Edit + Beta: Vịt

**** Chương này ngắn quá mức cho phép U.U

Thiệu Tử An chuyển ra ở chung với Đổng Dịch.

Chuyện này bị ai nghe thấy cũng bị dọa. Dù sao lấy việc xấu loang lổ của Đổng Dịch mà nhìn, hắn không phải người có kiên nhẫn, ngay cả Tống Tân Kế lúc biết chuyện này cũng đáp lại thái độ hoài nghi gọi điện thoại cho Đổng Dịch hỏi chút, đừng để cho hắn gieo họa cho con ngoan nhà người ta.

Đổng Dịch lười biếng tựa vào trên giường, một bên gọi điện thoại một bên dùng ngón tay quấn quấn tóc Thiệu Tử An đang nằm trên bụng hắn dùng tablet xem tin tức mới, hắn liên tục cười, bụng lúc phồng lúc xẹp làm cho Thiệu Tử An choáng đầu.

"Làm gì! Đàng hoàng chút." Giơ tay lên bồm bộp vỗ hắn hai cái, Thiệu Tử An bất mãn trợn mắt trắng.

"Khụ, bảo bối, em hạ thủ thật nặng." Nhéo tai cậu, Đổng Dịch cười nhìn cậu.

"Được rồi, được rồi, anh biết mày có ý gì, anh mày là người tra như vậy sao." Đổng Dịch nhìn trần nhà trợn mắt trắng, đối với xác nhận từng cái một của Tống Tân Kế hắn rất không kiên nhẫn.

Tống Tân Kế kéo hai đứa con trai vây quanh hắn, mỗi đứa thưởng một đạp.

Đừng thấy sinh đôi nhà y mới hai tuổi, nhưng khả năng hành hạ người một chút cũng không kém, hơn nữa không khóc, một đạp kia của Tống Tân Kế mặc dù không dùng lực, nhưng đặt trên người những đứa trẻ khác đã sớm khóc, hai nhóc thối này không sợ, áu áu áu gào thét một trận.

"Còn ầm ĩ nữa chờ cha con về để hắn thu thập các con." Tống Tân Kế trợn mắt buông lời độc ác, hai nhãi con trong nháy mắt an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon phòng khách xem TV.

"Chậc chậc, hai nhóc thối kia nhà mày vẫn là ầm ĩ như vậy, mày mau bồi bọn nó đi, chuyện của anh mày không cần quan tâm." Cúp điện thoại đặt ở một bên, Đổng Dịch thở dài, rũ mắt nhìn về phía Thiệu Tử An đang nghiêng đầu nhìn mình, chớp mắt cười nói: "Sinh đôi nhà Tân Kế là con lừa, ồn ào làm người đau đầu."

"Không có bảo mẫu?" Thiệu Tử An cau mày, dù sao hai cháu nhỏ nhà cậu ngoan ngoãn vô cùng nghe lời, cho nên rất khó tưởng tượng hai đứa trẻ con ồn ào là dạng gì.

"Bảo mẫu? Tần Thụy để ý bọn nó như vậy, mời bốn bảo mẫu một đầu bếp, cũng không được, hai nhãi con ai cũng không sợ chỉ sợ Tần Thụy, hắn thật sự hạ thủ đánh, chậc chậc, anh nói với em a." Đổng Dịch ôm cậu đổi tư thế động động chân có chút tê dại, vẻ mặt nhìn có chút hả hê, "Tháng trước hai nhóc thối kia đập nát hết bình hoa cổ cao 1m của triều đại gì ấy trong nhà, em có thể tưởng tượng không, hai nhãi con ấy đều không cao bằng bình hoa, thật không biết là làm sao tìm đường chết, bị Tần Thụy cầm dép, đánh một trận mông đều sưng lên."

Chân mày Thiệu Tử An vẫn không buông ra, nhìn dáng vẻ hắn không thể không nghĩ, thằng cha này có phải vui vẻ quá mức hay không.

"Ê, anh có thể thu liễm chút không, mặc dù không có những người khác ở đây anh cũng không thể cười càn rỡ như vậy, quá ngu." Giơ tay lên nhéo lỗ tai hắn, khơi lông mày, ngáp, "Ngủ, ngủ."

Đổng Dịch ừ một tiếng, ôm cậu trong ngực nhắm mắt lại ngủ. Hắn chưa bao giờ biết, chỉ là ôm một người trong ngực là có thể an ổn ngủ, hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ tới.

Vừa cảm giác được trời sáng, Thiệu Tử An từ trong ngực Đổng Dịch mơ mơ màng màng mở mắt ra, cọ cọ mặt trước ngực nam nhân, hừ hừ một tiếng.

"Tỉnh rồi?" Đổng Dịch cúi đầu nhìn cậu một cái, nhìn dáng vẻ cậu vẫn nhắm mắt không khỏi buồn cười. Vấn đề thói quen, hắn từ sớm đã tỉnh, chỉ bất quá vẫn duy trì một tư thế không động đậy, hắn sợ đem bảo bối trong ngực giật mình tỉnh.

Cái này dã trở thành một loại thói quen của Đổng Dịch, mỗi sáng cứ như vậy nhìn chăm chú Thiệu Tử An, nhìn cậu từ trong ngủ say tỉnh lại, rất thỏa mãn.

"Ừm...... Không muốn đi làm......" Thiệu Tử An hít hít mũi, mở mắt nhìn Đổng Dịch, cậu còn chưa ngủ đủ.

"Đã sớm nói em không đi làm cũng không sao, anh có thể nuôi em." Đổng Dịch cười nhìn cậu, vỗ mông cậu.

Thiệu Tử An hừ một tiếng, bất đắc dĩ đứng dậy.

Loại thời điểm lạnh lẽo này rời khỏi cái chăn ấm áp thật là chuyện hành hạ người, cậu cau cau mũi, mặc quần áo tử tế sau đó lại nhào lên giường đè trên người Đổng Dịch, ưm ưm hai tiếng.

"Bảo bối, em không biết đàn ông buổi sáng là không chịu nổi bất kỳ trêu chọc nào nhất sao!" Đổng Dịch ôm cậu trở mình đè cậu bên dưới, nguy hiểm nheo mắt lại quét mắt cậu.

Thiệu Tử An khơi lông mày, đột nhiên câu khóe miệng nở nụ cười, ngẩng đầu lên gặm cắn cằm nam nhân, nhỏ giọng lầm bầm, "Anh không dám."

Đổng Dịch hít sâu một cái, ảo não cắn cổ cậu nghiến răng.

Không phải là không dám, là không cam lòng.

"Cũng không phải là không thể, bất quá...... Anh phải đáp ứng em một yêu cầu." Thiệu Tử An kéo tai hắn, khơi lông mày.

Thân thể Đổng Dịch cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cậu, có một loại kích động phía trước là vực sâu vạn trượng, nhưng hắn cũng rất muốn nhảy xuống.

"Em nói đi, yêu cầu gì."

Thiệu Tử An khơi mi có chút ngoài ý muốn, cậu còn tưởng thằng cha này sẽ nói lời kiểu chỉ cần là yêu cầu em nói anh đều sẽ giúp em thực hiện chứ.

Xí, một chút cũng không lãng mạn.

"Ưm...... Anh nếu có thể nhịn thêm một tháng, em liền đáp ứng anh." Nhấc chân cọ xát thứ cứng rắn đỉnh mình, nhìn thấy sắc mặt Đổng Dịch biến cứng ngắc tới không được, Thiệu Tử An cười rất vui vẻ.

Đổng Dịch thất bại tiếp tục gặm cổ cậu, tiểu tử thối này thật sự biết chơi hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện