Edit + Beta: Vịt
****** Dự tính là tới hết tuần sau sẽ hoàn cả bộ:****
Hàn Mạc cảm thấy ót đau nhức, thân thể mềm nhũn xuống, từ từ ngã nhào trên mặt đất.
Thiệu Văn Phong hai bước sải tới đỡ lấy thân thể Hàn Mạc, thấy cậu nhắm mắt cau cau lông mày sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng đưa tay nhẹ nhàng kê sau ót cậu, ôm tới trước mặt nhìn nhìn, trái tim vừa nhấc lên hơi buông xuống chút.
Vẫn may vẫn may, không có bị nện ra máu.
Hàn Mạc nhếch miệng, shh shh rên ra.
"Thế nào? Tao xem xem." Tần Thụy cũng sửng sốt, vội vàng tới nhìn nhìn ót Hàn Mạc, Tống Tân Kế thì sờ sờ bụng Hàn Mạc, lo lắng nhìn biểu tình của cậu.
"Đứa nào con mẹ nó đêm khuya ném ám khí hả, nện chết người làm sao đây!" Hàn Mạc trì hoãn chốc lát giơ tay lên hất tay Tần Thụy sờ loạn trên ót mình ra, tựa vào trước ngực Thiệu Văn Phong quay đầu, hướng về phía đường phố đen thui rống một tiếng.
"Nện mày thì làm sao, ông đây nện mày!" Đường phố đối diện truyền đến tiếng rống lại, âm thanh nghe chính là đàn ông uống rượu say vọng lại.
Thiệu Văn Phong sắc mặt liền biến, đỡ Hàn Mạc ngồi ở trên ghế trong quán, sau đó nhìn về phía Tống Tân Kế, "Giúp tôi chăm sóc em ấy chút."
Hàn Mạc thấy Thiệu Văn Phong hung hăng muốn đi, biết nam nhân là bị chọc, vội vàng đưa tay kéo anh, "Em không sao."
"Cục cưng, lát nữa dẫn em đi ăn thịt nướng." Thiệu Văn Phong cười cười với cậu, hôn hôn trán cậu.
Hàn Mạc kỳ thực lúc này có chút buồn nôn muốn ói, tuy nói không có bị nện ót nở hoa chảy máu, nhưng cũng sưng một cái u thật to.
Tống Tân Kế ở bên cạnh ngồi song song với Hàn Mạc, dùng nhãn sắc với Tần Thụy, "Đi, cậu cũng đi qua xem xem, đừng xảy ra sự cố."
Hai nam nhân cao lớn thô kệch này làm sao cũng hẳn có chút tài nghệ, vạn nhất đối phương người đông thế mạnh hai người bọn họ không bị thiệt.
Tần Thụy gật gật đầu đưa túi xách cho Tống Tân Kế, xoay người đi theo Thiệu Văn Phong tới phố đối diện.
Hung khí vừa mới nện vào ót Hàn Mạc là bình rượu...... Không phải là bình bình thường, là bình rượu hàng tốt, cho nên chất lượng tốt, đủ dày, rơi trên mặt đất cũng không vỡ.
Thiệu Văn Phong một tay cầm lấy bình nhìn nhìn, lạnh mặt u ám nhìn người đàn ông vẫn hùng hùng hổ hổ được 3 người đỡ.
"Mày ném?" Quơ quơ bình rượu trong tay, nam nhân lạnh ngắt nhìn người đàn ông say rượu.
Người đàn ông say rượu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, thanh niên nhỏ hơn hai mươi tuổi, lớn lên gầy teo cũng rất đẹp trai, chỉ bất quá trên mặt hình như là trang điểm, thoạt nhìn có chút ẻo lả.
Tần Thụy hai tay ôm ngực đứng ở vị trí cách một bước phía sau Thiệu Văn Phong, hắn chỉ cần ở một bên nhìn nếu như ba người kia động thủ, hắn hỗ trợ là có thể.
"Bố mày ném đấy, ném chết chúng mày." Đầy miệng phun mùi rượu, thanh niên nhỏ lẩm bẩm nhìn Thiệu Văn Phong, ngay cả đứng cũng đứng không vững còn thật sự nhìn không ra khí lực hắn lớn như vậy, có thể từ đường phố đối diện ném bình rượu tới phía khác, ít nhất khoảng cách hơn 10m.
"A." Thiệu Văn Phong cười lạnh một tiếng, tay phải cầm bình, vung cánh tay trực tiếp đập bình rượu vào trên đầu thanh niên nhỏ kia, cộp một tiếng.
"A!" Thanh niên nhỏ kêu thảm một tiếng.
Thiệu Văn Phong lại nện hắn một cái, sau đó liền nghe thấy rầm một tiếng, bình rượu vỡ, trên đầu thanh niên nhỏ cũng chảy máu tươi.
"Mày nói, bây giờ là nện chết ai?" Nam nhân cầm trong tay thủy tinh sắc bén còn dư lại chống ở chỗ hầu kết thanh niên nhỏ đầy mặt là máu, trên cao nhìn xuống hắn.
Thanh niên nhỏ hai chân đều run run, nếu không phải ba đứa bạn ngây ngốc kia trong lúc nhất thời không kịp phản ứng buông tay ra, chỉ sợ hắn lúc này không phải là đứng, mà hẳn là ngồi phịch trên mặt đất.
"Mày, mày, mày......" Thanh niên nhỏ hoảng sợ trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai u ám giống như sát tinh của Thiệu Văn Phong, sắc mặt trắng bệch, mùi rượu gì cũng bị nện tỉnh.
"Tao cái gì?" Nam nhân khẽ híp mắt, lực độ trên tay nặng chút, hầu kết thanh niên nhỏ bị xoẹt ra một vết thương, hơi rướm máu ra.
Tần Thụy ở một bên khơi mi, cảm thấy Thiệu Văn Phong cũng là thằng cha âm tàn thủ lạt. Hắn cũng không lo có phải sẽ trực tiếp nện chết người này hay không, xem ra cũng là may mắn từng luyện qua kỹ năng.
"Mày làm như vậy là phạm pháp!" Đồng bọn bên cạnh thanh niên nhỏ cuối cùng từ trong kinh ngạc kịp phản ứng, không có cách nào, ai bảo nam nhân người cao ra oai như vậy chứ, rõ ràng mạnh hơn bọn họ nhiều lắm.
Kỳ thực lúc nãy lúc con sâu rượu này quăng bình rượu ra bọn họ đã biết hỏng rồi, không nghĩ tới thật sự nện phải người, còn là một nam nhân khủng bố như vậy.
"Phạm pháp? Trên đường ném chai nện phải người không xin lỗi, tao làm việc coi như là tự vệ." Thiệu Văn Phong cười lạnh liếc một cái, xùy cười một tiếng.
"...... Thiệu tổng?" Một người trong đám đồng bọn phía sau thanh niên nhỏ đột nhiên phát ra tiếng nghi vấn, nho nhỏ tiếng gọi Thiệu Văn Phong.
Thiệu Văn Phong chuyển ánh mắt lên người thanh niên nhỏ gọi anh, nhíu nhíu mày suy nghĩ một chút, không nhớ ra được là ai.
"Mày đã biết tao vậy thì nên biết tao tính tình gì, nói xin lỗi, nếu không hôm nay liền chờ máu chảy sạch đi."
"Em là Tiêu Húc a, Thiệu tổng anh không nhớ em?" Thanh niên nhỏ đứng về phía trước, để cho Thiệu Văn Phong nhìn kỹ hắn. (Tác giả: Tiêu Húc chính là thanh niên nhỏ bồi Thiệu Văn Phong đi dạo phố còn gặp phải Hàn Mạc đang mang thai.)
"Cậu ấy là bạn em hôm nay uống hơi nhiều chút, Thiệu tổng đừng so đo với cậu ấy." Tiêu Húc ghé lên trước, đưa tay kéo cánh tay Thiệu Văn Phong.
Nam nhân hất tay né tránh đụng chạm của hắn, khơi mi, "Bạn cậu?"
Tiêu Húc vội vàng gật gật đầu, hắn cho rằng Thiệu Văn Phong có thể nhìn ở trên phần hắn cho mặt mũi, đâu nghĩ nam nhân lại đột nhiên lạnh lẽo bật cười, làm cho lông tơ sau lưng hắn đều dựng lên.
"Ha ha, bạn cậu nhiều cái gì? Huh? Nhanh đi nói xin lỗi, bằng không hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi." Thiệu Văn Phong ném bình rượu trong tay xuống, ôm ngực.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý, hu hu, xin lỗi." Thanh niên nhỏ kia bị nện rách đầu, choáng đầu hoa mắt nói xin lỗi với Thiệu Văn Phong.
Thiệu Văn Phong mở miệng muốn nói để cho hắn lăn qua nói xin lỗi Hàn Mạc, bất quá nhìn dáng vẻ hắn hiện tại đầy mặt máu me suy nghĩ một chút hay là thôi, chỗ đó dù sao cũng là hai dựng phu, dọa tới không tốt.
"Cút!" Mặt lạnh giận giữ quát, quay đầu rời đi.
Tần Thụy khơi lông mày, liếc Tiêu Húc đang thẳng tưng nhìn chằm chằm bóng lưng Thiệu Văn Phong, chẹp chẹp miệng, cười khà khà hai tiếng.
"Cậu cùng anh ta có một chân?" Bỉ ổi hỏi.
Tiêu Húc nhìn hắn một cái, mím môi không nói chuyện.
Hắn và Thiệu Văn Phong bất quá chính là đi dạo phố mà thôi, đâu có một chân hai chân gì.
Tần Thụy nhún nhún vai, xoay người rời đi.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm thân ảnh nam nhân, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng không thể không nói, lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn nam nhân đi tới bên cạnh cậu, nhanh chóng nhìn anh từ trên xuống dưới, không nhìn thấy trên người anh có chỗ nào không đúng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi bệnh viện." Thiệu Văn Phong nói ba chữ, khom lưng một cái ôm ngang Hàn Mạc lên, sau đó đi về phía xe mình.
Tống Tân Kế vội vàng đứng lên nghe bụng đuổi theo, chỉ sợ Hàn Mạc có di chứng não chấn động gì đó.
Đi khám gấp kiểm tra chút, chỉ là chấn động não rất nhỏ, Thiệu Văn Phong hơi yên tâm thở ra, giơ tay lên sờ sờ má Hàn Mạc, "Có chỗ nào thoải mái hay không?"
Hàn Mạc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười cười với anh, "Không sao, em mệt."
Đã rạng sáng, lúc này Hàn Mạc cũng không muốn ăn thứ gì nữa, trực tiếp buồn ngủ.
Nam nhân gật gật đầu lại ôm lấy cậu, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói trực tiếp rời đi.
Tống Tân Kế ở một bên co rút khóe miệng, xoay mặt nhìn về phía Tần Thụy, khơi khơi lông mày bĩu bĩu môi, "Cậu nếu cũng có thể như Thiệu Văn Phong là được rồi, chậc chậc, nam nhân này thay đổi cũng thật nhiều."
Tần Thụy hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm vai y, bồi y đi từ từ, "Tôi bây giờ còn không tốt? Đối với anh muốn gì được đó còn thiếu cúng anh ở trên bàn thờ ngày ngày dâng hương quỳ lễ anh."
Tống Tân Kế lé mắt nhìn hắn, xùy cười một tiếng, "Chậc chậc, cậu rất không tình nguyện? Không tình nguyện thì thôi, cậu cho rằng tôi cần?"
Tần Thụy hít sâu một cái, chậm rãi phun ra.
Trong lòng âm thầm cảnh cáo chính mình, Tống Tân Kế là một dựng phu, là một dựng phu tâm tình đại biến, đừng so đo với anh ấy, bằng không có thể tức chết.
"Thân ái, tôi nói sai rồi, tôi rất tình nguyện, tôi hiện tại không thể rời bỏ anh, thật đấy, mỗi tối không ở cùng với anh và các bảo bảo tôi liền mất ngủ, ngoan nhé, chúng ta về nhà, tôi nấu vằn thắn cho anh ăn."
Không thể tức giận sặc tiếng chỉ có thể dỗ dành, Tần Thụy không nghĩ tới mình có một ngày cũng có thể biến thành dáng vẻ chó săn như vậy, bất quá cảm giác còn chưa tính là hỏng, ít nhất hắn nói không sai, hắn là cam tâm tình nguyện đối với Tống Tân Kế như vậy.
Hắn đã ý thức được một điểm, nam nhân ôm trong ngực là người muốn cùng hắn đi tiếp cả đời, hắn không có bất kỳ phản cảm gì, hắn rất thích ở cùng một chỗ với Tống Tân Kế.
Vô luận người đàn ông này tính cách dịu ngoan trước khi mang thai, hay là hiện tại tính tình nóng nảy, hắn đều thích.
Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc lái xe về nhà, lúc tới dưới lầu Hàn Mạc đã tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, chỉ bất quá hơi cau lông mày cho thấy cậu không phải rất thoải mái.
Nhẹ nhàng ôm lấy cậu, mặc dù động tác nam nhân rất nhẹ, nhưng Hàn Mạc vẫn mở mắt, nghiêng nghiêng đầu tựa trên vai nam nhân, cậu bĩu môi, "Ưm...... Choáng đầu."
"Lát nữa uống chút nước ấm nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là khỏe thôi." Nam nhân hôn hôn trán cậu, thở dài.
Cái này gọi là tai bay vạ gió, cách xa thế nào cũng có thể bị nện trúng, may mà đầu Hàn Mạc cứng, nếu không năm mới đã thấy máu.
Về nhà nhẹ nhàng đặt Hàn Mạc trên giường lớn, tiểu bảo bối hôm nay ngủ với ông nội bà nội, hai người bọn họ về quá muộn nhóc con không chờ được đã ngủ.
Dì Khương không yên lòng mình nhóc ở trong phòng ngủ, sợ nhóc buổi tối lăn xuống giường.
"Tắm rửa?" Thiệu Văn Phong tới phòng tắm xả đầy nước, trở lại hỏi cậu.
Hàn Mạc mệt mỏi lắc lắc đầu đưa tay chặn vai nam nhân kéo anh xuống, ghé tới hôn môi nam nhân, "Em không muốn tắm."
Nam nhân thở dài, giơ tay lên thuận tóc cậu, sau đó sờ sờ u lớn sưng lên sau ót cậu.
"Tối nay em phải nằm sấp ngủ, cái u này thật lớn." Bật cười nhìn Hàn Mạc nhếch miệng, Thiệu Văn Phong sáp tới hôn hôn trán cậu, "Anh lau cho em?"
Thấy dáng vẻ lười biếng kia của cậu là bết sẽ không dậy tắm rửa, một ngày không tắm cậu sẽ không thoải mái, chỉ có thể dùng khăn nóng lau lau người.
Hàn Mạc gật gật đầu, mỉm cười với nam nhân.
"Vâng, cám ơn."
Người đàn ông này đối với mình càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng chiều mình, cậu cảm giác rất thoải mái, rất thỏa mãn.
"Ưm...... Ngày mai nhớ nhắc em gọi điện thoại cho Trương Mạo xin nghỉ, em nhưng không thể vác cái u lớn như vậy đi làm." Lúc sắp ngủ, Hàn Mạc mơ mơ màng màng nhoài trước ngực nam nhân, lẩm bẩm nhắc anh.
"Được, em mau ngủ." Thiệu Văn Phong gật gật đầu, đưa tay tắt đèn đầu giường, ôm eo Hàn Mạc nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
****** Dự tính là tới hết tuần sau sẽ hoàn cả bộ:****
Hàn Mạc cảm thấy ót đau nhức, thân thể mềm nhũn xuống, từ từ ngã nhào trên mặt đất.
Thiệu Văn Phong hai bước sải tới đỡ lấy thân thể Hàn Mạc, thấy cậu nhắm mắt cau cau lông mày sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng đưa tay nhẹ nhàng kê sau ót cậu, ôm tới trước mặt nhìn nhìn, trái tim vừa nhấc lên hơi buông xuống chút.
Vẫn may vẫn may, không có bị nện ra máu.
Hàn Mạc nhếch miệng, shh shh rên ra.
"Thế nào? Tao xem xem." Tần Thụy cũng sửng sốt, vội vàng tới nhìn nhìn ót Hàn Mạc, Tống Tân Kế thì sờ sờ bụng Hàn Mạc, lo lắng nhìn biểu tình của cậu.
"Đứa nào con mẹ nó đêm khuya ném ám khí hả, nện chết người làm sao đây!" Hàn Mạc trì hoãn chốc lát giơ tay lên hất tay Tần Thụy sờ loạn trên ót mình ra, tựa vào trước ngực Thiệu Văn Phong quay đầu, hướng về phía đường phố đen thui rống một tiếng.
"Nện mày thì làm sao, ông đây nện mày!" Đường phố đối diện truyền đến tiếng rống lại, âm thanh nghe chính là đàn ông uống rượu say vọng lại.
Thiệu Văn Phong sắc mặt liền biến, đỡ Hàn Mạc ngồi ở trên ghế trong quán, sau đó nhìn về phía Tống Tân Kế, "Giúp tôi chăm sóc em ấy chút."
Hàn Mạc thấy Thiệu Văn Phong hung hăng muốn đi, biết nam nhân là bị chọc, vội vàng đưa tay kéo anh, "Em không sao."
"Cục cưng, lát nữa dẫn em đi ăn thịt nướng." Thiệu Văn Phong cười cười với cậu, hôn hôn trán cậu.
Hàn Mạc kỳ thực lúc này có chút buồn nôn muốn ói, tuy nói không có bị nện ót nở hoa chảy máu, nhưng cũng sưng một cái u thật to.
Tống Tân Kế ở bên cạnh ngồi song song với Hàn Mạc, dùng nhãn sắc với Tần Thụy, "Đi, cậu cũng đi qua xem xem, đừng xảy ra sự cố."
Hai nam nhân cao lớn thô kệch này làm sao cũng hẳn có chút tài nghệ, vạn nhất đối phương người đông thế mạnh hai người bọn họ không bị thiệt.
Tần Thụy gật gật đầu đưa túi xách cho Tống Tân Kế, xoay người đi theo Thiệu Văn Phong tới phố đối diện.
Hung khí vừa mới nện vào ót Hàn Mạc là bình rượu...... Không phải là bình bình thường, là bình rượu hàng tốt, cho nên chất lượng tốt, đủ dày, rơi trên mặt đất cũng không vỡ.
Thiệu Văn Phong một tay cầm lấy bình nhìn nhìn, lạnh mặt u ám nhìn người đàn ông vẫn hùng hùng hổ hổ được 3 người đỡ.
"Mày ném?" Quơ quơ bình rượu trong tay, nam nhân lạnh ngắt nhìn người đàn ông say rượu.
Người đàn ông say rượu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, thanh niên nhỏ hơn hai mươi tuổi, lớn lên gầy teo cũng rất đẹp trai, chỉ bất quá trên mặt hình như là trang điểm, thoạt nhìn có chút ẻo lả.
Tần Thụy hai tay ôm ngực đứng ở vị trí cách một bước phía sau Thiệu Văn Phong, hắn chỉ cần ở một bên nhìn nếu như ba người kia động thủ, hắn hỗ trợ là có thể.
"Bố mày ném đấy, ném chết chúng mày." Đầy miệng phun mùi rượu, thanh niên nhỏ lẩm bẩm nhìn Thiệu Văn Phong, ngay cả đứng cũng đứng không vững còn thật sự nhìn không ra khí lực hắn lớn như vậy, có thể từ đường phố đối diện ném bình rượu tới phía khác, ít nhất khoảng cách hơn 10m.
"A." Thiệu Văn Phong cười lạnh một tiếng, tay phải cầm bình, vung cánh tay trực tiếp đập bình rượu vào trên đầu thanh niên nhỏ kia, cộp một tiếng.
"A!" Thanh niên nhỏ kêu thảm một tiếng.
Thiệu Văn Phong lại nện hắn một cái, sau đó liền nghe thấy rầm một tiếng, bình rượu vỡ, trên đầu thanh niên nhỏ cũng chảy máu tươi.
"Mày nói, bây giờ là nện chết ai?" Nam nhân cầm trong tay thủy tinh sắc bén còn dư lại chống ở chỗ hầu kết thanh niên nhỏ đầy mặt là máu, trên cao nhìn xuống hắn.
Thanh niên nhỏ hai chân đều run run, nếu không phải ba đứa bạn ngây ngốc kia trong lúc nhất thời không kịp phản ứng buông tay ra, chỉ sợ hắn lúc này không phải là đứng, mà hẳn là ngồi phịch trên mặt đất.
"Mày, mày, mày......" Thanh niên nhỏ hoảng sợ trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai u ám giống như sát tinh của Thiệu Văn Phong, sắc mặt trắng bệch, mùi rượu gì cũng bị nện tỉnh.
"Tao cái gì?" Nam nhân khẽ híp mắt, lực độ trên tay nặng chút, hầu kết thanh niên nhỏ bị xoẹt ra một vết thương, hơi rướm máu ra.
Tần Thụy ở một bên khơi mi, cảm thấy Thiệu Văn Phong cũng là thằng cha âm tàn thủ lạt. Hắn cũng không lo có phải sẽ trực tiếp nện chết người này hay không, xem ra cũng là may mắn từng luyện qua kỹ năng.
"Mày làm như vậy là phạm pháp!" Đồng bọn bên cạnh thanh niên nhỏ cuối cùng từ trong kinh ngạc kịp phản ứng, không có cách nào, ai bảo nam nhân người cao ra oai như vậy chứ, rõ ràng mạnh hơn bọn họ nhiều lắm.
Kỳ thực lúc nãy lúc con sâu rượu này quăng bình rượu ra bọn họ đã biết hỏng rồi, không nghĩ tới thật sự nện phải người, còn là một nam nhân khủng bố như vậy.
"Phạm pháp? Trên đường ném chai nện phải người không xin lỗi, tao làm việc coi như là tự vệ." Thiệu Văn Phong cười lạnh liếc một cái, xùy cười một tiếng.
"...... Thiệu tổng?" Một người trong đám đồng bọn phía sau thanh niên nhỏ đột nhiên phát ra tiếng nghi vấn, nho nhỏ tiếng gọi Thiệu Văn Phong.
Thiệu Văn Phong chuyển ánh mắt lên người thanh niên nhỏ gọi anh, nhíu nhíu mày suy nghĩ một chút, không nhớ ra được là ai.
"Mày đã biết tao vậy thì nên biết tao tính tình gì, nói xin lỗi, nếu không hôm nay liền chờ máu chảy sạch đi."
"Em là Tiêu Húc a, Thiệu tổng anh không nhớ em?" Thanh niên nhỏ đứng về phía trước, để cho Thiệu Văn Phong nhìn kỹ hắn. (Tác giả: Tiêu Húc chính là thanh niên nhỏ bồi Thiệu Văn Phong đi dạo phố còn gặp phải Hàn Mạc đang mang thai.)
"Cậu ấy là bạn em hôm nay uống hơi nhiều chút, Thiệu tổng đừng so đo với cậu ấy." Tiêu Húc ghé lên trước, đưa tay kéo cánh tay Thiệu Văn Phong.
Nam nhân hất tay né tránh đụng chạm của hắn, khơi mi, "Bạn cậu?"
Tiêu Húc vội vàng gật gật đầu, hắn cho rằng Thiệu Văn Phong có thể nhìn ở trên phần hắn cho mặt mũi, đâu nghĩ nam nhân lại đột nhiên lạnh lẽo bật cười, làm cho lông tơ sau lưng hắn đều dựng lên.
"Ha ha, bạn cậu nhiều cái gì? Huh? Nhanh đi nói xin lỗi, bằng không hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi." Thiệu Văn Phong ném bình rượu trong tay xuống, ôm ngực.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý, hu hu, xin lỗi." Thanh niên nhỏ kia bị nện rách đầu, choáng đầu hoa mắt nói xin lỗi với Thiệu Văn Phong.
Thiệu Văn Phong mở miệng muốn nói để cho hắn lăn qua nói xin lỗi Hàn Mạc, bất quá nhìn dáng vẻ hắn hiện tại đầy mặt máu me suy nghĩ một chút hay là thôi, chỗ đó dù sao cũng là hai dựng phu, dọa tới không tốt.
"Cút!" Mặt lạnh giận giữ quát, quay đầu rời đi.
Tần Thụy khơi lông mày, liếc Tiêu Húc đang thẳng tưng nhìn chằm chằm bóng lưng Thiệu Văn Phong, chẹp chẹp miệng, cười khà khà hai tiếng.
"Cậu cùng anh ta có một chân?" Bỉ ổi hỏi.
Tiêu Húc nhìn hắn một cái, mím môi không nói chuyện.
Hắn và Thiệu Văn Phong bất quá chính là đi dạo phố mà thôi, đâu có một chân hai chân gì.
Tần Thụy nhún nhún vai, xoay người rời đi.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm thân ảnh nam nhân, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng không thể không nói, lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn nam nhân đi tới bên cạnh cậu, nhanh chóng nhìn anh từ trên xuống dưới, không nhìn thấy trên người anh có chỗ nào không đúng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi bệnh viện." Thiệu Văn Phong nói ba chữ, khom lưng một cái ôm ngang Hàn Mạc lên, sau đó đi về phía xe mình.
Tống Tân Kế vội vàng đứng lên nghe bụng đuổi theo, chỉ sợ Hàn Mạc có di chứng não chấn động gì đó.
Đi khám gấp kiểm tra chút, chỉ là chấn động não rất nhỏ, Thiệu Văn Phong hơi yên tâm thở ra, giơ tay lên sờ sờ má Hàn Mạc, "Có chỗ nào thoải mái hay không?"
Hàn Mạc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười cười với anh, "Không sao, em mệt."
Đã rạng sáng, lúc này Hàn Mạc cũng không muốn ăn thứ gì nữa, trực tiếp buồn ngủ.
Nam nhân gật gật đầu lại ôm lấy cậu, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói trực tiếp rời đi.
Tống Tân Kế ở một bên co rút khóe miệng, xoay mặt nhìn về phía Tần Thụy, khơi khơi lông mày bĩu bĩu môi, "Cậu nếu cũng có thể như Thiệu Văn Phong là được rồi, chậc chậc, nam nhân này thay đổi cũng thật nhiều."
Tần Thụy hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm vai y, bồi y đi từ từ, "Tôi bây giờ còn không tốt? Đối với anh muốn gì được đó còn thiếu cúng anh ở trên bàn thờ ngày ngày dâng hương quỳ lễ anh."
Tống Tân Kế lé mắt nhìn hắn, xùy cười một tiếng, "Chậc chậc, cậu rất không tình nguyện? Không tình nguyện thì thôi, cậu cho rằng tôi cần?"
Tần Thụy hít sâu một cái, chậm rãi phun ra.
Trong lòng âm thầm cảnh cáo chính mình, Tống Tân Kế là một dựng phu, là một dựng phu tâm tình đại biến, đừng so đo với anh ấy, bằng không có thể tức chết.
"Thân ái, tôi nói sai rồi, tôi rất tình nguyện, tôi hiện tại không thể rời bỏ anh, thật đấy, mỗi tối không ở cùng với anh và các bảo bảo tôi liền mất ngủ, ngoan nhé, chúng ta về nhà, tôi nấu vằn thắn cho anh ăn."
Không thể tức giận sặc tiếng chỉ có thể dỗ dành, Tần Thụy không nghĩ tới mình có một ngày cũng có thể biến thành dáng vẻ chó săn như vậy, bất quá cảm giác còn chưa tính là hỏng, ít nhất hắn nói không sai, hắn là cam tâm tình nguyện đối với Tống Tân Kế như vậy.
Hắn đã ý thức được một điểm, nam nhân ôm trong ngực là người muốn cùng hắn đi tiếp cả đời, hắn không có bất kỳ phản cảm gì, hắn rất thích ở cùng một chỗ với Tống Tân Kế.
Vô luận người đàn ông này tính cách dịu ngoan trước khi mang thai, hay là hiện tại tính tình nóng nảy, hắn đều thích.
Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc lái xe về nhà, lúc tới dưới lầu Hàn Mạc đã tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, chỉ bất quá hơi cau lông mày cho thấy cậu không phải rất thoải mái.
Nhẹ nhàng ôm lấy cậu, mặc dù động tác nam nhân rất nhẹ, nhưng Hàn Mạc vẫn mở mắt, nghiêng nghiêng đầu tựa trên vai nam nhân, cậu bĩu môi, "Ưm...... Choáng đầu."
"Lát nữa uống chút nước ấm nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là khỏe thôi." Nam nhân hôn hôn trán cậu, thở dài.
Cái này gọi là tai bay vạ gió, cách xa thế nào cũng có thể bị nện trúng, may mà đầu Hàn Mạc cứng, nếu không năm mới đã thấy máu.
Về nhà nhẹ nhàng đặt Hàn Mạc trên giường lớn, tiểu bảo bối hôm nay ngủ với ông nội bà nội, hai người bọn họ về quá muộn nhóc con không chờ được đã ngủ.
Dì Khương không yên lòng mình nhóc ở trong phòng ngủ, sợ nhóc buổi tối lăn xuống giường.
"Tắm rửa?" Thiệu Văn Phong tới phòng tắm xả đầy nước, trở lại hỏi cậu.
Hàn Mạc mệt mỏi lắc lắc đầu đưa tay chặn vai nam nhân kéo anh xuống, ghé tới hôn môi nam nhân, "Em không muốn tắm."
Nam nhân thở dài, giơ tay lên thuận tóc cậu, sau đó sờ sờ u lớn sưng lên sau ót cậu.
"Tối nay em phải nằm sấp ngủ, cái u này thật lớn." Bật cười nhìn Hàn Mạc nhếch miệng, Thiệu Văn Phong sáp tới hôn hôn trán cậu, "Anh lau cho em?"
Thấy dáng vẻ lười biếng kia của cậu là bết sẽ không dậy tắm rửa, một ngày không tắm cậu sẽ không thoải mái, chỉ có thể dùng khăn nóng lau lau người.
Hàn Mạc gật gật đầu, mỉm cười với nam nhân.
"Vâng, cám ơn."
Người đàn ông này đối với mình càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng chiều mình, cậu cảm giác rất thoải mái, rất thỏa mãn.
"Ưm...... Ngày mai nhớ nhắc em gọi điện thoại cho Trương Mạo xin nghỉ, em nhưng không thể vác cái u lớn như vậy đi làm." Lúc sắp ngủ, Hàn Mạc mơ mơ màng màng nhoài trước ngực nam nhân, lẩm bẩm nhắc anh.
"Được, em mau ngủ." Thiệu Văn Phong gật gật đầu, đưa tay tắt đèn đầu giường, ôm eo Hàn Mạc nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Danh sách chương