Edit + Beta: Vịt

Hôm sau dậy sớm, Hàn Mạc nghĩ lại nghĩ vẫn là da mặt dày gọi điện thoại cho Trương Mạo, cậu vẫn là không quá yên tâm tiểu bảo bối. Chiều qua cũng đã rời đi hơn 5 tiếng, nhóc con liền bắt đầu kêu khóc, vậy nếu như từ sáng không ở đây thẳng tới buổi tối...... Hàn Mạc không dám nghĩ sẽ có tình huống gì phát sinh.

"Lúc này mới mấy giờ hả tổ tông?" Trương Mạo ngủ mơ mơ màng màng nhận điện thoại, liếc nhìn thời gian, 7h40 phút sáng.

"...... Ờ...... Cái gì nhở, thương lượng, buổi sáng em không đến công ty, buổi chiều sẽ tới, con trai em rời khỏi em sẽ khóc." Cậu kỳ thực cũng không quá không biết xấu hổ xin nghỉ, người ta phát tiền lương cho bạn, bạn còn ở chỗ này lý do nọ lý do kia đi làm, cho dù Hàn Mạc da mặt dày hơn nữa cũng cảm thấy xấu hổ tới sợ.

Trương Mạo trở mình nhắm mắt ừ ừ hai tiếng đáp ứng. Nhà ai không có tình huống đặc biệt, hắn có thể thông cảm, hơn nữa hôm nay phải cùng đại diện công ty RS ký hợp đồng, Hàn Mạc ở đây hay không không sao cả.

Mặc dù lần này thiết kế là bản vẽ bất động sản và bản vẽ kiến trúc, không ở trong phạm vi năng lực của hắn, bất quá Trương Mạo đối với Hàn Mạc có lòng tin, Hàn Mạc thật sự là thiết kế toàn tài, nói khoa trương, để cho Hàn Mạc đi thiết kế quần áo cho người mẫu cũng không có vấn đề gì. Nhà thiết kế toàn tài a, hắn cũng chỉ gặp qua một Hàn Mạc. Người ta cam tâm tình nguyện làm ổ ở trong cái công ty nhỏ này của hắn đã tốt lắm rồi, đại bài thì đại bài, cộng thêm chút giao tình của hắn và Hàn Mạc cũng không có gì.

"Được, chăm sóc con trai quan trọng, dù sao trong tay mày hiện tại chủ yếu chính là một việc như vậy, mày cũng đừng quá mệt mỏi."

"Cám ơn, ngày nào đó con em biết nói chuyện nhất định bảo nó gọi anh là cha nuôi." Hàn Mạc cười đáp lại, Trương Mạo có thể đáp ứng mình thống khoái như vậy, vậy hắn chính là bạn bè đáng để lui tới.

"Thôi đi, mày không phải muốn tiền thưởng sao, đã sớm chuẩn bị xong, được rồi anh tiếp tục ngủ, chiều gặp." Hắn ngáp, cọ cọ mặt cúp điện thoại.

"Hàn Mạc có con trai?" Vừa định tiếp tục ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nam trầm thấp, Trương Mạo bị dọa nhảy một cái mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nam nhân cách khoảng cách khoảng hơn cánh tay.

Hắn sửng sốt lui lui về sau, chớp chớp mắt mê man.

"Sao cậu ở đây?" Vừa cử động, hắn liền phát hiện đầu choáng váng lợi hại, sau đó nhớ tới chuyện tối qua thằng cha này ở nhà hắn uống rượu.

"Say rượu lái xe nhưng là trọng tội, anh muốn tôi ngồi tù?" Tống Tân Nghiệp khơi lông mày nhìn hắn, sau đó lại hỏi lần nữa, "Vừa nãy Hàn Mạc nói con trai cậu ta? Cậu ta lúc nào thì có con trai?"

Hắn đã cảm thấy lần này gặp Hàn Mạc có chút khác, tìm cậu đi uống rượu, cậu nói cai rồi, tìm cậu đi tán gái, cậu nói tu thân dưỡng tính rồi, kết quả? Hôm qua thật sớm bỏ chạy về nhà, hôm nay còn cùng Trương Mạo nói chuyện con trai khóc gì đấy? Hai người bọn họ nhất định giấu mình chuyện lớn gì.

Trương Mạo giả ngu, nhắm mắt lại trở mình đưa lưng về phía Tống Tân Nghiệp, lầm bầm một tiếng, "Cậu nghe nhầm rồi."

"Cái rắm! Trương Mạo anh đừng giả bộ ngủ cho tôi, anh không nói rõ ràng tôi nếu để cho anh ngủ vậy tôi liền theo họ của anh!" Tống Tân Nghiệp trừng mắt, lật người dậy liền ngồi tới trên eo Trương Mạo, duỗi tay tàn bạo cấu cổ hắn, bất quá nhìn động tác rất dùng sức, kỳ thực không có bao lực độ.

"Khụ khụ, rồi rồi rồi, cậu trước đi xuống, đè chết tôi rồi." Trương Mạo ho khan một tiếng, giơ tay lên đẩy hắn, "Tống Tân Nghiệp cậu là trẻ con sao, nhanh xuống chút."

"Anh đừng chuyển đề tài, tôi chính là trẻ con, nhanh nói Hàn Mạc lúc nào thì có con? Chuyện lớn như vậy tôi làm sao không biết?" Tống Tân Nghiệp ngồi ở một bên, vắt chân đại gia tự đắc nhìn chằm chằm hắn.

Trương Mạo thở dài, biết nếu như không nói rõ ràng đoán chừng mình hôm nay đi làm đều là vấn đề.

"Hàn Mạc không nói với cậu cũng là có nguyên nhân, cậu ấy không muốn chuyện này quá nhiều người biết." Hắn thẳng vai, ngáp ngồi xếp bằng trên giường, ôm chăn bông vào trong ngực, "Cậu nếu đi hỏi đoán chừng cậu ấy cũng sẽ nói với cậu, cậu ấy rời đi một năm nay chính là đi sinh con, anh cậu cũng biết."

Hắn không nói câu cuối cùng còn tốt, nói rồi Tống Tân Nghiệp càng nộ khí thăng lên, hóa ra bọn họ đều biết, chỉ mình không biết? Trương Mạo vừa thấy biểu tình xụ mặt kia liền hiểu, hắn là suy nghĩ nhiều, chỉ có thể thở dài duỗi tay ném điện thoại cho hắn, khơi mi, "Bằng không cậu gọi điện thoại cho Hàn Mạc, hỏi một chút cậu ấy vì sao chuyện lớn như vậy không nói với cậu?"

Tống Tân Nghiệp mím môi cúi đầu nhìn điện thoại của Trương Mạo trong ngực, cuối cùng giống như tiết khí lại nóng trở về.

"Thôi vậy, chờ gặp được cậu ấy sau đó lại hỏi." Hắn cũng không muốn hiện tại gọi điện thoại để cho Hàn Mạc mắng một trận, vẫn là chờ gặp mặt lại nói đi.

Trương Mạo trợn mắt trắng, liếc nhìn thời gian, còn chưa tới 8h, 9h đi làm còn có thể chợp mắt nửa tiếng, nắm chắc thời gian ngủ.

Hàn Mạc cúp điện thoại xoay người nhìn về phía tiểu bảo bối trên giường đã tỉnh ngủ, sáp tới sờ sờ mông nhóc con, mở tã lót ra nhìn một cái, chậc chậc hai tiếng.

"Con trai, con hôm qua ăn nhiều quá." Một bọc lớn này nếu không thay đoán chừng cũng có thể thấm ra, thum thủm.

Tiểu bảo bối khanh khách hai tiếng giơ tay nhỏ nhét vào trong miệng mình, hai chân ngắn nhỏ cũng không đàng hoàng đạp loạn, nếu không phải Hàn Mạc một tay cầm lấy, đoán chừng chút dính trên mông nhỏ ướt át đều phải cọ tới trên đệm giường của cậu.

Cầm khăn ướt chùi mông cho tiểu bảo bối, lại dùng khăn lông khô xoa xoa, nhóc con còn rất phối hợp, một mực đạp chân chơi cùng Hàn Mạc.

"Mạc Mạc đi ra ăn cơm đi, con không phải còn phải đi làm?" Dì Khương gõ cửa ở bên ngoài gọi cậu, Hàn Mạc vội vàng mặc tã lót mặc quần lên cho tiểu bảo bối ôm ra ngoài, "Con buổi sáng không đi, buổi chiều sẽ đi, vừa nãy đã gọi điện thoại cho ông chủ."

Tiểu bảo bối vung tay nhỏ với dì Khương muốn ôm ôm, gần đây nhóc và bà nội quan hệ rất tốt, chỉ sau ba ba.

"Buổi sáng không đi? Cha nói với con bao lần rồi, công việc thì phải có bộ dạng của công việc, con ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao được." Cha Hàn đặt báo xuống, quay đầu nhìn cậu.

"Cũng không phải chuyện lớn gì, hơn nữa ông chủ của con cũng đã đồng ý." Hàn Mạc nhún nhún vai cảm thấy không có gì ngạc nhiên, xoay người về phòng đi đánh răng rửa mặt, kết quả......

"Oa áo a a a a!" Cậu vừa vào phòng ngủ, tiểu bảo bối liền khóc lên.

...... Ba người lớn đồng thời bất đắc dĩ nhìn tiểu bảo bối, còn tưởng nhóc con đã sửa cái tật xấu này, không nghĩ rằng Hàn Mạc vừa mới vào phòng, tiểu bảo bối đã bắt đầu khóc, làm sét đánh không mưa, chỉ kéo cổ họng gào khan.

Thở dài, Hàn Mạc đi tới lại ôm tiểu bảo bối lên trở về phòng, đặt ở trên giường lớn sau đó tự mình đi rửa mặt, tiếp đó ôm nhóc con ra ngoài ăn sáng.

"Mạc Mạc, tối qua dì thấy đèn phòng con sau nửa đêm mới tắt, con lại thức đêm?"

Dì Khương đút lòng đỏ trứng cho tiểu bảo bối, tiểu bảo bối thích ăn, miệng nhỏ bập bập phát ra âm thanh, ăn xong một miếng ăn miếng thứ 2, a a há mồm muốn.

Hàn Mạc đi qua chọt chọt mặt thịt núc ních của nhóc, cùng nhóc vểnh vểnh miệng. Tiểu bảo bối cũng học bộ dáng cậu vểnh vểnh miệng, còn nhăn mũi nhỏ.

Khẽ cười một tiếng ngồi ở một bên, Hàn Mạc đưa tay cầm bánh bột mì nướng nhét vào trong miệng, phủi miệng, "Còn không phải cái bất động sản kia của anh con, lập tức tới thời gian mở phiên giao dịch động thổ rồi, bản thiết kế của anh ấy đều chưa làm ra, con không thể giúp anh ấy thiết kế?"

Cậu nới lời này ngược lại có chút làm cho ông cụ cảm thấy con trai nhà mình hiểu chuyện không ít, nếu như không biết Hàn Mạc nhận được bao nhiêu báo đáp, đoán chừng không nghĩ vậy nữa.

Dì Khương ngược lại cau mày, cảm thấy con trai bà coi Mạc Mạc là nô dịch.

"Mạc Mạc nếu cảm thấy quá mệt mỏi thì đừng quan tâm bất động sản kia của anh con nữa, nó suốt ngày kiếm nhiều tiền như vậy cấp dưới còn không có người? Chỉ biết mệt mỏi người trong nhà."

Hàn Mạc trong lòng buồn cười, trên mặt ngược lại không có biểu hiện gì, cậu lắc lắc đầu, còn giả khuôn giả lễ thở dài, bán ngẩng đầu nhìn dì Khương, "Người trong nhà phải giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa, con lúc không ở nhà anh con cũng thường xuyên tới thăm hai người, coi như là báo đáp hiếu thuận của anh ấy."

Cha Hàn gật gật đầu, cảm thấy Hàn Mạc rất hiểu chuyện.

Dì Khương cũng gật gật đầu, cảm thấy so với Hàn Mạc, con trai bà thật sự quá không tri kỉ.

Ăn sáng xong Hàn Mạc trở về phòng xoa bóp rèn luyện thân thể cho tiểu bảo bối, kết quả dì Khương xoay người liền gọi điện thoại cho Thiệu Văn Phong.

Lúc nghe điện thoại Thiệu Văn Phong vừa tới công ty, đang xem hợp đồng cùng công ty thiết kế Phi Tường, anh tối qua đích thân vạch ra dự định hôm nay cho người mang qua ký.

"Mẹ? Sao thế?"

"Con đừng để cho Hàn Mạc mệt mỏi như vậy, tối qua nó đều thức đêm." Dì Khương mở miệng chính là một câu như vậy, rõ ràng là đang chỉ trích Thiệu Văn Phong.

Thiệu Văn Phong dở khóc dở cười, rốt cuộc ai mới là con ruột của bà a? Lúc này mới bao lâu, mẹ anh đã bị Hàn Mạc mua chuộc. Tiểu tử thối ngược lại rất có bản lĩnh, lớn nhỏ đều thích cậu.

"Mẹ, con biết con biết, chỉ mấy ngày này, mẹ yên tâm sẽ không thua thiệt cậu ấy." Nhìn phó tổng Ngải Văn đứng ở một bên, Thiệu Văn Phong giơ tay lên đưa hợp đồng cho hắn, khoát khoát tay ra hiệu hắn đi xử lý chuyện này.

"Đó là chuyện tiền nong sao? Em trai con một mình nuôi con, tiểu bảo bối rời khỏi nó sẽ khóc, nói như lúc nãy đấy, buổi sáng không đi làm ở nhà trông con, con nhìn Mạc Mạc, lại nhìn con xem, sao không để cho mẹ bớt lo chứ." Dì Khương nghĩ đến Thiệu Văn Phong ba mươi tuổi còn cô đơn một mình, nghĩ thế nào cũng không hòa hợp.

"...... Mẹ, con còn có một cuộc họp, buổi trưa, con buổi trưa qua, mẹ tới lúc đó lại nói." Lời này nói xong cũng không quản mẹ anh nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc ăn cơm trưa Thiệu Văn Phong là đúng giờ gõ gõ cửa, bên này bát đũa vừa bày lên bàn, cửa đã bị gõ hai tiếng.

Hàn Mạc đi qua mở cửa, dùng gót chân nghĩ giờ này tới nhà cũng chỉ có một Thiệu Văn Phong.

"Anh đây là mỗi ngày tới trông coi?" Cậu khơi lông mày nhìn về phía Thiệu Văn Phong đang thay giày, hừ nhẹ một tiếng.

Thiệu Văn Phong nhìn trong nhà, không ai chú ý sáp tới nắm vai Hàn Mạc lại hôn trộm trên khóe miệng, tiếng còn rất vang dội, bẹp một tiếng.

Hàn Mạc đẩy anh ra lật mắt trắng, lau lau miệng trừng anh, "Anh phát rồ hả, không có chuyện gì mau cút, không chào đón anh."

"Tiểu Phong tới? Mau vào ăn cơm." Tiếng cha Hàn ở bên trong truyền đến, Thiệu Văn Phong đáp một tiếng nhe răng cười với Hàn Mạc.

"...... Một cỗ mùi tên cặn bã." Hàn Mạc hừ một tiếng xoay người lại đi ăn cơm, nhìn thấy anh ta đã không có chuyện tốt.

Nghĩ như vậy, dép dưới chân lại đùa giỡn với cậu, chân vấp chân, Hàn Mạc trực tiếp ngã về phía trước.

Thiệu Văn Phong duỗi tay qua kéo, kết qua chậm một bước, Hàn Mạc ở trước mặt anh trơ mắt nhoài trên sàn nhà, rầm một tiếng.

"......" Tay Thiệu Văn Phong vươn ra dừng giữa không trung, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo. Anh buồn cười, cũng không dám cười, sợ Hàn Mạc thẹn quá hóa giận trở mặt.

"Sshhh, đau chết tôi rồi." Vểnh mông bò dậy, Hàn Mạc ngồi trên sàn nhà xoa chân, đau a, đau lắm a.

"Con vẫn là trẻ con? Bước đi cũng có thể ngã." Tiếng vang rất lớn, cha Hàn và dì Khương đều bị dẫn tới đây, nhìn Hàn Mạc ngồi dưới đất xoa chân, cha Hàn bất đắc dĩ nhìn cậu, lời mang theo ghét bỏ.

Hàn Mạc nhấc chân đá dép xuống, cau mày.

"Cũng không phải con muốn ngã, sshhh, khẳng định tím một mảng." Nương theo tay Thiệu Văn Phong duỗi tới, Hàn Mạc mượn lực đứng lên còn lườm anh một cái, bộ dáng kia giống như đang nói, anh sao không kéo tôi hả!

"A a a a." Tiểu bảo bối được dì Khương ôm trong ngực ngược lại cảm thấy rất thú vị, vung tay nhỏ mở miệng nhỏ kêu a a, giống như đang nói dáng vẻ ba ba nhóc rất thú vị.

"...... Em đi là dép của tôi." Thiệu Văn Phong liếc nhìn chiếc dép bị cậu đá sang một bên, bất đắc dĩ thở dài, "Không trách được đôi này nhỏ như vậy." Anh ra hiệu Hàn Mạc cúi đầu nhìn dép của mình.

"...... Bĩu môi, Hàn Mạc hừ một tiếng.

Được rồi, là tự cậu buổi sáng đi sai dép, hèn chi lớn như vậy. Vấn đề là, thằng cha này tại sao dép lại chênh một số với mình? Còn là cùng màu! Trong lòng bất bình, thằng cha này có bệnh phù chân hay không? Đừng lây bệnh cho cậu nữa!

Ăn cơm xong, Thiệu Văn Phong ôm tiểu bảo bối hôn một lát, liếc nhìn Hàn Mạc thay quần áo từ phòng ngủ đi ra, khơi mi, "Tôi đưa em đi?"

"Không cần, tôi tự mình lái xe." Cậu cũng không phải không có xe, để cho Thiệu Văn Phong đưa? Buổi tối cậu về kiểu gì? Gọi taxi? Đó là tiền, cậu phải mua tã lót, mua sữa bột cho tiểu bảo bối.

Thiệu Văn Phong thẳng vai, lại ôm tiểu bảo bối cùng nhóc ịn nước miếng, nhóc con dường như cũng rất thích Thiệu Văn Phong, túm tóc anh a a a liên tiếp gọi.

"Đi thôi, tôi sắp trễ rồi." Hàn Mạc ôm tiểu bảo bối qua hôn miếng, sau đó giao nhóc cho cha Hàn ôm cùng nhóc con vẫy vẫy tay.

Thiệu Văn Phong gật gật đầu đi theo cậu ra cửa nhà bắt thang máy tới gara tầng hầm, kết quả vừa ra khỏi thang máy, anh liền trở tay kéo một cái đặt Hàn Mạc ở trên tường, lấn người áp lên......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện