Yên Lương Thần nhìn giấy ăn đầy máu trong thùng rác, có chút hối hận không kịp buộc rác vứt đi.

Nhưng sự tình đã đến nước này, đành phải nói rõ ràng.

“Em không sao, là Hạ Viễn Hàng đến. Anh ta tự đâm mình một dao, những vết máu kia là do anh ta lưu lại, có điều số may, vết thương không sâu.”

Mục Lỗi nheo con mắt sắc: “Vậy hắn có ý gì?”

“Em cũng không biết rốt cục anh ta định làm gì. Thực ra anh ta là con người dứt khoát, đã hai năm trôi qua, không ngờ anh ta vẫn còn muốn dây dưa như vậy.”

“Bỏ sự thù hận sang một bên, em cho rằng bản thân còn có khả năng tha thứ cho hắn, cùng hắn làm lại từ đầu không. Nếu như còn, anh có thể thành toàn cho hai người, anh không hy vọng chúng ta dây dưa quá sâu đậm rồi, em mới phát hiện bản thân mình hối hận.”

Hiện tại hai người vẫn chưa chính thức bắt đầu, quay đầu vẫn còn kịp.

Yên Lương Thần lắc đầu, không có một chút do dự.

“Em đã nghĩ hơn hai năm rưỡi rồi, tất cả đều đã nghĩ chín muồi. Em và anh ta không thể quay lại được nữa.”

“Vậy em không cần quản hắn, nếu như em không giải quyết được thì có thể giao cho anh.”

“Không cần, em tự làm cũng được.”

Không phải vạn bất dắc dĩ, Yên Lương Thần cũng không muốn hai người đàn ông đối mặt.

Mục Lỗi gật đầu, không tiếp tục nói chủ đề này nữa: “Cơ thể em không tốt, mau chóng đi nghỉ ngơi. Đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy em cứ đi nằm đi, anh làm chút gì đó cho em ăn.”

Ăn được nửa bát mì nóng hổi, Yên Lương Thần rất nhanh liền cảm thấy cơ thể nặng nề, cuộn tròn trong chăn ngủ say.

Mục Lỗi chăm sóc cho cô đến mãi chiều khi cô đã giảm sốt, tinh thần tốt hơn rất nhiều, anh liền trở về đội phòng cháy chữa cháy.

Yên Lương Thần nấu canh xương mang đến bệnh viện.

Bất luận như thế nào, cô vẫn muốn thử nói chuyện nghiêm túc với Hạ Viễn Hàng.

Lúc cô đến, Hạ Viễn Hàng đã tỉnh lại, sắc mặt tiều tụy mà dựa vào đầu giường, miệng cắt không còn một giọt máu.

“Tôi mang canh xương đến cho anh, anh có muốn uống chút không?”

“Được.”

Yên Lương Thần múc cho hắn một bát, đặt lên bàn ăn di động, đẩy đến trước mặt hắn.

Hạ Viễn Hàng không nói gì, cúi đầu chăm chú uống từng ngụm canh, mãi cho đến khi uống hết mới ngước mắt lên nhìn cô, nói: “Đã rất lâu rồi không ăn đồ em nấu.”

Trong ngữ khí dường như có chút bùi ngùi.

Yên Lương Thần không tiếp lời, đưa tay kéo bàn lại vị trí cũ.

“Hạ Viễn Hàng, chúng ta nói chuyện đi. Anh làm như vậy không chỉ làm khó tôi, mà còn làm khó chính bản thân mình. Thực ra ngay từ đầu anh đã không thích tôi, đều do tôi đơn phương. Nếu như không phải báo thù Nhan Lạc Tuyết, e rằng anh cũng không lấy tôi, hai năm trước tôi không hiểu, cho nên khăng khăng một mực quấn lấy anh. Nếu như ban đầu tôi có thể nhận rõ được sự thật, tôi có thể thoải mái mà rời đi, sự việc cũng không trở nên rối rắm như vậy.”

Nói như vậy, con của cô có thể bình an chào đời, Nhan Lạc Tuyết cũng có thể tìm được nguồn tủy phù hợp khác.

“Anh của bây giờ cũng giống tôi hai năm trở về trước, cũng không hiểu chuyện như vậy, cũng u mê hồ đồ như vậy. Anh cho rằng có thể bù đắp cho tôi, anh cho rằng có thề đối xử tốt với tôi, mà không biết rằng bản thân anh đang dày vò tôi. Cũng giống như hai năm về trước, anh cho rằng bản thân có thể cứu được Nhan Lạc Tuyết, miễn cưỡng ép tôi vào đường cùng. Nếu như anh còn như vậy, diễn biến sự việc càng trở lên rối rắm. Đó là kết cục mà anh muốn sao?”

Hai tay Hạ Viễn Hàng nắm chặt thành quyền, trầm mặc một hồi: “Giả dụ anh đến chết cũng không buông tay thì sao?”

Âm thanh của hắn khô khốc, giống như có người bóp lấy yết hầu hắn, rất khó khăn mới có thể nói ra được lời này.

Trái tim Yên Lương Thần bỗng mềm nhũn, ngữ khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.

“Vậy tôi cũng hết cách rồi, cùng lắm thì chúng ta dày vò nhau cả đời vậy. Nhưng anh xác định đó là điều anh muốn sao?”

Hai người yên lặng đối diện nhau, ai, trái tim ai cũng không bằng phẳng. Đây giống như một cuộc chiến tranh lạnh. Cho dù ai thắng ai thua, kết cục đều là đau thương.

“Viễn Hàng!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh gấp gáp của phụ nữ, sau đó Diệp Tịnh Uyển thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng: “Lương Thần?”

Yên Lương Thần cười mỉm, nói: “Con chào dì.”

Tiếng “dì” khiến Hạ Viễn Hàng và Diệp Tịnh Uyển ngây ngốc.

Diệp Tịnh Uyển có chút phản ứng, lại nhào tới bên giường: “Viễn Hàng, con sao rồi?”

“Mẹ, con không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”

Nhưng Diệp Tịnh Nhu kiên quyết cởi bỏ cúc áo của hắn. Nhìn thấy vể thương trên ngực, miệng bà không ngừng phun ra những lời càm ràm hàm chứa sự đau lòng.

Yên Lương Thần nhìn hình ảnh mẹ con họ mẫu tử tình thâm, biết ở đây không còn việc của mình nữa, cứ như vậy mà yên lặng rời đi. Nhưng đi được không xa, Diệp Tịnh Uyển đột nhiên đuổi theo.

“Lương Thần! Lương Thần, có thể nghe ta nói vài lời được không?”

“Dì, dì nói đi.”

Yên Lương Thần vô cùng cảm kích Diệp Tịnh Uyển. Cô cùng Hạ Viễn Hàng bên nhau bốn năm, người mẹ chồng này đối xử với cô không tệ. Chỉ là sau đó phát hiện cô mãi không mang thai, thỉnh thoảng sẽ nói với câu châm kích. Nhưng nói chung vẫn tính là tốt.

Diệp Tịnh Uyển nắm lấy tay cô, chưa mở miệng liền thở dài một hơi.

“Mẹ biết, Viễn Hàng ban đầu đã sai, nhưng đã hai năm trôi qua, nó cũng biết bản thân mình sai rồi, con thực sự không thể cho nó một cơ hội sao? Hai năm này con ở trong tù, nó sống cũng không tốt đẹp gì. Mỗi ngày nó đều liều mạng làm việc, đến phát bệnh cũng không chịu nghỉ ngơi. Mẹ khuyên nó nghỉ ngơi, nó nói chỉ cần ngừng một lát thôi nó sẽ nhớ đến những lỗi lầm nó gây ra cho con. Nó thực sự đã hối lỗi sửa sai, con thực sự không thể tha thứ cho nó sao?”

“Dì, những chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, con cũng không còn hận anh ấy nữa.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Diệp Tịnh Uyển mừng rỡ.

“Nhưng con không thể ở bên anh ấy được nữa. Thích một người như châm một ngọn nến, nếu như biết quý trọng, có thể là cả đời. Nhưng tình cảm của con đối với Hạ Viễn Hàng bị thiêu đốt quá mạnh, còn bị sức gió bên ngoài thúc đẩy, một lúc liền cháy hết. Nếu như con vẫn cố ở bên anh ấy, đối với cả anh ấy và con mà nói, đều chỉ là sự giày vò.”

“Cái này…”

“Dì à, có thể dì cảm thấy con không biết điều, nhưng hết cách rồi, con là người cố chấp như vậy.”

Yêu một người như con thiêu thân lao vào lửa mà không màng hậu quả. Không yêu chỉ còn là người dưng.

Con người vốn dễ thay đổi như vậy.

“Nhưng…”

“Dì, dì cũng biết con rất khó mang thai. Những chuyện trải qua như vậy, con cũng không thể chịu được thụ tinh ống nghiệm nữa, cũng không thể chấp nhận con của chồng do người phụ nữ khác sinh. Dì cũng không đồng ý Hạ Viễn Hàng đoạn tử tuyệt tôn đúng không?”

“Điều này…” Diệp Tịnh Uyển thực sự không thể chấp nhận được. Bà đã đến tuổi này rồi, cũng muốn có cháu để được bồng bế.

“Dì, vậy con đi trước đây.” Yên Lương Thần khẽ gật đầu, quay người rảo bước rời đi.

Diệp Tịnh Uyển định đưa tay giữ lấy cô, nhưng cuối cùng lại thu về, thở dài nặng về: “Hai đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại biến thành như thế này?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện