Sau khi trở lại phòng Chân Nguyên Bạch vẫn còn còn vô cùng hồi hộp, nằm lại lên giường, cậu nghiêng tai lắng nghe xem có động tĩnh gì không trong chốc lát, xác định rằng ba mẹ và Chân Ưu Tú không phát hiện cậu chạy ra ngoài mới thả lỏng tâm tình.

Điện thoại nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, ném điện thoại sang một bên, lật người.

Nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng trong đầu lại toàn là Thời Bất Phàm, những việc vừa xảy ra cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu làm cậu không thể nào ngủ nổi.

Cậu cảm thấy bản thân đúng là không có tí khí thế nào cả mà, vừa nãy đáng ra cứ nói với Thời Bất Phàm rằng, tôi ghét cậu, không thích cậu, muốn chia tay thì chia tay, muốn đi thì đi đi, ai thèm cậu cơ chứ! Nhưng sờ sờ lồng ngực, lại cảm thấy vô cùng buồn bực, hình như cậu thật sự thích Thời Bất Phàm hay sao ấy.

Cậu tức giận đá chăn, đá xong lại sợ lạnh mà quấn chăn lại lên người. Cơn lạnh vừa xong như làm cho cảm xúc buồn bực trong cậu bị đông lạnh theo. Chân Nguyên Bạch nhìn trần nhà một lát, lại cảm thấy việc thích Thời Bất Phàm cũng là chuyện đương nhiên, dù gì Thời Bất Phàm cũng đẹp trai, người chắn giết người, phật chắn sát phật, khí chất mạnh mẽ, ở bên cạnh hắn cả đời sẽ không lo bị bắt nạt.

Khi người ta muốn làm điều gì đó, thì sẽ cố gắng hết sức để tìm ra lý do cho hành vi của mình, dù cho có là ngụy biện đi nữa cũng vẫn là chân lý, có lý do rồi thì hành động cũng tự nhiên hơn hẳn.

Lúc Chân Nguyên Bạch không muốn thích Thời Bất Phàm thì tất cả những gì cậu nghĩ đến đều là những thói hư tật xấu của hắn, nhưng đến lúc muốn thích hắn thì lại phát hiện ra hắn cũng không ít chỗ tốt.

Tuy là sau khi mất trí nhớ mới đối xử tốt với mình... Nhưng mà đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Người ta cũng cải tà quy chính rồi, mình cứ nắm mãi không buông làm gì.

Sau khi suy nghĩ thì cậu đã tự thuyết phục được bản thân, cứ thử thích hắn xem thế nào đã, nếu không được thì còn có thể chia tay mà. Tính nết của Thời Bất Phàm cũng không thể tự nhiên lại trồi lên sau khi chia tay đâu.

Ngày hôm sau, tuyết rơi rất nhiều, trên mặt đất nhanh chóng bao phủ toàn màu trắng. 5 giờ sáng Chân Ưu Tú đã thức dậy, la hét muốn lên núi chụp mặt trời mọc, mặc áo khoác vào liền chạy đến gọi Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch bị cậu nhóc đẩy hai cái không thể không ló nửa cái đầu quý giá của mình ra khỏi chăn, giận dữ nói: "Thời tiết thế này leo núi làm cái gì, lỡ mà trượt chân thì sao?"

"Chúng ta đi cáp treo đi lên." Chân Ưu Tú đẩy cậu nói: "Anh mau lên đi, em muốn chụp cảnh mặt trời mọc giữa tuyết."

"Anh không đi."

"Anh đến đây để du lịch hay để ngủ đấy hả, biết thế đã không cho anh đi rồi."

"Anh tới đây là để nghỉ dưỡng, không phải để chịu tội."

Chân Ưu Tú đảo mắt, bỗng thấy tờ giấy kiểm tra vật lý trên bàn, "Anh có muốn thử làm bài lúc mặt trời mọc không? Chắc sẽ tuyệt lắm đấy."

Đi chơi mà còn mang theo bài tập, không biết Chân Nguyên Bạch có bao nhiêu tình yêu thương với học tập, thật ra cậu chỉ đang hưởng thụ cảm giác ở những nơi khác nhau tiếp thu tri thức mà thôi, giống việc người khác đi du lịch phải chụp ảnh, cậu đi du lịch phải mang theo đề thi hoặc sách vở vậy. Bởi cậu cảm thấy học tập trong các hoàn cảnh khác nhau sẽ có những hiểu biết, nhận thức khác nhau.

Chân Ưu Tú cầm đề thi khua khua trước mặt cậu, nói: "Đến đó làm một đề rồi lại đi xuống, được không?"

Nửa tiếng sau, tất cả người một nhà tập hợp ở cửa.

Mọi mặt của Chân Nguyên Bạch đều bình thường, chỉ có tình yêu nhiệt tình với học tập là không bình thường, không ai có thể hiểu nổi cách lên núi làm bài kỳ quái của cậu, Tần Anh không nhịn được cười cậu: "Mẹ vẫn còn nhớ mấy năm trước ở núi Bắc Sơn, Ưu Tú đi đâu cũng muốn chụp ảnh, con thì đi đâu cũng cầm theo bài tập đi chơi đúng không?"

Chân Bình Tân nói thẳng: "Cái sở thích kỳ quái gì vậy, làm bài thì ở đâu làm chả được."

Ông nói xong liền cầm máy ảnh của mình lên nói: "Chờ tí nữa lúc mặt trời mặt mọc nhờ người chụp cho chúng ta một tấm ảnh gia đình."

Tần Anh vừa mới gật đầu, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh: "Bố mới có sở thích kỳ quái ấy."

Cả nhà nghi ngờ lỗ lai mình có vấn đều rồi, thế mà cậu dám tranh luận lại à, Tần Anh hơi ngạc nhiên nhìn cậu, liền nghe cậu nói: "Chụp ảnh ở đâu mà chả được, sao phải chạy khắp nơi chụp làm cái gì, chẳng nhẽ đổi núi đổi sông còn đổi cả mặt mũi à?"

Chân Nguyên Bạch nói xong, mặc kệ người nhà mình đang ngạc nhiên đến ngây người mà chạy đi xa, Chân Ưu Tú phản ứng lại đầu tiên, vội đuổi theo: "Đợi em đi!"

Chân Bình Tân nói: "Có phải tối qua nó lén ra ngoài ăn gan hùm mật gấu đúng không? Hả?"

Chân Nguyên Bạch không ăn gan hùm mật gấu, cậu chỉ yêu đương thôi, nếu việc yêu đương này bị phát hiện thì có thể sẽ bị đánh chết, rất ghê gớm.

Trên nói gió rất lớn, từ trên cao nhìn xuống toàn là một màu trắng xóa, trong thời tiết này, thế mà người lên núi ngắm mặt trời mọc lại không ít chút nào. Chân Nguyên Bạch tìm một nơi yên tĩnh chắn gió ngồi xuống, lấy bút ra hưởng thụ thời gian của bản thân. Cậu mặc áo lông trắng tuyết, đầu giấu trong cái mũ rộng lớn, đeo găng tay lộ ngón, nhìn từ xa cứ như một quả cầu tuyết to to tròn tròn. Bên người bỗng nghe thấy tiếng tách tách nho nhỏ, Chân Nguyên Bạch cũng không ngẩng đầu lên: "Đứng một bên chụp mặt trời mọc của em đi, anh sắp viết xong rồi."

Tiếng tách tách lại vang lên, Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với camera của đối phương, chờ đến lúc máy ảnh bỏ ra, cậu mới thấy không phải là Chân Ưu Tú mà là Thời Bất Phàm. Tim cậu trật nửa nhịp, hỏi: "Sao cậu lại chạy đến đây rồi?"

"Cậu vẫn giữ sở thích này hả?"

Chân Nguyên Bạch sợ hắn cũng thấy mình dở hơi, im lặng cất đề thi đi, Thời Bất Phàm bỗng cười, ngồi xuống bên cạnh cậu. Chân Nguyên Bạch giật mình, vội đứng lên tìm kiếm bóng dáng ba mẹ mình, lại bị hắn túm chặt lấy: "Sợ cái gì, ba mẹ tôi cũng đến đây, ba mẹ cậu sẽ không phát hiện ra là tôi đi theo cậu đâu."

Chân Nguyên Bạch thả lỏng, bỗng phát hiện: "Trước kia cậu từng gặp tôi à?"

"Đương nhiên là từng gặp rồi, hai chúng ta học cùng một trường mà không phải sao?" Khóe miệng Thời Bất Phàm kéo cao, đưa tay ra bóp mặt cậu, Chân Nguyên Bạch lại nói: "Không, vừa nãy cậu nói là tôi vẫn giữ sở thích này, lần gần nhất tôi làm bài trên núi là hai năm trước rồi, sao cậu lại biết cơ chứ?"

Thời Bất Phàm sững lại, thu tay nói: "Mẹ cậu đăng lên vòng bạn bè, sao thế?"

Chân Nguyên Bạch nghi hoặc lấy điện thoại ra xem tường của mẹ mình, phát hiện bài đăng mới nhất được đăng 1 tiếng trước, Tần Anh đăng một bức ảnh của cậu hồi còn rất nhỏ: "Thông Minh nhà chúng tôi lại muốn lên núi làm bài tập rồi [cười trộm]"

Thời Bất Phàm nhìn qua xem: "Trước kia trông cậu thật là non nớt mà."

Chân Nguyên Bạch vội che lại, nói: "Cậu cũng không trưởng thành lắm đâu."

Thời Bất Phàm cười, hôn bẹp phát lên mặt cậu một cái, bị Chân Nguyên Bạch đá một phát, "Đưa lưng đây."

"Làm gì?"

"Tôi vẫn còn một bài cuối cùng chưa xong, định viết trên lưng cậu đấy."

Thời Bất Phàm tức giận đưa lưng qua, cúi đầu nghịch điện thoại, nói: "Tôi thấy cậu đúng là bị chiều hư rồi."

Chân Nguyên Bạch đặt đề thi lên lưng hắn, lén lút cong cong khóe môi.

Thật ra lần đầu tiên Thời Bất Phàm nhìn thấy Chân Nguyên Bạch là trên đỉnh núi Bắc Sơn, lúc ấy hắn vừa mới chuyển trường đến thành phố của Chân Nguyên Bạch, đăng ký học tại một trường trung học cơ sở, chỉ là một vị khách qua đường với Chân Nguyên Bạch. Lúc ấy tâm trạng của hắn luôn rất tệ, chỉ muốn chạy đến nơi không một bóng người, cho nên dù bị bọn Diệp Liêm kéo ra ngoài, thì hắn cũng không có tí hứng thú nào với khung cảnh ngoài kia cả.

Hắn đeo kính râm uể oải tránh khỏi đám đông, bỗng lại bị một cậu thiếu niên kỳ quái hấp dẫn. Trước nay hắn chưa từng nghĩ đến lại có người leo núi không phải vì phong cảnh, mà là vì làm đề thi giữa phong cảnh, chắc chắn là bị hâm rồi.

1

Miệng hắn ngậm điếu thuốc lá, nhìn chằm chằm hồi lâu tên nhóc thần kinh kia, thầm đoán xem có phải cậu ta có cuộc sống rất thê thảm không, ví dụ như mẹ kế hoặc ba kế không cho cậu ta học hành, cho nên mới giành giật từng phút giây thế này.

Sau đó hắn lại không thể không nghĩ đến việc hiện giờ bản thân mình với một học sinh giỏi chẳng có tí liên quan gì cả, tự cười nhạo một tiếng quay đầu rời đi.

Sau này, có lẽ là muốn lợi dụng hoàn cảnh học tập tốt đẹp khiến hắn cải tà quy chính, người trong nhà liền xếp hắn vào trường trọng điểm của tỉnh. Chưa nhập học, hắn đã thấy trường học kéo băng đô treo lên, bên trên viết: Chào mừng bạn học Chân Nguyên Bạch gia nhập trường với số điểm tuyệt đối.

Đương nhiên hắn không thể nào liên tưởng cái tên thấy bừa này mà liên tưởng đến tên nhóc bệnh thần kinh trên núi được, nhưng sau đó hắn lại thấy trên màn hình lớn xuất hiện ảnh chụp của Chân Nguyên Bạch, mái tóc ngắn có vẻ mềm mại hơi xoăn, độ dài tóc chuẩn mực, lúc mỉm cười thì hở tiêu chuẩn tám cái răng, là một học sinh vô cùng mẫu mực xuất sắc---- cho dù là giáo viên hay phụ huynh, đều sẽ rất thích bộ dạng này.

Hắn phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể tìm ra mối liên hệ giữ Chân Nguyên Bạch với tên nhóc bệnh thần kinh với nhau, bởi vì những suy đoán về gia đình của cậu lúc trước mà lại mất thêm đoạn thời gian nữa mới tiêu hóa được sự thật Chân Nguyên Bạch có một gia đình rất hạnh phúc, lên núi làm bài chỉ là để hưởng thụ thôi.

Học sinh ba tốt kỳ lạ cứ thế bị hắn kỳ quái chú ý đến, chờ đến lúc phát hiện ra có gì đó không ổn, hắn đã bắt đầu muốn bóp chết những nữ sinh đưa thư tình cho cậu rồi.

Hắn rũ mi nhìn điện thoại, nhưng đầu óc lại không đặt trên đó, tay bạn nhỏ đang cách một cái áo khoác đè lên lưng hắn, viết viết vẽ vẽ trên lưng hắn, hắn chỉ cần hơi nhúc nhích sẽ có trả lời liền: "Chữ viết bị nguệch mất giờ."

"Dám viết chữ nên người tôi cũng chỉ có mình cậu thôi đấy."

"Hừ."

Chờ đến khi Chân Nguyên Bạch thấy hài lòng cất bài tập đi, Thời Bất Phàm mới có thể ngồi thẳng lại: "Chiều nay đi đâu chơi?"

"Đến suối nước nóng á."

Thời Bất Phàm đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, hơi chờ mong ừ một tiếng.

"Anh ơi?" Đằng sau bỗng truyền đến giọng của Chân Ưu Tú, Chân Nguyên Bạch vội vàng đứng lên, tránh việc cậu nhóc chạy đến lại thấy Thời Bất Phàm: "Sao thế?"

"Anh đến đây chụp ảnh thôi."

Thời Bất Phàm cố tình muốn để lộ đầu ra, lại bị Chân Nguyên Bạch đè xuống, miệng cậu nói: "Đến đây." Sau đó lại dùng sức đánh Thời Bất Phàm một cái, nhỏ giọng nói: "Em ấy mà phát hiện là lại tức giận đấy, cậu đừng có mà nghịch ngợm, không là tôi không thèm để ý đến cậu nữa đâu."

"Trưa đi dạo cùng nhau đi nha?"

Chân Nguyên Bạch vội đồng ý rồi chạy về phía người nhà mình.

Thời Bất Phàm ngồi trên mặt đất trong chốc lát, bên người có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Phàm phàm, nhà chúng ta chụp chung một kiểu đi ha?"

Thời Bất Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào vẻ mặt dịu dàng của Lăng Huyên, đôi mắt bỗng như bị thứ gì đó đâm vào, hắn đứng dậy mặt vô cảm đứng dậy rời đi.

Bàn tay đang chìa ra của Lăng Huyên đơ ra giữa không trung, một lúc sau mới khẽ thở dài.

Bà lại đi về bên người Thời Hiến, mặt ông cũng có chút lạnh lùng: "Anh đã nói là không thể cứ chiều nó thế đâu, em lại cứ nhất quyết phải đến đây bằng được, đến rồi thì nó cũng đâu cho chúng ta chút thiện chí nào đâu chứ."

Lăng Huyên muốn giải thích gì đó, nhưng Tần Anh lại bất ngờ nhìn thấy họ: "Mẹ Phàm Phàm! Anh chị cũng đến đây à?"

Bà vội quay người, treo lên người vẻ hòa hợp tươi cười, nhìn hai đứa con trai cách đó không xa nhà họ Chân, cười nói: "Nhà chị cũng đến đây à?"

"Ừ, thi xong rồi ấy mà, cũng có thành tích luôn rồi, nên đưa hai đứa trong nhà đến đây chơi, à, Phàm Phàm nhà chị thi thế nào?"

"Cũng khá ổn." Lăng Huyên nhẹ giọng nói: "Thầy giáo Chân dạy dỗ tốt, lần thi cuối kỳ này tăng hẳn một trăm hạng, Thông Minh nhà các chị lại giành hạng nhất nhỉ?"

"Đúng rồi." Tần Anh tự hào: "Thằng con trai này cũng không có gì giỏi, được cái thành tích cũng khá tốt."

"Ưu Tú thì sao?"

"Ưu Tú được hạng 7." Vẻ mặt của Tần Anh tức giận: "Nó chẳng chịu học tập đàng hoàng gì cả."

Vẻ mặt Lăng Huyên lại khó nén mất mát, Tần Anh nhận ra, nhìn xung quanh nói: "Con trai chị đâu rồi?"

"Không biết lại chạy đâu nữa rồi." Lăng Huyên thở dài nói: "Muốn nó chụp với chúng tôi một kiểu ảnh mà nó cũng không chịu."

Bà vừa nói xong, Chân Ưu Tú và Chân Nguyên Bạch đã cùng nhau đi đến, Chân Nguyên Bạch thì ngoan ngoãn chào một câu, Chân Ưu Tú thì lại đem bản mặt mình nâng lên, Tần anh nói: "Nguyên Nguyên, con có thấy Thời Bất Phàm đâu không? Rủ nhóc ấy đến đây đi, hai nhà chúng ta cùng chụp một tấm nha?"

Chân Nguyên Bạch vốn muốn từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lăng Huyên lại gật gật đầu, nói: "Con đi tìm xem cậu ấy ở đâu vậy."

Chân Ưu Tú bỗng dở chứng: "Con không muốn chụp ảnh với người có thành tích kém đâu."

Tần Anh trách cứ ngay, nhưng Lăng Huyên cũng không để trong lòng, ngược lại còn tỏ ra ngạc nhiên nói: "Ai nói là thành tích của Phàm Phàm nhà dì kém chứ, trước kia thành tích của nó còn tốt hơn con nữa đấy."

Chân Nguyên Bạch theo bản năng dừng chân, sau đó, Lăng Huyên lại nghiêm túc nói với Chân Ưu Tú: "Hồi cấp hai Thời Bất Phàm học ở trong thành phố này, hồi đó nó giỏi giống anh trai cháu vậy, cuộc thi lớn nhỏ nào cũng luôn giành được điểm tối đa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện