Tác giả : Lạt Ma

Long Xuyên...Cùng thời gian.

-“Anh Đời,nà cạn.hi hi..Lúc nghe bà cụ anh ở Bắc Giang không khỏe,tôi,anh Cảnh,anh Hầu thật thấy lo lắng,bây giờ nghe anh nói không sao thì tốt rồi,nà...Vì chuyện nầy,mình cạn ly...”Nâng ly Hennessy,Trình Quốc Huy thân thiết mời mọc...

-“Anh Huy,anh Cảnh,anh Hầu...Các người thiệt có lòng” Cãm động,Đời nghẹn ngào rơm rớm nước mắt...Trong đầu âm thầm cảnh giác,lảo thừa biết mình vừa đặt chân tới cửa văn phòng của Bí Thư,3 thằng cáo già nầy đều nhận được tin cho nên trước khi tới nhậu nhẹt, Đời đã soạn sẳn những câu trả lời thích hợp với tình huống...Qua mấy vòng rượu rồi,chai Hennessy gần cạn nhưng Trình Quốc Huy vẩn chưa đi vào vấn đề, Đời cũng như coi như không có gì,mình tự động lên tiếng thanh minh thanh nga trước sẻ làm cho họ càng nghi ngờ.
-“Hi hi...Trước kia tôi chỉ tin vào sức mình,tuyệt đối không tin vào vận may hay phong thủy gì đó nhưng bây giờ thì tin rồi... Bí Thư vừa tới thôi,Long Xuyên mình đã có được đầu tư đáng kể...Thử nghỉ coi,theo cái đà nầy,vài năm sau,An Giang mình có thể đuổi kịp Cần Thơ rồi,các người nói có phải không?...” Hớp một ngụm Hennessy,Trình Quốc Huy gật gù ra vẻ hân hoan nhưng trong lời nói thì ai cũng hiểu mọi chuyện đều do ‘vận hên,phong thủy’ mang lại.

Ngồi trong phòng nầy,ai cũng là cáo già trong quan trường,làm sao không hiểu cụm từ ‘vận hên,phong thủy’ chứ,ý Trình Quốc Huy muốn nói Tân Bí Thư là ái nử của Chủ tich QH nên nàng vừa nhậm chức liền có người xum xoe nịnh hót muốn lấy lòng vì vậy mới có cái đầu tư khủng nầy...Nghỉ thì nghỉ như vậy nhưng không thể nói ra,bởi vậy Trình Quốc Huy đão 1 vòng lớn rồi đi vào việc chánh với mục đích thăm dò phản ứng của Trưởng Ban Đời...
-“Có chuyện nầy à?Là đầu tư gì vậy?” Biết Trình Quốc Huy muốn thăm dò mình, Đời vẩn ra vẻ ‘sửng sốt’,dỉ nhiên chuyện nầy lảo đã có nghe qua nhưng vẩn làm ra vẻ như từ trên trời rơi xuống,không biết gì hết.

-“Hả?Anh Đời..Bí thư không nói với anh sao...” Huỳnh Thanh Cảnh mĩm cười.

-“Anh Cảnh đúng là biết nói chơi,sao lại nói với tôi chứ...Tôi không lo về kinh tế,đây là lảnh vực của hai người mà.Ậy,hôm Bí thư nhậm chức,tôi không có mặt

cãm thấy ái náy nên về tới thì tới gặp để kiểm điểm với lảnh đạo là chuyện phải làm.Tuy Bí Thư còn trẻ nhưng tôi không thể cậy già mà coi nhẹ lảnh đạo,hai anh nói có phải không?” Đời đáp lời rất bài bản.

-“Anh Đời thấy Bí Thư mình là người thế nào?” Trình Quốc Huy truy tới.

-“Trẻ đẹp,ngần tuổi nầy đã là Trung tướng của Cục C03,bây giờ là Bí Thư,còn là ái nử của Chủ tịch Hải...Tương lai khó mà lường được,nhắc tới chuyện nầy tôi mới nhớ,hi hi,Trình Quốc Cường,con trai anh thật là có ánh mắt...anh Huy,sau nầy nhớ chiếu cố cho bạn bè nha.” Tuy biết hết chuyện gì đã xảy ra trong đêm dạ vủ nhưng Đời vẩn giả mù sa mưa,nét mặt nịnh hót nhưng trong lòng khinh thường Trình Quốc Huy nằm mơ khi muốn làm sui với Chủ tịch Quốc Hội.
-“Ậy,sao lại nói như vậy,nà..uống...” Trình Quốc Huy nâng ly...Uông Hầu,Thanh Cảnh đồng loạt nâng ly...

-“Được được...Ây...Uống nhiều quá,tôi phải vào nhà vệ sinh ...” Đời đứng lên bước đi xiêu dẹo tiến ra cửa ,bất thình linh té xuống nền nhà nghe một cái ‘bịch’ nhưng liền lảo đảo đứng lên.

-“Đời Trưởng ban,anh không sao chứ?Mới đây mà xỉn rồi à,còn hai chai chưa uống đó..” Uông Hầu trêu chọc.

-“Ây..Không nhận già không được,thôi,không uống nửa,tôi xin phép về trước,các ông ở lại tiếp tục vui chơi ha..” Đời vịn lưng nhăn nhó chậm rải bước ra cửa...

-“Được được..về nghỉ sớm đi ha...” Trình Quốc Huy nhìn theo ,giọng nói lảo ân cần nhưng nét mặt rất âm trầm.

-“Anh Huy,tui cãm giác lảo ta có cái gì đó muốn giấu mình,còn nửa nha,già thật sao?lảo làm bộ té hay té thật hay chỉ là kiếm cớ không muốn ở lâu hơn?” Thanh Cảnh nghi ngờ.
-“Tôi cũng thấy vậy đó anh Huy...” Uông Hầu gật đầu phụ họa...

-“Ậy...Đừng để chuyện nầy làm mất hứng...Đã đến đây rồi thì cứ tận tình vui chơi đi...” Trình Quốc Huy phát tay.

Ngay lúc nầy có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ,cửa mở,một mùi thơm thoang thoảng bay vào,mùi thơm vô cùng kí©ɧ ɖụ© toát ra từ mỷ phụ khiến ánh mắt của cả 3 Quốc Huy,Uông Hầu,Thanh Cảnh trở nên nóng bõng.

Nàng là bà chủ của nhà hàng ‘La Cigogne’ chuyên về ẩm thực của nước ngoài tại Long Xuyên nầy,tên nàng là Mỷ Linh nhưng tên ‘Linh’ rất ít được biết đến,thay vào đó ai cũng gọi nàng là Thủy Linh Lung,chỉ tại có người thấy nàng giông giống nhân vật trong ‘Hậu cung Như ý truyện’ cho nên gọi nàng như vậy,riết rồi người ta chỉ gọi nàng là Thủy Linh Lung.

Thủy Lung Linh là việt kiều Pháp, tên thật là Jessica Mỷ Linh Nguyển có giòng máu lai, mẹ pháp cha việt, Nghe nói nàng tốt nghiệp Thạc sỉ ngành Tài chánh ở Đại học Sorbonne nhưng quái quăm thay,bản tánh lại thích về ẩm thực,không thích gò bó trong bất cứ khuông khổ nào,vì vậy về Việt Nam mở nhà hàng cao cấp, mục đích chánh là giới thiệu văn hóa ẩm thực của người Pháp...Lạ cái là,khác với đại đa số người làm ăn,kinh doanh 1 nhà hàng ẩm thực nước ngoài,nếu không chọn Thủ đô Hà Nội thì ai cũng sẻ chọn các thành phố lớn như Đà Nẳng,Hải Phòng,Cần Thơ hoặc T/p Hồ Chí Minh,Thủy Lung Linh chọn Long Xuyên, khiến người trong giới làm ăn khó mà hiểu được nhưng nghe nàng giải thích mới vở lẻ...Ở Long Xuyên thì độc quyền,ở các thành phố lớn kia thì cạnh tranh rất nhiều,hơn nửa đời sống người LX nay đã khá lắm rồi và ngày một khá hơn,trong vấn đề ẩm thục,có khuynh hướng muốn thay đổi khẩu vị,tìm hiểu ẩm thực nước ngoài cũng không cần phải lặn lội đường xa qua Cần Thơ hay lên Thành phố...Nghe cũng có đạo lý.
Việt kiều Pháp,mỷ nử tây lai,chủ nhà hàng,là loại ‘hàng hiếm’...Có chồng hay chưa thì không ai biết,BF cũng không thấy,nhưng có thì đã sao chứ..Thời buổi nầy mà...Bởi vậy trong thời gian đầu,tài tuấn An Giang ai cũng rậm rật rắp tâm bắn sẻ nhưng sau đó thì xìu,hết hồn, kinh hãi sợ run lên khi thấy CHủ tịch Huy đối mỷ nử tây lai rất ân cần...Ây da..Thì ra Chủ tịch Huy ‘’kim ốc tàng kiều’...

Trình Quốc Huy cũng muốn được như vậy,nhưng lảo rất e dè..Chuyện gì cũng có căn nguyên nguồn cội, người cha việt của nàng là bạn thân của lảnh đạo,tàng cây cổ thụ của Trình Quốc Huy.Lảnh đạo đã gởi gắm nhờ Trình Quốc Huy trông nom thì có lý nào lảo tự bít đi quan lộ của mình chứ,nhất định phải làm cho thật tốt.Do dó,chuyện của nhà hàng ‘la Cigogne’ là chuyện của Trình Quốc Huy...Lảo lên tiếng giới thiệu thế là đám cán bộ hiểu lầm,vội vàng tranh nhau đến ‘la Cigogne’ thưởng thức,ngon hay không,không quan trọng,quan trọng là lảnh đạo biết mình có đến ủng hộ là được.Bởi vậy tiếng đồn gần xa,chỉ thấy lời khen nức nở không có lời chê.
-“Hi hi..Các vị lảnh đạo, Trưởng ban Đời sao lại về sớm như vậy...Có phải thức ăn không ngon hay phục vụ ở đây có vấn đề gì không khiến Trưởng ban Đời không hài lòng?” Thủy Linh Lung mĩm cười. Hôm nay bận chút việc nên đến muộn,vừa đến,liền có người báo cáo các lảnh đạo cao tầng đang dùng bửa trong phòng V.I.P vì vậy muốn đến chào hỏi vài câu,không thể thất lể được.Đúng lúc thấy Trưởng ban Đời khập khiển bước đi về nên thắc mắc.

-“Ậy..Không phải đâu bà chủ...Thức ăn và phục vụ ở đây là nhất rồi...Còn muốn gì hơn nửa,món súp hành và bò Bourguignon thiệt là không chổ chê được” Đưa ngón tay cái,Uông Hầu nịnh nọt...

-“Hi hi...Hầu Giám đốc Sở thật là người sành điệu...” Thủy Lung Linh mĩm cười,đẩy đưa...

-“Ậy,chỉ biết chút ít thôi,mai nầy nếu có dịp phải còn nhờ bà chủ chỉ điểm nhiều một chút mới được” Uông Hầu híp mắt cười thân thiết.
-“Giám đốc Hầu khiêm nhường đó thôi...Tôi biết ông là người rất sành điệu” Thủy Lung Linh ởm ờ...

Tên nghe đã liêu trai,khi đối diện thì càng thấy liêu trai hơn chỉ vì người đẹp trước mặt đó nhưng như gần mà xa như xa mà gần,chỉ có thể chiêm ngưởng chứ đừng có đυ.ng vào trừ khi không biết viết chử ‘chết’ ra sao .Không những Uông Hầu,Thanh Cảnh,Micheal không dám tòm tem,đối diện nàng,mắt không dám nhìn thẳng,tác phong rất là quy củ.Ngay cả Trình Quốc Huy đối với nàng cũng rất là khách sáo.

-“Ậy..Uông Hầu nầy có sao nói vậy thôi..Hi hi..” Được người đẹp khen,Uông Hầu cười híp mắt...Tuy Trình Quốc Huy không nói gì nhưng thấy lảo đại đối với mỷ nử tây lai nầy vô cùng khách sáo,Uông Hầu cũng không dám manh động.

Ngay lúc nầy,di động của Trình Quốc Huy reo lên...Nhìn màn hình,lảo vội vàng bắt máy,bộ dáng khúm núm
-Lảnh đạo...Ông khỏe..

-“Các vị lảnh đạo cứ từ từ hưởng dụng...Có việc phải làm...Jessica xin phép...”Mĩm cười,Thủy Lung Linh quay người dợm bước

-“Bà chủ cứ tự nhiên...”Lịch sự với người đẹp,Uông Hầu,Thanh Cảnh nhổm mông đứng lên,Trình quốc Huy chỉ phát tay,coi như chào...Lảo đang tập trung tinh thần hầu chuyện với lảnh đạo .

-“Haha..Quốc Huy,lại cói chuyện làm phiền anh rồi...” Giọng người bên kia đường dây đầy khí thế,nói chuyện với Chủ tịch Tỉnh như vậy chứng tỏ người nầy địa vị không nhỏ.

-“Lảnh đạo quá lời rồi,ông có gì căn dặn cứ nói,lên núi đao xuống chảo dầu thì không dám nhưng tôi nhất định lấy cái mạng mà làm...Hihi...” Cười đùa với lảnh đạo vô cùng thân thiết,vỏn vẹn một câu nói tỏ lòng trung,chứng tỏ trinh độ nịnh bợ của Trình Quốc Huy đã đạt mức ‘lô hỏa thuần thanh’.Bên cạnh,Uông Hầu,Thanh Cảnh nhìn nhau âm thầm đưa ngón tay cái...
-“Ha ha,,Anh thật là biết nói chuyện ” Bên kia,lảnh đạo bật cười,tỏ vẻ rất hài lòng.

-“Tôi và 2 đồng chí Thanh Cảnh,Uông Hầu đang ăn trưa ở ‘La Cigogne’...Vừa mới chuyện trò với Jessica,buổi trưa ở đây khách đến nườm nượp,phải đặt chổ trước nếu không thì không có chổ” Trình Quốc Huy khoe ‘thành tích’...Công tâm mà nói,nếu không có lảo giới thiệu,thì khách sẻ không đông như vậy,không phải là thức ăn ở nhà hàng không ngon mà là lẩu mắm,cơm tắm nhuyển,bún cá Long Xuyên mới vừa túi tiền..Bò bít tết khoai tây chiên,súp hải sản,sườn cừu,gan ngổng tuy là ngon nhưng giá tiền thì chỉ có cán bộ công chức mới có thể ‘gồng mình’ mổi tháng 1 lần đến ủng hộ để lấy lòng Chủ tịch Huy Giám đốc,Phó Giám đốc các

Sở Trưởng,Phó Trưởng Phòng các ban ngành thì khỏi nói rồi,dùng bửa trưa,hay
tối ở ‘La Cigogne’ là tượng trưng cho thân phận vì vậy rất thường lui tới.

-“Tốt,,Quốc Huy,anh làm khá lắm,bây giờ tiết lộ chuyện nầy cho anh biết nha...Nhưng anh phải làm bộ như không biết...Ừm..Jessica không phải người thường,mở nhà hàng Pháp chỉ là thú vui,cô ta tiền rừng bạc biển,là con gái độc nhất của bạn tôi,môt trong tỷ phú của Pháp ” Thấy Trình Quốc Huy trung thành

cẩn cẩn với mình,lảnh đạo của Trình Quốc Huy hé lộ.

-“Lảnh đạo,Ông yên tâm,chuyện nầy tôi sẻ không nói với bất cứ ai..”Trình quốc Huy quay người nói nhỏ, tuy Uông Hầu và Thanh Cảnh là thân tín nhưng chuyện nầy không thể để cả hai biết được.Người không ít kỷ trời tru đất diệt,lảo muốn một mình khai thác...

-Tốt lắm..Hi hi...Hôm nay tôi gọi anh là có chuyện khác muốn nhờ,tôi có thằng cháu bên Canada muốn về Việt Nam phát triển...Aiz,không biết Long Xuyên có gì đặc biệt mà hết Jessica rồi tới nó,nằng nặc muốn xuống Long Xuyên...Nhưng như vậy cũng tốt,có anh ở đó tôi có thể yên lòng...Nó cũng trạc tuổi Jessica..hi hi..Anh hiểu ý tôi chứ?
-“Lảnh đạo yên tâm...Tôi nhất định sẻ làm tốt mọi chuyện...” Hiểu ý lảnh đạo Trình quốc Huy cãm thấy uất nghẹn.Vừa nghe Jessica ngồi trên đống vàng,lảo liền nghỉ chuyện Trình Quốc Cường cua tới tay Bích Trâm có rất nhiều khó khăn,nếu là như vậy sao không chuyển hướng, Jessica là người giàu nức vách,nếu được thì với gia tài hùng hậu,có thể trợ lực rất nhiều cho con đường quan lộ của hai cha con..Ai dè ý nghỉ bị diệt trong trứng nước,lảnh đạo muốn dành Jessica cho thằng cháu còn muốn lảo làm ‘ông mai’...Á đù.Tuy cãm thấy rất khó chịu nhưng Trình Quốc Huy vẩn hứa hẹn...

-“Có lời nầy của anh là tôi yên lòng rồi..Hi hi..Vậy đi nha” Lảnh đạo cúp máy,Trình Quốc Huy trầm ngâm...

-“Sao tư lự vậy anh Huy,có chuyện gì khó nghỉ sao?” Thấy sau khi nói chuyện với lảnh đạo,’lảo đại’ có vẻ đăm chiêu,Thanh Cảnh thắc mắc.
-Không có ghì...À,nè,anh Cảnh, lảnh đạo có đứa cháu muốn về Việt Nam phát triển ,không biết sao lại chọn trúng An Giang mình, chuyện quan trọng nầy giao cho anh..Anh biết làm sao rồi chứ gì,tuyệt đối không để sơ xuất nha...

-“Yên chí đi anh Huy,tôi làm việc anh biết mà...Là nam hay nử vậy anh Huy,già hay trẻ để biết mà chuẩn bị..” Thấy ‘lảo đại’ hào sảng giao chuyện tiếp đãi cháu lảnh đạo cho mình,Thanh Cảnh mừng rở,đây là dịp lập công vì vậy ân cần thăm hỏi.

-“Là nam...Xấp xỉ Jessica,còn độc thân vui tính...” Trình Quốc Huy ‘thờ ơ’ hé lộ một cách âm hiểm...Thời buổi nầy tuy việt kiều không còn sáng giá như thời 90 nhưng vẩn còn có giá huống chi là việt kiều muốn về Việt Nam phát triển,nói một cách khác không phải là việt kiều ‘bọng’,việt kiều dõm mà là việt kiều thứ thiệt,có tiền hoặc có thành. tựu ở nước ngoài. Loại việt kiều nầy sẻ nằm trong tầm nhắm của rất nhiều người vì có con gái đẹp nên muốn chiêu rể hiền...Huỳnh Thanh Cảnh có con gái mới 18,tuy bặm trợn một chút nhưng cũng rất đẹp,Trương Định có Trương Mỷ Thể ,Hoàng Trọng tuy đã về Bộ nhưng con gái Hoàng Vân Anh vẩn còn ở đây,đứa nào đứa nấy đều bá cháy.Cháu của lảnh đạo dể gì không động lòng chứ,như vậy thằng con mình sẻ có nhiều cơ hội cua Jessica hơn.
Nghỉ tới đây.lảo tự mắng mình tính già hóa non,trước đây Trình Quốc Cường đã có ý với Jessica nhưng lảo cản,nghỉ ‘tuy Jessica đẹp nhưng chỉ là cháu xa của lảnh đạo,từ nước ngoài về mở nhà hàng,khá thì có khá nhưng sẻ không giúp được gì,nhà họ Trình phải nhìn cho cao mới được...Ai dè hôm nay không ngờ Jessica có thân thế ‘kinh khủng’ như vậy và so với Hoàng Bích Trâm thì có vẻ dể hơn nhiều.Bởi vậy âm thầm gian trá để Huỳnh Thanh Cảnh ‘lái’ cháu lảnh đạo đi hướng khác.

Huỳnh Thanh Cảnh đâu có ngờ lảo đại gian trá như vậy,trong lòng đang cãm động khôn xiết, Thanh Hiền từ hôm bị Công An Cao Lảnh bắt nhốt,khi trở về đã ngoan lắm rồi,không còn tóc đỏ tóc xanh nửa,thật là cãm ơn tổ tiên phò hộ.

Lảo có ý định gởi con gái ra nước ngoài du học nhưng Thanh Hiền nói chán chết,đi du lịch thì được,ở Việt Nam vui hơn nhiều,ngu gì ra nước ngoài nên lảo đành chịu,bây giờ bổng nhiên có việt kiều cháu của lảnh đạo về VN phát triển vậy thì còn gì bằng...Tầm cở Jessica có nghỉa là dưới 30,Thanh Hiền 18,có câu ‘chồng già vợ trẻ là tiên’,Huỳnh Thanh Cảnh nghỉ nếu có thể lèo lái để cháu của lảnh đạo ‘kết’ con gái mình ,1,hay 2 năm sau cưới nhau thì hay quá.Thanh Hiền cũng đẹp đó mà,lảo mơ mộng,bởi vậy âm thầm suy tính.
-“He he..Anh Cảnh,Thanh Hiền cũng 18 rồi phải không?nghe anh Huy nói việt kiều nầy là cháu của lảnh đạo Bộ, đây là cơ hội, gã được rồi đó...”Dường như đọc được ý nghỉ tìm rể của Thanh Cảnh,Uông Hầu trêu chọc.

-Để coi sao ..Hi hi..Hy vọng là vậy...

-“Ha ha..Uông Hầu nói đúng...Được mà...Ừm,quên nửa,đã tiến hành chuyện kia chưa?” Đang cười vui,nét mặt Trình Quốc Huy trở nên âm trầm khi nghỉ đến chuyện đầu tư 2000 tỷ.

-“He he..Yên chí đi anh Huy ,đã nhanh chóng xếp đặc hết rồi, sẻ có kịch hay để coi” Uông Hầu cười đắc ý.

-“Tốt...Uống...” Thấy mọi chuyện đi theo chiều hướng của mình tính toán,mừng thầm trong lòng,Trình Quốc Huy mĩm cười,nâng ly..

...

Rạch Giá.

Một bên muốn kiếm tiền,một bên nhìn thấy ca sỷ nước ngoài,là hàng độc lạ cho nên không cần nói nhiều...Chủ nhà vừa ‘bận việc’ phải vắng mặt...Cả hai liên xáp lại với nhau...
Thìn quả thiệt đang được M.T hầu hạ phê tới bến...Nàng đang từng chút liếʍ khắp người cục mịch của lảo từ vành tay tới ngực,bụng,xuống tới đùi,trở ngược lên trên đến rún,lại trở xuống liếʍ láp bìu dái rồi cầm ©ôи ŧɧịt̠ ngậm vào...Đầu gục gặt ...Được một chút nhả ra,liếʍ từ thân tới đầu ngậm vào nhả ra,lại liếʍ cứ thế mà làm 1 cách điêu luyện...

OMG!!!Quá đã...Cẩm Lệ chưa bao giờ đạt tới trình độ nầy.So sánh vợ mình với M.T,Thìn không ngừng khi thì xuýt xoa hít hà, khi thì rên hừ hừ hai mắt mở trừng

trừng,nhìn lên trần nhà, ,trong đầu cố nghỉ đến một điều gì đó thánh thiện thậm chí ngắt mạnh vào thịt,tạo cãm giác đau để kéo dài cơn khoái lạc để khỏi bắn sớm...

Thìn và M.T không hề biết,có cái camera đang thu hình và chuyển hình ảnh đi...Bên ngoài,cách căn biệt thự,tầm trăm thước,Lam Chánh Hy và Lam Tú Quỳnh đang ngồi trong chiếc Roll Royce Phantom,2 cặp mắt bình thản dán vào màn hình của chiếc I-phone...xem ‘Show’ của M.T bú ɭϊếʍ...
-“Em thật không hiểu tại sao mình phải tốn tiền trên thằng già hai lúa nầy mà không phải là thằng Vinh kia..”Vừa thưởng thức cảnh nóng trên màn hình của I- phone,Tú Quỳnh vừa than phiền,đối với nàng xài 200 ngàn đô trên người Thìn thật không đáng chút nào.

-“Bởi vậy mới nói,lối suy nghỉ của em còn rất nông cạn...Thằng Lâm Chí Vinh sẻ không dể bị con M.T nầy làm mê muội,có biết tại sao không?Trần Đức đưa nó lên,chị của nó là Lâm Thu Vân cũng nhờ vào phía sau Trần Đức mà được ngồi vào Chủ tịch Cần Thơ...Thằng Thìn nầy thì khác,em cũng biết nó là hai lúa nhưng em quên rằng chính hai lúa mới là dể trúng bẩy của mình...”Đắc ý, Lam Chánh Hy vừa rung đùi vừa thưởng thức tài nghệ của M.T trên màn hình nhỏ của cái I-Phone.

-“Anh định dùng ‘clip’ nầy uy hϊếp bắt lảo Thìn làm việc cho mình sao?Khả năng làm việc của lảo rất kém...”Tú Quỳnh vẩn chưa hiểu anh mình có ý định gì.
-“Hi hi...Khờ thiệt,theo em thấy ai sẻ là người có thể lên ngồi vào chổ của Trương Hửu Thành?” Chánh Hy cười bí hiểm.

-“Ý của anh là Cẩm Lệ?” Tú Quỳnh bừng tỉnh...

-“Đúng vậy...Tuy chưa được 100% nhưng xác xuất cũng hơn 90%...Em còn nhớ hôm lể nhận chức của Lâm Chí Vinh không?Con mụ Thu Phong rất thân thiết với tên Trần Đức kia,còn nửa,hôm đó bên cạnh Thu Phong còn có Cẩm Lệ...Bấy lâu

nay,Cẩm lệ ngồi mài đít trong văn phòng.bổng một ngày tiêu diệt được bọn ‘Ghost’,bây giờ lập được công hiển hách,nổi như cồn.Chuyện nầy rỏ ràng có người sắp đặt để đẩy con Cẩm Lệ lên...Con nầy so với thằng chồng nó thì khôn lanh và làm rất được việc...”Nói tới đây,Lam Chánh Hy không nói nửa...Quá đủ rồi ,lảo tin chắc Lam Tú Quỳnh đã thấy huyền cơ trong câu chuyện.
-“Hi hi,,Hiểu rồi,anh muốn dùng đoạn video nầy để sai khiến con Cẩm Lệ,nó muốn ngồi lên trên chiếc ghế của Trương Hửu Thành tất nhiên phải nghe lời anh...” Tú Quỳnh đưa ngón tay cái,khâm phục,anh nàng quả nhiên cao tay...

-Ậy..Sai khiến thì không đúng nghe có vẻ ép người,anh không thích,hi hi anh thích cụm từ hợp tác hơn...Như vậy mới được lâu dài... Em nói có phải không? -Hi hi.Anh thiệt là ...

-“ Chuyện trước mắt là chuyện khám nhà của Trương Hửu Thành,có gì bất lợi cho mình thì cần phải tiêu hủy...Nếu không thì cả thiên hạ sẻ đều biết chồng của mụ ta...Úi chà..Nhìn kìa...” Lâm Chánh Hy nhìn trân trối trên màn hình...Tú Quỳnh cũng ghé mắt nhìn ...

Thìn ‘bắn’...M.T cầm đầu ©ôи ŧɧịt̠ để lảo bắn thả giàn lên mặt lên tóc nàng,xong ,dùng lưởi liếʍ quanh đầu khấc...
- “Như vậy quá đủ rồi phải không...Em biết làm sao rồi chứ gì...” Lam Chánh Hy tắt máy...

-“Nhanh tay 1 chút,người của mình nói con Cẩm Lệ lấy từ nhà của Trương Hửu Thành mấy thùng tài liệu...” Lam Chánh Hy bấm máy chuyển đoạn video qua cho Tú Quỳnh...

-Yên chí đi anh hai..Em biết làm sao rồi...

...

“Hi hi..Chúc mừng mầy trước nha,lập công lớn như vậy,coi bộ sắp lên Đại tá là cái chắc rồi...Wow...Tao nghỉ nếu thao tác một chút nửa thì cái chức Phó Giám Đốc của Trương Hửu Thành sẻ rơi trên đầu mày rồi...” Miệng Thu Phong tia lia,nói không ngừng.

Ở ngoài Phú Quốc,vừa nghe tin Trương Hửu Thành và Giám đốc ngân hàng chết,bọn ‘Ghost’ coi như bị diệt,Thu Phong liền tức tốc ngồi tàu vô Rạch Giá...Gọi Cẩm Lệ ra ngoài để chúc mừng riêng.

-“Tao cũng muốn lắm nhưng không dể đâu...” Cẩm Lệ lắc đầu...
Trúng hai phát đạn nhưng không ngay chổ hiểm,nhờ bác sỉ tận tình cứu chửa nên Đạo không chết...Một ngày sau thì tỉnh dậy nhớ lại lời khoe khoang của Trương Hửu Thành với vợ mình,Đạo vô cùng căm hận,liền tuông ra hết nên bọn người Cẩm Lệ lấy lời khai rất rỏ ràng,còn tới nhà tìm được mười mấy triệu đô mà Đạo cất giấu...Nàng biết đây là công lớn ,lên quân hàm ‘Đại tá’ thì không thành vấn đề nhưng ngồi vào ghế của Trương Hửu Thành thì cần phải ‘thao tác’ nhiều...

-“Hi hi..Mầy đừng có giả khờ nha , mầy biết tao muốn nói gì mà,mầy cũng nói rồi đó,toàn bộ câu chuyện là do hắn sắp xếp...Tao thấy hắn có ý nâng đở mầy.Nói thật đừng có giận nha,thằng chồng mầy nhát như thỏ đế,làm việc sợ đầu sợ đuôi nên không có cơ hội đâu.”Thu Phong bỉu môi khinh thường.
-“Tao biết,nhưng phải làm sao đây..”Nghe Thu Phong nói,Cẩm Lệ càng lúc càng động tâm,nàng cũng thấy Thìn quả thiệt vô dụng.Hắn rỏ ràng dàn xếp mọi chuyện để nàng lập công trong chuyện nầy.như vậy nếu không thừa lúc chụp lấy cơ hội thì quả thật là đầu người óc heo.

-“Hi hi..Còn làm sao nửa...Coi mầy có ý đó không thôi..Hi hi..Lần trước tao nói rồi...Nà,đàn bà trong lúc còn hấp dẩn thì phải biết lợi dụng một chút cái vốn trời cho..Hi hi” Thu Phong cười ám muội..

-“Không phải..Ý tao muốn nói là làm sao bắt đầu,chẳng lẻ tới gần nói ‘Trần Đức’ tôi biết cậu giúp tôi rất nhiều,cậu muốn tôi làm sao báo đáp đây... Hay là ngủ với cậu nha... coi như đền ơn..Hi hi...Kỳ lắm..Tao không mởt miệng được ” Cẩm Lệ nói đùa.

-Không có gì kỳ hết á,tao thấy là thực tế,nhưng mà mầy đừng có hòng xé lẻ...Tao với mầy cùng lên..hi hi...
-“Hả?Tao với mầy?’Nhất Long song Phụng?” Lệ sửng sốt,nàng biết bạn mình bạo nhưng không ngờ bạo như vậy...Dám nghỉ tới trò nầy.

-“Không phải ..Hi hi.Nhất long Tam,Tứ Phụng mới đúng..Hi hi...Hắn hả,khủng lắm...Một hay hai chịu không thấu...Tao nghe nói vậy nên muốn mở rộng tầm mắt...“Thu Phong dâʍ đãиɠ nói đồng thời lấy bàn tay trái chụp lấy cổ tay phải,ý nói to bự...

-“Ai nói vậy?” Tim Lệ đập thình thịch...

-Hi hi...là như vầy,tao nói với mầy,tuyệt đối đừng nói với ai nghe hôn...Mầy biết Mai Văn Trường chứ gì,vừa mới lên Phó Chủ Tịch Thành phố Cao lảnh đó...Kim Khánh là bà xả của lảo,cũng là chị họ xa lắc xa lơ của tao,bả rất thân thiết Mai Thanh Phương,như tao với mầy vậy..Là Mai Thanh Phương nói đó..Hi hi..Bả còn nói Mai Thanh Phương hỏi nếu bả có hứng thú thì Mai Thanh Phương sẻ giàn xếp.
-“Có lộn không vậy?Em chồng rủ rê chị dâu đi ngoại tinh?”Cẩm Lệ kinh hãi.

-Nghe thấy lạ chứ gì nhưng nghỉ kỷ lại cũng không lạ đâu...Bả nói với tao Hi hi..Mai văn Trường không ‘lên’ được...bả thì vẩn còn rất sung về chuyện đó lắm nên Mai Thanh Phương thông cãm..Tao nghỉ cũng đúng.Nà,tao có kế hoạch rồi...Bả cũng thân với hắn lắm,mời hắn ăn cơm ,lúc đó mình cũng tới...Sau đó hi hi...Mình bạo một chút thì Que sera sera ..Một khi mình có quan hệ nầy với hắn rồi

thì khi mình có chuyện gì hắn sẻ can thiệp,giúp đở...Mầy thấy sao hả,có được không?

-“Tao không biết nhưng mà tao tin mầy..” Nghe bùi tai, Lệ ngoan ngoản để bận thân sắp đặt.

-“Được rồi...Cứ để tao lo,hi hi,bảo đãm mầy sẻ phê tới bến..” Thu phong hứa hẹn.

-“Mầy da^ʍ thiệt Thu Phong,cắm trên đầu ông xả mầy mấy lần rồi?Noi thiệt đi...” Cẩm Lệ thấy bạn cởi mở nên hiếu kỳ.
-“Ậy.đừng có nghỉ bậy mầy,không phải ai cũng cỡi tao được đâu à...Mầy tưởng thằng cha Dủng tự nhiên bò lên được chức Chủ tịch Phú Quốc sao nếu không có tao chịu lên giường với người khác ?Hai lần thôi,là lảnh đạo của thằng chả,nhẹ nhàng thôi,hi hi..Già khú đế mà còn ham,vừa mới lên ngựa chưa đút vô đã bắn lên bụng tao..Chán phèo..Hy vọng lần nầy thì khác...” Thu Phong liếʍ mép,nét mặt mơ màng.

-“Thằng cha Dũng kêu mầy lên giường với lảnh đạo?” Cẩm Lệ kinh hãi.

-“Ừ...Có gì phải ngạc nhiên chứ,bởi vậy mới nói nha,thằng Thìn không có tương lai,tao thấy mầy gặp hên,có lẻ hắn vừa mắt nên mới dọn đường cho mầy,hắn trẻ tuổi đẹp trai có gốc cổ thụ,nương tựa vô được sẻ có tương lai sáng lạng,tin tao đi...Hi hi quan trọng là ‘đại du’..không khóc ngoài quan ải..Hi hi...Như vậy mới phê...” Trước ánh mắt kinh hãi của Cẩm Lệ nhìn mình,Thu Phong cười hinh hích...
-Nhìn mầy kìa...Vậy mà nói không da^ʍ...Cũng tầm cở Vỏ Tắc Thiên à

-..Sao cũng được...Có nghe qua chưa câu nầy ‘Nhân chi sơ tinh bổn da^ʍ’ chưa..Hi hi

-“Tầm bậy tầm bạ “ Cẩm Lệ cười.

-Nếu chưa muốn về nhà với thằng chồng của mầy thì đi uống bia với tao...Tao kể chuyện da^ʍ cho mà nghe,bảo đãm phê tới bến luôn á...

-“Xê...Chuyện da^ʍ thôi mà,có gì phê chứ...Coi phim phê hơn nhiều “Cẩm Lệ bỉu môi...

-“Không phải đâu,hihi..Chuyện nầy Mai Thanh Phương kể với chị họ tao,chị họ tao cái gì cũmg nói với tao hết...Hắn hả..Ouf..À thôi...Mầy không có hứng thú nghe đâu ha...Bye..” Thu Phong ‘vội vả’ ra xe...

-“Chờ chút...Sao không nói sớm...Mầy nha...Càng ngày càng cà chớn...” Cẩm Lệ chụp lấy xách tay chạy theo.Trong lòng vô cùng hứng thú...

Ngay lúc nầy có tiếng ‘bip’ ...Có người ‘inbox’...Đang bước cùng Thu Phong,Cẩm Lệ lấy máy ra đọc ‘mail’ bất chợt sửng sốt,đứng khựng lại,
-“Gì vậy...”Thấy Cẩm Lệ nhìn trân trối vào màn hình,Thu Phong tò mò ghé mắt.

-Oh..my god!Ai gởi vậy...

Trong hình,Thìn nằm ngửa,phía dưới gần một nửa tiểu huynh đệ của lảo đang nằm trong miệng của mỷ nử khá đẹp.tay lảo đang vịn đầu tóc nàng,hai mắt nhắm nghiền,nét mặt đờ đẩn.

-“Gmail account...Không khó tìm ra là ai nhưng cần chút thời gian, tao đang suy nghỉ ý đồ của người nầy..” Cẩm Lệ nhíu mày,giọng bình thản,tay bấm máy..

-“Khoan,đừng manh động...Mầy vừa nói 1 câu rất quan trọng...ý đồ của người nầy hình như không phải là nhắm lảo Thìn mà nhắm vào mầy...” Biết Cẩm Lệ muốn gọi Thìn hỏi cho ra lẻ,Thu Phong đưa tay cản.

-“Nhắm vào tao?” Cẩm Lệ sửng sốt.

-“Không ‘sure’ lắm nhưng khả năng nầy rất cao...Có hai giả thuyết ,thứ nhất,Trương Hửu Thành chết,nhiều người nhắm cái ghế nầy mà mầy hiện bây giờ rất sáng chói cho nên có người dùng thằng cha Thìn gây ra xì căn đan để tạt nước bẩn lên người của mầy?”Nói tới đây Thu Phong ngừng lại,cho thời gian Cẩm Lệ ‘tiêu hóa’ giả thuyết thứ nhất của mình.
-“Không có lý lắm,chuyện chồng làm không ảnh hưởng tới vợ...” Cẩm Lệ lắc đầu.

-‘Ha ha..Lý thuyết là như vậy nhưng để tránh sai lầm,trong việc đề bạt,các lảnh đạo cao tầng cân nhắc từng li từng tí.Còn nửa,chưa chắc gì chỉ có chuyện sεメ nầy...Biết đâu còn có gì khác nửa.” Thu Phong tiếp tục phân tích ...

-“Vậy,..Vậy...” Cẩm Lệ lo sợ,nhận thấy lời nói của Thu Phong rất có lý...Trong đầu liền nhanh chóng ‘điểm danh’ những nhân tuyển trong tỉnh có tiềm năng ngồi vào chiếc ghế của Trương Hửu Thành.Vấn đề là không phải chỉ 1 hay 2 mà có gần chục người...

-Giả thuyết thứ hai là mầy không phải rà soát nhà Trương Hửu Thành sao?Vậy phải coi mầy thu được cái gì..Biết đâu trong những hồ sơ thu được có ảnh hưởng đấn người nào đó..Cho nên...Mầy hiểu ý tao muốn nói gì rồi chứ?Mầy đã đọc qua hết các tài liệi thu được chưa?
-“Chưa...Đâu có nhanh vậy...”Cẩm Lệ ngây người,trong nhà của Trương Hửu Thành,2 thùng giấy tờ khả nghi còn có máy vi tinh được đem về trụ sở để xét duyệt, nhưng không phải 1 sớm 1 chiều có thể lướt qua hết.

-Tao thấy hay là như vầy,cẩn thận 1 chút, hay là nói cho hắn biết để coi hắn nghỉ gì trước khi hành động,mầy nghỉ sao?Nếu hắn thật sự muốn nâng đở mầy lên,hắn sẻ có cách...Đừng quên hắn là người nào.

-“Đúng ha...Sao tao không nghỉ ra vậy..” Cẩm Lệ cầm di động ..bấm.

...

Thành Phố QuéBec...Canada...

Trang vừa chạy vào bãi đậu xe,chưa kịp ngừng,toàn bộ ban giám đốc của Sources đã ra tận cửa nghênh đón,nét mặt ai cũng có chút khẩn trương...Chuyện của Steven Vủ ‘làm eo’ xin từ chức chẳng được gì còn bị Ông chủ mới ‘cám ơn’ rối rít khiến ban Giám đốc của Sources cãm thấy nơm nớp lo âu,ông chủ mới nào cũng có khuynh hướng tổ chức lại,không biết có ảnh hưởng gì tới mình không đây.
Trừ hai người Francine và Jacques còn khá trẻ trong thành phần Ban Giám đốc,Phó Giám đốc Pierre Trinque,Trưởng Phòng Tài Chánh Raymond Moussa,Trưởng Phòng nhân sự Denis Morin đều đã trên 50 hết rồi,tìm ‘job’ khác không khó nhưng tầm tuổi nầy ai lại không muốn yên ổn làm việc qua ngày chờ tới ngày về hưu hưởng tuổi già chứ,đổi ‘job’ làm gì...

-“Bienvenue au Quebec..Mr Le president...Madame Trang...”Là Vice President,Pierre tiến ra phía trước,nồng nhiệt đón chào.

-“Ông ta nói chào mừng cậu và tôi đến thành phố Quebec,ông nầy là Pierre,là Vice- President của Sources cũng như Steven Vủ ở S.V.L...Má cậu trước kia là Tổng Giám đốc.bây giờ là cậu...”Trang thông dịch,đôi kinh gọng vàng làm gương mặt của nàng vô cùng nghiêm túc,vẻ lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ trong xe hoàn toàn biến mất.

-“Cám ơn..Cám ơn nhiều...Chà,...ông tây già nầy coi phong độ đẹp trai quá ha...”Đức bắt tay Pierre cười thân thiết...
-“Mr Le president...Qu’est-ce qu’il dit..?” Mĩm cười,Pierre nhìn Trang chờ nàng thông dịch...

-“Il dit que vous êtes un beau vieux monseur..” Trang thẳng thừng thông dịch..

-“Oh..Haha ha..Merci..Merci...” Sai một giây chưng hửng,Pierre cười phá lên..Mọi người cười theo...Bầu không khí vì vậy trở nên thân mật hơn.

-Dì nói cái gì mà họ cười lên vậy?

-Thì cậu nói sao tôi nói vậy...Nói cậu ta khen ông ta già còn đẹp trai..Không phải sao...

-Ha ha..Phải phải...

-“Monsieur le President...Permettez-moi de vous presenter Mr Raymond...Mr Denis...” Pierre lần lươt giới thiệu tên và chức vụ từng người trong ban giám đốc...Trang một bên thông dịch ...Mọi người lần lượt đi vào phòng họp...Ngồi xuống...Trên bàn trà nước.cà phê bánh trái,chocolat đã được bài trí sẳn.Pierre giới thiệu 1 lần ngắn gọn hoạt động của công ty...Mọi người nhìn hắn,chờ Tổng Giám đốc phát biểu vài lời...
-“A hèm..A hèm..Đức đằng hắng vài tiếng..Cầm ly cà phê lên hớp một ngụm đảo mắt nhìn quanh.

-“Hi hi...Tôi không biết nhiều đâu,chỉ biết mấy con số..”Nói tới đây,hắn ngừng lại,chờ Trang thông dịch, mọi người nhìn nhau,hồi họp...Không biết Tổng Giám đốc có ý gì...Ngay cả Trang cũng không hiểu tên nầy muốn nói gì đây.

-“Raymond..Anh lo về tài chanh phải không..Anh nói tôi nghe,nếu anh có 100K gởi định kỳ trong ngân hàng.vậy anh được tối đa bao nhiêu phân lời...

-“Cái đó còn tùy Mr Le President...Trung binh là 4%..” Raymond đáp...Ánh mắt nghi hoặc...Chưa hiểu Tổng Giám đốc có ý gì..

-4%...Nhiều vậy à?Thôi.cho là 2% đi...Nói như vậy có nghỉ là nếu tôi bỏ ra 1 triệu cho sự vận hành của công ty.mức tối thiểu là tôi phải có 20K trong túi của mình..Có đúng không?Lấy ví dụ nha,theo báo cáo vừa rồi,năm ngoái,chi phí cho sự
vận hành của công ty là 20 triệu,lợi tức đem về là 300 ngàn...Chỉ có .1.5 phần trăm...Sources có vấn đề...Right?

Trang thông dịch không ngừng..ban Giám đốc Sources bừng tỉnh...Ông Tổng đảo một vòng liền chỉ ra vấn đề..Nói đúng ra không phải vấn đề lớn gì nhưng theo nguyên tắc đúng là như vậy...

-“Tổng Giám đốc..Nhưng mà..”Raymond suy nghỉ xem ra phải nhìn lại chuyện tiêu xài mới được...Nhưng không phải nói là có thể làm ...

-“Hi hi..Tôi hiểu...Tôi hiểu..Trong quá trinh luôn có những chuyện bất ngờ phải không?...Ở đây Chuyện mà tôi muốn nói là chúng ta phải không ngừng cãi thiện để đạt tới mục tiêu...Đừng để có quá nhiều chuyện bất ngờ...Đừng cho rằng chuyện bất ngờ là hiển nhiên không thể tránh được...”Đức hùng hồn nói...

Mọi người sửng sốt...Những lời nầy không phải là những lời của người không biết gì mà là những lời của người từng trãi..Hắn còn trẻ như vậy..có thể sao?Xem ra Steven Vủ nhìn lầm rồi...
Nhìn ánh mắt của họ nhìn mình..Đức đắc ý...Thật ra những lời nầy là hắn ‘ngộ’được từ Phó Loan..Nàng không ngừng dạy hắn...Bây giờ đem những lời nầy nói ra,thật là hiệu nghiệm...

Trang vừa thông dịch vừa chấn kinh...Cái tên nầy có nhiều cái nàng không ngờ...

Ngay lúc nầy chuông di động hắn reo lên,nhìn màn hình..Đức sửng sốt,chẳng lẻ bên Rạch Giá xảy ra chuyện gì?Nếu không thì Cẩm Lệ sẻ không gọi...hắn đã căn dặn có chuyện quan trọng thì gọi.

-“Sorry... Là bên Việt Nam gọi..Chắc có gì quan trọng...” Vội vàng bắt máy,Đức đứng dậy,mở cửa bước ra ngoài phòng họp...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện