Căn biệt thự nhà vườn của Trưởng ban Đồng có thể nói là một ‘kỳ quan’ của xả Mỷ Thọ,nếu nói về sự xa hoa thì cũng chỉ tương đối,điểm nổi bật là kiểu kiến trúc mới lạ.Đặc biệt là căn phòng khách rộng lớn chung quanh có tường kinh bao bọc nằm chơi vơi giửa đầm sen .Từ bên trong nhìn ra ngoài thấy bông sen tô điểm vô cùng tao nhả,thơ mộng...Buổi tối có thể nằm bên trong ngắm trăng sao mà không bị muổi đớp.Trước và sau đều có sân rộng,chung quanh cây cối um tùm nên vào những buổi trưa oi ả như hôm nay thì không khí quanh nhà mát rượi.Nghe nói là để xây căn biệt thự nầy,Trưởng ban Đồng đã tốn rất nhiều tâm huyết sưu tầm rồi gom lại nói ý muốn của mình để kiến trúc sư lên bản vẻ,sau đó sửa đi sửa lại cuối cùng phải tốn hơn hai năm mới xây xong căn biệt thự lý tưởng nầy nói là để dưởng già mặc dù lúc đó ông vừa mới hơn 40...Tính ra cho đến bây giờ đã mười mấy năm rồi... Muốn vào cổng chính của biệt thự,từ lộ cái quẹo vào con đường trãi đá khoảng 200 thước.Xe Đồng vừa khuất bóng,chiếc Toyota Fortuner từ từ tiến gần ,ngừng dưới tàn cây..

-“ Ở đây được rồi. Tắt máy xe,Ngọc Như nhìn đồng hồ...

-“OK... Thục Linh bước xuống đi vòng ra phía sau lấy ra chiếc flycam yêu thích của nàng.Chẳng mấy chốc chiếc DJI Air 2S bay lên hướng về căn biệt thự ...

-“Wow...Hiện đại ha..” Ngọc Như hâm mộ..Với chiếc flycam đầy đủ tính năng chụp hình và quay phim nầy,công việc thu thập địa hình dể hơn nhiều...

-“Dỉ nhiên rồi..Hăm mấy triệu đó...” Thục Linh mĩm cười...Tay điều khiển chiếc flycam bay vòng vòng trên cao chụp hình,quay phim hoàn cảnh bên dưới...Trước kia nàng còn thắc mắc hỏi nầy hỏi nọ nhưng bây giờ hắn muốn sao thì nàng làm vậy...

-“Testing...Testing..Nghe rỏ không vậy?” Ngọc Như gắn tai nghe..thử thiết bị.

-“Nghe rỏ...’Go’..: “ Liền sau khi Thục Linh dứt lời.Ngọc Như thoăn thoắt băng qua cánh đồng tiến gần về căn biệt thự rồi mất hút sau hàng cây um tùm... flycam của Thục Linh thu thập tình hình bên ngoài từ trên chụp xuống,nàng có nhiệm vụ thu thập tinh hình bên trong nhưng không xâm nhập,chủ yếu là chụp và thu hình từ xa mục đích tìm bọn người Hải Phòng ‘mất tích’ có phải hay không đang ở trong căn biệt thự nầy.

Từ lúc bọn Châu điên đến,ngày nào cũng vậy, trong phòng khách lúc nào cũng rất ồn ào nhưng giây phút nầy lại rất yên lặng.Bởi vì lảo đại đang khúm núm nói chuyện điện thoại.Nhìn bộ dáng lảo đại,bọn đàn em biết đàn anh đang nói chuyện với ai,vì vậy tất cả đều im re,chỉ thở nhẹ,không dám nói chuyện.

-“ Mấy ngày nay tụi mầy chắc cũng phè phởn đủ rồi...Hôm nay có nhiều việc phải làm” Châu điên cúp máy,hắn vừa nhận được tin không tốt về chuyến hàng lần nầy đồng thời lảnh đạo có chỉ thị quan trọng cần làm,không thể đú đởn được nửa

-“ Lảo đại...Có gì không ổn sao?” Đang chờ Diệp tới,nghe lảo đại nói hôm nay có việc làm...Mến cụt hứng.

-“Đừng lãi nhãi nửa..Chuyến hàng bị chụp rồi...Tổn thất rất lớn” Châu điên trừng mắt.Nét mặt ba gả đàn em liền ngưng trọng.Bọn họ vào đây là nghe theo sự sắp xếp của Trưởng ban Đồng để phối hợp hành động,bây giờ chưa gì mà đã thất bại...Một chuyến hàng cả trăm ngàn tỷ bị chụp.

Ngừng một chút,cho đàn em có thời giờ tiêu hóa tin tức chẳng lành,Châu điên nói tiếp...

-Tao vừa nhận được lệnh của chị Năm. Tụi bây chuẩn bị đi,mình có nhiều việc phải làm.

Vừa dứt lời ,cả bọn thấy Đồng chạy xe vào,lảo hấp tấp xuống xe.Chị Năm nói bằng mọi giá là được rồi,lảo đã có kế hoạch trừ tên Hòa Bình dể chận đứng ngọn lửa dẩn tới chân mình.Nếu thất bại thì lảo số phận cũng như tên Hòa Bình kia.Lảo nhất định không để chuyện này xảy ra.

-“Đồng Trưởng ban...Tôi đã biết mọi chuyện...Nói đi...Ông muốn tụi nầy làm gì...” Châu điên nóng lòng hỏi.

-Đã biết hết rồi à..Vậy tốt,tôi không cần dài dòng ,lát nửa thằng Bình sẻ tới đây...Lửa đã cháy tới nó.Các người biết làm sao rồi chứ

-“Ông ta tới một mình hay có mang theo đàn em? Tụi nầy cần ‘đồ chơi’..Trước khi xuống đây tụi nầy đã gởi đi ,ông đã nhận được chưa? Đồng chưa kịp đáp thì ngay lúc nầy,di động lảo kêu vang.Nhìn màn hình...Ra dấu cho Châu điên bảo hắn im lặng...Lảo bắt máy...

-A lô...Sắp tới chưa Bình?Tui đang chờ.

-Anh Đồng nè...Tui đang có kế hoạch nầy..Cần anh hổ trợ.

-“Vậy à..Nói ra nghe thử...” Đang chờ Bình tới để tuyệt đường hậu hoạn.Ai dè nghe lảo ta nói vậy ,Đồng liền hiểu có nghĩa là mọi toan tính hỏng bét nên lửa giận cành hông nhưng cố dằn để khỏi bật lên tiếng chửi thề trong lúc nầy.

-Nà..Tui dụ tụi C03 tới biệt thự..Anh cho người phục kích giửa đường...Chỉ cần con mụ Thiếu tướng đi điện là chuyện gì cũng có thể giải quyết...Tui nói có đúng không?

-“Con đó là Thiếu tướng đó...Không phải Thiếu úy đâu ông nội.Còn là ‘hồng tam đại’,cháu gái của nguyên Chủ tịch quốc hội...Anh kêu tui làm như vậy có nghỉa là muốn tui đi chết..Có hiểu không hả? Đã nói với anh rồi..Tới đây tui với anh cùng nhau ngồi xuống bàn bạc..Còn nửa..Dể dụ người của C03 lắm sao ?Anh làm sao dụ?” Đồng rống giận.

-Chuyện nầy dể thôi cho nên tôi nói là cần anh hổ trợ...Nói ra anh đừng nổi nóng nha...Tui đưa cho họ cái chia USB..Trong đó có đầy đủ tài liệu quan trọng để họ tới gặp anh...

-“Bình...Đụ đỉ mẹ... Bình..Xem ra tôi coi thường anh quá rồi..” Biết đối phương biết rỏ ý đồ của mình và muốn kéo mình xuống nước... Đồng giận quá hóa cười...Đã đến nước nầy thì không cần phải đạo đức giả nửa.

-He he...Anh tưởng tui ngu sao? kêu tui tới biệt thự bàn bạc.Bàn bạc cái con cặc..Anh sợ bị liên lụy nên muốn giết tui bịt miệng chứ gì...Không dể đâu.Tui có đủ tài liệu để họ tìm tới anh he he và ngay cả chị Năm...Anh muốn bình an vô sự thì phục kích giửa đường .Cái gì ‘hồng tam đại’ cái gì Thiếu tướng chứ..quên đi..ả mà không chết thì mình chết..Vậy anh chọn cái nào thì anh tự quyết định đi...Vậy đi nha..he he Ờ quên nửa,dẹp bỏ ý định cho mấy thằng Hải Phòng đón đường giết tui đi nha..Biết tại sao không?Anh không có thì giờ đâu.Tui đang ở Cao Lảnh, trước trụ sở CA tỉnh,bây giờ đi gặp người của C03..

Bình cúp máy...Lảo bước xuống xe đi vào Sở CA Đồng Tháp nơi Bích Trâm đặt văn phòng tạm cho hành động lần nầy.Trong lòng tự phục vì đã đi nước cờ hay để tự cứu mình...Với tài liệu sắp trao ra.Nguyển Văn Đồng chết chắc,còn có chị Năm nửa. Lảo thì có công phần nào thì sẻ được giãm tội..Ít hay nhiều thì còn tùy theo lát nửa thương lượng.Bình tự tin,dù sao lảo có công trong việc bắt cá lớn mà...Ngược lại nếu như lảo Đồng để bọn Hải Phòng ra tay trừ khử đi con mụ Thiếu tướng nầy thì cũng là chuyện tốt.

Đồng vừa giận vừa sợ...Nếu thằng Bình làm như vậy đồng nghỉa với việc đưa lảo lên bàn thờ...Lảo không chút nghi ngờ những gì Bình nói vì chính lảo cũng lưu trử những tài liệu để kéo chị Năm xuống nước nếu một khi gặp cảnh đường cùng...

-“Trưởng ban Đồng,đồ của tụi nầy tới chưa vậy?” Thấy Đồng sau khi nghe xong di động thì đứng thừ người ra mà không trả lời câu hỏi của mình,Châu điên không hài lòng.

-“Tới hôm qua..Thiệt là đúng lúc...Đi...Ghé qua nhà tôi lấy.chúng ta có việc phải làm ngay...”Đồng đã quyết định,chuyện cần làm bây giờ là để tụi Hải Phòng thủ tiêu con chim đầu đàn của C03.Thằng Bình nói đúng,con mụ nầy không chết thì mình chết.Đã đến nước nầy thì ‘hồng tam đại hay tứ đại’ hoặc Thiếu tướng hay Trung tướng,kể cả Thượng tướng thì cũng không quan trọng nửa rồi..Nhưng mà thằng Bình..Đụ má mày chờ coi đi..Chuyện nầy giải quyết xong,tao sẻ giải quyết mày...Đồng căm hận.

Vài phút sau,lảo cùng bốn người Hải Phòng lên xe vội vả phóng ra cửa.Bên ngoài Ngọc Như không ngừng bấm máy chụp ảnh...Một phó Chủ tịch Tỉnh cùng một đám sát thủ trò chuyện như bạn bè...Rỏ ràng là không bình thường rồi cả đám trên chiếc xe rời khỏi biệt thự.Bọn Hải Phòng nầy mấy ngày nay trốn biệt,bây giờ ra ngoài chắc chắn là có chuyện quan trọng để làm...Liên kết với chuyện chuyến hàng của họ bị của cục C03 chụp trưa nay,lảo già vội vả hấp tấp tới đây...Ngọc Như lấy di động ra bấm...Phải cho hắn biết tình hình.

Tuyết Vân nghi lắm...Rỏ ràng nàng thấy hắn như tên trộm gỏ cửa phòng vệ sinh nử,cánh cửa mở ra rồi hắn biến mất trong đó gần nửa tiếng đồng hồ,rỏ ràng là...Nàng không muốn không tin cũng không được.Thời buổi này thiệt là loạn mà...Nga nghỉ bụng ‘Phải méc với chị Nga mới được.thật là mất tác phong,không ra thể thống gì hết’

Bên trong,Đức vẩn hung hăng ôm lấy cái mông trắng phao của Thúy ái mà dập tới tấp.bình thường hắn đã ‘dai như đỉa’,hôm nay mổi người tới nâng ly mời rượu,tuy ai cũng nói ‘Chủ tịch Đức..Tôi uống cạn ly nầy..anh uống bao nhiêu tùy ý... Bởi vậy hắn chỉ uống chút chút nhưng bao nhiêu cái chút chút cộng lại thành nhiều,tuy không say nhưng hơi men trong người khiến hắn ‘dũng mãnh’ hơn nhiều...Càng nắc càng dủng mãnh...Thúy Ái muốn thét gào nhưng sợ người khác nghe..phải há miệng cắn nát vai hắn khi trong tư thế ‘bợ thúng’ hoặc tự cắn tay mình khi ‘chỏng khu’ chẳng hạn như lúc nầy.

-“Xong chưa...Không phải như ở nhà đâu à...Nhanh đi cưng..Em mệt rồi” Gần nửa giờ rồi nhưng hắn vẩn hùng hục...Thúy Ái vừa nhắc nhở vừa nủng nịu...

-“Chưa..nhưng không sao..” BIết nàng đã ‘vất vả’ lắm rồi,mình không thể quá lâu...Thấy cĩmg tạm đủ,Đức ‘rút’ ra...

-“Không được thì thôi đi..Đáng đời anh...em ra trước” Tay chân bủn rủn...Thúy Ái chịu hết nổi..Vậy mà hắn vẩn chưa ‘ra’ Thiệt là kinh khủng mà...Giơ hai tay xin đầu hàng. Nàng mặc lại quần lót,chỉnh trang quần áo..lườm...

-“Hi hi...Được rồi..Em ra trước đi...” Như vậy cũng đủ rồi,nếu còn muốn làm tới bến,nàng sẻ chịu không nổi,Đức cãm động..Không ngờ được Thúy Ái chìu chuộng mình hết mực...Hôm nay là một ngày đáng nhớ...quá đã.

-“Vậy em ra trước..” Thúy Ái bất đắc dỉ..Nơi đó của nàng rêm hết rồi,không thể chiu hắn được nửa...Tuy nàng có lòng nhưng không có sức.Nàng hé cửa nhìn bên ngoài thấy không có ai...bước ra ngoài đi trở về bàn mình ngồi..bưng ly nước uống,tránh ánh mắt soi mói của chúng nử...Dỉ nhiên là ai cũng ‘hậm hực’ thầm ganh tỵ. Hắn muốn ‘làm’ chuyện đó trong toilet rồi Thúy Ái và hắn ‘biến mất’...Con nít cũng biết mà...

Tuyết Vân chờ Thúy Ái đi khuất,nhanh chân bước tới ngay lúc hắn mở cửa...

-“Anh..Sao anh lại ở đây? Đây là toilet nử mà...” Biết đã xảy ra chuyện gì rồi...Tên ‘mắc dịch’ nầy..Chổ làm ăn của mình...là người tin dị đoan,sợ bị xui nên Tuyết Vân hung hăng chất vấn.

Đức ‘sửng sốt’ quay đầu nhìn lên cửa... “Hả..Vậy sao? Hi hi..Sorry nha..Nà tôi xong rồi...Cô cứ tự nhiên ha.. “Nói xong mĩm cười.nháy mắt với nàng một cái rồi nghênh ngang bước đi.

-“Anh..Anh..Lưu manh”...Làm chuyện ‘ô uế’ ở chổ làm ăn của mình không nói một tiếng ‘Sorry’ còn nghênh ngang không biết tội.Tuyết Vân nhất định sẻ méc với chị mình để chỉnh tác phong của hắn mới được

-“ y..ui...” Đức về đến bàn,vừa ngồi xuống,eo trái eo phải liền bị ‘ngủ trảo’ của Thụy Vủ và Tú Nhi chụp tới,nhéo mạnh khiến hắn đau điếng..Nhăn mặt.

-“Anh nha..Anh dạy hư Thúy Ái...” Thụy Vủ hầm hừ...Tay nàng tăng thêm sức nơi eo khiến hắn đau đổ mồ hôi..Thụy Vủ nầy thật ác mà...

-“Em nói gì vậy..Anh không hiểu gì hết á..” Đức chối bai bãi..

-“Còn chối..Thúy Ái khai hết rồi..” Đến lượt Tú Nhi tức giận..nhéo mạnh eo hắn...Thúy Ái đang cúi mặt...Bị các chị em truy vấn nàng đành phải khai hết cho nên bây giờ hắn phải chịu hình phạt.

-“Hi hi...Hi hi...” Hết đường chối cãi...Đức cười bẻn lẻn...Ngay lúc nầy di động reo lên...Là Ngọc Như gọi,hắn vội bắt máy...Vừa nghe vừa đứng bật dậy.

-“Tú Nhi...em và mọi người về khách sạn đi..Anh có việc quan trọng phải làm...Chủ tịch Trường..Nhờ ông đưa họ về...” Tôi có việc quan trọng cần làm.Nói xong hắn vội vả đi ra ngoài cửa..

-“Được ..được...Cứ an tâm,chuyện nầy tôi sẻ lo chu toàn.”Mai văn Trường vội vả đáp... Mọi người nhìn nhau không biết có chuyện gì...Nhưng chắc là rất quan trọng .

Đám mỷ nử cụt hứng nhìn hắn vội vả ra cửa...Ai cũng ganh tỵ ‘hung hăng’ lườm Thúy Ái...Trong lòng ‘mắng’ Thụy Vủ và tự mắng mình tự nhủ lần tới nhất định sẻ không bị qua mặt nửa.

-“Có chuyện gì vậy ông?” Thấy Đức vội vả ra về,Kim Khánh và Thanh Phương mon men tới hỏi.

-“Dỉ nhiên là có công vụ quan trọng rồi..Đừng hỏi nhiều...” Tuy không rỏ nhưng Mai Văn Trường tỏ ra thần bí.nét mặt nghiêm trọng.

-“Hình như có chuyện...Anh ấy và lảo Đồng như nước với lửa...” Thanh Phương thì thầm bên tai chị dâu.

Cụm từ ‘Chủ tịch huyện ‘ được thay thế bằng ‘anh ấy’ vô cùng âu yếm khiến người tâm tư nhạy bén như Kim Khánh tất nhiên nhìn ra ‘huyền cơ’ trong đó,bà trợn mắt há mồm..’ y da..Con Thanh Phương này lẹ thiệt đó nha..Mới đây đã dâng hiến rồi?

-“Chuyện này tạm thời chỉ trong người nhà mình biết thôi...” Nhìn ra ẩn ý trong lời nói của em gái .Văn Trường nhỏ giọng...Lảo mừng run lên.Tốt..quá tốt...Chỉ cần Thanh Phương có quan hệ nầy với Phò mả gia thì được rồi...Sau nầy tiền đồ của nhà họ Mai ở Đồng Tháp nầy có thể nói là vô lượng...Lảo liếc nhìn Kim Khánh rồi bước đi...Hy vọng bà xả có thể thay mình khai thác tin tốt...Coi tiến triển tới đâu rồi.

-“Thanh Phương..Chuyện hồi nào vậy...Thiệt nhìn không ra nha..Em nhìn coi khờ khờ ngư vậy mà vác cái lu chạy..Nói chị nghe coi..Hồi nào vậy...” Kim Khánh tò mò...Bà và Thanh Phương tuy là hai chị dâu em chồng nhưng tinh cãm rất là thân thiết còn hơn cả chị em ruột.Có gì mà không thể nói được chứ.Thiệt là tốt quá.Bà đã không vừa mắt cái thằng Đức Chung vô dụng lâu lắm rồi.Không hiểu Thanh Phương lúc trước bị hắn cho uống bùa mê thuốc lú gì mà chịu lấy nó làm chồng.

-“Chị hai..Đừng hỏi mà..Mấy cái chuyện nầy..sao có thể nói được chứ..” Thanh Phương nửa kín nửa hở làm cho Kim Khánh càng thêm tò mò.

-Cái gì chứ.Giửa chị em mình có cái gì mà không nói được..Nói cho chị biết để chị làm quân sư cho em...Chuyện hồi nào vậy?

...

’Vai chánh’ đột nhiên rời đi,không khí liền xìu,ai cũng lần lượt ra về nhưng trong lòng rất vui vẻ và phấn khởi.Văn Trường bận rộn đưa các vị phu nhân ra về,đây là một danh dự,không thể để ai khác mà lảo phải đích thân cùng Thanh Phương đãm trách.Mục đích của lảo là để em gái mình dần dần gây cãm tinh với các vị phu nhân với ý đồ sau nầy Thanh Phương dể dàng có chổ đứng trong ‘hậu cung’ của Phò mả gia...

-“Chị họ..Hồi nãy em thấy chị với Thanh Phương to nhỏ..Là chuyện gì vậy?” Đến lượt Thu Phong tò mò...Từ lúc Đồng trưởng ban đến không lâu rồi hối hả rời đi..Sau đó một chập hắn cũng rời đi rồi thì cả nhà chị họ xầm xì to nhỏ khiến nàng đã tò mò càng thêm tọc mạch.

-“Hả... Em nói cái gì?” Kim Khánh đang xốn xang bàng hoàng,bà đang nhớ lại Thanh Phương kể ‘bị’ hắn ‘làm thịt’ ngay tại văn phòng..Bà chưa bao giờ nghỉ tới có người bạo vậy..Bởi vậy khi Thu Phong hỏi..bà có nghe gì đâu..Nguyên do là tâm hồn đang nóng hừng hực...ước gì lảo Trường được như vậy thì tốt quá...

-“Hihi..Chị coi chị kìa..Sao tâm thần hoảng hốt vậy?Có chuyện gì nói em nghe với..” Thu Phong cười..

Kim Khánh nhìn quanh... Biết chuyện mà không chia xẻ thì thiệt là khó chịu,hơn nửa Thu Phong là người nhà.Có sao chứ.

-Nà...Cho em biết..Hi hi..Em đừng nói với ai nha..Chủ Tịch Đức..hi hi ’đớp’ con Phương rồi...Từ nay chúng tôi coi như là người một nhà.Rồi hình như thấy chưa đủ..Bà ghé tai Thu Phong nói nhỏ.

-“Thiệt..Trong văn phòng”? Thu Phong sửng sốt,trong bụng thầm mừng..Hắn dâm vậy sao..Nếu như vậy thì được rồi...

-Dỉ nhiên rồi..Con Phương còn nói...nó nói..” Mặt Khánh đỏ bừng... y da làm sao mở miệng nói đây..Chẳng lẻ nói ‘cái đó’ của hắn ‘khủng’? Nhưng con Phương nói như vậy đó mà...

-“ y da chị họ..Giửa em với chị còn úp mở cái gì..Nói nghe coi” Thấy chị họ mình còn ‘chần chờ’...Thu Phong hối thúc.

-“Hắn...Cái đó của hắn...”Kim Khánh lấy nắm tay trái chụp qua cổ tay phải...Là như vậy đó,con Phương cũng làm như vậy để diển tả thì bà cũng làm như vậy...

Thu Phong dỉ nhiên là hiểu..Đứng như trời trồng..Lòng rạo rực..Phải tìm cách thử cho biết hư thực mới được.

Trong lúc các bà đang vừa rạo rực vừa nghi hoặc bàn tán về cái đó của mình thì hắn vừa lái xe vừa bận tâm suy nghỉ...”Văn Đồng có ý đồ dương đông kích tây nên dấu bọn Hải Phòng trong biệt thự nầy .Nay chuyến hàng bị chụp thì lảo vội vả tới đây đưa bọn họ đi..Đi đâu? Dỉ nhiên là không đi trốn...Có gì mà phải trốn?Chưa làm ra chuyện gì mà...Bọn nầy tới để hổ trợ lảo..Nay xảy ra chuyện ,chắc chắn họ sẻ sắp làm gì đó...Đây là vấn đề Đức bận tâm...Ngọc Như nói Nguyển Văn Đồng nhận được cú gọi sau đó thì cùng bọn Hải Phòng khẩn trương rời khỏi biệt thự... “ Tâm cơ chợt động,hắn gọi cho Mai Thảo.

-Hi hi ..Sao đúng lúc vậy..Em định gọi cho anh..Vậy có phải là thần giao cách cãm hay không?

-Vậy à?Em gọi anh có chuyện gì?

-Anh nói trước đi,anh gọi em đó mà..

-À..phải...Có chuyện nầy muốn nhờ bên CA của em...Không biết có thể điều tra cách đây khoảng một giờ đồng hồ ai dã từng gọi cho Nguyển Văn Đồng hay không vậy?

-Chuyện nhỏ..Có khám phá mới à?

-Anh chỉ nghi thôi..Giác quan thứ 6 mà..Nếu được thì hay quá...

-Em sẻ nói Đan Thùy làm cho anh nhưng cũng mất một giờ ...Không nhanh được đâu.

-Được được...À nè,em có chuyện muốn nói hả?

-Vụ án kép của Thái Hoàng Cơ và Thúy Liểu đã có phát triển mới...

-“Hay lắm..Bây giờ anh chạy tới chổ em ngay..”.Không đợi nàng ừ hử,nói xong hắn liền cúp máy.Trong lòng phấn chấn cho xe chạy đến Trụ sở CA thành phố.

Từ khi Thái Kiêm Cơ chết, Mai Thảo rộng tay chấn chỉnh không ít kỷ cương,. Không còn có chuyện đến trể về sớm,cấm tuyệt đàn ông lề mề,áo quần xốc xếch,áo bỏ ngoài quần mang dép lẹp xẹp thật là không giống ai đi làm. Còn nửa,dưới mắt nhìn không có mấy thiện cãm của Thủ trưởng đối với loại đàn ông ‘bụng bia’...Thật không ra thể thống gì cho nên bây giờ có thể nói trong cơ quan ‘đâu vào đó’ rồi .Hình tượng đã thay đổi ,so với trước khác biệt như ngày và đêm..

Không phải lần đầu Đức Chủ tịch đến đây nên khi thấy hắn , ai cũng cười chào hỏi rất thân thiện hơn nửa trong đầu họ,người nầy rất thân thiết với Thủ trưởng, có thể là BF của Thủ trưởng cũng không chừng mà còn là Chủ tịch huyện phong vân.’giết người’ không thấy máu...Loại người nầy nịnh bợ thì được chứ tuyệt đối đừng trêu vào..Thái Hửu Cơ,Nguyển Thông,và Chánh văn Phòng Bân là ba thí dụ điển hình...Còn nửa,nhìn đi cả nhà của Chủ tịch Trường bây giờ thiệt là phong quan còn không phải là nhờ Chủ tịch Trường ‘biết thời vụ’ hay sao?

Bởi vậy khi thấy Chủ tịch huyện Đức,ai cũng rạng rở nở nụ cười vô cùng thân thiết.Đặc điểm của hắn là không hề hách xì xằng,cao cao tại thượng,trái lại rất hòa nhả và vui vẻ trong tinh thần người kính ta một trượng ta kính người một thước cho nên nhanh chóng chiếm được không ít cãm tình...

-“Anh thật là có mặt mủi ha..” Đang ngồi trong văn phòng,chợt nghe bên ngoài có chút huyên náo rồi nghe :’Chủ tịch huyện Đức,anh khỏe’ hoặc ‘Đức Chủ tịch đến gặp bạn gái à..Thủ trưởng đang ở trong văn phòng’ vâng vâng và vâng vâng...Mai Thảo thấy tức cười đồng thời cũng thấy lòng lâng lâng,đúng rồi nàng là bạn gái chủa hắn chứ gì nửa...Mặc dù chỉ là ‘một trong’...Cho nên nàng đứng trước cửa văn phòng mình đón hắn...

-“Hi hi..Người ta nể mặt em thôi..Em phải là người có mặt mủi mới đúng” Hắn không khách sao chút nào,hôn vào má nàng một cái thật kêu...

-“Lẻo mép” Mai Thảo lườm..nét mặt vô cùng đáng yêu...Chợt má nhuộm hồng.khi thấy phía sau có người nhìn trộm...Đúng là có người đang tò mò dò xét...thấy hắn hôn thủ trưởng mà thủ trưởng thì e ấp.. y da..100 phần trăm là thiệt rồi,không còn nghi ngờ gì nửa..là tin khủng a.

-Sao tới mau vậy..Chuyện anh nhờ.Đan Thùy đang làm..cũng phải khoảng nửa tiếng mới được...

-Em không phải nói có tiến triển mới trong vụ án của Thái Hoàng Cơ hay sao...Nói ra nghe thử...

-Em cho bí mật tiến hành khám nghiệm thi thể lần thứ hai...Báo cáo lần đầu so với lần nầy có quá nhiều thiếu sót...

-Thí dụ?

-Vết thương trí mạng của Thúy Liểu là do người quen tay trái gây ra,còn nửa,trên móng tay của Thúy Liểu có dấu máu và một lớp da,chứng tỏ cô ta trước khi chết đã cào hung thủ...Việc bây giờ cần làm là tìm ra tên nầy...Em dự định nay mai mời tên bác sỷ pháp y đầu tiên trò chuyện một chút.

-Có chuyện nầy anh chưa kịp nói với em...Phó Chủ Tịch Hoàng và Thúy Liểu có quan hệ không tầm thường,còn nửa,vợ của Phó Chủ tịch Hoàng và Thái Hoàng Cơ trước đây đã từng cùng nhau đi mướn phòng ngủ rồi bị bắt quả tang... -Chuyện nầy cũng hơn 10 năm rồi...Lúc trước khi Phó Chủ tịch Hoàng còn là Chủ tịch huyện Tam Nông,Thái Hoàng Cơ và vợ của Chính vì vậy mà Thái Hoàng Cơ phải nghỉ hưu sớm khi vừa lên chức Phó Chủ Tịch Tỉnh chưa được 1 năm...Đây là vị xì căng đan lớn nhất thời bấy giờ.

-“Tin tức nầy anh lấy từ đâu vậy?” Mai Thảo mừng rở,như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời giờ.

-Chuyện quan hệ giửa Phó Chủ tịch Hoàng và Thúy Liểu là anh nghe được từ Oanh Oanh ..Em còn nhớ Trần Ngọc Sơn không?Cô ta nghe Trần Ngọc Sơn nói...Còn chuyện xi căng đan của Thái Hoàng Cơ và vợ của Phó Chủ tịch Hoàng là do ông nội của Phương Linh cho anh biết.

-Thì ra là như vậy...Xem ra phải đi chào hỏi và điều tra Phó Chủ tịch Hoàng rồi để tìm ra hư thực...Thứ nhất,có phải ông ta là người thuận tay trái,thứ hai là trên người ông ta có vết trầy nào không...Sau đó tiến hành xét nhiệm DNA

-“Khoan đã...Đã tới nước nầy,Phó Chủ tịch Hoàng chỉ là cá nằm trong chậu..Không cần gấp..mình lo mình lo chuyện của Nguyển văn Đồng trước...Em nhìn đi..” Đức đưa di động của mình cho Mai Thảo coi...Đó là những hình ảnh mà Thục Linh thu được từ flycam gởi cho hắn.Mai Thảo nhìn nhưng không biết hắn muốn ám chỉ cái gì...

-Anh muốn nói gì đây?

-Thỏ khôn đào ba hang,Nguyển văn Đồng là lảo Hồ Ly cũng như Lại Đức Quang...Tài sản do tham ô bấy lâu nay em nghỉ lảo để hết ở ngân hàng nước ngoài sao?

-Ý của anh là?...

- Hoàng Bích Trâm không ngu...Cô ta cũng đang nhắm vào cái nầy.Cho nên mình phải ra tay trước..Hắc hắc ..Cô ta bắt người thì có công sau nầy lên chức Trung tướng ...Nhưng đâu có lý nào cái gì cũng gom hết. trong khi mình không có cái gì..Em nói có đúng không?

-“Đúng thì đúng nhưng có liên quan gì đến mấy bức hình nầy chứ? Mai Thảo vẩn còn đi trong sương mù...

-Em vẩn chưa nhìn ra sao?Khờ thiệt...Mình làm sao khám phá gia tài của Lại Đức Quang?

-“Ouf”..Mai Thảo bừng tỉnh.Nàng nhớ lại trong căn biệt thự của Lại Đức Quang có hòn non bộ,có thác nước chảy róc rách.Bên trong hòn non bộ là tiền.Biệt thự của Nguyển văn Đồng có hồ sen...

-Anh nghỉ là dưới hồ sen...

-Ha ha..Đúng vậy...Không dám nói là một trăm phần trăm nhưng được 80 phần trăm cũng đáng cho mình lặn xuống hồ coi thử,

-“Em gọi cho Kim Chi và Ngọc Vân...Hai đứa nầy lặn rất giỏi” Mai Thảo kích động cầm di động lên nhưng ngay lúc nầy có tiếng gỏ cửa...Là Đan Thùy ,nàng vừa từ Viettel về.

-Thủ trưởng...Lúc 13h 10 phút Trưởng ban Đồng gọi cho Giám đốc Sở CA Kiên Giang Ông Nguyển Hòa Bình.. Cuộc gọi kéo dài 8 phút 37 giây Sau đó lúc 15h 27 phút..Trưởng ban Đồng có nhận được cú gọi từ người này...Cuộc gọi kéo dài 5 phút 15 giây...Ngoài ra em cũng nhờ nhân viên của Viettel kiểm tra.Họ cho biết giửa khoảng thời gian nầy,Giám đốc Bình có gọi cho một người tên Hoàng Bích Trâm,cuộc gọi kéo dài khoảng 3 phút 12 giây..” Đan Thùy để bản in từ Viettel lên bàn để chứng minh lời nói của mình.

-“Không có nội dung của các cuộc gọi sao?” Đức hỏi..Hắn hy vọng nếu nội dung của các cuộc gọi thì dể hơn rất nhiều,không cần phải suy nghỉ đoán già đoán non...

-“Không..Đây là các cuộc gọi thông thường nên không được ghi lại trừ khi có công văn của viện kiểm sát hoặc Bộ” Đan Thùy lắc đầu.

Mai Thảo và Đan Thùy nhìn hắn... Hắn đi qua đi lại lẩm bẩm như đang đọc bùa...đang sắp xếp lại các dử kiện trong đầu để giải bài toán khó nầy...

‘Biết chuyến hàng bị chụp.Nguyển văn Đồng hấp tấp rời nhà hàng khoảng 1 giờ..1 giờ 10 thì lảo gọi cho Nguyển Hòa Bình có thể là để thông báo tin dử và bàn kế sách..Tên Nguyển Hòa Bình sau đó gọi cho Hoàng Bích Trâm để làm gì?mua chuộc?Không thể nào Hoàng Bích Trâm chịu bị mua chuộc...

Ngay lúc nầy,di động reo lên..Là Thục Linh gọi tới...Hắn vội vàng bắt máy...Lo sợ hai nàng bám theo rủi có chuyện gì thì không nên..Nguyển Văn Đồng thì không dáng ngại nhưng Bích Trâm nói bọn Hải Phòng cực kỳ nguy hiêrm..Chuyện gì cũng dám làm.

-A lô..Linh..Em và Ngọc Như sao rồi..Không có chuyện gì chứ?

-“Tụi em không sao..Yên tâm đi” Thục Linh thấy lòng ấm áp khi nghe câu nói đầu tiên của hắn là lo cho sự an nguy của nàng và Ngọc Như.Mai Thảo cũng cãm thấy vui...Tuy là một cử chỉ vô cùng nhỏ nhặt nhưng có ý nghỉa rất lớn...Không uổng các nàng vì hắn mà tận tâm làm việc.Đan Thùy khâm phục..nghỉ bụng cái tên nầy không tệ..Biết nghỉ đến người khác..

-“Lảo già kia chở 4 người Hải Phòng đến một căn biệt thự khác ở ngay thành phố Cao Lảnh,vào chừng 10 phút xong họ trở ra với một túi đồ lớn nặng.. chắc chắn là túi chứa vủ khí ..Hiện nay bọn họ đang ngừng xe trên quốc lô 30 ,hình như giả vờ tạo ra sự cố xe hư...Mục đích là muốn phục kích ai đó..”Thục Linh phân tích tinh hình... Tạo ra sự cố trên đường cao tốc để ‘bắt giặc’ các nàng đã dùng không chỉ một lần nên nhìn một cái liền nhìn ra ngay.

-“Phục kích ai đó? Thục Linh,em và Ngọc Như không nên tới gần...”Câu nói nầy của Thục Linh gần như giải đáp tất cả câu hỏi trong đâu..Hắn liền tỉnh ngộ.

-Tụi em ở cách họ hơn nửa cây số,Bọn họ đều trong tầm nhắm..Yên chí đi.

Đức mừng rở...nhớ lại là trong chiếc xe Toyota Fortuner lúc nào cũng có ‘đồ chơi’.Theo như Thục Linh nói thì chắc chắn nàng đang ‘quan sát’ trong ống nhắm của cây súng bắn tỉa SSG 69 mà Thu Tâm có lần đã ‘giới thiệu’qua.Thục Linh là tay thiện xạ,4 thằng Hải Phòng nầy lành ít dử nhiều khi bị nàng ‘quan sát’

-Hay lắm...Tùy cơ ứng biến..Nếu cần thì cứ ‘phơ’.

-“Yes Sir...”Thục Linh cúp máy...

-“Tụi nó muốn phục kích bọn người của Hoàng Bích Trâm” Bây giờ hắn có thể khẳng định đến 80 % rồi...

-“Đan Thùy..Mau tập hợp người..”Tuy khả năng không đạt 100% nhưng phục kích Thiếu tướng của Cục C03 là chuyện lớn.Mai Thảo nhất định không để chuyện nầy xảy ra trong địa hạt của mình..Đan Thùy nghe được cũng hết hồn,vội vả quay lưng ...

-“Khoan...Không nên nóng nãy..Các người kèn trống inh ỏi tới đó coi chừng bị bắn như tổ ong…” Đức nhắc nhở .

Đan Thùy sửng sốt ..Lời nói nầy rất đúng,đội ngủ đi xe CA hú còi ồ ạt tới nơi,gặp lưu manh tép riu thì không sao nhưng với bọn người chuyên nghiệp trang bị súng ống đầy đủ thì là chuyện khác...Nàng đưa mắt nhìn Thủ trưởng mình...

-“Yên tâm đi.. có người của chúng ta đang canh chừng nhất cử nhất động của chúng...Trong thời gian ngắn hãy tập trung các xe riêng đừng dùng xe của đơn vị..Còn nửa,đừng mặc sắc phục...Nên ăn mặc bình thường...” Mai Thảo nhịp nhàng phân công, có Thục Linh và Ngọc Như giám sát chặt chẻ với súng bắn tỉa,nàng rất yên tâm.

-“Em đi làm ngay...”Đan Thùy vừa khẩn trương vừa hồi họp,đây là lần đầu tiên nàng được tham gia vào sự kiện lớn,rất có thể sẻ có nổ súng.Bất chợt có chút hổ thẹn vì nàng nghỉ mình sau nhát như vậy?Hắn là Chủ tịch huyện mà tỉnh bơ trong khi nàng là Trung úy thì hơi run..Thiệt là mất mặt...

-“Khoan...Nếu có thể,kiếm một chiếc xe buýt và một chiếc Dream..Chúng ta có việc cần dùng.” Nghe hắn nói...Đan Thùy nhìn Mai Thảo...Nàng biết Thủ trưởng mình sẻ không có ý kiến gì nhưng theo thủ tục,nàng phải chờ Thủ trưởng gật đầu mới có thể thi hành.

-“Cứ làm theo yêu cầu của Đức Chủ tịch đi..” Mai Thảo phát tay...

-“Dạ được”.............Đan Thùy đi ra ngoài..

-“Sao không thấy Xuân Mai đến..Bận chuyện gì à?” Chợt nhớ từ lúc tới đây không thấy Xuân Mai,Đức thắc mắc.

-“Em nói nó đi điều tra Nguyển Xuân Hoàng một chút...” Mai Thảo nhỏ giọng...

-“Tạm thời ngừng lại đi..Nên tập trung vào chuyện nầy...Hôm nay là cơ hội thuận tiện nhất,gọi Kim Chi,Thu Tâm,Phương Anh,Thu Hà xuống phụ trách ...” Hắn cũng nhỏ giọng ,ngón tay chỉ vào ao sen trong bức hình.

-Vậy còn Xuân Mai?

-“Hắc hắc..Em khờ thiệt..Em và Xuân Mai sẻ lập được công lớn .Sau chuyện nầy tên Hòa Bình kia nếu còn được tiếp tục ngồi ở vị trí Giám đốc Sớ CA thì anh sẻ chặt đầu anh xuống cho em làm ghế ngồi...” Đức cười khoái trá...

-“Anh...giỏi thiệt..Vậy mà cũng nghỉ ra...” Mai Thảo chợt hiểu...Trong chuyện nầy,Nàng và Xuân Mai sẻ có cơ hội lập được công lớn.Chị cả Nancy sẻ thừa dịp đẩy Xuân Mai hoặc nàng vào thế vị trí của Hòa Bình.

Đừng nói nhiều nửa..Chuyện nầy để em lo.Đức lấy di động ra bấm,hắn muốn biết động tịnh bên Hoàng Bích Trâm.

...

Đối diện Hoàng Bích Trâm là Nguyển Hòa Bình..Lảo đang ngồi trước mặt nàng với vẻ khúm núm và thành kính, kiên nhẩn chờ đợi Thiếu tướng Trâm rà xét ổ USB mà lảo đưa cho nàng...

-“Thiếu tướng..Cô cũng biết ,trong quan trường,thân bất do kỷ..Đôi khi muốn được phục vụ trong đội ngủ thì phải nhắm mắt làm theo.Aiz...Tôi chờ cơ hội nầy đã lâu rồi”Bình ra vẻ bất đắt dỉ...

-“Chuyện nầy tôi hiểu được...Giám đốc Bình.Ông có yêu cầu gì?” Trâm thông cãm.Trong quan trường đúng là thân bất do kỷ...Lảo Bình nầy trình những bằng chứng rất có giá trị,chứng tỏ lảo ta có những lúc không thể tự mình làm chủ cho bản thân.Bây giờ chỉ cần tốn chút thời giờ kiểm chứng,nếu là sự thật thì nàng có thể bắt con cá lớn đang nhởn nhơ bơi lội tại Hà Nội được rồi,nhưng trước hết phải tiến hành việc ‘mời’ tên Nguyển Văn Đồng về đây thẩm vấn...Về phần tên Hòa Bình nầy,lảo đã thành thật hợp tác vậy thì không nên đuổi tận giết tuyệt.Vì vậy nàng đang cân nhắc cho lảo con đường sống.

-Tôi cũng đã có tuổi rồi.Aiz...Nếu có thể bình an về quê trồng rau câu cá thì cũng là chuyện tốt...

-“Chuyện nầy tôi có thể hứa với ông...Bây giờ chúng ta đi..” Trâm đứng lên...

-“Đi?Đi đâu?” Bình ngạc nhiên...

-‘Chào hỏi’ Trưởng ban Đồng..Đây là bước đầu tiên...Tôi cho ông cơ hội tham gia ,tạo điều kiện cho ông lấy công chuộc tội,sau nầy dể dàng giúp ông về quê trồng rau câu cá...

-“ Thiếu tướng...Cám ơn...Cám ơn nhiều... Bình nghẹn ngào cãm động nói không nên lời...

-Đừng nhiều lời nửa.Chúng ta đi...

-Được ..được...Xin hỏi toilet ở đâu?

-Ông ra cửa,quẹo trái...đi thẳng..Ở cuối hành lang.

Bình vừa ra ngoài,di động reo lên,Bích Trâm nhìn màn hình..Không vội bắt máy...Chờ thêm hai ba lần,khi nàng đưa tay bắt máy thì di động không còn reo nửa...

-“Chờ thêm một chút..Bộ chết à..” Bích Trâm tức giận...Nàng vừa dứt lời..Di động lại reo lên.Lần nầy nàng không đợi hết tiếng chuông thứ hai,liền bắt máy.

-“Có chuyện gì?Tôi bận lắm...” Bích Trâm màu mè.

-“Dỉ nhiên là có chuyện mới gọi..Cô tưởng tôi rảnh lắm à..” Giọng Đức bốp chát ..Không nể mặt chút nào khiến Bích Trâm nóng run..Không hiểu vì sao Nancy chịu có con với hắn hơn nửa còn có cả đám đàn bà vây quanh..Hắn có gì tốt chứ?

-Chung quanh cô có ai không?Nói chuyện được chứ?

-Nói đi..tôi nghe.

-“Nà...Tên Hòa Bình thì tôi không biết nhưng cô coi chừng trúng kế của Nguyển văn Đồng” Hắn tóm tắt những suy luận của mình từ những cú gọi giửa Nguyển Văn Đồng và Hòa Bình,đồng thời cho Bích Trâm biết tinh hình hiện giờ trên QL30 dẩn đến căn biệt thự ở xả Mỷ Thọ.Bích Trâm càng nghe càng lạnh sống lưng..Chút xíu nửa là nàng phạm phải sai lầm lớn .

-“Anh chờ chút..” Ngay lúc nầy Bình vừa đi toilet trở lại..

-Xin lổi đã làm trể nãi..Bây giờ đi được rồi...

-“Thủ trưởng..Tất cã đã chuẩn bị xong...Hai xe,có bốn chiến sỷ theo hổ trợ ”Cùng lúc Thanh Phượng vào thông báo...

-“Ừm..Được...Giám đốc Bình sẻ cùng đi ... Các người ra ngoài trước đi.Tôi ra sau ” Bích Trâm nhìn Thanh Phương...

-“Bình Giám đốc..Xin mời..” Biết Thủ Trưởng có chuyện gì đó..Thanh Phượng hiểu ý..nhanh nhẹn phối hợp.

-“Ừm được..” Bình hồi họp,lảo lấy cớ đi toilet để gọi điện thông báo cho lảo Đồng đã dụ được Hoàng Bích Trâm đến biệt thự...Phục kích ra sao là chuyện của lảo Đồng và bọn Hải Phòng.Kế hoạch không chút sơ hở.Nếu lảo Đồng diệt được Hoàng Bích Trâm thì tốt nếu không thì tùy theo tinh hình lúc đó bên nào thắng thế.Bình sẻ rút súng ra hổ trợ bên nào để có lợi ích nhiều nhất.

...

-“A lô..Anh vẩn còn đó..?” Bích Trâm tiếp tục câu chuyện dang dở...

-Tôi nghe mang máng hình như cô nói Bình Giám đốc...

-“Phải rồi..Ông ta đang ở đây..”Bích Trâm tóm tắt những thông tin về USB và nàng sắp dẩn người tới biệt thự..

-“Bây giờ tôi tin 100 % rồi.Cái USB là miếng mồi để cô lọt bẩy...Cô tin hay không là tùy cô...Vậy đi nha..Bye...”

Cách đây 1 phút,hắn còn không chắc lắm nhưng sau khi nghe Bích Trâm nói về chia USB của Bình đưa ra,liền bừng tỉnh..Chỉ có như vậy mới dụ được Hoàng Bích Trâm ...Mọi chuyện hắn đã cảnh báo cho nàng rồi,tin hay không thì tùy nên định cúp máy.Thật ra hắn chỉ làm bộ thôi vì biết chắc nàng sẻ không để hắn ‘yên’.

-“Ê..khoan ..Anh biết rỏ như vậy..Chắc có kế hoạch gì rồi có phải không?” Quả nhiên Bích Trâm bổng nhiên nhún nhường.

-“Cô hỏi tôi?”Giọng Đức có vẻ sửng sốt..

-Anh đừng quên mình đã đánh cược...Tôi thua thì tôi giử lời..Anh coi nhẹ nhưng lời nói của Hoàng Bích Trâm nầy rất coi trọng lời nói của mình.

-Ha ha hi hi...Đừng làm bộ làm tịch nha.Muốn tôi giúp thì nói ra đi..Hoàng Bích Trâm..Cô muốn mánh mun gian trá lươn lẹo với tôi thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.

-“Biết anh giỏi mà..Vậy được chưa?” Mặt Bích Trâm ửng hồng,không phải nàng không có cách ứng phó nhưng nàng muốn kéo hắn vào cuộc bằng cách ‘hạ mình’ hỏi kế sách.Hơn nửa,tên nầy thật là khó mà ‘nắm bắt’...Tốt nhất là thân cận một chút để biết đường đi nước bước của hắn.

-“Ha ha..Nếu cô đã nói như vậy tôi có muốn từ chối cũng không được.. 10 phút sau, đem người của cô tới trước Vincom ,tôi sẻ rước các người ở đó..À quên nửa,nhờ hụ còi inh ỏi khi đi...Sau đó thì im lặng” Hắn nói xong cúp máy...

-“Hụ còi khi đi..Sao đó thì im lặng?” Sửng sốt một vài giây sau đó Bích Trâm chợt hiểu...Trong lòng vô cùng thưởng thức thông minh và tài trí của người nầy.Đây là hắn muốn ‘thay hình đổi dạng’ lừa gạt tai mắt của người khác.

Bất chợt,Bích Trâm sinh lòng ghen tỵ... “Nguyển Trần Uyển ,cớ gì mi được ‘đồ tốt’ như vậy còn ta thì không?..Chờ coi đi.” Trên miệng Bích Trâm nở nụ cười ranh mãnh,hai mắt long lanh gương mặt thoáng hồng...

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện