27 ♥ Tạm biệt cậu bạn đầu xoăn
Khi những hạt nắng đầu tiên nhẹ nhàng rắc xuống bệ cửa sổ của phòng bệnh, trên giường, hai đứa trẻ vẫn còn mải mê chìm trong giấc mộng của riêng mình. Cánh tay của Quách Mạch An theo thói quen vòng qua ôm trọn lấy thân người của Tống Dĩ Khang, phần bụng là phần ấm và êm nhất của hắn nên cậu rất thích.
Hơi thở phả ra đều đặn, dường như tiếng ồn ả bên ngoài phòng bệnh không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai người bọn họ. Đến khi cửa phòng bệnh hé mở, một thân ảnh cao ráo bước vào, đôi mày lúc nãy còn dãn ra bình thường thì bây giờ đã nhanh chóng cau lại, chắc chắn là kẹp chết con muỗi nếu bay trúng vào chỗ đó.
Bên cạnh người đàn ông cao ráo đó là một người đàn ông khác có thân hình mảnh khảnh hơn, gương mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tống Phi Kiệt quay đầu nhìn Lữ Nhi còn đang kinh ngạc không nói nên lời, hắn bỗng nhớ đến chuyện sáng hôm nay mà Quách Cẩn Siêu nói đến trong điện thoại. Cái giọng ồn ồn nghiêm túc đáng sợ cùng với lo lắng của Quách Cẩn Siêu làm cho Tống Phi Kiệt tỉnh ngủ ngay trên giường.
Lúc đó, Tống Phi Kiệt vội bật dậy, thay đồ với tốc độ ngang ngửa ánh sáng, xong xuôi liền lao đến bệnh viện xem thử. Trong lòng thầm cầu mong sao cho Quách Mạch An sẽ xuất hiện trong phòng bệnh, mà linh cảm của hắn cũng mách bảo điều đó.
Hoá ra đó là sự thật, còn lý do vì sao thì cả hai người Tống Lữ đều chưa rõ ngọn ngành.
Tiến tới thêm một bước nữa, Lữ Nhi đặt đồ ăn sáng lên bàn, sau đó nghiêng mặt nhìn hai đứa trẻ vẫn còn ngủ ngon lành. Tống Phi Kiệt lại rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài hành lang mà rút điện thoại ra.
Bên kia ngay lập tức cất tiếng, " Đã có tin?"
Tống Phi Kiệt dựa người vào tường, mắt hướng vào phòng bệnh, môi nhếch nhẹ cười, " Có tin rồi. Tiểu Mạch đang nằm ngủ trong phòng bệnh của Tiểu Khang. Cậu an tâm rồi nhé."
Quách Cẩn Siêu thoạt đầu kinh ngạc, sau đó trầm ngâm nói một tiếng ừ rồi cúp máy luôn.
Tống Phi Kiệt nhíu mày nhìn màn hình tắt đèn, lòng thầm hậm hực, ngay cả một câu cảm ơn cũng không thèm nói. Bản tính lưu manh vẫn cứ vậy mà đeo bám suốt đời không tha.
Trở vào trong phòng, Tống Phi Kiệt thấy con trai của mình đã tỉnh dậy, đôi mắt còn mơ màng nhìn ngó xung quanh.
" Dậy rồi à?" Tống Phi Kiệt đứng từ xa nói, sau đó hất mặt vào phòng tắm, " Mau rửa mặt thay đồ rồi ra ngoài này, chúng ta nói chuyện một chút."
Giọng nói nghiêm túc làm cho Tống Dĩ Khang lạnh sống lưng, hắn nuốt khan, quay đầu nhìn Lữ Nhi như cầu cứu.
Mình có làm gì đâu, mình chưa làm gì mà. Tiểu Mạch là tự đến, đâu phải lỗi của mình? A, cái tên nhóc con rắc rối kia, có mau dậy nhận lỗi chưa hả? Ngủ, ngủ hả? Còn dám ngủ sao? Tống Dĩ Khang uất ức quay đầu nhìn Quách Mạch An vẫn còn nhắm nghiền mắt ngủ say, lòng chỉ biết kêu gào thống khổ chứ chẳng thể làm gì hay ho hơn.
Sau khi được Lữ Nhi tắm giúp, Tống Dĩ Khang một chân nhảy lò cò ra ngoài, khó khăn lắm mới ngồi xuống chiếc giường bệnh của mình. Lúc này Quách Mạch An cũng bị tiếng động làm cho thức giấc, cái mặt ngốc lăng nhìn phía sau lưng của Tống Dĩ Khang.
Cậu ngồi dậy, hai tay còn dụi mắt cho tỉnh táo. Sau đó, cậu ló đầu ra khỏi tấm lưng của ai kia, phát hiện trong phòng lúc này có đến hai người lớn nữa đang khoanh tay nhìn bọn họ.
Chết rồi... Quách Mạch An ngốc lăng muốn mếu.
Lữ Nhi với bản tính ôn hoà đương nhiên sẽ không la mắng bọn nhỏ, anh chỉ bước đến bàn, chuẩn bị bữa sáng, sau đó nhìn Quách Mạch An, cười hỏi:
" Tiểu Mạch, đói bụng chưa?"
Quách Mạch An còn đang co người lại sợ chú Tống sẽ mắng mình, lại nghe giọng của Lữ Nhi làm cậu an tâm hơn. Bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, bao tử đã kêu rột rột, Quách Mạch An ngượng ngùng cười mỉm, nói, " Dạ đói rồi."
" Vậy mau vào rửa mặt đánh răng rồi ra ăn nhé."
Nghe vậy, Quách Mạch An trượt người xuống giường, hai chân thoăn thoắt đi vào phòng tắm rửa mặt. Tống Dĩ Khang liếc xéo nhìn bóng dáng nhỏ kia biến mất sau lớp cửa, hắn thở dài ngao ngán.
Tên ngốc này, sao lại không bị mắng nhỉ?
Trong đầu còn đang nghĩ ngợi, Tống Dĩ Khang cảm thấy đầu của mình đau đau như vừa có ai đó đánh lên một cái vậy. Hai bàn tay che chắn phía trên, Tống Dĩ Khang nhắm tịt mắt lại.
" Con nói mau, vì sao Tiểu Mạch lại ở đây?" Tống Phi Kiệt tra hỏi.
Mở một con mắt, Tống Dĩ Khang xác định tình hình đã an toàn, tạm mở luôn con mắt còn lại, sau đó hít sâu một hơi:
" Đêm qua Tiểu Mạch bỗng dưng xuất hiện ở đây, trên tay còn mang theo bánh kem, nói là muốn chúc mừng sinh nhật con. Sau đó...hai đứa con ngồi ăn bánh kem, rồi nói chuyện phiếm, cuối cùng là đi ngủ. Tụi con chẳng quậy phá gì cả, thật đấy."
" Chúc mừng sinh nhật con? Chẳng phải hôm nay mới là sinh nhật con hay sao?" Lữ Nhi khó hiểu nhìn.
Tống Dĩ Khang gật gật nói, " Đúng là thế, nhưng Tiểu Mạch chính là muốn canh đúng mười giờ đêm đến chúc mừng sinh nhật. Hai người xem, Tiểu Mạch rất đáng yêu, con thực cảm động."
" Còn dám nói nữa à?" Tống Phi Kiệt lại cốp một cái lên đầu con trai, lườm mắt, " Chú Quách sẽ đến tìm con tính sổ sau. Chuẩn bị tinh thần đi."
Nghe đến đây, Tống Dĩ Khang cảm thấy trong đầu vừa có tiếng nổ rất lớn, xung quanh còn xuất hiện vòng tròn của những con ong vo ve vo ve.
Không phải chứ? Chú Quách biết rồi à? Chú Quách sẽ đến tìm mình sao? Ôi ôi, không thể được.
Còn đang rối bời muốn năn nỉ ba ba của mình ra sức bảo vệ, không ngờ vừa nhắc người thì người lại đến, không những một còn có đến hai. Quách Cẩn Siêu vẫn với cái gu thời trang màu đen huyền nhuyễn đi vào, dáng người cao ráo, to con làm cho Tống Dĩ Khang thụt lùi về sau.
Không phải chứ, bận đồ như ông trùm xã hội đen vậy...
Tống Dĩ Khang lấm lét nhìn Quách Cẩn Siêu, bụng cứ cào cào lên như bị bỏ đói ba ngày. Lúc đó, Quách Mạch An rửa mặt xong bước ra ngoài, hai chân đang đi bình thường thì bỗng khựng lại.
Nhóc con lập tức giấu hai tay ra sau lưng, đôi mắt chớp chớp nhìn hai ba ba của mình. Hứa Khê cưng con thì không nói, anh sẽ không la cậu, không mắng cậu. Còn Quách Cẩn Siêu thì phải tuỳ thuộc vào tâm trạng nữa.
Bước chân cứ vậy lùi về sau một bước, Quách Mạch An rõ ràng muốn mếu rồi nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà không dám khóc thành tiếng. Bóng dáng cao ngất của Quách Cẩn Siêu ngày càng tiến lại gần hơn, từ phía trên cao nhìn xuống, hắn thấy con trai bảo bối sắp khóc tới nơi rồi.
Bất ngờ, Quách Cẩn Siêu ngồi xổm xuống, vươn hai tay về phía trước, giọng nói nghiêm khắc mọi ngày không còn nữa, thay vào là một giọng dịu dàng:
" Tiểu Mạch lại đây, con không đói bụng à? Đứng đó làm gì."
Quách Mạch An như không tin vào mắt mình, cậu nghiêng nhẹ đầu, lại hướng đến chỗ Hứa Khê mà nhìn anh. Thấy anh nháy mắt ra hiệu, Quách Mạch An bỗng cười híp mắt, nhanh chóng bước tới chỗ của Quách Cẩn Siêu.
" Con rất đói..." Quách Mạch An nhỏ giọng thì thầm.
Quách Cẩn Siêu ôm lấy con trai đứng dậy, lại cảm thấy hôm nay bầu trời thật đẹp. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Quách Cẩn Siêu không thấy giận con trai ngốc nghếch của mình.
Tống Dĩ Khang bị cử chỉ của chú Quách làm cho đứng hình, không thể tin được là có một người ba dịu dàng đến chừng này, hay nói cách khác là số của Tiểu Mạch quả thực sung sướng.
Còn số của mình thì giống con rệp hơn.
Tống Dĩ Khang cúi mặt rầu rĩ.
Lúc này Tống Phi Kiệt bỗng tiến tới gần, vò mạnh tóc hắn một cái rồi hướng đến Quách Cẩn Siêu nói:
" Cậu có định mắng vốn tôi không đấy? Trong đầu cậu không phải là đang đổ oan cho con trai tôi dụ dỗ con trai cậu đấy chứ?"
Tống Dĩ Khang ngửa mặt quan sát. Quách Cẩn Siêu còn đang ôm lấy Quách Mạch An, lại nhìn qua phía tên nhóc ngồi trên giường bệnh, suy nghĩ gì đó rất lâu mới nói:
" Từ đầu cũng đã nghĩ thế, nhưng xét lại thì hình như không phải hoàn toàn là lỗi của con trai cậu."
" Bây giờ tôi mới biết cậu cũng có suy nghĩ đấy chứ." Tống Phi Kiệt cười nhẹ.
Hứa Khê với Lữ Nhi đứng bên cạnh nghe vậy, bỗng dưng cảm thấy rất buồn cười. Khẽ cúi mặt, hai người không hẹn nhau mà cười lén lút.
Kỳ thi tuyển sinh của học sinh cấp một cuối cùng cũng đến. Trước ngày thi hai ngày, Tống Dĩ Khang đã được xuất viện với cái chân gần như lành hẳn.
Tuy không phải nhảy lò cò nữa nhưng Tống Dĩ Khang vẫn còn phải dưỡng thương thật cẩn thật, vì vết thương hôm bữa cũng thuộc dạng không nên coi thường.
Những ngày sau đó, Quách Mạch An rất tích cực kèm cặp chuyện học cho Tống Dĩ Khang, nhất là về môn Ngữ Văn.
Không những phải luyện chữ cho con người đó mà còn phải khảo từng bài thơ một, rồi lại tập cho hắn viết văn. Con trai như Tống Dĩ Khang thì câu từ luôn cụt ngủn, không cảm xúc, nghĩ gì viết đó, chẳng văn vẻ tí nào cả.
Đó cũng là lý do điểm Ngữ Văn của Tống Dĩ Khang rất thấp, bù lại điểm môn toán thì luôn đứng nhì lớp. Người đứng đầu vẫn luôn là Quách Mạch An gấu tuyết.
Sáng hôm nay mọi người bận rộn hơn bình thường. Đây là ngày thi quan trọng đầu tiên trong đời, Tống Dĩ Khang tâm tình có chút hồi hộp, cứ sợ rằng mình sẽ không thể viết ra được những câu từ hay ho.
Ngồi trong phòng thi, Tống Dĩ Khang cách Quách Mạch An một phòng. Tiếng trống báo hiệu bắt đầu làm bài vang lên, cả hai cùng lúc cúi mặt đọc đề.
Đề làm văn hôm nay là " Hãy nói về một kỷ niệm mà em nhớ nhất."
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, hai đứa trẻ dù ở hai phòng tách biệt nhau, khoảng cách cũng tương đối xa nhau nhưng khi đọc xong đề, trong đầu mỗi đứa đều hiện ra người mà mình nghĩ đến.
Kỷ niệm của Quách Mạch An chính là Tống Dĩ Khang.
Kỷ niệm của Tống Dĩ Khang cũng chính là Quách Mạch An.
Đối với mọi người, kỷ niệm có thể lưu giữ nhưng cũng có thể bị quên lãng. Còn với hai đứa trẻ ấy, kỷ niệm chính là thứ không bao giờ mất đi, là thứ sẽ luôn tồn tại bên cạnh bọn họ.
Ngày hôm ấy, Tống Dĩ Khang hoàn toàn nhập tâm vào bài viết của mình, nói bằng những cảm xúc chân thật nhất về "kỷ niệm" của bản thân.
Có lẽ mọi người khi xem điểm Ngữ Văn của hắn sẽ chẳng thể tin nổi, nhưng Quách Mạch An lại biết, Tống Dĩ Khang đã làm bài thi bằng hết sự cố gắng của mình.
Tuy thế, có một điều cậu sẽ không bao giờ biết được. Tống Dĩ Khang làm bài tốt như vậy chính là nhờ vào một người đáng yêu ngốc nghếch mang tên Quách Mạch An.
Gió xuân tháng Ba, dòng người như chảy xuôi theo con đường dài vô tận.
Quách Mạch An cùng Tống Dĩ Khang đứng ở giữa đám người đông đúc, ánh mắt liên tục theo dõi từng bóng hình một. Cuối cùng, ánh nhìn rơi xuống một thân ảnh quen thuộc, tay đang nắm chặt cái vali, gương mặt phụng phịu như đang hờn dỗi.
Tống Dĩ Khang toang nắm tay Quách Mạch An kéo đi về hướng đó. Trước mặt hai người là cậu bạn Tề Lãng trong trang phục mùa đông ấm áp, mái tóc vẫn xoăn tít như cọng mì đang vờn theo cơn gió.
" Chúng tớ tìm cậu mãi." Quách Mạch An đứng trước mặt Tề Lãng, hai tay huơ huơ thu hút sự chú ý.
Tề Lãng nâng cái mặt phụng phịu nhìn cậu với Tống Dĩ Khang, chốc chốc lại thở dài, rồi bổ nhào lên ôm cứng hai người bọn họ. Cái ôm nồng nhiệt giữa ngày xuân càng làm cho bầu không khí ấm áp hẳn lên.
Ôm một lúc, Tề Lãng buông tay ra, cất tiếng, " Hai người ở lại mạnh giỏi, nhớ học cho tốt vào đó. Một vài năm nữa sẽ gặp lại."
Tống Dĩ Khang nhìn Tề Lãng, nhếch môi cười, " Ừm, chúng tôi sẽ rất nhớ cậu."
Ngoài mặt Tống Dĩ Khang nói như thế chứ trong lòng hắn còn cầu cho Tề Lãng đi mau mau còn không được.
Chuyện là Tề Lãng hôm nay sẽ chính thức bay sang Mỹ cùng Tề Ôn để du học, trong khi đó Tống Dĩ Khang và Quách Mạch An thì đang học cấp hai mất rồi. Thời gian mới đó đã thoăn thoắt trôi đi mất, cuốn đi gần hết những kỷ niệm xa xưa.
Nhìn nhau một lần nữa, rồi lại luyến tiếc một chút, cuối cùng cũng phải vẫy tay tạm biệt nhau. Lần này đi cũng chưa biết chừng nào mới có thể trở về đây một lần nữa, chẳng biết có thể gặp lại những người bạn thân thiết này hay không.
Tề Lãng trong lòng bộn bề suy nghĩ, đầu óc ương bướng đó hôm nay cũng biết buồn tủi và tiếc nuối, nhất là đối với Quách Mạch An. Những câu nói như tôi thích cậu, chỉ thích chơi với cậu, hoặc tôi sẽ nhớ cậu lắm chẳng thể nào nói ra được bằng miệng.
Nhiều khi rất trách cái bản tính nhút nhát như con rùa rụt cổ của mình, Tề Lãng cắn môi nhìn Quách Mạch An vẫn đang mỉm cười với mình, lòng lại cuộn lên từng con sóng nhỏ.
Trước khi Tề Lãng xoay người bước vào phòng kính, Tống Dĩ Khang bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Vội vàng kéo tay Tề Lãng, Tống Dĩ Khang nhét vào tay cậu ta một mảnh giấy nhỏ màu tím.
Tề Lãng khó hiểu nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói, " Lên máy bay rồi hãy mở ra đọc."
Sự tò mò đang dâng cao lên mãnh liệt, lại bị Tống Dĩ Khang nhắc nhở như thế, Tề Lãng đành bấm bụng cất nó vào túi áo, sau đó thì bước vào phòng cách ly.
Ngồi vào chỗ an toàn, Tề Lãng ngay lập tức cầm mảnh giấy lúc nãy ra đọc. Trên đó là dòng chữ rất ngắn gọn, nét chữ thanh thoát uốn lượn và nhuần nhuyễn, chắc chắn không phải chữ của học sinh rồi.
/ Keep healthy! I still wait for you – Your teacher./
Khi những hạt nắng đầu tiên nhẹ nhàng rắc xuống bệ cửa sổ của phòng bệnh, trên giường, hai đứa trẻ vẫn còn mải mê chìm trong giấc mộng của riêng mình. Cánh tay của Quách Mạch An theo thói quen vòng qua ôm trọn lấy thân người của Tống Dĩ Khang, phần bụng là phần ấm và êm nhất của hắn nên cậu rất thích.
Hơi thở phả ra đều đặn, dường như tiếng ồn ả bên ngoài phòng bệnh không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai người bọn họ. Đến khi cửa phòng bệnh hé mở, một thân ảnh cao ráo bước vào, đôi mày lúc nãy còn dãn ra bình thường thì bây giờ đã nhanh chóng cau lại, chắc chắn là kẹp chết con muỗi nếu bay trúng vào chỗ đó.
Bên cạnh người đàn ông cao ráo đó là một người đàn ông khác có thân hình mảnh khảnh hơn, gương mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tống Phi Kiệt quay đầu nhìn Lữ Nhi còn đang kinh ngạc không nói nên lời, hắn bỗng nhớ đến chuyện sáng hôm nay mà Quách Cẩn Siêu nói đến trong điện thoại. Cái giọng ồn ồn nghiêm túc đáng sợ cùng với lo lắng của Quách Cẩn Siêu làm cho Tống Phi Kiệt tỉnh ngủ ngay trên giường.
Lúc đó, Tống Phi Kiệt vội bật dậy, thay đồ với tốc độ ngang ngửa ánh sáng, xong xuôi liền lao đến bệnh viện xem thử. Trong lòng thầm cầu mong sao cho Quách Mạch An sẽ xuất hiện trong phòng bệnh, mà linh cảm của hắn cũng mách bảo điều đó.
Hoá ra đó là sự thật, còn lý do vì sao thì cả hai người Tống Lữ đều chưa rõ ngọn ngành.
Tiến tới thêm một bước nữa, Lữ Nhi đặt đồ ăn sáng lên bàn, sau đó nghiêng mặt nhìn hai đứa trẻ vẫn còn ngủ ngon lành. Tống Phi Kiệt lại rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài hành lang mà rút điện thoại ra.
Bên kia ngay lập tức cất tiếng, " Đã có tin?"
Tống Phi Kiệt dựa người vào tường, mắt hướng vào phòng bệnh, môi nhếch nhẹ cười, " Có tin rồi. Tiểu Mạch đang nằm ngủ trong phòng bệnh của Tiểu Khang. Cậu an tâm rồi nhé."
Quách Cẩn Siêu thoạt đầu kinh ngạc, sau đó trầm ngâm nói một tiếng ừ rồi cúp máy luôn.
Tống Phi Kiệt nhíu mày nhìn màn hình tắt đèn, lòng thầm hậm hực, ngay cả một câu cảm ơn cũng không thèm nói. Bản tính lưu manh vẫn cứ vậy mà đeo bám suốt đời không tha.
Trở vào trong phòng, Tống Phi Kiệt thấy con trai của mình đã tỉnh dậy, đôi mắt còn mơ màng nhìn ngó xung quanh.
" Dậy rồi à?" Tống Phi Kiệt đứng từ xa nói, sau đó hất mặt vào phòng tắm, " Mau rửa mặt thay đồ rồi ra ngoài này, chúng ta nói chuyện một chút."
Giọng nói nghiêm túc làm cho Tống Dĩ Khang lạnh sống lưng, hắn nuốt khan, quay đầu nhìn Lữ Nhi như cầu cứu.
Mình có làm gì đâu, mình chưa làm gì mà. Tiểu Mạch là tự đến, đâu phải lỗi của mình? A, cái tên nhóc con rắc rối kia, có mau dậy nhận lỗi chưa hả? Ngủ, ngủ hả? Còn dám ngủ sao? Tống Dĩ Khang uất ức quay đầu nhìn Quách Mạch An vẫn còn nhắm nghiền mắt ngủ say, lòng chỉ biết kêu gào thống khổ chứ chẳng thể làm gì hay ho hơn.
Sau khi được Lữ Nhi tắm giúp, Tống Dĩ Khang một chân nhảy lò cò ra ngoài, khó khăn lắm mới ngồi xuống chiếc giường bệnh của mình. Lúc này Quách Mạch An cũng bị tiếng động làm cho thức giấc, cái mặt ngốc lăng nhìn phía sau lưng của Tống Dĩ Khang.
Cậu ngồi dậy, hai tay còn dụi mắt cho tỉnh táo. Sau đó, cậu ló đầu ra khỏi tấm lưng của ai kia, phát hiện trong phòng lúc này có đến hai người lớn nữa đang khoanh tay nhìn bọn họ.
Chết rồi... Quách Mạch An ngốc lăng muốn mếu.
Lữ Nhi với bản tính ôn hoà đương nhiên sẽ không la mắng bọn nhỏ, anh chỉ bước đến bàn, chuẩn bị bữa sáng, sau đó nhìn Quách Mạch An, cười hỏi:
" Tiểu Mạch, đói bụng chưa?"
Quách Mạch An còn đang co người lại sợ chú Tống sẽ mắng mình, lại nghe giọng của Lữ Nhi làm cậu an tâm hơn. Bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, bao tử đã kêu rột rột, Quách Mạch An ngượng ngùng cười mỉm, nói, " Dạ đói rồi."
" Vậy mau vào rửa mặt đánh răng rồi ra ăn nhé."
Nghe vậy, Quách Mạch An trượt người xuống giường, hai chân thoăn thoắt đi vào phòng tắm rửa mặt. Tống Dĩ Khang liếc xéo nhìn bóng dáng nhỏ kia biến mất sau lớp cửa, hắn thở dài ngao ngán.
Tên ngốc này, sao lại không bị mắng nhỉ?
Trong đầu còn đang nghĩ ngợi, Tống Dĩ Khang cảm thấy đầu của mình đau đau như vừa có ai đó đánh lên một cái vậy. Hai bàn tay che chắn phía trên, Tống Dĩ Khang nhắm tịt mắt lại.
" Con nói mau, vì sao Tiểu Mạch lại ở đây?" Tống Phi Kiệt tra hỏi.
Mở một con mắt, Tống Dĩ Khang xác định tình hình đã an toàn, tạm mở luôn con mắt còn lại, sau đó hít sâu một hơi:
" Đêm qua Tiểu Mạch bỗng dưng xuất hiện ở đây, trên tay còn mang theo bánh kem, nói là muốn chúc mừng sinh nhật con. Sau đó...hai đứa con ngồi ăn bánh kem, rồi nói chuyện phiếm, cuối cùng là đi ngủ. Tụi con chẳng quậy phá gì cả, thật đấy."
" Chúc mừng sinh nhật con? Chẳng phải hôm nay mới là sinh nhật con hay sao?" Lữ Nhi khó hiểu nhìn.
Tống Dĩ Khang gật gật nói, " Đúng là thế, nhưng Tiểu Mạch chính là muốn canh đúng mười giờ đêm đến chúc mừng sinh nhật. Hai người xem, Tiểu Mạch rất đáng yêu, con thực cảm động."
" Còn dám nói nữa à?" Tống Phi Kiệt lại cốp một cái lên đầu con trai, lườm mắt, " Chú Quách sẽ đến tìm con tính sổ sau. Chuẩn bị tinh thần đi."
Nghe đến đây, Tống Dĩ Khang cảm thấy trong đầu vừa có tiếng nổ rất lớn, xung quanh còn xuất hiện vòng tròn của những con ong vo ve vo ve.
Không phải chứ? Chú Quách biết rồi à? Chú Quách sẽ đến tìm mình sao? Ôi ôi, không thể được.
Còn đang rối bời muốn năn nỉ ba ba của mình ra sức bảo vệ, không ngờ vừa nhắc người thì người lại đến, không những một còn có đến hai. Quách Cẩn Siêu vẫn với cái gu thời trang màu đen huyền nhuyễn đi vào, dáng người cao ráo, to con làm cho Tống Dĩ Khang thụt lùi về sau.
Không phải chứ, bận đồ như ông trùm xã hội đen vậy...
Tống Dĩ Khang lấm lét nhìn Quách Cẩn Siêu, bụng cứ cào cào lên như bị bỏ đói ba ngày. Lúc đó, Quách Mạch An rửa mặt xong bước ra ngoài, hai chân đang đi bình thường thì bỗng khựng lại.
Nhóc con lập tức giấu hai tay ra sau lưng, đôi mắt chớp chớp nhìn hai ba ba của mình. Hứa Khê cưng con thì không nói, anh sẽ không la cậu, không mắng cậu. Còn Quách Cẩn Siêu thì phải tuỳ thuộc vào tâm trạng nữa.
Bước chân cứ vậy lùi về sau một bước, Quách Mạch An rõ ràng muốn mếu rồi nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà không dám khóc thành tiếng. Bóng dáng cao ngất của Quách Cẩn Siêu ngày càng tiến lại gần hơn, từ phía trên cao nhìn xuống, hắn thấy con trai bảo bối sắp khóc tới nơi rồi.
Bất ngờ, Quách Cẩn Siêu ngồi xổm xuống, vươn hai tay về phía trước, giọng nói nghiêm khắc mọi ngày không còn nữa, thay vào là một giọng dịu dàng:
" Tiểu Mạch lại đây, con không đói bụng à? Đứng đó làm gì."
Quách Mạch An như không tin vào mắt mình, cậu nghiêng nhẹ đầu, lại hướng đến chỗ Hứa Khê mà nhìn anh. Thấy anh nháy mắt ra hiệu, Quách Mạch An bỗng cười híp mắt, nhanh chóng bước tới chỗ của Quách Cẩn Siêu.
" Con rất đói..." Quách Mạch An nhỏ giọng thì thầm.
Quách Cẩn Siêu ôm lấy con trai đứng dậy, lại cảm thấy hôm nay bầu trời thật đẹp. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Quách Cẩn Siêu không thấy giận con trai ngốc nghếch của mình.
Tống Dĩ Khang bị cử chỉ của chú Quách làm cho đứng hình, không thể tin được là có một người ba dịu dàng đến chừng này, hay nói cách khác là số của Tiểu Mạch quả thực sung sướng.
Còn số của mình thì giống con rệp hơn.
Tống Dĩ Khang cúi mặt rầu rĩ.
Lúc này Tống Phi Kiệt bỗng tiến tới gần, vò mạnh tóc hắn một cái rồi hướng đến Quách Cẩn Siêu nói:
" Cậu có định mắng vốn tôi không đấy? Trong đầu cậu không phải là đang đổ oan cho con trai tôi dụ dỗ con trai cậu đấy chứ?"
Tống Dĩ Khang ngửa mặt quan sát. Quách Cẩn Siêu còn đang ôm lấy Quách Mạch An, lại nhìn qua phía tên nhóc ngồi trên giường bệnh, suy nghĩ gì đó rất lâu mới nói:
" Từ đầu cũng đã nghĩ thế, nhưng xét lại thì hình như không phải hoàn toàn là lỗi của con trai cậu."
" Bây giờ tôi mới biết cậu cũng có suy nghĩ đấy chứ." Tống Phi Kiệt cười nhẹ.
Hứa Khê với Lữ Nhi đứng bên cạnh nghe vậy, bỗng dưng cảm thấy rất buồn cười. Khẽ cúi mặt, hai người không hẹn nhau mà cười lén lút.
Kỳ thi tuyển sinh của học sinh cấp một cuối cùng cũng đến. Trước ngày thi hai ngày, Tống Dĩ Khang đã được xuất viện với cái chân gần như lành hẳn.
Tuy không phải nhảy lò cò nữa nhưng Tống Dĩ Khang vẫn còn phải dưỡng thương thật cẩn thật, vì vết thương hôm bữa cũng thuộc dạng không nên coi thường.
Những ngày sau đó, Quách Mạch An rất tích cực kèm cặp chuyện học cho Tống Dĩ Khang, nhất là về môn Ngữ Văn.
Không những phải luyện chữ cho con người đó mà còn phải khảo từng bài thơ một, rồi lại tập cho hắn viết văn. Con trai như Tống Dĩ Khang thì câu từ luôn cụt ngủn, không cảm xúc, nghĩ gì viết đó, chẳng văn vẻ tí nào cả.
Đó cũng là lý do điểm Ngữ Văn của Tống Dĩ Khang rất thấp, bù lại điểm môn toán thì luôn đứng nhì lớp. Người đứng đầu vẫn luôn là Quách Mạch An gấu tuyết.
Sáng hôm nay mọi người bận rộn hơn bình thường. Đây là ngày thi quan trọng đầu tiên trong đời, Tống Dĩ Khang tâm tình có chút hồi hộp, cứ sợ rằng mình sẽ không thể viết ra được những câu từ hay ho.
Ngồi trong phòng thi, Tống Dĩ Khang cách Quách Mạch An một phòng. Tiếng trống báo hiệu bắt đầu làm bài vang lên, cả hai cùng lúc cúi mặt đọc đề.
Đề làm văn hôm nay là " Hãy nói về một kỷ niệm mà em nhớ nhất."
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, hai đứa trẻ dù ở hai phòng tách biệt nhau, khoảng cách cũng tương đối xa nhau nhưng khi đọc xong đề, trong đầu mỗi đứa đều hiện ra người mà mình nghĩ đến.
Kỷ niệm của Quách Mạch An chính là Tống Dĩ Khang.
Kỷ niệm của Tống Dĩ Khang cũng chính là Quách Mạch An.
Đối với mọi người, kỷ niệm có thể lưu giữ nhưng cũng có thể bị quên lãng. Còn với hai đứa trẻ ấy, kỷ niệm chính là thứ không bao giờ mất đi, là thứ sẽ luôn tồn tại bên cạnh bọn họ.
Ngày hôm ấy, Tống Dĩ Khang hoàn toàn nhập tâm vào bài viết của mình, nói bằng những cảm xúc chân thật nhất về "kỷ niệm" của bản thân.
Có lẽ mọi người khi xem điểm Ngữ Văn của hắn sẽ chẳng thể tin nổi, nhưng Quách Mạch An lại biết, Tống Dĩ Khang đã làm bài thi bằng hết sự cố gắng của mình.
Tuy thế, có một điều cậu sẽ không bao giờ biết được. Tống Dĩ Khang làm bài tốt như vậy chính là nhờ vào một người đáng yêu ngốc nghếch mang tên Quách Mạch An.
Gió xuân tháng Ba, dòng người như chảy xuôi theo con đường dài vô tận.
Quách Mạch An cùng Tống Dĩ Khang đứng ở giữa đám người đông đúc, ánh mắt liên tục theo dõi từng bóng hình một. Cuối cùng, ánh nhìn rơi xuống một thân ảnh quen thuộc, tay đang nắm chặt cái vali, gương mặt phụng phịu như đang hờn dỗi.
Tống Dĩ Khang toang nắm tay Quách Mạch An kéo đi về hướng đó. Trước mặt hai người là cậu bạn Tề Lãng trong trang phục mùa đông ấm áp, mái tóc vẫn xoăn tít như cọng mì đang vờn theo cơn gió.
" Chúng tớ tìm cậu mãi." Quách Mạch An đứng trước mặt Tề Lãng, hai tay huơ huơ thu hút sự chú ý.
Tề Lãng nâng cái mặt phụng phịu nhìn cậu với Tống Dĩ Khang, chốc chốc lại thở dài, rồi bổ nhào lên ôm cứng hai người bọn họ. Cái ôm nồng nhiệt giữa ngày xuân càng làm cho bầu không khí ấm áp hẳn lên.
Ôm một lúc, Tề Lãng buông tay ra, cất tiếng, " Hai người ở lại mạnh giỏi, nhớ học cho tốt vào đó. Một vài năm nữa sẽ gặp lại."
Tống Dĩ Khang nhìn Tề Lãng, nhếch môi cười, " Ừm, chúng tôi sẽ rất nhớ cậu."
Ngoài mặt Tống Dĩ Khang nói như thế chứ trong lòng hắn còn cầu cho Tề Lãng đi mau mau còn không được.
Chuyện là Tề Lãng hôm nay sẽ chính thức bay sang Mỹ cùng Tề Ôn để du học, trong khi đó Tống Dĩ Khang và Quách Mạch An thì đang học cấp hai mất rồi. Thời gian mới đó đã thoăn thoắt trôi đi mất, cuốn đi gần hết những kỷ niệm xa xưa.
Nhìn nhau một lần nữa, rồi lại luyến tiếc một chút, cuối cùng cũng phải vẫy tay tạm biệt nhau. Lần này đi cũng chưa biết chừng nào mới có thể trở về đây một lần nữa, chẳng biết có thể gặp lại những người bạn thân thiết này hay không.
Tề Lãng trong lòng bộn bề suy nghĩ, đầu óc ương bướng đó hôm nay cũng biết buồn tủi và tiếc nuối, nhất là đối với Quách Mạch An. Những câu nói như tôi thích cậu, chỉ thích chơi với cậu, hoặc tôi sẽ nhớ cậu lắm chẳng thể nào nói ra được bằng miệng.
Nhiều khi rất trách cái bản tính nhút nhát như con rùa rụt cổ của mình, Tề Lãng cắn môi nhìn Quách Mạch An vẫn đang mỉm cười với mình, lòng lại cuộn lên từng con sóng nhỏ.
Trước khi Tề Lãng xoay người bước vào phòng kính, Tống Dĩ Khang bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Vội vàng kéo tay Tề Lãng, Tống Dĩ Khang nhét vào tay cậu ta một mảnh giấy nhỏ màu tím.
Tề Lãng khó hiểu nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói, " Lên máy bay rồi hãy mở ra đọc."
Sự tò mò đang dâng cao lên mãnh liệt, lại bị Tống Dĩ Khang nhắc nhở như thế, Tề Lãng đành bấm bụng cất nó vào túi áo, sau đó thì bước vào phòng cách ly.
Ngồi vào chỗ an toàn, Tề Lãng ngay lập tức cầm mảnh giấy lúc nãy ra đọc. Trên đó là dòng chữ rất ngắn gọn, nét chữ thanh thoát uốn lượn và nhuần nhuyễn, chắc chắn không phải chữ của học sinh rồi.
/ Keep healthy! I still wait for you – Your teacher./
Danh sách chương