Khác biệt một trời một vực.Vừa lên tiếng,hắn liền gật đầu để Oanh Oanh đến làm việc ở ủy ban. Tuy không là chuyện lớn lao gì nhưng Lan Chi cãm thấy hảnh diện khi giúp được bạn.

-“ Lan Chi...Cám ơn nhiều....”Oanh cãm động...Trước kia là phu nhân của Trưởng CA thành phố Cao Lảnh,được nhiều người coi trọng,nàng không nghỉ hôm nay nàng có tình cảnh nầy...Đúng là 30 Năm Hà Đông 30 năm Hà Tây...

-Giửa hai đứa mình có cùng chung cảnh ngộ phải giúp đở lẩn nhau.Không cần phải khách sáo mà.

-“Ừm...À nè...Mình không ngờ Chi quen thân với Đức Chủ tịch ...Giửa Chi và anh ta..hi hi.Có gì không vậy”?

-“Ây da..Bậy nà...Anh ta là học trò của anh mình...Là như vầy..” Chi kể...

...

Căn Biệt thự hẻo lánh của Trưởng ban Hằng hôm nay có khách Vip.Trương Hạo Nam nhiệt tình cổ vủ khi biết Bí Thư Tỉnh Ủy và Phó Chủ tịch Tỉnh của Hà Tỉnh đang là khách của bà xả mình.Trong quan trường,bạn nhiều thì tốt, nhất là rất có thể Bí Thư Ngọc Lệ sẻ là nhân vật số ‘1’ của nếu không là Bộ Công Thương thì cũng sẻ là Bộ Xây Dựng trong thời gian gần.Nếu là như vậy thì quan hệ thân thiết với Bí Thư Lệ sẻ có rất nhiều lợi ích... Hạo Nam biết mặc dù mình là con của nguyên Thủ tướng nhưng không thể vì thế mà coi nhẹ các quan hệ khác được.Không ai biết được chuyện gì sẻ xảy ra ngày mai. Hiện nay,người ngoài nhìn con đường thăng tiến của lảo,có lẻ thấy vửng chắc,hâm mộ nhưng bản thân Hạo Nam vẩn lo sợ,lảo thấy rất là bấp bênh.

Trương Hạo Nam biết cha mình đã có tuổi...Nhân sinh thất thập cổ lai hy.Hơn nửa,nguyên Thủ tướng năm nay đã tám mươi mấy rồi...Có thể ra đi bất cứ lúc nào,nói không chừng đêm ngủ rồi mãi mãi không tỉnh.Thế thái nhân tình,người đi thì trà lạnh.Một khi cha mình ra đi thì rất có thể cái ghế Bí Thư sẻ vuột khỏi tầm tay,đây là điều Hạo Nam đang lo lắng.Hơn nửa gần đây có người đang nhắm vào ông khiến Trương hạo Nam cãm thấy bất an.Vì vậy khi thấy bà xả móc nối được quan hệ với một Bộ trưởng tương lai.Hạo Nam dỉ nhiên là mừng rở vì nếu có thể thêm một đồng minh là thêm một phần lực lượng.

Trưởng ban Hằng thì khác, bà đã suy nghỉ kỷ rồi.Chồng bà,Trương Hạo Nam khả năng rất giới hạn,nếu không có người cha là nguyên Thủ tướng thì có lẻ không trèo lên được vị trí Chủ Tịch Tỉnh như ngày hôm nay.Sau nầy nếu lên được Bí thư thì chưa chắc là chuyện tốt...Nếu là như vậy ,thôi thì cứ để tự nhiên.Mọi việc cứ giao cho CA.Hằng biết Trưởng CA của Thành phố Cao Lảnh và huyện Lấp Vò là người của hắn nên bà yên tâm phần nào .Chỉ cần không ai có thể ‘thao tác’ được thì mọi việc sẻ đâu vào đó.Vì vậy không bận tâm suy nghỉ nhiều chi cho mệt.Chuyện Hằng bận tâm là quan hệ phức tạp giửa mình và quan hệ của hai đứa con gái với hắn.Hằng cãm thấy ghiền hắn.Chỉ có hắn mới thỏa mản được khát vọng thầm kín ủa nàng.Aiz...

-“Có tâm sự à?” Thấy Thúy Hằng có vẻ đăm chiêu...Ngọc Lệ hỏi.Sau buổi trực tuyến,bà cùng Diểm và Hà xuống đây ‘nghỉ dưởng’...

-“Tâm sự gì chứ...ừm...không dấu chị..Aiz..” Hằng ngập ngừng không biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào.

-“Có phải cãm thấy tội lổi không?” Diểm ngồi kế bên..Mĩm cười...

-Hằng à...Chị hiểu em..Lúc đầu chị cũng có tâm trạng như em,nhưng sau đó,chị suy nghỉ kỷ lại...cuộc đời ngắn ngủi,trăm năm có ba vạn sáu ngàn ngày.Mà mình có được trăm năm đâu,đến 70 là già khú đế rồi.Chúng ta còn được mấy năm nửa,chị thì sống cho chị.không phải cho người khác.Quan niệm đạo đức là con người đặt ra mà thôi.Chi quan niệm miển là mình không phóng hỏa giết người là được.Mọi chuyện khác..Ngọc Lệ nầy không quan tâm...

-“Ha ha..đúng vậy..Cheers..! Hà hưởng ứng...Nâng ly rượu trên tay uống cạn...Cuộc đời là như vậy.Sống cho mình hay cho người khác tùy mình quyết định.

-“Sao hả?Thông suốt chưa?Nếu đã thông suốt thì cheers...” Diểm đưa ly rượu của mình ra...ánh mắt nhìn Hằng mong đợi...

-“Cheers!... Em theo các chị...” Hằng như được cởi mở tấm lòng..Đúng vậy,nàng sống cho nàng..Hai đứa con gái..Phương Linh,Thanh Tình có cuộc sống của chúng..Xem ra mình hủ lậu hơn bà già chồng.

‘Đing..đong...’ Có tiếng nhấn chuông...Qua cửa sổ,bốn người đều nhìn xuống ,thấy có chiếc xe ngừng ngoài cửa.BIết là hắn...Hằng bấm nút trên tường,cửa mở,Đức chạy xe vào.Cánh cửa đóng lại...

Thường thì Biệt thự có hai người coi sóc,quét dọn trong ngoài nhưng Hằng cho họ tiền về quê nghỉ một tuần,vì vậy trong biệt thư chỉ có 5 người.Bốn người đàn bà đều trên 50 nhưng dục tình vẩn còn mãnh liệt và hắn,là người bạn tình lý tưởng.

–“Sao lại như vậy?” Thấy mủi hắn có chút ‘ăn trầu’ mọi người sửng sốt.Lệ bật thốt lên.

-Ha ha..không có sao...

-“Chuyện gì vậy?” Hằng quan tâm.

-Không nói có được không?

-“Ây...Nói nghe đi mà..” Diểm thúc giục.

-“Ngồi xuống trước đi đã rồi nói...Sao lại như vậy,có phải đang ăn vụng bị chồng người ta phát giác nên cho cháu ăn đòn phải không?” Hà trêu chọc.

-“Vậy cũng còn đở’’ Bất đắt dỉ ,hắn đem chuyện bị Đan Thùy bất thình lình tấn công kể ra.

-“Ha ha hi hi..” Các bà ôm bụng cười rủ rượi...

-“Cậu nha..Chuyện của CA thì để CA làm..Xen vào làm gì.Không có đủ việc làm à?”Ngọc Lệ lườm trách.

-“Vậy thì phải...Người nào việc nấy..Cậu thiệt là...” Diểm trách nhẹ.

-“Có liên quan gì đến Oanh Oanh?” Thúy Hằng nghi hoặc.

-Dì có thể nói là người nhà của Bí Thư Nga,chuyện của Bí Thư Nga chắc Dì cũng biết ít nhiều mà...

Thúy Hằng chợt hiểu.Oanh Oanh và Thúy Liểu là hai chị em bạn dâu,thuận hay không thuận với nhau nhưng việc trong nhà của người nầy người kia chắc cũng biết ít nhiều.

-Vậy có tìm hiểu được gì không?

-“Oanh Oanh nầy nói hình như Phó Chủ tịch Hoàng và Thúy Liểu có quan hệ ...”Nó tới đây hắn chợt nhớ mình cũng đang có quan hệ mờ ám với các mỷ phụ nầy nên kịp thời im miệng...

-“Tin nầy...” Hằng nghi hoặc...

-Phải tìm Thái Vân Cơ hỏi thử mới biết thật hay giả được.

-Tôi cũng nghe nói...nghe nói thôi nha là lúc trước khi Nguyển Xuân Hoàng còn là Phó Chủ tịch huyện hay Bí thư gì đó , Thái Hoàng Cơ có dan díu với vợ lảo ta...Câu chuyện nầy có lẻ ba má chồng tôi rất rỏ...

-“Tin tức nầy nếu là thật...đem ráp lại với nhau như vậy sẻ thành một giả thuyết rất hợp lý...Cần phải được chứng minh...” Hai mắt Đức sáng lên.

“Hai người đang nói chuyện phim à?” Diểm cười trêu chọc...Không nên phí thời gian mà...Mai về rồi.

Bí Thư Lệ thì không khách sáo chút nào,ngồi sát hắn,sờ sờ bóp bóp...Khách sáo cái gì mà khách sáo..bà vô đây là để hưởng thụ...Mọi chuyện khác không quan trọng.

Diểm,Hà thì quen rồi chỉ có Thúy Hằng là lần đầu chứng kiến bằng xương bằng thịt chứ không phải trong phim ảnh...Tim nàng đập thình thịch khi trước mặt,Lệ sờ mó ,rồi kéo phẹc mơ tuya quần hắn xuống...Con Diểm kia ..oh my god...Coi nó kìa... Nhìn Lệ,Diểm hai người hai bên ,người ngậm đầu.người liếm bìu dái...Hằng cãm giác giửa hai đùi mình ướt đẩm.

-“Tới đây chơi chung đi...Đừng mắc cở mà...” Lệ thấy Hằng ngây ngốc nhìn..kéo tay ,lẳng lơ lời nói sặc mùi dâm dục...

-“Ừm” Thấyba người bạn kia ai nấy đều lỏa lồ.Hằng e lệ đứng lên..tự cởi quần áo...Diểm tạm thời nhường chổ.Hằng vén tóc.cúi xuống... “Đúng vậy..Nhân sinh thật thập cổ lai hy...Đến 70 chưa chắc được sung sướng như bây giờ..vậy thì được ngày nào hay ngày nấy...”Hằng vừa gục gặc đầu vừa suy nghỉ miên mang..

Suốt buổi chiều..Cả gian phòng đầy tiếng cười rúc rít,tiếng rên rỉ và tiếng ‘bành bạch’ do hai bộ phận sinh dục ma xát vào nhau...Hằng thỏa mãn.chỉ có hắn mới đáp được những thú vui nhục dục trong tâm tư nàng.

...

Tối nay Đức hẹn với Phương Linh cùng nhau đi ăn tối nhưng có thay đổi đột ngột,nàng gọi hắn đến cùng nhau ăn cơm ở nhà.Cũng tốt,sẳn dịp hắn muốn gặp ông nội của Phương Linh.Nguyên Thủ tướng Trương tấn Tài.

Lần trước là ‘trình diện’,đây là lần thứ hai Đức đến nông trại của ông bà nội Phương Linh ăn cơm,tuy tình thân rất thắm thiết rồi nhưng tới nhà bạn gái không thể đi tay không, như vậy coi không được chút nào...Cho nên hắn muốn ghé siêu thị mua trà bánh.Chạy vòng vòng vừa thấy một chổ đậu xe lý tưởng...Đức chầm chậm định đậu xe bất thinh lình một chiếc Ferrari cúp ngang rồi chiếm lấy chổ...Nếu Đức không kịp thắng xe thì có lẻ đã quẹt chiếc xe đó rồi...

-“Á đù...” Đức Chủ tịch thầm chửi thề...Ngày hôm nay,có lẻ vì đã là ‘quan phụ mẩu’ hay đã là cha của mấy đứa bé rồi nên tánh tình hắn thay đổi nhiều,rất điềm đạm không nổi máu so đo làm gì...Người ta đã lấy chổ thì mình đi chổ khác thôi..Một câu nhịn thì chín câu lành.Bởi vậy hắn lắc đầu...lái xe tìm chổ khác.

Nhưng có những lúc.mình hiền nhưng người ta thì muốn kiếm chuyện...Gả lái chiếc Ferrari bước xuống xe hướng về Đức chủ tịch..giơ bàn tay trái đưa ‘ngón giửa’,bộ dáng rất hung hăng.Chưa hết,hắn đến gần xe của Đức, gỏ trên kiếng xe...

-“Đại ca..Có chuyện gì vậy?” Đức hạ kiếng xe xuống...nhún nhường hỏi.

-“Chuyện gì à?Mầy có biết vừa rồi xém quẹt xe của bố mầy không hả?Nói cho mầy biết nha mậy...Đụ má..Cũng may là số mầy còn hên...chưa đụng...Nếu đụng rồi...Cho dù 10 kiếp cũng không đền nổi nha mậy...Còn nửa nha...mầy nhìn cho kỷ đi...Thấy người đẹp kia chưa? Là con gái của Bí thư Tỉnh ủy An giang đó.Cô ta mà có chóng mặt nhức đầu...Mầy đi tù mọt gông nha con...”

Nghe hắn nói..Đức nhìn về chiếc Ferrari...Một mỷ nử tóc dài,eo thon,đeo kính râm đứng dựa lưng vào cửa xe...đang nói di động.

-“Tao đang nói với mày đó...Thằng nhà quê.. Đụ má...Cóc ghẻ muốn nhìn thiên nga hả mậy...” Gả lái xe thấy mắt Đức phớt lờ những gì gả nói,mắt hướng về mỷ nử ‘đờ đẩn’.Gả rống giận.

-Xin lổi nha anh bạn...tôi không cố ý.

-Biết là thằng nhà quê mầy không cố ý...Có nứng cặc thì về nhìn má mầy..đừng nhìn đàn bà của tao..Cút đi mầy...

-“Á đù...Là mầy muốn đó nha..” Trong bụng rủa thầm...Đối với thứ dân như gả nầy,cho dù mình lịch sự cách mấy cũng vô dụng.Đức liền nổi máu du côn .Hắn mở cửa xe bước xuống...móc cây súng lúc nào cũng lận sau lưng...

Thấy Đức xuống xe,gả kia đang định hùng hổ xấn tới,ai dè thấy trong tay ‘thằng nhà quê’ cầm khẩu súng đen ngòm...Gả ngớ người...Trong khi Đức đi đến gần chiếc Ferrari.

‘Đùng’...Hắn bắn một phát vào bánh xe sau...Đi một vòng...’Đùng’...Lại thêm một phát...Hai bánh xe sau xẹp xuống...Bắn xong hai phát,hắn trở lên xe lái đi...Coi như không có gì.Sự việc xảy ra chỉ trong vòng một một nốt nhạc.

-‘Áhhhh’ Đang nói di động..Cô gái nghe tiếng nổ...thất kinh hồn vía chưa kịp hoàn hồn thì tiếng nổ thứ hai...

-“Chết mẹ...Gặp thằng điên rồi..” Gả kia trợn mắt há mồm...đứng sửng người ,giương mắt nhìn thằng điên lên xe lái đi.

-“Cao Thái Sơn...đã xảy ra chuyện gì?” Mặt tái nhợt...lần đầu có người bắn,tuy không nhắm ngay mình nhưng đủ làm Vân Anh khiếp đãm la lên sau khi hoàn hồn.Trị an của Cao Lảnh tốt lắm mà..Tại sao có du đãng xả hội đen cầm súng bắn bừa bải như vậy chứ..Đây là ý nghỉ trong đầu của nàng...

-“Chúng ta vừa gặp thằng điên nguy hiểm...Mau báo cho bạn em biết đi.” Sơn cuống quít...Gả cũng vừa mới hoàn hồn...Nhìn hai bánh xe mà đau lòng,Chiếc xe mới mua ...’Đụ má thằng nầy’...Hắn nghiến răng,thầm nguyền rủa.

Vân Anh giận muốn hôn mê bất tỉnh...Nàng cầm di động bấm...Thấy nàng gọi điện,Sơn cũng gọi điện,gả gọi người tới thay bánh xe.Tuy tức giận nhưng gả biết thằng điên kia không thể thoát được.Bạn của Vân Anh ở Đồng Tháp nầy thế là thế lực khủng...Thằng điên nầy làm nàng kinh hoảng...Thoát được sao?

...

Tối hôm nay là sinh nhật thứ 80 của Trương Tấn Tài...Nhưng không tổ chức rình rang,năm nào cũng vậy,ông chỉ giới hạn những người trong gia đình,cùng nhau ngồi xuống ăn bửa cơm vui vẻ.Dỉ nhiên là Phương Linh gọi Đức tới ,hắn là bạn trai của nàng mà,lần trước đã chánh thức trình diện. Nhưng nàng không nói với hắn tối nay là bửa tiệc sinh nhật của ông nội.

Tối nay đặc biệt có rất nhiều bạn của Phương Linh...đều là bạn gái.Nói là ‘bạn’ cũng không đúng nhưng không có từ nào để diển tả quan hệ này...Tú Nhi bạn là phải rồi,nhưng Thụy Vủ,Yến,Tuyết.Thúy Ái...ừm...Khó mà nói có phải là bạn hay không nhưng hiện nay tất cả đều rất thân thiết với nhau..Lý do thì ai cũng biết.

Sau một ngày meeting nầy nọ,tham quan công ty Hồng Ngọc, Đương về nhà vợ,Thông về thăm nhà cha mẹ.Phó Loan than mệt về phòng nghỉ sớm Cả bọn được Phương Linh mời tới đây,trước là cho biết nhà sau là để thêm phần thân mật.. Một đám đang quây quần nói chuyện rôm rả ở khu vườn sau nhà,đèn đuốc sáng choang,Hồng Phượng là em gái của hắn nên rất được các ‘chị dâu’ cưng chiu khiến Hồng Phương trong lòng có chút ngượng ngịu.Hắn cũng là đàn ông của nàng mà..nhưng không thể ‘lộ mặt trình làng’.Thanh Tình cũng góp mặt chuyện trò,tâm sự của nàng,em gái biết hết rồi,bà nội nói OK mà..không biết hắn có thích nàng không,bởi vậy trong lòng thấp thỏm...nhưng tự tin..Mình so với các bạn nầy...không thua mà,không có lý nào hắn không thích mình chứ.

Bên nầy đám con gái trẻ chuyện trò như bắp rang...Gần đó,Hai vợ chồng Trương Tấn Tài,Bích Phương,Trương Hạo Nam,Thúy Hằng,Trương Tấn Dủng,Bí Thư Nga đang ngồi chuyện trò.Không khí không được vui lắm có thể nói là ảm đạm vì chuyện của Trương Tấn Dủng.

-“Em có vẻ mệt à” Thấy sắc mặt vợ có vẻ không được tập trung..Hạo Nam quan tâm.

-“Không..Có gì mệt chứ...” Thúy Hằng mĩm cười..Cầm ly nước lên uống để che lấp vẻ ngượng ngập của mình.Hằng đang nhớ lại lúc xế trưa nầy ,không ngờ mình lại thác loạn và dâm đãng như vậy.Ngồi trên mình hắn mà nhún nhẩy...Hằng có cãm tưởng mình bây giờ và Hằng lúc trưa là hai người khác nhau...

Nga ngồi bên cạnh chồng không nói gì, Dủng Bí Thư chột dạ...nghỉ Nga đang giận ..Nhưng bây giờ ,bà xả có giận cũng không quan trọng,lảo đang lo sốt vó.Không biết bên CA điều tra thế nào.Có tìm ra hung thủ chưa? Hay là ù ù cạc cạc kết án bậy bạ..Mình vô tội mà...

Nga cãm thấy lạ là mình không giận chút nào...Tại sao? Có phải là vì ông đã ăn chả và bà đã ăn nem?Khó mà biết được.Trong lòng nàng cứ suy nghỉ lung tung rồi mặt thoáng hồng khi nhớ đến lúc hắn dúi miệng vào giửa hai đùi mình...Nga tự hỏi mình có phải là quá dâm đãng rồi hay không?Cái tên nầy ở trong văn phòng mà...Rồi nàng lo lo...Mổi tháng ngày nầy thường là kinh nguyệt tới...Nhưng đã hai ngày không thấy.Không phải là ‘dính’ đó chứ?Bấy lâu nay,Dủng và nàng đã thử nhưng chưa có kết quả,lần nầy nếu có...Vậy là của ai?Vấn đề nầy khiến nàng bận tâm ...Chuyện của Trương Tấn Dủng,Nga tin tưởng mọi việc sẻ sáng tỏ...Nàng biết tánh của lảo...Không thể nào là kẻ giết người.

Hai vợ chồng Trương Tấn Tài tuy ngoài mặt rất binh tỉnh nhưng trong lòng rất lo lắng.Cũng như Nga,hai ông bà biết con trai mình có tánh xấu là hay lăng nhăng nhưng nhất dịnh là vô tội trong chuyện.tuy vậy cho tới bây giờ,mọi chứng cớ đều rất là bất lợi cho Trương Tấn Dủng...

-“Tên Nguyển văn Đồng nầy thật là âm hiểm...”Hạo Nam bực tức... Có ai lại không muốn ngồi ở vị trí số ‘1’ chứ.Nếu không có gì thì lảo có đến 90 % cơ hội để thượng vị.Gần đến giờ phút quyết định thì xãy ra chuyện khiến lảo căm tức ,mấy ngày nay bồn chồn,lo lắng ăn ngủ không yên.

-“Chưa chắc là Nguyển Văn Đồng đâu.” Thúy Hằng buột miệng,lời vừa nói ra biết mình lở lời.Trưa nầy ,hắn có nói qua,trước khi ‘lâm trận’.

-“Sao em lại nói vậy?” Hạo Nam nhìn vợ.

-“Hồi trưa nầy em đi ăn cơm với Bí Thư Lệ và Chủ Tịch Diểm,có quen được người bạn mới,không ngờ đó là Dì hai của Trần Đức .Hắn cũng có mặt.Là hắn nói.” Thúy Hằng tự phục sự lanh lẹ của mình vì giải thích vô cùng hợp lý.

-“Chị hai,tại sao hắn nói vậy?” Tấn Dũng mừng rở..Phải chăng Trần Đức biết điều gì?Hắn có quan hệ chặt chẻ với bên CA..Chắc là như vậy rồi.

-“Chi không có hỏi...Đại đa số thời gian..Hai dì cháu người ta nói chuyện với nhau..Nhưng lát nửa hắn tới đây mà...” Thúy Hằng tiếp tục nói láo một cách trơn tru.

Bên bàn bọn trẻ,ngay lúc này,di động của Thanh Tình reo lên...Liếc nhìn màn hình...Nàng bắt máy.

-A lô..Hi hi.Vân Anh,sao còn chưa tới..đang ở đâu vậy?

-“Hả?Chờ đó...Mình tới ngay...”Không biết Vân Anh nói gì...Thanh Tình ngồi bật dậy.Giọng hoảng hốt.

-“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạo Nam đang phiền muộn, Thấy Thanh Tình có vẻ hoảng hốt, Thúy Hằng hỏi.

-“Mới vừa rồi,Vân Anh đang ở Vincom Plaza..Có thằng điên rút súng bắn bể bánh xe ...” Thanh Tình tức giận nói.

-“Trị an của Cao Lảnh xưa nay tốt lắm mà...Sao có người vô pháp vô thiên vậy?” Tấn Dủng nhíu mày,có ý chê trách CA Đồng Tháp.

-“Chưa rỏ đầu đuôi...Không được nói bậy...” Tấn Tài nghiêm giọng.

-“ Con đi tới đó đưa Vân Anh về đây...” Thanh Tình nóng lòng...

-“Em đi với chị” Phương Linh đứng lên...-“

Tụi nầy đi theo hai người.” Tú Nhi hưởng ứng... là bạn Phương Linh nên dỉ nhiên là Tú Nhi cũng có giao tình với Vân Anh,người quen gặp chuyện,không thể không tỏ chút quan tâm.

Tú Nhi đi thì Thụy Vủ cũng đi...Thế là cả đám con gái đều muốn đi coi náo nhiệt.

-“Lát anh ấy tới..Má nói..tụi con về liền” Phương Linh nhìn Thúy Hằng ..nói.

-“Được rồi..đi mau đi...Nhớ cẩn thận...” Thúy Hằng gật đầu...phát tay...

Vân Anh, bạn thân của Thanh Tình và Phương Linh,là con gái của Hoàng Trọng, Bí Thư Tỉnh ủy An Giang.Năm nào cũng đến đây vào ngày sinh nhật của ông cụ .Tuy không phải bà con thân thuộc nhưng tình cãm của hai nhà Trương-Hoàng không tệ,có thể nói là thân thiết.Bí Thư Hoàng Trọng đã từng là thư ký của ông cụ trước khi ông cụ về hưu ,thấm thoát đã 15 năm rồi.Tuy không đích thân đến thăm nhưng con gái Vân Anh hầu như năm nào ngày nầy cũng đến.Mang chút quà để tỏ lòng tôn kính cựu lảnh đạo.

-“Năm ngoái có vụ nổ súng kinh thiên động địa ở khách sạn S.M...lòng người hoảng loạn,bây giờ có người rút súng.Tuy không có án mạng nhưng coi bộ phải bàn thảo với La Định Quốc mới được.” Hạo Nam muốn tỏ khí thế của mình,để chứng tỏ lảo không bận tâm đến sự công kích của kẻ địch núp lùm.

-“Ông à...Tui suy nghỉ kỷ...Lời nói của Thúy Hằng không phải là không có lý...” Bích Phượng nãy giờ trầm ngâm bây giờ lên tiếng.

-“Không phải con nói...Người nói tới rồi kìa”Thúy Hằng mĩm cười nhìn ra cửa...Đức vừa xuống xe,hai tay khệ nệ quà cáp...

-“Sinh nhật của ông nội ,tới ăn bửa cơm gia đinh là được,quà cáp làm gì..” Bà nội Bích Phượng trách nhưng ánh mắt hài lòng,đây là tấm lòng của con cháu,nhất là cháu rể...

-“Sinh nhật?Thì ra là vậy,hèn chi Phương Linh thần thần bí bí không nói.Sinh nhật của nguyên Thủ tướng nếu tổ chức linh đình,người người sẻ đạp nhau mà tới.

-Ha ha..Ông nội à..Cái nầy không được tính như là quà...Trà và bánh thôi ,cháu cũng có phần ăn mà...Nhưng cháu chỉ sợ nếu người ngoài biết sinh nhật của nguyên Thủ tướng mà đem quà bằng mấy thứ nầy...Chắc là cháu chết không có chổ chôn a...

-“Ha ha...Hi hi..”Mọi người bật cười..Tên nầy thật biết ăn nói làm cho người ta hài lòng.

-“Đừng ba hoa nửa...Ngồi đi. “ Bích Phượng cười ha hả...càng ngày bà càng thấy vừa mắt đứa cháu rể nầy...

-“Dạ được...Các vị mạnh khỏe a...” Miệng chào các trưởng bối...Tay kéo ghế ngồi,Nhìn mặt Trưởng ban Hằng và Bí Thư Nga nghiêm nghị,hắn cười trộm...Cả hai lâm trận như con hổ cái,bây giờ có dáng ‘đạo đức phu nhân’..Nhưng mà cái nầy hắn thích.Nhớ cách đây vài tiếng đồng hồ,cái tướng gục gặt đầu của Trưởng ban Hằng...Đức đưa tay sờ đùi nàng dưới bàn,chỉ một cái thôi rồi rút về...gương mặt thản nhiên.Có tấm nắp bàn phủ nên không ai thấy...

Hằng giật mình...hai má đỏ lên...không dám nhìn thẳng...Trong lòng thầm mắng nhưng có chút thích thú.

-“Nghe bà xả tôi nói bên CA có cái nhìn mới về sự việc của Tấn Dủng?” Hạo Nam nóng lòng...Lảo không tin mấy về cái nhìn của hắn.mà tin rằng đây có thể là kết quả sơ bộ của nên CA.Hắn thân thiết với bên CA như vậy,biết rỏ tình tiết cũng là chuyện thường...

Hằng nhíu mài...Nàng có bao giờ đề cập đến CA chứ...Nhưng không tiện phản bác.Tấn Tài thầm thở dài..Con trai trưởng của ông tâm địa hẹp hòi,thằng con thứ thì trăng hoa chỉ biết chui đâu vào váy của đàn bà,xem ra họ Trương đi tới bước này đã là cực hạn rồi...

-Dạ phải Bác trai...Ông nội,bà nội...Chú ba...Không biết cái nhìn của các người như thế nào về vụ nầy?

-”Về quan điểm lợi ích...Người có lợi nhiều nhất là Nguyển văn Đồng...” Bích Phượng nhanh miệng nói.

-“Hi hi...Thì đúng rồi..Cháu cũng thấy như vậy,mà cháu thấy như vậy thì nhiều người cũng sẻ thấy như vậy.Trưởng ban Đồng nhất dịnh không ngu dùng hạ sách nầy ..Hơn nửa ông ta không muốn lưởng đầu thọ địch...Chỉ có kẻ ngu mới chọn con đường nầy.

-“Lưởng đầu thọ địch?” Tấn Tài nghi hoặc.

-“Ông nội có nghe qua chuyện Công ty Hồng Ngọc?” Đức hỏi lại.

-“Ba...” Hạo Nam giải thích ngắn gọn.Công ty Hồng Ngọc đang rao bán...Nhưng mọi người đều không thấy sự liên quan vụ nầy với Công Ty Hồng Ngọc.

-“Xin lổi ..Chuyện nầy trước khi ngả ngủ..Cháu không thể nói thêm nhiều..Nhưng công ty Hồng Ngọc nầy là tử huyệt của Trưởng ban Đồng..Ông ta không thể để lọt vào tay người khác...Cho nên trong giờ phút quan trọng,ông ta không thể nào tự gây phiền phức cho mình...Vì vậy khả năng Trưởng ban Đồng là chủ mưu của vụ nầy rất thấp...

-“Nói cho cùng..Vậy có thể là ai?” Tấn Dũng mất kiên nhẩn...

-Có một chút đầu mối..cần phải kiểm chứng lại trước khi thành lập giả thuyết..Ông nội...Nghe Trưởng ban Hằng nói ông biết nhiều về Thái Hoàng Cơ?

-“Ý của cháu là...” Bích Phượng xen vào..bà đã nhìn ra hắn muốn ám chỉ điều gì.Tấn Tài nhìn vợ...Ánh mắt ngưng trọng...Ngoài Thúy Hằng,sáng nay đã nghe hắn nói qua trong lúc hai người đang du dương,Nga,Tấn Dủng và Hạo Nam như người đi trong sương mù.

-“Cái gì vậy má?” Hạo Nam nóng nãy...

-“Chuyện nầy cũng hơn 10 năm rồi...Lúc trước khi Phó Chủ tịch Hoàng còn là Chủ tịch huyện Tam Nông,Thái Hoàng Cơ..” Bích Phượng chỉ nói tới đây rồi im lặng...

Hạo Nam bừng tỉnh,lúc đó ông ta la Chủ tịch Thành phố Sa Đéc...Xảy ra cái vụ xì căng đan là Thái Hoàng Cơ và vợ của Chủ tịch huyện Tam Nông cùng nhau đi mướn phòng ngủ rồi bị bắt quả tang...Chính vì vậy mà Thái Hoàng Cơ phải nghỉ hưu sớm khi vừa lên chức Phó Chủ Tịch Tỉnh chưa được 1 năm...Đây là vị xì căng đan lớn nhất thời bấy giờ.

-“Chuyện đã mươi mấy năm rồi mà...” Tấn Dũng lắc đầu...đối với lảo..Nguyển văn Đồng khả nghi hơn nhiều.

-“Phó Chủ Tịch Hoàng và cô Thúy Liểu có quan hệ với nhau...” Đức nói thêm một câu...Đây là bức tranh đang hình thành trong đầu của hắn.Mười năm trước Thái Hoàng Cơ dụ dổ vợ của Nguyển Xuân Hoàng,mười năm sau,Phó Chủ Tịch Hoàng dan díu với vợ của Thái Hửu Cơ...Ân oán tình thù khá phức tạp.

-“ Đây có phải là nguyên nhân dẩn đến cái chết của Thái hoàng Cơ và Thúy Liểu?Miển cưởng cũng không nghe xuôi tai” Bích Phương lắc đầu.

“Không phải đâu bà nội...Theo báo cáo tại hiện trường”...Hắn nói ra vết tích của tinh dịch trên sàn nhà và tủ sắt mở toang...không có thứ gì bên trong...Hắn úp mở...hơi ngại vì có liên quan đến tình dục... Chuyện nầy nói trước mặt trưởng bối như hai ông bà cụ Tấn Tài và Bích Phượng thì có chút thất lể vì vậy hắn hơi lòng vòng..

-“Lải nhải cái gì...muốn nói gì cú nói thẳng đi..” Bích Phương ‘quát’

Thấy bà nội mất kiên nhẩn Đức cuối cùng cũng đưa bức tranh của mình ‘vẻ’ ra.

-Vậy được..cái nầy là ý nghỉ riêng của cháu thôi nha...Là như vầy...Thái hoàng Cơ có dan díu với Thúy Liểu..Đang thân mật đến nửa đường thì..ha ha..ngả ngựa..ý không phải..là Thượng mả phong mới đúng...Thúy Liểu thừa cơ mở tủ sắt..Chắc là thấy trong đó có rất nhiều tiền nên nổi lòng tham muốn chiếm đoạt...Vấn đề là muốn cho mọi chuyện êm xuôi thì cần phải ..ha ha..Tiển Thái Hoàng Cơ đến miền cực lạc...Nhưng cô ta không dám tự mình ra tay cho nên kêu người tình...

-“Thúy Liểu chưa chắc có một mình Phó Chủ Tịch Hoàng là người tình.” Nga Bí Thư xen vào..Nàng biết Bí Thư Đãng ủy xả Vỉnh Thạnh cũng lẹo tẹo với vợ của Thái Hửu Cơ...

-“Nhưng Phó Chủ Tịch Hoàng là người lý tưởng nhất...” Đức mĩm cười...Nụ cười hóm hỉnh...

Mọi người bừng tỉnh..Đúng vậy..Phó Chủ Tịch Hoàng là người lý tưởng nhất..Vì có gút mắt với Thái Hoàng Cơ..

-“Hơn nửa nếu giá họa được cho Nguyển văn Đồng...Thì có thể nói đây là kế hoạch tuyệt diệu...Đó là gây mâu thuẩn để cho Bác trai và Trưởng ban Đồng đấu nhau,cuối cùng ông ta mới là ngư ông hưởng lợi.Không là Bí Thư thì cũng sẻ là Chủ tịch Tỉnh...Kẻ địch còn lại là Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ..có lẻ không đáng kể...

‘Chát’...-“Hay..” Bích Phượng vổ đùi tán thưởng...Tuy hắn dựng câu chuyện dựa trên những manh mối tìm được nhưng rất là hợp lý .

-“Nhưng còn con dao và dấu tay thì sao?” Tấn Dủng phấn khởi.Mắt nhìn Đức ..Thiện cãm tăng lên mấy phần...

-Không biết chú có coi phim ‘Bourne identity’ à không ‘Bourne utimatum’? Trong đó có đoạn lấy dấu tay của người nầy trên miếng giấy kiếng rồi áp lên con dao...Vậy là có dấu tay rồi.Còn nửa nha..Sau khi ‘finish’ Thái Hoàng Cơ...Phó Chủ tịch Hoàng cãm thấy thấy giử Thúy Liểu là giử mầm mống tay họa cho nên...

Hắn đưa tay ngang cổ ..cắt ngang..Ý nói giết người bịt miệng..Điều nầy giải thích hiện trường không có vết tích giằng co ,đánh nhau.Chứng tỏ hung thủ là người quen với nạn nhân,dể dàng tiến đến gần rồi một phát trí mạng...

Mọi người sửng sốt...Cái tên nầy..Đang nói chuyện rất mạch lạc,hợp lý nhưng sao lại đem thí dụ của xi nê vào đây?Nhưng nghỉ kỷ lại rất là hợp lý...Bởi vậy không ai phản bác được.

-Còn nửa...Dấu máu trên con dao phát hiện trong cốp xe...Tai nạn xảy ra đúng thời điểm..Sao lại trùng hợp vậy?Không thể nào đâu..Có người sắp đặt một chuổi liên hoàn...Cho nên Vị Phó Trưởng Phòng kia,Bác Sỷ Pháp y,và người lái xe kia...Cả ba người nầy nhất định có vấn đề...

-“Đúng vậy..Nhất định có vấn đề?” Đến lượt Tấn Tài gật đầu tán thưởng..Thầm nghỉ :’Ánh mắt của bà xả mình thật độc đáo...’ Tên nầy là nhân tài...

-“Uống nhiều quá..Cháu đi toilet ..” Đức đứng lên...Hắn quả thật đã uống nhiều..Cần đi xã...

-“Đi thẳng..quẹo trái” Thúy Hằng chỉ đường...

Ngay lúc nầy ngoài cửa có tiếng ồn ào...Đám con gái đã về...Còn có thêm Hoàng Vân Anh và Cao Thái Sơn...Nét mặt Cao Thái Sơn vẩn còn tức giận.Hắn nhìn dáo dác..Vừa rồi ,tuy bên ngoài trời tối nhưng hắn hình như thấy chiếc xe của thằng kia...

-“Ông nội,bà nội...”: Vân Anh ra vẻ ủy khuất...Là bạn thân của Thanh Tình nên rất thường từ Long Xuyên qua đây chơi nên có thể nói nàng cũng là một phần tử nơi nầy.Hôm nay vô duyên vô cớ bị một tên côn đồ làm hết hồn,thử hỏi làm sao không giận cho được?

-“Sao rồi?Mấy đứa có báo CA chưa?” Hạo Nam nghiêm nghị...nhìn Phương Linh hỏi.

-“Báo rồi...Nhưng vô dụng thôi..Có lẻ hắn không phải là người xứ mình” Thanh Tình đáp..,

-“Là nó...” Ngay lúc nầy...Cao Thái Sơn phấn khích la lên..Mọi người quay lại nhìn...Chủ Tịch Đức vừa mới đi ‘xả’ xong,trở lại thì có người chỉ mặt mình hét lên...

-“Á đù...Hôm nay xui thiệt”...Đức lắc đầu...

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện