Tình mê.
Lý Tùng Nhất bay đi bay về giữa hai thành phố cách xa nhau trong chưa đầy hai mươi tư giờ.
Đương lúc Lý Tùng Nhất kéo vali đứng trước cửa biệt thự, cậu cảm thấy chẳng có bút nào tả nổi tâm trạng mình ngay lúc này. Nó đại khái như một thước quay time-lapse[1].
[1] Time-lapse: là một dạng stop-motion (chụp liên tục nhiều tấm ảnh và ghép thành video) nhưng đặc biệt hơn là nó được tua nhanh thời gian thực trong khi stop-motion vẫn diễn ra với tốc độ bình thường.
Biệt thự sáng đèn, hẳn là Trần Đại Xuyên đã về.
Lý Tùng Nhất siết tay kéo vali, trong lòng không khỏi nghĩ —— Giả như trên phim thì nhạc nền đã vang lên, kèm theo là lời tự thuật trầm lắng: Khi tôi đứng đây, vận mệnh chờ tôi như bóng đêm đang lặng lẽ bao trùm. Và tôi, chẳng bao giờ thoát ra được nữa.
Trên BGM hùng hồn, Lý Tùng Nhất ngẩng cao đầu… Nửa giây sau, cậu lại gục đầu xuống. Cái cảm giác hồi hộp quần què này vẫn đeo bám cậu từ nãy đến giờ.
Lý Tùng Nhất nuốt nước bọt, kéo vali rồi lững thững bước vào.
Trần Đại Xuyên đang ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ Lý Tùng Nhất. Hiếm khi thấy anh mặc trang phục theo hơi hướm casual, lại còn bật TV treo tường chiếu phim tài liệu trên kênh Khoa học & Giáo dục. Nhìn thế nào cũng trông anh như đang lơ đãng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Đại Xuyên bèn ngước mắt nhìn Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất thẳng lưng, đi về phía anh như đang tham gia lễ diễu binh. Cậu ngồi xuống sô pha ở đầu bên kia, nói như hô khẩu lệnh: “Anh nói đi, em sẵn sàng rồi.”
Trần Đại Xuyên thoáng nhìn Lý Tùng Nhất đang cứng còng bên ấy, đoạn hỏi: “Em không định cất vali rồi tắm à?”
“Không cần đâu.” Lý Tùng Nhất lắc đầu.
Trần Đại Xuyên ân cần hỏi: “Thai Hành xảy ra chuyện gì sao? Có phải vấn đề kinh phí không? Anh có thể giúp…”
Lý Tùng Nhất ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn nói gì thì nói, đừng đá sang chuyện khác.”
Trần Đại Xuyên: “…”
Ánh mắt cực kỳ khác thường của Lý Tùng Nhất khiến Trần Đại Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến việc rút lui.
“Thôi.” Trần Đại Xuyên cười. “Nói khi nào chẳng được, bây giờ em nghỉ ngơi trước đi.”
Lý Tùng Nhất suýt nữa nhảy dựng: “Bây giờ anh không nói, mai mốt hết cơ hội ráng chịu.”
Trần Đại Xuyên nín bặt, cảm thấy đây là cửa ải khó nhất trong hai kiếp nhân sinh. Nói hay không nói, quả tình là một vấn đề nan giải.
Lý Tùng Nhất hiện giờ rõ ràng đang có tâm trạng cực tệ, mà anh lại chẳng hay chuyện gì đã xảy ra. Nói về kịch bản “Con tin” ngay lúc này, e rằng chỉ khiến cho mọi thứ càng tệ hơn.
Trần Đại Xuyên áo não, đáng lẽ khi Lý Tùng Nhất đột ngột trở về mà chỉ gửi một tin nhắn WeChat, anh nên cho người đi điều tra từ sớm.
Bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm phòng khách.
Lý Tùng Nhất ngoài mặt bình tĩnh như nước, thực ra trong lòng hãy đang gào rú: Chết tôi, Trần Đại Xuyên muốn rút lui rồi!
Cậu quyết định đưa ra một gợi ý nhẹ nhàng: “Anh nói thử xem, biết đâu đối với em lại là chuyện tốt.”
Trần Đại Xuyên nghe vậy, bèn quyết chí không nói. Đoạn anh đứng dậy: “Mấy ngày nữa đi, anh thấy bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.” Anh muốn về phòng, gọi cho trợ lý điều tra xem có phải Thai Hành đang gặp chuyện gì không.
Lý Tùng Nhất quýnh quýu như gà nhảy ổ, chẳng còn cách nào khác đành đập mạnh vào vali. Tiếng “bộp” chói tai khiến Trần Đại Xuyên phải dừng bước.
Anh thở dài, dỗ dành cậu: “Có thể nói cho anh biết em gặp chuyện gì, được không?”
Lý Tùng Nhất vặn lại: “Anh nói với em trước đã.”
Trần Đại Xuyên nhìn cậu, rồi ngồi xuống sô pha cạnh bên Lý Tùng Nhất.
Tiếng thở dồn dập của em ấy đã bán đứng vẻ mặt bình tĩnh. Anh chưa từng thấy Lý Tùng Nhất như thế này —— Mất kiểm soát và cực kỳ khác thường, khiến anh lo lắng vô cùng.
Có lẽ ở kiếp trước, Lý Tùng Nhất gặp phải quá nhiều khoảnh khắc tứ cố vô thân, và cầu cứu trong tuyệt vọng. Thế nên quan niệm cắn răng chịu đựng, không xin giúp đỡ từ người khác đã ăn sâu vào máu. Trần Đại Xuyên anh đây nào phải thần thánh, làm gì có cách thay đổi những sự thật đã qua. Nhưng nếu hai người đã có duyên tương phùng ở thời không này, anh chẳng muốn trông thấy em ấy lại lẻ loi nữa.
Trần Đại Xuyên đan mười ngón tay, đôi mắt sâu thẳm trở nên trong trẻo kiên định. Anh cất lời: “Anh muốn nói với em, chúng mình có thể sống hai kiếp là một việc rất hi hữu. Đến kiếp sau, có khi chẳng còn nhớ mình là ai. Kiếp này anh đã ba tư tuổi, nhẩm tính còn năm chục năm nữa thôi. Nghe thì nhiều, nhưng đâu có bao nhiêu. Anh vốn chả bao giờ để ý tới thời gian trôi qua, vì anh thấy mình đã sống như những gì một người nên sống. Chỉ là đến khi gặp em, anh mới biết mình còn chưa khám phá hết vẻ đẹp của đời người. Đó là tình cảm.”
Lý Tùng Nhất nghĩ bụng, đúng là tỏ tình thật này. Nhưng Trần Đại Xuyên văn vẻ quá, mãi mà không nói “Mình hẹn hò đi” hay “Làm người yêu anh nhé”. Lời thoại “Em đồng ý, em chấp nhận” đang cồn cào trong lòng, biết khi nào mới cho cậu thốt đây? Trần Đại Xuyên nhìn sâu vào mắt Lý Tùng Nhất, song chẳng nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. Anh thoáng buồn, bèn cười tự giễu: “Có lẽ em không cần, nhưng anh muốn cho em sự an ủi thân mật nhất. Nó không phải là cái ôm của tri âm tri kỷ, cũng chả phải là mối quan hệ đến từ duyên phận kiếp trước. Anh muốn có đầy đủ lý do đi vào sinh mệnh em, có thể hỏi về chuyện riêng tư của em. Và có tư cách yêu cầu em, đừng giấu giếm anh.”
“Em cần.” Lý Tùng Nhất thở ra, rốt cuộc đã có đất diễn.
Trần Đại Xuyên sững sờ, trông anh có vẻ gì nhang nhác như là bối rối. Dáng vẻ bình tĩnh của Lý Tùng Nhất khiến anh không rõ có chăng em ấy đã lên tiếng.
Lý Tùng Nhất ngước mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Em chưa từng yêu ai. Em sợ mình làm không tốt, nhưng em nhất định cố gắng hết sức.”
Nói đoạn, Lý Tùng Nhất nín thở. Cậu cúi người về phía trước, đặt chiếc hôn phớt lên khóe môi Trần Đại Xuyên.
“Thái tử điện hạ à. Nếu em làm không tốt, anh phải chịu khó gánh vác nhé.”
Lý Tùng Nhất hít sâu, chẳng biết dáng vẻ vừa rồi có đạt tiêu chuẩn không. Nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Đại Xuyên chẳng mấy xúc động… Hầy, tệ quá.
Lần này đến lượt Lý Tùng Nhất đứng dậy, chắc cậu phải về phòng luyện tập thêm thôi.
Chợt, người nào đó siết tay Lý Tùng Nhất. Anh kéo cậu trở lại sô pha, hơi thở ấm áp thình lình phả thẳng vào mặt. Một nụ hôn nóng bỏng và đang dần trở nên mãnh liệt ập đến cách bất ngờ.
Trần Đại Xuyên đưa lưỡi vào, như thể liếm láp hai con chữ “Em cần” mà Lý Tùng Nhất đã nói ban nãy. Anh muốn cậu, không còn cách nào rút lời.
Toàn thân Lý Tùng Nhất chính thức tê dại, sau đó cảm xúc dâng trào như ngọn sóng vỗ bờ. Cậu ôm lấy Trần Đại Xuyên đang đè lên người mình, đáp lại anh, phối hợp với anh, làm cho hai người càng khăng khít hơn. Không cần phải học gì cả, hết thảy được thúc đẩy bởi ham muốn bên trong.
Họ hôn nhau cuồng nhiệt, đôi tay không ngừng vuốt ve đối phương. Họ cởi hết những trở ngại đang ngăn cách giữa hai người, bao gồm lớp vải thế tục và những vách chắn tinh thần. Trần Đại Xuyên dùng tay đưa hai người đạt cao trào thứ nhất, sau đó nương theo chất lỏng làm bôi trơn, để rồi chân chính xác nhận lẫn nhau vào đêm nay. Từ thể xác đến linh hồn, từ bên ngoài đến những nơi riêng tư nhất – tất cả đều được lấp đầy. Họ phơi bày toàn bộ của mình với đối phương, không hề giấu giếm chút nào nữa.
Trên chiếc sô pha nhỏ hẹp chỉ có thể dung chứa lẫn nhau, vào đêm hai linh hồn già cỗi hòa quyện, ngàn năm dài đằng đẵng gầm thét trôi qua và nỗi cô đơn ngút tận trời xanh xuống tận suối vàng[2] rốt cuộc sụp đổ vì da thịt kề cận.
Hai người cùng lúc thở ra một hơi thỏa mãn.
[2] Ngút tận trời xanh, xuống tận suối vàng: Nằm trong “Trường Hận ca” của Bạch Cư Dị: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến” (上窮碧落下黃泉, 兩處茫茫皆不見), Trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng, Cả hai nơi mênh mông, đều không thấy (nàng) đâu cả.
Mãi đến khi ánh ban mai bắt đầu ló dần, Lý Tùng Nhất mới chìm vào giấc ngủ say.
Trần Đại Xuyên nhẹ nhàng rút cánh tay đang kê dưới đầu Lý Tùng Nhất, đoạn nhặt chiếc áo choàng tắm nằm sõng soài trên mặt thảm. Anh khoác vội vào người, đi chân trần xuống lầu.
Hương tình hãy còn vương vấn trong phòng khách.
Trên ghế sô pha, Trần Đại Xuyên tìm thấy chiếc quần lót và điện thoại di động.
Anh đã nhờ trợ lý tìm thông tin liên lạc của Thai Hành, mặc kệ chưa sáng cũng phải gọi cho hắn một cuộc.
May thay Thai Hành đã bắt đầu làm việc từ sớm: “Alo?”
“Tôi là Trần Đại Xuyên.” Anh không bật đèn, ánh sáng mờ ảo phác họa diện mạo của một ngày mới.
Thai Hành thoáng ngạc nhiên: “Chủ tịch, tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi muốn hỏi, Lý Tùng Nhất ở chỗ cậu gặp phải chuyện gì à?”
“Không có.” Thai Hành đáp. “Tùng Nhất đâu?”
“Còn ngủ.”
“Ồ.” Thai Hành cười. “Vậy là cậu ấy đồng ý rồi.”
“Sao?” Trần Đại Xuyên khẽ nhíu mày.
Một khi đã biết mối quan hệ giữa Trần Đại Xuyên và Lý Tùng Nhất, Thai Hành chẳng còn câu nệ như trước. Hắn cười sang sảng: “Tùng Nhất biết anh muốn tỏ tình, sợ tới mức chạy tới chỗ tôi. Tôi khuyên Tùng Nhất trở về đấy, cậu ấy đúng là kiểu người miệng nói ứ mà lòng thì ừ.”
Cúp máy.
Trần Đại Xuyên lặng người ngồi trên sô pha, nhiều sự hiểu lầm ngớ ngẩn đã được lý giải.
Dưới rạng đông, Trần Đại Xuyên cười lớn.
Sáng muộn, Lý Tùng Nhất vừa tỉnh giấc đã nói với Trần Đại Xuyên đang nằm bên cạnh: “Em thấy, giường ở phòng anh êm hơn phòng em đó.”
Trần Đại Xuyên phì cười: “Hồi lúc mua, anh chọn cùng một mẫu mà.”
Lý Tùng Nhất khẳng định: “Có thể công ty nội thất lừa anh. Nhìn thì giống, nhưng thực ra chất liệu gỗ khác nhau. Mấy người đó đinh ninh dù sao chủ nhân chắc chắn ở phòng mình, còn khách đương nhiên ở phòng cho khách. Dù ngủ rồi, cũng không nhận ra sự khác biệt như em đâu. Một cái giường kém chất lượng có thể đút túi một vạn, mười giường là mười vạn, trăm giường là trăm vạn…”
Trần Đại Xuyên thở dài: “Tối nay anh lót đậu Hà Lan dưới giường là em ngủ ngon, đúng không?”
Nói đến chuyện ngủ nghỉ, Lý Tùng Nhất bèn cười tít mắt: “Em ngủ Thái tử rồi nè.”
Cậu lại cười lại nói, cứ thế ba lần liền.
Trần Đại Xuyên lắc đầu: “Em nhất định ỷ vào văn cổ mình giỏi, hồi nhỏ cúp tiết văn học hiện đại. Đảo lộn chủ ngữ vị ngữ hết kìa.”
Lý Tùng Nhất mắt điếc tai ngơ, đoạn nhìn thoáng qua tấm rèm cửa đang cản tia sáng bên ngoài. Cậu có cảm giác mặt trời đã lên đỉnh, bèn hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Mười một giờ trưa.”
Lý Tùng Nhất nín thinh một lúc, đoạn nói: “Giờ em đã biết, nếu kiếp trước em làm phụ tá cho anh thì có kết quả gì.”
“Kết quả gì?” Trần Đại Xuyên tò mò. “Quét ngang thiên địa, trấn giữ bát hoang?”
Lý Tùng Nhất thở ra: “Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu[3].”
[3] Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu (从此君王不早朝): trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nổi tiếng với hai câu “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều” dịch nghĩa: Đêm xuân ngắn ngủi lạ nhường, Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu (Bản dịch Thái Trọng Lai, 2008).
Hết chương 68
Lý Tùng Nhất bay đi bay về giữa hai thành phố cách xa nhau trong chưa đầy hai mươi tư giờ.
Đương lúc Lý Tùng Nhất kéo vali đứng trước cửa biệt thự, cậu cảm thấy chẳng có bút nào tả nổi tâm trạng mình ngay lúc này. Nó đại khái như một thước quay time-lapse[1].
[1] Time-lapse: là một dạng stop-motion (chụp liên tục nhiều tấm ảnh và ghép thành video) nhưng đặc biệt hơn là nó được tua nhanh thời gian thực trong khi stop-motion vẫn diễn ra với tốc độ bình thường.
Biệt thự sáng đèn, hẳn là Trần Đại Xuyên đã về.
Lý Tùng Nhất siết tay kéo vali, trong lòng không khỏi nghĩ —— Giả như trên phim thì nhạc nền đã vang lên, kèm theo là lời tự thuật trầm lắng: Khi tôi đứng đây, vận mệnh chờ tôi như bóng đêm đang lặng lẽ bao trùm. Và tôi, chẳng bao giờ thoát ra được nữa.
Trên BGM hùng hồn, Lý Tùng Nhất ngẩng cao đầu… Nửa giây sau, cậu lại gục đầu xuống. Cái cảm giác hồi hộp quần què này vẫn đeo bám cậu từ nãy đến giờ.
Lý Tùng Nhất nuốt nước bọt, kéo vali rồi lững thững bước vào.
Trần Đại Xuyên đang ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ Lý Tùng Nhất. Hiếm khi thấy anh mặc trang phục theo hơi hướm casual, lại còn bật TV treo tường chiếu phim tài liệu trên kênh Khoa học & Giáo dục. Nhìn thế nào cũng trông anh như đang lơ đãng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Đại Xuyên bèn ngước mắt nhìn Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất thẳng lưng, đi về phía anh như đang tham gia lễ diễu binh. Cậu ngồi xuống sô pha ở đầu bên kia, nói như hô khẩu lệnh: “Anh nói đi, em sẵn sàng rồi.”
Trần Đại Xuyên thoáng nhìn Lý Tùng Nhất đang cứng còng bên ấy, đoạn hỏi: “Em không định cất vali rồi tắm à?”
“Không cần đâu.” Lý Tùng Nhất lắc đầu.
Trần Đại Xuyên ân cần hỏi: “Thai Hành xảy ra chuyện gì sao? Có phải vấn đề kinh phí không? Anh có thể giúp…”
Lý Tùng Nhất ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn nói gì thì nói, đừng đá sang chuyện khác.”
Trần Đại Xuyên: “…”
Ánh mắt cực kỳ khác thường của Lý Tùng Nhất khiến Trần Đại Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến việc rút lui.
“Thôi.” Trần Đại Xuyên cười. “Nói khi nào chẳng được, bây giờ em nghỉ ngơi trước đi.”
Lý Tùng Nhất suýt nữa nhảy dựng: “Bây giờ anh không nói, mai mốt hết cơ hội ráng chịu.”
Trần Đại Xuyên nín bặt, cảm thấy đây là cửa ải khó nhất trong hai kiếp nhân sinh. Nói hay không nói, quả tình là một vấn đề nan giải.
Lý Tùng Nhất hiện giờ rõ ràng đang có tâm trạng cực tệ, mà anh lại chẳng hay chuyện gì đã xảy ra. Nói về kịch bản “Con tin” ngay lúc này, e rằng chỉ khiến cho mọi thứ càng tệ hơn.
Trần Đại Xuyên áo não, đáng lẽ khi Lý Tùng Nhất đột ngột trở về mà chỉ gửi một tin nhắn WeChat, anh nên cho người đi điều tra từ sớm.
Bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm phòng khách.
Lý Tùng Nhất ngoài mặt bình tĩnh như nước, thực ra trong lòng hãy đang gào rú: Chết tôi, Trần Đại Xuyên muốn rút lui rồi!
Cậu quyết định đưa ra một gợi ý nhẹ nhàng: “Anh nói thử xem, biết đâu đối với em lại là chuyện tốt.”
Trần Đại Xuyên nghe vậy, bèn quyết chí không nói. Đoạn anh đứng dậy: “Mấy ngày nữa đi, anh thấy bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.” Anh muốn về phòng, gọi cho trợ lý điều tra xem có phải Thai Hành đang gặp chuyện gì không.
Lý Tùng Nhất quýnh quýu như gà nhảy ổ, chẳng còn cách nào khác đành đập mạnh vào vali. Tiếng “bộp” chói tai khiến Trần Đại Xuyên phải dừng bước.
Anh thở dài, dỗ dành cậu: “Có thể nói cho anh biết em gặp chuyện gì, được không?”
Lý Tùng Nhất vặn lại: “Anh nói với em trước đã.”
Trần Đại Xuyên nhìn cậu, rồi ngồi xuống sô pha cạnh bên Lý Tùng Nhất.
Tiếng thở dồn dập của em ấy đã bán đứng vẻ mặt bình tĩnh. Anh chưa từng thấy Lý Tùng Nhất như thế này —— Mất kiểm soát và cực kỳ khác thường, khiến anh lo lắng vô cùng.
Có lẽ ở kiếp trước, Lý Tùng Nhất gặp phải quá nhiều khoảnh khắc tứ cố vô thân, và cầu cứu trong tuyệt vọng. Thế nên quan niệm cắn răng chịu đựng, không xin giúp đỡ từ người khác đã ăn sâu vào máu. Trần Đại Xuyên anh đây nào phải thần thánh, làm gì có cách thay đổi những sự thật đã qua. Nhưng nếu hai người đã có duyên tương phùng ở thời không này, anh chẳng muốn trông thấy em ấy lại lẻ loi nữa.
Trần Đại Xuyên đan mười ngón tay, đôi mắt sâu thẳm trở nên trong trẻo kiên định. Anh cất lời: “Anh muốn nói với em, chúng mình có thể sống hai kiếp là một việc rất hi hữu. Đến kiếp sau, có khi chẳng còn nhớ mình là ai. Kiếp này anh đã ba tư tuổi, nhẩm tính còn năm chục năm nữa thôi. Nghe thì nhiều, nhưng đâu có bao nhiêu. Anh vốn chả bao giờ để ý tới thời gian trôi qua, vì anh thấy mình đã sống như những gì một người nên sống. Chỉ là đến khi gặp em, anh mới biết mình còn chưa khám phá hết vẻ đẹp của đời người. Đó là tình cảm.”
Lý Tùng Nhất nghĩ bụng, đúng là tỏ tình thật này. Nhưng Trần Đại Xuyên văn vẻ quá, mãi mà không nói “Mình hẹn hò đi” hay “Làm người yêu anh nhé”. Lời thoại “Em đồng ý, em chấp nhận” đang cồn cào trong lòng, biết khi nào mới cho cậu thốt đây? Trần Đại Xuyên nhìn sâu vào mắt Lý Tùng Nhất, song chẳng nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. Anh thoáng buồn, bèn cười tự giễu: “Có lẽ em không cần, nhưng anh muốn cho em sự an ủi thân mật nhất. Nó không phải là cái ôm của tri âm tri kỷ, cũng chả phải là mối quan hệ đến từ duyên phận kiếp trước. Anh muốn có đầy đủ lý do đi vào sinh mệnh em, có thể hỏi về chuyện riêng tư của em. Và có tư cách yêu cầu em, đừng giấu giếm anh.”
“Em cần.” Lý Tùng Nhất thở ra, rốt cuộc đã có đất diễn.
Trần Đại Xuyên sững sờ, trông anh có vẻ gì nhang nhác như là bối rối. Dáng vẻ bình tĩnh của Lý Tùng Nhất khiến anh không rõ có chăng em ấy đã lên tiếng.
Lý Tùng Nhất ngước mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Em chưa từng yêu ai. Em sợ mình làm không tốt, nhưng em nhất định cố gắng hết sức.”
Nói đoạn, Lý Tùng Nhất nín thở. Cậu cúi người về phía trước, đặt chiếc hôn phớt lên khóe môi Trần Đại Xuyên.
“Thái tử điện hạ à. Nếu em làm không tốt, anh phải chịu khó gánh vác nhé.”
Lý Tùng Nhất hít sâu, chẳng biết dáng vẻ vừa rồi có đạt tiêu chuẩn không. Nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Đại Xuyên chẳng mấy xúc động… Hầy, tệ quá.
Lần này đến lượt Lý Tùng Nhất đứng dậy, chắc cậu phải về phòng luyện tập thêm thôi.
Chợt, người nào đó siết tay Lý Tùng Nhất. Anh kéo cậu trở lại sô pha, hơi thở ấm áp thình lình phả thẳng vào mặt. Một nụ hôn nóng bỏng và đang dần trở nên mãnh liệt ập đến cách bất ngờ.
Trần Đại Xuyên đưa lưỡi vào, như thể liếm láp hai con chữ “Em cần” mà Lý Tùng Nhất đã nói ban nãy. Anh muốn cậu, không còn cách nào rút lời.
Toàn thân Lý Tùng Nhất chính thức tê dại, sau đó cảm xúc dâng trào như ngọn sóng vỗ bờ. Cậu ôm lấy Trần Đại Xuyên đang đè lên người mình, đáp lại anh, phối hợp với anh, làm cho hai người càng khăng khít hơn. Không cần phải học gì cả, hết thảy được thúc đẩy bởi ham muốn bên trong.
Họ hôn nhau cuồng nhiệt, đôi tay không ngừng vuốt ve đối phương. Họ cởi hết những trở ngại đang ngăn cách giữa hai người, bao gồm lớp vải thế tục và những vách chắn tinh thần. Trần Đại Xuyên dùng tay đưa hai người đạt cao trào thứ nhất, sau đó nương theo chất lỏng làm bôi trơn, để rồi chân chính xác nhận lẫn nhau vào đêm nay. Từ thể xác đến linh hồn, từ bên ngoài đến những nơi riêng tư nhất – tất cả đều được lấp đầy. Họ phơi bày toàn bộ của mình với đối phương, không hề giấu giếm chút nào nữa.
Trên chiếc sô pha nhỏ hẹp chỉ có thể dung chứa lẫn nhau, vào đêm hai linh hồn già cỗi hòa quyện, ngàn năm dài đằng đẵng gầm thét trôi qua và nỗi cô đơn ngút tận trời xanh xuống tận suối vàng[2] rốt cuộc sụp đổ vì da thịt kề cận.
Hai người cùng lúc thở ra một hơi thỏa mãn.
[2] Ngút tận trời xanh, xuống tận suối vàng: Nằm trong “Trường Hận ca” của Bạch Cư Dị: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến” (上窮碧落下黃泉, 兩處茫茫皆不見), Trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng, Cả hai nơi mênh mông, đều không thấy (nàng) đâu cả.
Mãi đến khi ánh ban mai bắt đầu ló dần, Lý Tùng Nhất mới chìm vào giấc ngủ say.
Trần Đại Xuyên nhẹ nhàng rút cánh tay đang kê dưới đầu Lý Tùng Nhất, đoạn nhặt chiếc áo choàng tắm nằm sõng soài trên mặt thảm. Anh khoác vội vào người, đi chân trần xuống lầu.
Hương tình hãy còn vương vấn trong phòng khách.
Trên ghế sô pha, Trần Đại Xuyên tìm thấy chiếc quần lót và điện thoại di động.
Anh đã nhờ trợ lý tìm thông tin liên lạc của Thai Hành, mặc kệ chưa sáng cũng phải gọi cho hắn một cuộc.
May thay Thai Hành đã bắt đầu làm việc từ sớm: “Alo?”
“Tôi là Trần Đại Xuyên.” Anh không bật đèn, ánh sáng mờ ảo phác họa diện mạo của một ngày mới.
Thai Hành thoáng ngạc nhiên: “Chủ tịch, tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi muốn hỏi, Lý Tùng Nhất ở chỗ cậu gặp phải chuyện gì à?”
“Không có.” Thai Hành đáp. “Tùng Nhất đâu?”
“Còn ngủ.”
“Ồ.” Thai Hành cười. “Vậy là cậu ấy đồng ý rồi.”
“Sao?” Trần Đại Xuyên khẽ nhíu mày.
Một khi đã biết mối quan hệ giữa Trần Đại Xuyên và Lý Tùng Nhất, Thai Hành chẳng còn câu nệ như trước. Hắn cười sang sảng: “Tùng Nhất biết anh muốn tỏ tình, sợ tới mức chạy tới chỗ tôi. Tôi khuyên Tùng Nhất trở về đấy, cậu ấy đúng là kiểu người miệng nói ứ mà lòng thì ừ.”
Cúp máy.
Trần Đại Xuyên lặng người ngồi trên sô pha, nhiều sự hiểu lầm ngớ ngẩn đã được lý giải.
Dưới rạng đông, Trần Đại Xuyên cười lớn.
Sáng muộn, Lý Tùng Nhất vừa tỉnh giấc đã nói với Trần Đại Xuyên đang nằm bên cạnh: “Em thấy, giường ở phòng anh êm hơn phòng em đó.”
Trần Đại Xuyên phì cười: “Hồi lúc mua, anh chọn cùng một mẫu mà.”
Lý Tùng Nhất khẳng định: “Có thể công ty nội thất lừa anh. Nhìn thì giống, nhưng thực ra chất liệu gỗ khác nhau. Mấy người đó đinh ninh dù sao chủ nhân chắc chắn ở phòng mình, còn khách đương nhiên ở phòng cho khách. Dù ngủ rồi, cũng không nhận ra sự khác biệt như em đâu. Một cái giường kém chất lượng có thể đút túi một vạn, mười giường là mười vạn, trăm giường là trăm vạn…”
Trần Đại Xuyên thở dài: “Tối nay anh lót đậu Hà Lan dưới giường là em ngủ ngon, đúng không?”
Nói đến chuyện ngủ nghỉ, Lý Tùng Nhất bèn cười tít mắt: “Em ngủ Thái tử rồi nè.”
Cậu lại cười lại nói, cứ thế ba lần liền.
Trần Đại Xuyên lắc đầu: “Em nhất định ỷ vào văn cổ mình giỏi, hồi nhỏ cúp tiết văn học hiện đại. Đảo lộn chủ ngữ vị ngữ hết kìa.”
Lý Tùng Nhất mắt điếc tai ngơ, đoạn nhìn thoáng qua tấm rèm cửa đang cản tia sáng bên ngoài. Cậu có cảm giác mặt trời đã lên đỉnh, bèn hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Mười một giờ trưa.”
Lý Tùng Nhất nín thinh một lúc, đoạn nói: “Giờ em đã biết, nếu kiếp trước em làm phụ tá cho anh thì có kết quả gì.”
“Kết quả gì?” Trần Đại Xuyên tò mò. “Quét ngang thiên địa, trấn giữ bát hoang?”
Lý Tùng Nhất thở ra: “Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu[3].”
[3] Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu (从此君王不早朝): trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nổi tiếng với hai câu “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều” dịch nghĩa: Đêm xuân ngắn ngủi lạ nhường, Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu (Bản dịch Thái Trọng Lai, 2008).
Hết chương 68
Danh sách chương