Tác giả : Lạt Ma

Trương Hữu Thành đến gần bên cửa sổ hé màn nhìn ra bên ngoài, dưới đường, một vài người qua lại, đây là khu biệt thự sang trọng, mọi chuyện có vẻ rất binh thường nhưng lão vô cùng lo ngại vì biết bọn Ghost sẽ không dể dàng bỏ qua, tệ hại nhất là lão ở ngoài sáng còn bọn chúng thì trong bóng tối.

Trương Hữu Thành nhếch mép cười khi nhìn thấy chiếc Toyota đang đậu cách cổng nhà tầm khoảng 200 thước.

Lão thầm nghĩ ‘Đây chắc là người của con đĩ Cẩm Lệ chứ không ai khác. Muốn theo dõi tao? Đúng là đồ ngu, theo dõi mà phạm lỗi lầm cơ bản như vậy. Đây là khu cao cấp, biệt thự nào cũng có bãi đậu xe, khách đến có cần đậu ngoài đường hay không? Nhưng rất tốt, coi như có người bảo vệ mình’.

Còn đang suy nghĩ thì di động ‘tuyệt mật’ reo lên. Không phải là thằng Quốc lão đại của tụi Ghost thì là ai? Chỉ có nó mới biết số nầy, lão vội bắt máy, giọng vô cùng thân thiết, làm như không có gì.
“Ha ha, Biết trước mầy sẽ gọi cho tao mà”

“Dĩ nhiên rồi, tao thích nhất là trước khi gϊếŧ người thì chơi trò mèo vờn chuột, Trương Hữu Thành, là mầy bán đứng tao trước vậy thì đừng trách ha, gọi mầy là để cho mầy có cái cảm giác lo sợ. Hắc hắc hắc...” Giọng của lão đại ‘Ghost’ bình thản nhưng đượm mùi sát khí.

“Ậy..Đừng có nóng nảy. Mầy có nghe câu ‘Người trong giang hồ thân bất do kỷ’ chưa. Nếu mầy là tao thì mầy cũng làm y chang thôi” Trương Hữu Thành không một chút nao núng bốp chát trở lại.

“Được...Trương Hữu Thành, nếu mầy có thể sống qua con trăng nầy thì tao kêu mầy một tiếng ‘cha’. Mầy chờ coi đi”

“Ậy..Khoan. Chờ chút, sẵn nói cho xong luôn đi ha, vụ 1 trăm triệu thì tao cũng là nạn nhân như mầy thôi, bị thằng Giám đốc và Trưởng phòng Tài chánh của cái ngân hàng đó gạt. Còn cái vụ đem người vây tụi mầy ở khách sạn ngoài Phú Quốc là bất đắc dĩ nhưng tao biết tụi mầy sẽ đoán trước được vì tụi mầy là ‘Ghost’, không dể dàng bị bắt.” Thành nói một hơi, đem chuyện 50 biến thành 100 triệu đổ lên đầu của Nghĩa - Đạo.
“Bây giờ mầy có nói gì nửa, tụi tao cũng đéo tin” Giọng hằn hộc, Lão đại ‘Ghost’ định cúp máy.

“Nửa ngày, chỉ cần trong nửa ngày tụi mầy để tao rảnh tay rảnh chân là được, tao cần nửa ngày thôi để thanh toán 2 thằng kia” Bên kia đường dây, không nói 1 lời, cúp máy.

Biết lão đại ‘Ghost’ nghe được, Trương Hữu Thành cười âm hiểm, nói cần nửa ngày chỉ là cái cớ, biết chắc chắn bọn ‘Ghost’ sẽ theo dõi để một mẻ diệt trọn mình và hai thằng Nghĩa, Đạo kia.

Lão mở tủ, lấy khẩu Smith & Wesson, kiểm tra băng đạn, áo chống đạn mặc vào sau đó thêm cái áo sơ mi khá rộng để che đậy bên ngoài. Trang bị như vầy, trong lúc nổ súng khó mà bị tử thương trừ khi bị bắn vào đầu nhưng xác xuất nầy rất nhỏ.

Một lần nữa Trương Hữu Thành lại gần cửa sổ, hí màn nhìn ra ngoài, chiếc Toyota vẫn còn đó vậy thì hay quá, phải lợi dụng mới được.
“Lão đại, thằng Thành nầy rất quỷ quyệt, không thể tin được” Lương nhắc nhở...

“Tụi mầy tưởng tao ngu sao. Mấu chốt quan trọng tao muốn biết là có khi nào nó tiết lộ thông tin của mình với hai thằng kia. Chuyện nầy không thể để như vậy được.

“Vậy thì dễ thôi” Đông đưa tay lên cổ cứa ngang.

“Tao không muốn đâu nhưng để bảo vệ mình thì đây là biện pháp duy nhất” Lão đại gật đầu, ra vẻ bất đắc dĩ, cũng là câu đó không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Ngay lúc nầy, di động reo lên, Lão đại bắt máy, tai nghe, nét mặt âm trầm chỉ vỏn vẹn nói một câu

“Hai đứa bây theo sát nhưng không được hành động riêng lẻ. Tụi tao tới liền”.

“Chuyện gì lão đại” Thấy ánh mắt đàn anh có vẻ lo lắng, Đông không nhịn được hỏi.

“Thằng Lương vừa gọi, nói nó và thằng Hiển thấy Trương Hữu Thành vừa ra khỏi nhà”.
“Vậy thì tốt rồi, sao anh có vẻ lo lắng vậy?” Đông, Trung đồng loạt rút súng ra kiểm tra băng đạn.

“Tụi nó thấy có chiếc Toyota đi theo sau Trương Hữu Thành, nghi ngờ là tụi Công An”.

“Theo bảo vệ nó?” Đông nghi hoặc.

“Không phải, thằng Lương nói hình như là theo dõi Trương Hữu Thành. Đây mới là điều tao sợ nhất. Đυ. mẹ, xem ra lúc mình sai lầm khi phát tán chuyện Trương Hữu Thành là chủ mưu muốn gϊếŧ người bịt miệng” Lão đại trầm ngâm.

Nếu là tụi Công An cứ bám đuôi Trương Hữu Thành, muốn gϊếŧ lão ta không phải là chuyện dễ.

“Chuyện không thể nói như vậy đâu lão đại, tui thấy đó là nước cờ hay. Nếu mình không làm như vậy thì bây giờ nó vẫn còn là ông vua, cả Sở Công An nó nắm trong tay, nó lại biết mình, mình càng bị nguy hiểm hơn” Đông lắc đầu.
“Anh Đông nói đúng đó lão đại. Tui nghĩ chính nhờ mình làm vậy nên nó bị Công An nghi ngờ nên theo dõi chắc là chờ cái gì đó để bắt nó. Chi bằng mình gϊếŧ nó trước, gϊếŧ luôn cả hai thằng kia, bịt mọi đầu mối” Trung gợi ý.

“Tao cũng đang có ý nầy, nếu tụi bây cũng nói như vậy thì được rồi. Bây giờ mình đi, thằng Thành biết mặt tao mà không biết mặt tụi mầy. Tao có kế hoạch như vầy, Thịnh, mầy đem chiếc Odyssey đậu ở bờ sông chờ khi tụi tao xong việc thì chạy tới đó, đổi xe. Việt, Đông hai đứa mầy 1 tổ, thằng Lương, thằng Hiển làm thành một tổ giả làm người nhàn hạ vô câu cá. Cứ binh tĩnh đóng kịch cho giống rồi bất thinh lình... Hiểu ý tao chứ gì...” Lão đại phân phối ‘công tác’ rất là lớp lang.

“Còn tui thì sao lão đại?” Tưởng lão đại quên mình, Trung nhắc nhở.
“Mầy lo lái xe, giữ máy xe lúc nào cũng nổ, chờ sẵn bên ngoài. Khoảng 30 giây sau khi nghe tiếng súng thì chạy tới để người của mình tẩu thoát. Tụi bây chạy đến hội hợp với thằng Thịnh, sau khi đổi xe, mình dzọt khỏi Rạch Giá. Còn nữa, đừng quên đốt rụi chiếc Hyundai nầy. Có thắc mắc gì không?”

“Lão đại, còn chiếc xe Toyota theo dõi Trương Hữu Thành, ai giải quyết?” Thịnh nhắc nhở.

“Chuyện nầy để tao. Khi tụi bây bên trong thấy thời cơ tới, trước khi nổ súng thì thằng Việt, mầy gọi cho tao, tao sẽ giải quyết. Rõ chưa? Còn hỏi gì nữa không? Nếu không thì xuất phát. Nhớ kỹ cho tao, 3 thằng nó không chết thì sớm muộn gì mình sẽ không xong. Đi...” Lão đại phất tay

......

“Ý của Đại tá là Trương Hữu Thành lấy thân làm mồi câu dụ đám người Ghost ra tay? Như vậy quá mạo hiểm” Cẩm Lệ nghi hoặc.
Ngay lúc nầy, di động của Cẩm Lệ reo lên, thấy là Văn Cảnh, nàng vội bắt máy, bấm ‘speaker’ để mọi người cùng nghe.

“A lô. Văn Cảnh, sao rồi, có tin tức gì chưa?”

“Chị Lệ! Trương Hữu Thành vừa lên xe, hiện đang chạy trên đường Trần Phú, đi về hướng hồ cá TD”.

“A lô..Tôi là Ngọc Vân. Hai đồng chí đừng bám gần quá, cố gắng đừng để bị phát hiện. Để ý xem có ai đang bám theo Trương Hữu Thành hay không?” Không đợi Cẩm Lệ trả lời, Ngọc Vân xen vào, cẩn thận dặn dò, nàng muốn sớm phát hiện hành tung của ‘Ghost’.

Bấy lâu nay bọn nầy luôn lọt lưới, cho nên họ mới là mục tiêu chinh. Chỉ cần bắt được Ghost, Trương Hữu Thành chỉ là cá nằm trên thớt.

“Tôi cũng có để ý nhưng không thấy ai hết” Văn Cảnh hùng hồn đáp nào biết hắn và Minh Hiếu đều đã bị Trương Hữu Thành và ‘Ghost’ phát hiện.
“Tôi thấy có chuyện nầy hơi lạ. Lúc Trương Hữu Thành đi ra xe, tôi rõ ràng ông ta mập ra” Minh Hiếu xen vào.

Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Mạnh Đình nhìn nhau.

Chỉ có một giải thích hợp lý, đó là trên người của Trương Hữu Thành đang mặc áo chống đạn.

“Được rồi. Hai anh cứ làm theo đồng chí Ngọc Vân nói, cố gắng đừng để bị phát hiện” Cẩm Lệ nói xong cúp máy, nhìn Ngọc Vân, nói.

“Minh Hiếu để ý thấy Trương Hữu Thành mập ra. Theo tôi thấy lão mặc áo chống đạn vì sợ bị tụi ‘Ghost’ ám sát. Chuyện nầy có thể hiểu được”.

“Vậy à? Lão hẹn hai người Nghĩa - Đạo tới gặp mặt. Đồng chí Cẩm Lệ, lúc nãy chị có nói lão lấy thân làm mồi là quá mạo hiểm. Đúng vậy, có thể nói đây là một nước cờ mạo hiểm nhưng khi mặc áo chống đạn rõ ràng là mạo hiểm được tính toán rất kỹ. Các vị không nhìn ra sao?” Ngọc Vân cười mím chi.
Bọn Cẩm Lệ nhìn nhau, chưa hiểu lắm Ngọc Vân muốn nói gì.

“Là như vầy. Bọn người ‘Ghost’ nhất định phải gϊếŧ Trương Hữu Thành vì lão biết họ là ai, Trương Hữu Thành muốn trừ khử Nghĩa, Đạo vì sợ hai người này khai ra lão. Cách hay nhất là lấy thân làm mồi dẫn dụ bọn Ghost tới gϊếŧ mình rồi lợi dụng cơ hội gϊếŧ hai người kia sau đó đổ thừa cho bọn người Ghost. Sao? Thấy hợp lý không?”

“Hợp lý, nếu ở vào vị trí của Trương Hữu Thành, tôi cũng sẻ làm như vậy” Mạnh Đình gật đầu.

“Đồng ý, nhưng chưa chắc gì hôm nay” Vỡ lẽ, Cẩm Lệ gật đầu.

“Không hôm nay thì ngày mai hoặc mốt nhưng tôi tin tưởng hôm nay. Có biết tại sao không? Tại vì tôi đặt mình vào vị trí của tụi Ghost. Tôi sẽ hành động càng sớm càng tốt. Hôm nay Trương Hữu Thành và hai tên kia ở đây vậy thì chỉ cần một mẻ lưới. Có phải không?”
“Ngọc Vân đại tá...” Cẩm Lệ, Cẩm Hường đưa ngón tay cái biểu lộ sự khâm phục.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là người hành sự theo kế hoạch” Ngọc Vân mỉm cười.

Cẩm Lệ sửng sốt, qua câu nói nầy, nàng liền biết người ra kế hoạch nầy là ai. Không phải là hắn đã nói Ngọc Vân sẽ phối hợp với mình hay sao? Nghĩ tới đó Cẩm Lệ vô cùng khâm phục, thầm nghĩ hèn chi con Thu Phong xưa nay rất là có cá tánh mà cũng bị xao xuyến.

“Chú ý: Trương Hữu Thành xuất hiện” Ngay lúc này, tiếng Phương Anh truyền tới.

“Thu Tâm, quan sát động tĩnh chung quanh xem có ai theo dõi Trương Hữu Thành. Tất cả nghe đây, chưa có lệnh thì không được hành động. Thục Linh, phóng drones, ghi lại tất cả hình ảnh”.

“Đã rõ...” Tiếng Thục Linh đáp lại.

Chẳng mấy chốc từ trên nóc của chiếc xe buýt, một chiếc drone bay vυ"t lên cao.
Trong xe buýt qua ống ngắm Thu Tâm không ngừng di chuyển mũi súng, tìm kẻ khả nghi. Vấn đề của nàng là không có một chút ấn tượng về hình dáng của bọn người ‘Ghost’ nên rất khó phát hiện ‘mục tiêu’. Tất cả đều dựa vào sự linh hoạt phán đoán.

Ngọc Vân liếc nhìn đồng hồ, ba giờ trưa ở đây tức là ba giờ sáng bên kia. Nàng mặc kệ là mấy giờ, hắn đã căn dặn nàng bất cứ giá nào cũng phải gọi cho hắn khi có hành động mà.

......

Nửa vòng trái đất, bên kia, 3 giờ khuya nhưng Đức Bí tịch rất tỉnh táo, đang dùng lời ngon tiếng ngọt để huấn luyện song Nhã tu luyện ‘Điệu sáo mê hồn’.

Hắn làm cho cả hai hối hận vì đã để Nguyệt về phòng mà không thuyết phục nàng ở lại. Nơi đó đã rêm hết rồi mà hắn thì cứ đòi cho nên chỉ đành dùng miệng phục vụ hắn như hai nàng đã từng thấy trong các phim xxx. Nhưng nào có dễ như vậy, không phải cứ ngậm là được đâu à. Hắn luôn phê bình và chỉ đạo.
“Hi hi..Không phải như vậy đâu à. Nà, hai em nhìn kỹ đi” Hắn cầm di động, mở những ‘bài học vỡ lòng’ của ‘điệu sáo mê hồn’ mà đã từng huấn luyện Thục Linh, Ngọc Như và ngay cả Tâm và Thím ba để họ ngậm sâu vào.

“Chị Nancy và chị Mỹ Chi rành lắm à?” Nhã Phương hiếu kỳ.

Đối với cả hai, Nancy rất là ‘thần thánh’ vậy mà cũng chiều hắn sao? Rõ ràng là ngộp thở chết đi được.

“Dĩ nhiên rồi. Đây là tình điệu trong phòng the mà. Nancy hả, nói bí mật nầy cho hai em nghe nha, hắn đưa ngón tay cái, cúi xuống rù rì.

“Ba xạo. Sao có thể chứ” Nhã Phương không tin Nancy có thể ngậm sâu đến như vậy, tên nầy ba xạo thôi.

“Không tin thì thôi. Nà..Hai em coi như là vợ của anh rồi, vậy thì đừng mắc cỡ. Nà, nằm gối đầu lên đùi anh, như vậy sẽ thấy thoải mái hơn. Hi hi..” Hắn ấn đầu Nhã Phương.
Song Nhã nghe bùi tai, cả hai nghĩ cũng phải, hai chị em nàng đã coi như là vợ của hắn rồi, thôi thì cố gắng học tập một chút coi như là tình điệu giữa vợ chồng. Nghĩ vậy Nhã Phương ‘xung phong’ đầu tiên, nàng vén tóc cúi đầu ngậm vào...

“Đúng là như vậy đó. Wow! Sâu vô chút nửa đi em. Nhã Thy, lại đây cưng” Hắn kéo Nhã Thy tới, tay mò giữa hai chân, tay bóρ ѵú nàng. Cảm giác thật tuyệt vời, hắn hứng chí nhấn đầu của Nhã Phương.

‘Khụ...khụ..khụ...’ Nhã Phương ho sù sụ. Nàng đã cố gắng lắm rồi nhưng khi ‘cái đó’ đâm sâu vào tới cuống họng, nàng liền bị ngộp thở, không thể chịu được nên ho sặc sụa.

“Hi hi. Sorry. Nà, Nhã Thy, tới phiên em” Hắn nằm ngửa ra, Nhã Thy ngoan ngoãn, vén tóc cúi đầu, tiến bộ hơn một chút, nàng cầm lấy tiểu huynh đề của hắn, cạ vô đầṳ ѵú mình khiến Nhã Phương sửng sốt, không ngờ Nhã Thy rành như vậy.
“Đúng rồi là như vậy đó em, Nhã Thy...” Hắn đưa ngón tay cái.

Nhã Thy được khen, trước ánh mắt sửng sốt của Nhã Phương, Nhã Thy hứng chí liếʍ từ bìu dái lên đến đầu ©ôи ŧɧịt̠ tim tím bóng lưỡng vài lần như vậy rồi ngậm vào, càng lúc càng sâu, tuy chưa được như các đàn chị nhưng tương lai đây hứa hẹn. Không phải nàng sành sỏi gì hay đã từng làm chuyện nầy với ai nhưng vì thỉnh thoảng có xem phim xxx nên học được ít nhiều, bây giờ đem ra ‘thực hành’.

“Wow...Nhã Thy...” Hắn kéo Nhã Phương sát tới, miệng bú √υ" nầy hết vυ" nọ tay len lỏi tung hoành giữa hai đùi khiến nàng uống éo, miệng cười rúc rích sau đó thì rên hừ hừ nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn trộm Nhã Thy để học hỏi.

Đang lúc cả 3 đang quây quần cụp lạc, chuông di động kêu vang, giờ nầy chắc là bên Việt Nam rồi, nhìn màn hình thấy là Ngọc Vân, tâm cơ linh động vì đã căn dặn nàng, Đức vội bắt máy, chồm người ngồi lên.
“Đừng nghe mà. Khuya rồi, có gì gấp dữ vậy” Bị hắn mυ"ŧ đầṳ ѵú, tay quậy phá giữa hai đùi, đang ‘phê’ tới bến thì bị chuông di động phá rối, khiến Nhã Phương lầu bầu, không hài lòng, phía dưới Nhã Thy như điếc, chẳng cần biết chung quanh, hì hục gục gặc đầu.

“Hi hi..Chờ chút, chờ chút nha hai cưng, suỵt. A lô, Ngọc Vân, là em à...” Vừa nói, hắn vừa đưa ngón tay lên miệng, ý nói song Nhã đừng lên tiếng.

“Mọi kế hoạch gần như là đã định. Hôm nay có lẽ Trương Hữu Thành sẽ ra tay với hai tên Đạo - Nghĩa, hy vọng là tụi ‘Ghost’ sẽ xuất hiện. Anh chuẩn bị đi” Tiếng Ngọc Vân trong trẻo vang lên.

“Hay lắm. Chờ chút” Hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng lên, đã được Thục Linh chỉ điểm nên thành thạo thao tác liên kết giữa di động và màn ảnh TV khủng trên tường của khách sạn.
“Xong rồi...” Mắt dán vào màn hình TV chờ đợi.

Chỉ vài giây sau, màn ảnh TV nhấp nháy rồi một khung cảnh nhìn từ trên không truyền tới. Bên kia, chiếc drone truyền hình ảnh thu được từ phía dưới đến hệ thống viễn thông tối tân trên xe buýt, Thục Linh chỉ cần ‘share’ màn ảnh là hắn thấy rõ như chính nàng thấy, mặc dù cả hai đang cách nhau mười mấy ngàn dậm theo đường chim bay, một nửa vòng trái đất.

“Wow, ở đâu vậy?”

“Hồ câu cá giải trí T.D, Rạch Giá. Anh có thấy Phương Anh, Ngọc Như không, phía trên màn ảnh, góc bên phải. Cách đó là hai tên Đạo - Nghĩa. Trương Hữu Thành đang bước tới” Thục Linh giải thích.

“Anh thấy rồi” Hắn gật đầu.

Công nghệ thông tin ngày nay vô cùng hiện đại, bình thường ‘qua mạng’ trực tuyến ‘chit chat’ thấy nhau với Iphone huống chi là hệ thống tối tân mà Nancy đã cho trang bị trên xe buýt, đều xuất phát từ hệ thống tình báo cấp quốc gia nên hình ảnh chất lượng âm thanh thì không cần phải nói nhiều.
Quá quen thuộc với các đàn chị Ngoc Vân, Thục Linh, Phương Anh, vừa nghe hai bên nói chuyện với nhau thì biết bên kia các đàn chị đang có ‘hành động’ gì đó. Song Nhã trợn mắt há mồm, ngoan ngoãn ngồi im theo dõi.

“Có mặt tại đây là Trung tá Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Mạnh Đình. Còn hai vị Văn Cảnh, Minh Hiếu đang bên ngoài, theo họ báo cáo, hết 9 phần 10 Trương Hữu Thành đang mặc áo chống đạn. Hành tung của tụi ‘Ghost’ thì chưa thấy”.

“Chủ tịch Đức, chào anh” Thay mặt cả đám đồng sự, Cẩm Lệ lên tiếng, trong lòng kích động.

Trước tới giờ chỉ ngồi trong văn phòng sáng 9 chiều 5, làm những việc lông gà vỏ tỏi, lần nầy được bước lên chiếc xe buýt trang bị máy móc tối tân khiến cả 3 vô cùng kích động. Không phải lời đồn, người có tư cách trang bị một hệ thống như vầy chắc chắn là một nhân vật khủng của khủng, tuy biết không phải là hắn nhưng cúi đầu nghiêng mình với hắn thì có khác biệt gì? Cũng vậy thôi mà.
“Ha ha. Chào các vị, lần nầy thật là cám ơn nhiều” Đức khách sáo.

“Không có gì...Không có gì. Chủ tịch Đức, tôi là Cẩm Hường, lần nầy vì anh đã cho cơ hội để được biểu hiện, chúng tôi phải cám ơn anh mới đúng. Mai nầy nếu có dịp gặp nhau hy vọng được mời anh cùng ngồi xuống ăn bữa cơm” Cẩm Lệ định đáp thì Cẩm Hường đã nhanh nhẩu cướp lời.

Tuy hai người rất thân thiết nhưng việc thể hiện thì dĩ nhiên là không thể nhường. Cẩm Hường nhìn ra Cẩm Lệ có ý gian, nếu không thì sẽ không õng ẹo liếc mắt đưa tình. Hắn là chỗ dựa tốt, nàng quyết không để Cẩm Lệ hưởng một mình, vì vậy dược dịp là gây chú ý.

Cẩm Lệ có chút bất ngờ, theo nàng biết, Cẩm Hường trước tới giờ chính chuyên lắm nầy sao bây giờ lại nổi chứng ngựa mà không biết xấu hổ vậy chứ.
Mạnh Đình tảng lờ, giả điếc, không ngờ nha, Cẩm Hường nầy nhìn thì đứng đắn lắm. Ây da, chuyện nầy biết ít một chút thì tốt hơn, biết nhiều quá thì không có tiền đồ.

“Ậy..Sao lại nói như vậy? Chúng ta chỉ làm việc cho nhân dân thôi..hi hi. Chị Hường không cần phải khách sáo. Khụ khụ khụ...”

Nhã Thy có linh tính nên nhìn ra hương vị trong lời nói của Cẩm Hường, nàng ‘cắn’ đầu tiểu huynh đệ, khiến hắn đau điếng, giả ho sù sụ.

“Anh không sao chứ?” Là phụ nữ dỉ nhiên rất nhạy cảm.

Thục Linh nháy mắt với Ngọc Vân, cả hai mỉm cười.

Làm sao không nhìn ra ý của Cẩm Hường chứ, nhưng rồi sao? Hắn ‘kham’ nổi là được. Ai muốn hiến dâng thì kệ đi, các nàng muốn cản cũng cản không nổi.

“Không...Không có gì. Tự nhiên ngứa cổ thôi mà”.

“Tất cả chú ý. Có chiếc Hyundai rất khả nghi vừa đậu bên ngoài”
Thình lình, tiếng Thục Linh vang lên, hình ảnh từ chiếc drone trên cao truyền tới, hắn đang ở một nửa vòng trái đất bên kia cũng như mọi người bên nầy trong xe buýt đều thấy 5 người xuống xe đi vào khuôn viên hồ câu cá.

“Rất có thể là tụi Ghost. Phương Anh, Ngọc Như tuyệt đối cẩn thận. Thu Tâm chuẩn bị hỗ trợ” Ngọc Vân ra lệnh, nàng thấy không bình thường khi 5 người chia ra ba nhóm, vừa dứt lời, di động của nàng reo.

Nhìn màn hình, Ngọc Vân sửng sốt, Nhã Thy đang ở bên Canada mà, sao lại gọi nhằm lúc nầy, nhưng nàng chợt hiểu, chuyện trọng đại hắn không muốn đám người của Cẩm Lệ nghe được nên vội bắt máy.

“A lô..Là anh à”

“Ngọc Vân! Trương Hữu Thành còn gian ác và tàn độc hơn Lại Đức Quang...” Đức nhanh gọn lời ít nhưng nội dung rất hàm súc.

“Hiểu rồi yên chí đi. Em cũng đang có ý nầy” Ngọc Vân nói xong, liền cúp máy, cầm di động gởi hàng ‘text’.
‘Bip..bip’... Thu Tâm đang trên nóc xe buýt, nghe tiếng ‘bip bip’, nhìn màn hình, tay bấm ‘OK’ liền sau đó, mũi súng hướng ngay đầu Trương Hữu Thành chờ.

“Chị Lệ, người trong chiếc xe Toyota là người của chị phải không, gọi điện nói hành tung của họ đã bị bại lộ. Nhìn kìa, hướng 9 giờ” Ngọc Vân đưa tay chỉ vô màn hình.

Cẩm Lệ thấy một người đàn ông đang cột dây giày, ánh mắt nhìn chiếc Toyota trong đó Văn Cảnh, Minh Hiếu đang ngồi rình rập Trương Hữu Thành, chờ tín hiệu. Không một chút chậm trễ nàng lấy di động gọi thông báo cho đồng đội.

Lúc Ngọc Vân bắt máy nói nho nhỏ rồi gởi ‘text’, Cẩm Hường, Cẩm Lệ, Mạnh Đình nhìn nhau. Biết Ngọc Vân đang làm gì đó nhưng có ý không muốn cho mình biết và cũng không tiện hỏi.

Lần đầu hợp tác, bất cứ chuyện gì cũng cho đối phương biết thì không thể nào nhưng bây giờ nghe Ngọc Vân nói, Cẩm Lệ cảm thấy có chút hổ thẹn vì bụng dạ ‘tiểu nhân’...
“Sếp Thành..” Trên xe buýt, mọi người đều yên lặng lắng nghe vì có tiếng hai người Nghĩa, Đạo chào hỏi Trương Hữu Thành.

Trên màn hình TV hắn thấy Trương Hữu Thành quả nhiên ‘mập’ ra so với cách đây vài ngày trong bữa tiệc nhậm chức của Lâm Chí Vinh.

“Hai người tới lâu chưa?” Trương Hữu Thành bước tới bàn, lão đảo mắt một vòng rồi điềm đạm ngồi xuống

“Khoảng 10 phút thôi. Chờ sếp tới rồi mới kêu bia và đồ nhắm” Bình thường khi gặp nhau là vậy nên Nghĩa làm ra vẻ ‘bình thường’.

“Phải..Phải...Như cũ hả sếp Thành. Heineken nha”

Đạo giọng nói run run, cười gượng gạo, trán lấm tấm mồ hôi.

“Ừm...Được”

Đạo giơ tay, phục vụ vội vàng chạy tới, biết nhất cử nhất động được giám sát, trong lòng vô cùng khẩn trương Đạo, Nghĩa gọi một két bia, nem, giò như bình thường.
Trương Hữu Thành nhìn quanh cố tìm tung tích của bọn ’Ghost’ nhưng chỉ thấy chiếc Toyota ‘quen’ đậu ở xa xa, cách chỗ của ba người tầm 20 thước, có hai mỹ nữ nói cười ngồi câu cá, xa hơn nữa vài nhóm khoảng 2, 3 người câu cá trong yên lặng, không có gì khả nghi.

Tình hình có vẻ như đã tính toán, chỉ cần thấy bóng dáng của thằng lão đại xuất hiện là lão sẽ nổ súng trước. Diễn biến sau đó sẽ như trong dự tính.

Trong lúc bắn nhau, hai tên nầy trúng đạn chết thì là chuyện quá bình thường, hai thằng Công An trên chiếc Toyota kia sẽ là nhân chứng nhìn thấy Phó Giám đốc Sở bị nguy hiểm, chẳng lẽ ngồi yên? Nhất định sẽ giúp lão tiêu diệt tụi Ghost. Bố cục không chê được, vấn đề là khi nào?

“Sếp Thành, mất 50 triệu khai thành mất 100 triệu. Bây giờ cả Rạch Giá bàn tán xôn xao, nếu không có biện pháp thì tôi và thằng Đạo khó mà trụ được” Thấy Hữu Thành ngồi im lặng, Nghĩa mở lời.
“Còn biện pháp gì nữa. Aiz, cũng vì mình quen biết bấy lâu nên hôm nay tôi đặc biệt tới đây khuyên hai anh nên ra tự thú để được hưởng khoan hồng của nhà nước” Trương Hữu Thành lắc đầu, mắt láo liên nhìn quanh.

“Sếp Thành. Hai đứa tui theo ý sếp mà. Sếp bỏ túi 25 triệu, số còn lại tui và thằng Đạo mỗi người một nửa. Sao bây giờ sếp nói vậy? Tụi nầy tin lầm sếp rồi” Nhận ra rõ ràng Trương Hữu Thành muốn phủi tay, Nghĩa, Đạo biến sắc. Nghĩa vội vàng phân bua, không phải với thằng Hữu Thành mà là cốt ý để nhóm người đang nghe hiểu được.

“Cái gì 25 triệu?? Hai anh nói gì đây?” Nhận ra lời nói đầy cạm bẫy nên Trương Hữu Thành bắt đầu ngờ vực.

“Sếp Thành. Lấy thì xếp lấy phần lớn, nói cái gì biết rõ tụi Ghost, bây giờ xảy ra chuyện, sếp muốn phủi tay? Không dễ đâu, cùng lắm là ôm nhau chết thôi” Nghĩa rống giận.
“Bình tĩnh...Bình tĩnh một chút. Có người tới” Đạo thấy có hai nhóm người trước sau bước đến, nên vội can ngăn.

Nghĩa, Đạo nói gì thì nói, Trương Hữu Thành hoàn toàn để ngoài tai, lão đang quan sát, từ lúc thấy có hai nhóm người trước sau bước vào, lão đã âm thầm phòng bị. Nhưng họ không có gì đặc biệt, ngoài mướn cần, móc mồi, thả cần câu cá, đốt thuốc hút, khui bia nhâm nhi nhìn rất nhàn hạ như bao người khác, nhìn không ra nên không một chút nghi ngờ. Trái lại không thấy bóng dáng của lão đại nên lão bắt đầu sốt ruột.

“Uống đi. Làm hết chai nầy, tao sẽ gọi cho lão đại. Hi hi...Mình cụng chai” Không đợi đồng bọn cụng chai, Việt cầm chai đưa lên tu ừng ực.

Gã nốc cạn xong, để chai lên bàn, lấy di động ra. Đây là tín hiệu.Việt, Lương, Hiển chầm chậm đưa tay vào túi xách. Cách đó khoảng chục thước, Trương Hữu Thành vẫn dáo dác nhìn quanh.
Bên ngoài, lão đại nghe tiếng di động reo, gã bắt máy, tức thì tiếng Việt vang lên.

“Lão đại...Tụi nầy đã sẵn sàng”

“Được. Khi nghe tiếng nổ ngoài nầy thì bên trong tụi mầy nổ luôn” Lão đại nói xong cúp máy, bước băng qua đường, tay đưa ra sau lưng quần rút súng.

Vấn đề là chưa kịp bóp cò, đã thấy hai họng súng chĩa về hướng mình, biết đã bị phát hiện, không hổ danh là lão đại, không một chút sợ hãi, gã bóp cò liên tục 4 phát.

‘Đùng...Đùng..Đùng...Đùng...’

Được Cẩm Lệ cấp báo là đã bi lộ hành tung, coi chừng nguy hiểm. Cảnh, Hiếu hết hồn, đồng loạt rút súng phòng bị nhưng từ trước giờ, thỉnh thoảng có tập bắn, đại đa số thời gian ngồi văn phòng chưa có kinh nghiệm ‘chiến trường’ thực tiễn nên chỉ biết theo bài bản đã được đào tạo trong trường, định hô to ‘Chúng tôi là nhân viên chấp pháp...giơ tay lên’.
Ai dè chưa kịp hô thì đối phương đã nổ súng, theo phản xạ, cả hai hoảng sợ nằm rạp mình xuống. Cũng may, lão đại chưa muốn gϊếŧ người, gã chỉ bắn vào bánh xe để tránh bị rượt đuổi. Nhưng tiếng nổ đùng đùng, 4 phát xen lẫn tiếng ‘leng keng’ của đạn chạm vào thân xe cũng đủ làm Văn Cảnh, Minh Hiếu xón đái. Cả người như tê liệt.

Mũi súng chĩa về phía trước, sẵn sàng nhả đạn. Lão đại thản nhiên, không gấp rút, bước tới gần xe, quát lớn.

“Khôn hồn đừng làm anh hùng, quăng súng ra ngoài. Tao đếm tới 3, không thấy, tao bắn nát đầu...Một...”

“Được..được...Đừng...Đừng bắn...” Trong tư thế nằm rạp sát xuống ghế, Hiếu, Minh lấy hai ngón tay cầm báng súng của mình quăng ra ngoài.

“Tốt lắm..Nằm yên đó...”

Lão đại nhìn quanh, xem xét tình hình, gã đặc biệt chú ý chiếc xe buýt đậu gần đó tầm 300 mét nhưng không thấy động tĩnh gì.
Trên xe, Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Mạnh Đình rút súng định bước xuống tiếp trợ nhưng Ngọc Vân vội cản.

“Tên nầy có thể lợi dụng hai người kia làm con tin nên họ chưa nguy hiểm đên tinh mạng. Bây giờ các người xông tới hắn sẽ làm ẩu, không sao đâu, nếu cần thiết Thu Tâm sẽ can thiệp”.

“Phải..Phải...Chúng tôi quá xung động rồi” Cẩm Lệ, Cẩm Hường, Mạnh Đình hổ thẹn.

Đúng vậy, nếu bây giờ rút súng xông tới, tình hình sẽ như Ngọc Vân nói, hơn nữa nếu muốn giải quyết vấn đề, chỉ cần một phát từ khẩu súng bắn tỉa thôi.

“Không có gì đâu, yên chí đi. Phải không Thu Tâm?” Ngọc Vân mỉm cười, chưa biết tình hình bên trong ra sao nên tạm thời không cần phải loại bỏ tên nầy.

Nếu bên trong người bên phe hắn chết hết, bây giờ loại hắn vậy thì số tiền 50 triệu kia làm sao kiếm ra đây? Đi đâu tìm cho nên ít nhất phải chừa một tên. Đây là lý do tên nầy tạm thời sống.
“Đúng vậy..Yên tâm đi. Mọi chuyện trong vòng kiểm soát” Thu Tâm đáp, mắt không rời Trương Hữu Thành đang nằm sõng soài trên mặt đất nhưng nàng biết lão đang giả chết. Trong ống nhắm, nàng thấy đầu lão vẫn còn nguyên, không vết thương, trên người không có máu, hiệu quả của chiếc áo chống đạn như vậy nếu không giả chết thì là gì.

Ngay lúc nghe tiếng súng nổ đầu tiên. Nhận được tín hiệu, bọn ‘Ghost’ đồng loạt rút súng nã liên tục về hướng Nghĩa, Đạo, Trương Hữu Thành. Nghĩa, Đạo chưa kịp kinh hãi, lại không phòng bị nên trúng đạn ngã gục, Trương Hữu Thành bị sức mạnh của hai viên đạn trúng ngực, bật ngửa ra sau, lão gượng đau, tương kế tựu kế nằm yên.

Liền ngay sau khi bọn ‘Ghost’ nổ súng, Phương Anh, Ngọc Như cũng đồng loạt rút súng hướng về chúng liên tục nã đạn, vì vậy chỉ trong một thời gian một nốt nhạc, có đến mấy chục tiếng nổ ‘đùng đùng đùng’ kéo dài và hầu như cùng một lúc vang lên nghe chát chúa, chói tai. Tiếp theo là tiếng la hét người của dân thường đến đây câu cá giải trí, tinh thần họ bị hoảng loạn.
Nghĩa bị trúng đến ba phát đạn, một phát ngay tim nên té xuống chết tại chỗ, Đạo bị trúng hai phát nhưng chưa chết, nằm thoi thóp, hai mắt mở trừng trừng. Trương Hữu Thành chờ đợi chính là lúc nhiễu nhương nầy.

“Hi hi..Đạo, thằng Nghĩa chết rồi, mầy với nó thân thiết như vậy để nó chết một mình cũng buồn, có phải không? Xin lỗi nha, tao cũng là bất đắc dĩ thôi, hai thằng mầy không chết thì tao không xong. Yên chí đi, mỗi năm ngày nầy tao đốt nhang cho hai đứa mầy. Ý quên, hi hi còn nữa, thằng ngu, con vợ của mầy theo tao lâu rồi, tuần nào cũng cũng chỏng khu cho tao chơi, nói thiệt nha, nó bú ©ôи ŧɧịt̠ hết xảy luôn á” Cười đắc ý, lão rút súng...

“Mầy...Mầy..Tao làm ma cũng không tha cho mầy” Đạo thều thào, ánh mắt căm phẫn pha lẫn tuyệt vọng.

‘Bộp’...Một tiếng bộp khô khan vang lên. Đạo sững sờ, trước mặt, đầu của Trương Hữu Thành bể toang, chất lỏng đỏ trắng xen lẫn văng tứ tung. Hai mắt lão mở trừng trừng, nụ cười ngạo nghễ vẫn còn đọng trên môi nhưng lão đã chết rồi. Một phát làm bể hộp sọ. Hai mắt Đạo mờ đi, không còn biết gì nữa...
‘Két’..Chiếc xe rít bánh trờ tới. Cửa mở... Trung và lão đại sững sờ, không thấy bóng dáng của đồng bọn. Chuyện gì đã xảy ra?

“Đυ. mẹ. Thằng Việt và thằng Đông chết rồi. Mình chạy, Hiển, chạy...” Lương vừa khập khiễng chạy ra xe vừa la hét, tay gã không ngừng bóp cò.

Hiển cũng chĩa mũi súng về Phương Anh và Ngọc Như bắn không ngừng,

Cả hai muốn mở con đường máu để tẩu thoát

‘Đùng..Đùng..Đùng..Đùng.. Đùng..Đùng..Đùng..Đùng’

Nép vào thân cây, Phương Anh, Ngọc Như bắn trả. Lương ngã gục xuống nhưng chưa chết, gã vừa lãnh thêm 1 phát ngay đùi.

“Đυ. má tụi mầy” Thấy đàn em đẫm máu, lão đại điên tiết lên, cầm khẩu Uzi quạt. ‘Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...’

Trước hỏa lực của khẩu Uzi, Phương Anh, Ngọc Như đành phải ép sát người vào thân cây. Lợi dụng cơ hội nầy, Hiển nhanh xốc Lương lên vai chạy về hướng xe, trong khi Lão đại cầm khẩu Uzi quạt yểm trợ.
‘Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...’

Bất thình lình tiếng súng im bặt...

“Chạy..Chạy lão đại...” Đặt được Lương lên xe, Hiển quay lại, bất giác sững sờ. Lão đại quỵ xuống rồi ngã nằm sấp trên mặt đất.

“Lão đại chết rồi” Hiển hét lên phóng lên xe.

Trung đạp ga lút cán, chiếc Hyundai rú lên phóng vùn vụt đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện