Trước sự xúi giục của hơi men ngà ngà, Vi Lam để mặc Thiên Lãng bế mình lên tầng ba.

Anh bế cô vào thẳng phòng ngủ, ở đó có một chiếc giường nhỏ, ga trải giường là vải kẻ màu xanh lam.

Khi Thiên Lãng đặt cô lên giường, Vi Lam bất giác trốn ra sau theo bản năng.

Cô vốn không phải là cô gái bảo thủ, nhưng sau khi xảy ra chuyện với Sở Hàm, cô bắt đầu cẩn thận với cơ thể mình.

Thiên Lãng lập tức nhận ra ngay.

Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu em không muốn, anh sẽ đi ngay…”

Trái tim Vi Lam như bị bóp nghẹt.

Cô không muốn để Thiên Lãng đi, không muốn để cảm giác ấm áp nằm trong lòng anh đó biến mất.

Cô cần anh, dường như là người sểnh chân ngã xuống nước túm được một cái phao cứu mạng, liền ra sức túm chặt không muốn buông ra, tìm cho mình một lý do để tiếp tục sống.

“Anh Thiên Lãng”, Vi Lam hít thật sâu, sau đó lấy hết can đảm, đôi mắt nhìn anh cằm chằm, “anh nỡ lòng nào mà đi thật ư?”

Một cảm giác run rẩy len vào người Thiên Lãng. Anh nhìn cô một cách trấn động, giọng trầm ấm.

“Em vừa gọi anh là gì?”

“Anh Thiên Lãng! Đâu có phải đây là lần đầu tiên em gọi anh thế đâu”. Cô nhìn anh cười một cách uể oải và duyên dáng, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.

“Đáng ghét! Em không phải là mụ phù thuỷ mà là một tiểu yêu tinh đáng sợ!” Thiên Lãng khẽ rủa một câu.

Cô không nghe rõ anh nói cái gì, mơ màng hỏi: “Sao vậy?”

Anh nâng cằm cô lên, lấy cái hôn thay cho câu trả lời.

Cô không hề biết, Thiên Lãng là cao thủ hôn.

Khác với sự mạnh bạo, thô lỗ vừa nãy, lúc này đây, anh nhẹ nhàng hôn từng centimet trên da cô, dường như muốn gửi cả tâm hồn, muốn hôn tận vào trái tim cô.

Đôi mắt sâu thẳm của Thiên Lãng tựa như biển. Vầng trán rất cao, mái tóc mềm mại hơi quăn có mùi thơm của dầu gội đầu Head and shoulders.

Người đàn ông tuấn tú trước mắt này, là đối tượng khát vọng, ngưỡng mộ của bao cô gái!

Vi Lam như đang ngất ngây trong giấc mơ đẹp và hư ảo. Kể cả là mơ, cũng phải mơ lâu một chút, chân thực một chút, để mình xuất hiện trong tư thế duyên dáng nhất, gợi cảm nhất.

Cô nhiệt tình đáp lại cái hôn của anh, bất giác cởi cúc của anh ra.

Giống như những gì Vi Lam nhớ, anh có bờ vai rộng, làn eo nhỏ và đôi chân dài, khắp người từ đầu đến chân không có chút thịt thừa nào và mùi nước hoa nào, mà tràn đầy mùi tự nhiên của đàn ông.

Thiên Lãng thực sự là may mắn, không những có gương mặt đẹp, mà còn có thân hình cao ráo nhưng không gầy. Bất kể là phương diện nào anh cũng đều xuất sắc.

Cô lấy tay vuốt nhẹ bộ ngực trần của anh, da anh rất trơn, thân hình cân đối, cơ bắp rắn chắc…

“Vi Lam, em quyến rũ anh nhé”. Anh túm chặt lấy tay cô.

“Không phải anh cũng đang quyến rũ em đó sao?” Cô dẩu môi nói với vẻ ấm ức: “Hơn nữa, năm 15 tuổi người ta đã bị anh nhìn hết rồi!”

Giọng làm nũng đó khiến ngay cả Vi Lam cũng cảm thấy mơ màng.

Thiên Lãng lại sững người một lần nữa. Biết cô hơn 10 năm rồi, lần đầu tiên trước mặt anh, cô để lộ vẻ điệu đà của con gái.

Anh càng hôn cô nâng niu hơn, nhẹ nhàng hơn.

Vi Lam cảm nhận được rất rõ môi anh, lưỡi anh từ từ hôn xuống dưới.

Cơ thể cô đã ướt đẫm từ lâu, gấp gáp mở ra cho anh.

Cơ thể cao to cường tráng của Thiên Lãng ấn vào xương cô, hơi đau. Nhưng nhanh chóng bị dục vọng như sóng biển nhấn chìm.

Đôi chân cô kẹp chặt eo anh, ngón tay miết chặt lưng anh, cố gắng nghiền nát anh vào cơ thể mình, hòa vào làm một.

Trong tích tắc cuối cùng, anh thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em, Vi Lam ạ!”

Một đêm cuồng nhiệt, tất cả đều hỗn loạn.

Tình cảm dạt dào hỗn loạn, tư tưởng hỗn loạn, đêm đen hỗn loạn.

Ngoài tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ và tiếng hét, họ đã mất đi ngôn ngữ. Chỉ có cảm giác hứng phấn khi được lên tới đỉnh điểm của sự cuồng hoan.

Mãi cho đến khi trời sáng. Ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào.

Vi Lam tỉnh giấc rất bình tĩnh.

Buổi sáng đã đến, mang kỉ niệm mới sinh và chết chóc.

Nằm trong lòng Thiên Lãng, cô khẽ nhúc nhích, anh lập tức tỉnh dậy, kẹp chặt cánh tay vào.

“Đừng động”. Anh ghé sát vào tai cô hỏi: “Em không phải là lần đầu tiên à?”

Vi Lam run lên.

“Thế còn anh thì sao?”

Đầu tiên là im lặng. Chỉ có không khí đang lặng lẽ lưu động.

Một hồi lâu, Thiên Lãng mới phá vỡ sự im lặng.

“Nếu anh nói anh là lần đầu tiên, em có tin không?” Anh hỏi cô.

Vi Lam ngần ngừ một lát, lắc đầu.

Thiên Lãng hơi cau mày, đưa mắt nhìn lên trần nhà màu xanh nhạt, khẽ trả lời: “Anh không phải”.

Vi Lam thở phào một cái rất rõ.

Ngón tay cô xen vào mái tóc đen dày của anh, chải đi chải lại.

“Tần Thiên Lãng, em đã đoán được từ lâu anh không phải lần đầu tiên!”

“Anh không quan tâm đến việc không phải là người đàn ông đầu tiên của em”. Anh quay đầu lại nhìn cô, nói với vẻ rất trang trọng: “Tuy nhiên, anh muốn làm người đàn ông cuối cùng của em, em nghe rõ hay chưa?”

Vi Lam trách móc với vẻ không hài lòng: “Anh không thấy là anh rất ngang ngạnh à?”

“Bởi vì anh là Tần Thiên Lãng. Em hãy chấp nhận số phận đi!”

Cô bật cười.

“Tại sao phải chấp nhận số phận? Hiện giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!

“Đương nhiên không được!” Thiên Lãng hôn vụt một cái lên môi cô.

Anh vừa hôn, vừa thì thầm bên tai cô: “Tối qua em cũng đã nói rồi, năm 15 tuổi đã bị anh nhìn thấy hết rồi. Chính vì thế, kiếp này em chỉ có thể lấy anh!”

Đáng ghét! Vi Lam ôm chặt cổ anh: “Anh là anh trai em, làm sao em lấy anh được? Chúng ta như thế này bị coi là loạn luân đúng không?”

“Thôi đi! Đã bao giờ em coi anh là anh trai đâu?” Anh vẫn cười cười, “còn anh cũng chưa bao giờ coi em là em gái cả”.

“Thế anh coi em là gì?” Cô gặng hỏi với vẻ tò mò. Cô luôn thấy lạ trước tình cảm mà anh dành cho cô.

Thiên Lãng khẽ nắm tay cô, nhìn vào mắt cô, nói một cách bình tĩnh và rõ ràng:

“Vi Lam, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết, em là đồng loại của anh!”

Đồng loại? Không phải chứ nhỉ, nhưng ngay từ đầu, cô đã coi anh là kẻ địch!

Những điều này, Vi Lam sẽ không nói cho Thiên Lãng.

Bao gồm cả ba điều ước mà cô ước, cũng không bao giờ nói với anh.

Bởi vì hiện tại, anh là tia nắng duy nhất của cô.

Mùa đông này, khiến người ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vô hạn và cái rét lạnh cóng lẻ loi, nhưng vì có sự tồn tại của Thiên Lãng, mọi thứ lại trở nên mới mẻ và tràn đầy sức sống, ánh nắng rực rỡ.

Giữa phụ nữ, không những so bì với nhau những thứ như quần áo, đồ trang sức, đồ trang điểm. Thực ra, nhìn thấy người nào có nhiều người theo đuổi, địa vị của người theo đuổi cao, đó mới là chuyện đáng phải tự hào.

Linh thực sự khâm phục Vi Lam.

Cô vừa chia tay với Hứa Thiếu Hàm, đã có một người mới theo đuổi. Mỗi ngày nhận được ba bông hồng tươi thắm, khiến các cô gái khác trong phòng tín dụng phải trầm trồ xuýt xoa.

“Tại sao lại là ba bông hồng nhỉ?” Linh hỏi Vi Lam.

“Anh ấy nói, ba bông hồng, tượng trưng cho anh yêu em”.

“Thật lãng mạn biết bao!” Linh tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ, “tuyệt hơn nhiều so với anh bác sĩ họ Hứa kia! Anh ấy làm gì vậy?”

Theo lời người đã từng nhìn thấy, anh chàng dáng dấp đường hoàng, phong độ, thành đạt đó ngày nào cũng đưa đón bằng ô tô, ánh mắt rất dịu dàng.

“Linh à, nếu tớ nói với cậu, người ngày ngày đưa đón tớ bằng ô tô, mỗi ngày tặng tớ ba bông hồng là anh tớ thì cậu có bất ngờ hay không?”

Đương nhiên là bất ngờ rồi! Các tình tiết trong tiểu thuyết khiến Linh như bị sét đánh ngang tai, toàn thân bủn rủn, tay chân run rẩy, đầu óc trống rỗng. “Không phải là cậu từng nói anh ấy không bao giờ là tình yêu của cậu đó sao?” Một hồi lâu cô mới trở về với thực tại.

Vi Lam để lộ ra vẻ ngơ ngác, “thực ra tớ cũng không biết cảm nhận của tớ đối với anh ấy là gì. Là tình yêu hay là một nhu cầu, hoặc giả nhiều hơn là lòng sĩ diện”.

Thế gian có một mẫu người, khi bạn thất tình hoặc tinh thần chán nản, không chịu được cô đơn, anh ta liền tranh thủ cơ hội lẻn vào trái tim bạn, chiếm mọi không gian trong tâm hồn bạn.

Thiên Lãng là người vô cùng gần gũi chu đáo, hỏi han ân cần, lại là người học giỏi đa tài, phong độ tuyệt vời, và điều quan trọng hơn là anh vô cùng đẹp trai.

“Vi Lam, tình yêu không thể công lợi như thế được đâu”. Linh tỏ vẻ nghiêm túc, “nếu cậu không xác định được là mình yêu Thiên Lãng thì đừng nên chấp nhận tình yêu của anh ấy. Nhiều lúc, người yêu cậu không phải là người mà cậu yêu nhất”.

Yêu nhất? Vi Lam thấy nhói lên trong lòng, chậm rãi nói: “Người mà kiếp này tớ yêu nhất thì lại không yêu tớ”.

Linh đã từng nghe Vi Lam nói về chuyện với Sở Hàm, cô thở dài nói: “Cậu yêu anh ấy thật hay là vì cuối cùng anh ấy bỏ cậu mà đi?”

Vì Sở Hàm mà cô yêu hết mình, yêu đến khi con tim tan nát, yêu đến khi từ bỏ tất cả, như con thiêu thân lao vào lửa.

Nếu nó không phải là tình yêu thì còn là cái gì? Lúc hết giờ làm việc, cô nhận được điện thoại của Thiên Lãng.

“Đến giờ đi đón em anh lại có việc, không thể đi đón được. Em tự về nhé”.

“Anh cứ bận việc của anh đi, cứ kệ em”. Mặc dù nói như vậy, Vi Lam vẫn cảm thấy hơi hẫng hụt.

Không biết từ bao giờ, cô bắt đầu ỷ lại vào Thiên Lãng.

Quay về đến nhà, mở cửa ra, ngửi thấy mùi thơm của món cá sốt cà chua.

Vội chạy ra phòng ăn, cô trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

Trên bàn, hoa hồng tươi thắm, rượu vang thơm nức, chiếc bánh gato xinh xắn, và còn cả mấy đĩa thức ăn nhỏ rất hấp dẫn.

Trên bánh ga tô có hai mươi bảy ngọn nến, làm nổi bật sáu chữ: “Vi Lam, chúc mừng sinh nhật!”

Trời ạ! Cô lại quên khuấy mất, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai bảy của mình.

Vi Lam đứng ở đó không biết phải làm gì, một cảm giác ấm áp từ từ nhen lên trong lòng.

Thế giới này, những người biết ngày sinh nhật của cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Số người ghi nhớ lại càng ít hơn.

Bất ngờ, hơi thở và nhịp tim của cô đều ngừng lại.

Thiên Lãng đứng sau lưng cô vòng tay ôm ngang eo cô, không một tiếng động.

Vi Lam không quay đầu lại, cười bình thản nói: “Em chỉ nghe thấy có cô tiên, không ngờ trong nhà lại có cả anh tiên nữa”.

“Vậy xin hỏi tiểu thư Vi Lam, tiểu thư có muốn làm vợ của anh tiên hay không?”

Hơi thở nóng bỏng của anh thổi vào cổ cô. Vi Lam không chịu được nhột, quay người sang, nhìn thẳng vào mắt Thiên Lãng.

“Không muốn”. Nụ cười của cô tắt dần.

“Vì sao?” Anh nhìn chăm chú vào cô, vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta là anh em. Nếu kết hôn, sẽ khiến người ta vô cùng sửng sốt”.

“Chỉ có lý do này ư?” Giọng Thiên Lãng trầm trầm, dường như rất khó khăn.

Vi Lam nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một cái tên: “Sở Hàm, Sở Hàm, Sở Hàm…”

Cô bi ai khi phát hiện ra rằng, Sở Hàm đã trở thành gông cùm của cô, mặc cho cô nỗ lực thế nào, cũng không thể thoát ra nổi.

“Mở mắt đi em”. Thiên Lãng khẽ nói.

Vi Lam ngoan ngoãn ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên gương mặt u buồn đó của anh.

“Biết không? Em có một đôi mắt đẹp nhất thế giới, nhưng nó chỉ thích nhìn chỗ nọ chỗ kia. Anh không biết phải làm thế nào mới có thể trở thành tiêu điểm của nó, để em dồn ánh mắt vào anh”.

Một người trừ trước tới giờ kiêu ngạo tự phụ như anh, lại có thể nói ra những lời thiếu tự tin đến vậy, thực sự khiến người ta đau nhói trong tim.

“Hãy cho em chút thời gian, có được không?” Cuối cùng cô đã mở miệng, nói với vẻ chân thành, “Rốt cục, hai chúng ta phát triển đến bước này, đối với em hoàn toàn là sự bất ngờ”.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ.

“Bất ngờ?” Thiên Lãng khẽ hỏi, giống như đang nói mê.

“Quả thực là nằm mơ em cũng không nghĩ tới. Nói thực là, từ trước đến nay… Từ trước đến nay em không thích anh, và còn coi anh là đối thủ!” Cô không kìm được nữa bèn nói ra.

Như bị một đòn trời giáng, ngón tay anh cứng nhắc, từ từ rời khỏi làn eo nhỏ nhắn của cô.

“Nếu anh không phải là anh của em, liệu em có thích anh không?”

Vi Lam nghĩ một lát, cười tư lự: “Chắc là có. Ai bảo anh đẹp trai như vậy?”

Thiên Lãng bất ngờ ôm chặt cô, run rẩy, anh nhắm mắt lại, thầm thì: “Vi Lam, nếu có kiếp sau, anh muốn ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy anh em sẽ yêu anh ngay!”

“Kiếp này còn chưa sống hết, nói gì đến kiếp sau?”

Cô chưa bao giờ tin sẽ có kiếp sau, nhưng nghe thấy điều này, tự nhiên lại thấy xót xa.

“Bởi vì như thế mới công bằng mà!” Anh kéo tay cô ra, cười giả lả.

Vi Lam rất muốn nói gì đó, Thiên Lãng đã kéo cô đến trước bàn ăn.

“Lão Thọ Tinh, mau thổi nến đi thôi!”

Trước khi thổi nến tắt, cô thầm ước một điều.

“Con mong điều ước thứ ba mà con ước khi còn nhỏ mãi mãi không trở thành hiện thực”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện